Truyện Đấu Phá Thương Khung : chương 671: chém giết

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Đấu Phá Thương Khung
Chương 671: Chém giết
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Nhìn hắc bào thanh niên đang chậm rãi đi tới mà trên khuôn mặt tươi cười lộ ra một mảnh lạnh lẽo, Vân Phàm hít một hơi thật sâu, bàn tay năm chặt trường kiếm màu lam đậm, đấu khí trong cơ thể dâng lên như nước lũ cuồn cuộn không ngớt, mà theo đấu khí dâng lên thì lòng sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trong lòng nổi lên cuồn cuộn suy nghĩ.

Quang mang trong mắt loé ra, Vân Phàm nghiêng đầu hướng về Mông Lực vẻ mặt tái nhợt ở bên cạnh, thấp giọng nói gấp: . Lời nói vừa dứt, hắn cũng không đợi Mông Lực trả lời, bả vai rung lên, một đôi cánh lam nhạt do đấu khí tạo thành xuất hiện. Đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân hình hoá thành một mờ nhạt bóng dáng xen lẫn kiếm cương sắc bén mạnh mẽ bắn về phía Tiêu Viêm.

Thấy Vân Phàm đột nhiên ra tay, Mộc Thiết trong lòng căng thẳng, vội vàng kêu lên nhắc nhở. Nhưng mà tiếng nhắc nhở vừa hạ xuống mới phản ứng lại. Người thanh niên trước mặt hiện giờ đã không còn là vị thiếu niên năm đó bị đuổi giết như chó có nhà tang nữa.

Tiêu Viêm quay đầu hướng về phía Mộc Thiết cười cười. Một đoàn hỏa diễm màu bích lục đột nhiên hiện lên trên bàn tay thon dài. Ánh mắt khẽ liếc nhìn một người một kiếm đang nhanh chóng tới gần, khóe miệng khẽ nhếch lên. Phia trên bàn chân chợt hiện lên nhàn nhạt quang mang màu bạc.

Trường kiếm lam đậm mang theo kiếm khí sắc bén xé rách không khí kèm theo kình phong âm hàn mạnh mẽ bắn tới ngực Tiêu Viêm. Mà nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung về đây, Vân Phàm đột nhiên quát một tiếng chói tai:

Mông Lực ở một bên đã sớm có sự chuẩn bị nghe được tiếng quát bàn chân chợt hung hăng dẫm mạnh, thân hình giống như đạn pháo nhanh chóng lao ra ngoài Phủ thành chủ.

Nghe được tiếng xé gió lúc Mông Lực trốn chạy, Tiêu Viêm chỉ cười nhạt một tiếng, tay trái xoè ra hướng về phía trốn chạy rồi bỗng nhiên nắm chặt. Nhất thời, từ lòng bàn tay bạo dũng ra ngoài một cỗ lực hút cường hãn.

Mà ở dưới cỗ lực hút cường hãn như vậy, nhất thời trong sân cuồng phong gào thét. Thậm chí là những tảng đá lơn tròn sân đều run rẩy. Một ít cây cối trực tiếp gãy đổ. Mà phía Mông Lực đang chạy trốn, thân hình cũng đột ngột dừng lại giữa không trung. Chợt thân thể nhanh chóng lùi lại mặc cho giãy giụa như thế nào cũng không làm được gìBuông!Mồi nhử sao…!" Vân Phàm đột ngột vứt bỏ toàn bộ thế tiến công, xoay người bỏ chạy làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc nhíu mày. Lão gia hoả này cũng là người gian trá. Lúc trước nói lời nói làm cho Mông Lực chạy trốn trước hóa ra là muốn dùng hành động của hắn để làm mình thoáng phân thần.

Nhóm người Lâm Diễm, Tử Nghiên dù bận vẫn ung dung thấy được Vân Phàm chạy trốn vừa muốn làm ra động tác thì tiếng cười của Tiêu Viêm lại làm bon họ dừng lại: " Để cho ta tới đi!"

Theo tiếng cười của Tiêu Viêm hạ xuống, Mông Lực lúc trước vốn đang bay ngược lại do ảnh hưởng của lực hút đột nhiên dừng giữa không trung. Ngay lập tức sau đó, lòng bàn tay Tiêu Viêm lại một lần nữa bạo dũng ra một cỗ lực đẩy mạnh mẽ, cuối cùng nện mạnh ở giữa lưng của Mông Lực. Mà ở dưới sự đánh sâu một trước một sau của hai cỗ lực lượng này, sắc mặt Mông Lực cũng trở nên trắng bệch, chợt phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.

Bàn tay vung lên, không gian một trận chấn động. Một cỗ lực lượng vô hình tiện tay đem Mông Lực vứt vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất cuối cùng không biết sống chết ra sao.

Thân hình Mông Lực vừa rơi xuống đất, thân hình đang đứng ở trước sân cũng quỷ dị biến mất. Nhất thời tròng mắt của nhóm người Mộc Thiết đều lồi cả ra. "Tốc độ thế này cũng thật là đáng sợ đi?Ba sao Đấu Vương mà thôi! Nếu để cho ngươi ở trước mặt ta còn chạy thoát thì làm sao nói đến chuyện tìm Vân Sơn chấm dứt ân oán?" Tiếng cười khẽ vang lên trên bầu trời. Mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thanh niên lưng đeo trọng xích đang vỗ đôi cánh lửa màu bích lục ở phía sau, chậm rãi dừng lại giữa không trung. Ánh mắt hờ hững nhìn thân ảnh vừa rơi xuống.

Trong sân khói bụi từ từ tiêu tan, thân ảnh của Vân Phàm cũng lộ ra. Chỉ bất quá vị trưởng lão Vân Lam Tông ngày thường cao cao tại thượng tại lúc này vẻ mặt trắng bệch, khoé miệng con có ít vết máu, hai mắt nhìn lên hắc bào thanh niên trên bầu trời mang theo vài phần hoảng sợ cùng khó có thể tin. Lúc trước hai người giao thủ bất quá cũng chỉ ba hiệp mà hắn lại trực tiếp rơi vào trạng thái trọng thương. Thực lực của đối phương không ngờ lại có thể kinh khủng như vậy. "Tiêu Viêm! Nếu ngươi giết chết ta, Vân Sơn tông chủ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Lần trước ngươi có thể may mắn thoát được một mạng, lần này e rằng sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu. Vân Lam Tông huỷ Tiêu gia ta, mối thù này ta sẽ từng bút từng bút trả lại gấp bội. Sau này phàm là người của Vân Lam Tông, ta gặp một cái, giết một cái. Lão cẩu Vân Sơn kia sớm hay muộn rồi cũng đến lượt hắn." Tiêu Viêm thản nhiên cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào đoàn bích lục hoả diễm trong tay, bất chợt lắc đầu, bấm đốt ngón tay bắn ra. Đoàn hỏa diễm kia rời khỏi tay, chính xác rơi xuống thân thể của Vân Phàm đang nét mặt hoảng sợ.

Bích lục hoả diễm vừa tiếp xúc thân thể của Vân Phàm liền biến hắn thành một cái người lửa. Mà ở dưới loại nhiệt độ cao kinh khủng này, Vân Phàm trong trạng thái trọng thương còn không kịp điều động đấu khí chống lại thì thân thể đã nổ tung thành một đám tro tàn đen kịt giữa âm hưởng trầm thấp…

Nhìn một đống tro bụi đen kịt trên mặt đất, toàn bộ sân đều là một mảnh im lặng. Tuy rằng lúc này đang ở chính ngọ nhưng bọn họ vẫn cảm thấy như đang ở trong hố sâu lạnh lẽo. Lúc trước Đấu Vương cường giả vẫn còn mạnh khoẻ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ đã xương cốt không còn.

Tay áo bào vung lên, một cỗ kình phong đem tro bụi đen kịt trên mặt đất thổi đi. Bích lục hoả dực phía sau Tiêu Viêm chậm rãi tiêu tán, quang mang màu bạc ở bàn chân chợt loé lên, thân hình lần nữa như ỷ mị xuất hiện trong sân

"Mộc Thiết đại ca, ba năm không gặp, biệt lai vô dạng a." Bàn chân chạm xuống đất, phần lạnh lùng trên khuôn mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt biến mất. Dáng tươi cười ấm áp làm ánh dương quang lại tràn ngập ấm áp. Bất quá thấy được một màn lúc trước, không còn bất kỳ kẻ nào sẽ lại nghĩ thanh niên này là hạng người nhân từ nương tay.

Nghe được thanh âm Tiêu Viêm, khuôn mặt Mộc Thiết lộ tươi cười cứng ngắc. Hình dáng kia có chút khó coi, mà hình như hắn cũng có cảm giác này, chợt mạnh tay chà xát khuôn mặt, sau mới cười khổ nói: "Ngươi… Ngươi thật sự là Tiêu Viêm?Tại Gia Mã đế quốc này còn có những người khác dám gọi là Tiêu Viêm?Mộc Thiết đại ca, việc năm đó… Đa tạ!" Tiêu Viêm chậm rãi hướng Mộc Thiết đi tới, mỉm cười nói. Đám hộ vệ bên cạnh nhất thời thân thể khẩn trương hướng về trước, bàn tay nắm vũ khí cũng đều có chút run run. Chính bọn họ tận mắt trông thấy lúc trước người thanh niên này làm cho một gã Đấu vương cường giả xương cốt không còn.

Phất phất tay đem đám hộ vệ làm xấu mặt xung quanh phân tán ra, tới lúc này Mộc Thiết mới có thể hoàn toàn cảm giác được việc phát sinh trước mặt là sự thực chứ không phải hư ảo. Chỉ là việc này thực sự cũng khiến cho kẻ khác khó có thể tin được.

"Khụ. Tiêu Viêm huynh đệ, ha ha, thật ra năm đó là do ta thu được tin tức của gia tộc, để ta nếu có thể thì hãy âm thầm giúp đỡ ngươi một ít. Nhưng ta nghĩ rằng năm đó coi như chỉ lấy thực lực của ngươi thì rời đi Trấn Quỷ quan cũng không phải là việc khó. Một chút giúp đỡ này của ta cũng không tính là gì.Ha ha, Mộc gia sao! Tiêu Viêm nhớ kỹ.Xin lỗi, ra tay quá nặng! Bên ngoài có lẽ cần ngươi ra mặt dọn dẹp một chút.Tiêu Viêm huynh đệ, mặc kệ như thế nào cũng đa tạ ngươi hôm nay ra tay. Nếu không sợ rằng quỷ kế của Mông Lực sẽ thực hiện được.Ba năm không trở về Gia Mã đế quốc, không biết Mộc Thiết đại ca có thể nói với ta tình hình hiện tại trong đế quốc được không?Ai! Đế quốc mấy năm nay đúng là thời buổi rối loạn a. Mà tất cả những việc này đều do Vân Lam Tông dựng lên.Việc này nói đến thì rất dài. Nếu Tiêu Viêm huynh đệ không vội đi thì cùng vào trong phủ để ta nói rõ cho.Như vậy phải làm phiền Mộc Thiết đại ca rồi."

Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn chưa từ chối, Mộc Thiết nhất thời mừng rỡ, vội vàng đem mọi người mời đến phòng khách. Hắn rõ ràng nếu tin tức Tiêu Viêm lần thứ hai trở về Gia Mã đế quốc được truyền ra chắc chắn sẽ tạo thành một đại sự chấn động nhất.



Trong phòng khách rộng rãi của Phủ thành chủ, sau khi an bài chỗ ngồi cho đoàn người Tiêu Viêm, Mộc Thiết thân là chủ nhân mới trở lại vị trí ngồi của mình. Nhân tiện phân phó thị nữ rót trà, hầu hạ phải chu đáo.

"Ha ha! Không ngờ ba năm từ biệt, thực lực của Tiêu Viêm huynh đệ đã đến mức như thế này." Bưng chén trà lên nhấp một ngụm, Mộc Thiết cười nói. Ánh mắt chợt bí mật đảo qua nhóm người Tiêu Lệ, Lâm Diễm bên cạnh Tiêu Viêm, trong lòng có chút cảm giác hết hồn. Trong lòng hắn rõ ràng, lần này Tiêu Viêm trở về, đáng sợ nhất không phải thực lực siêu cường của bản thân mà là những cường giả bên cạnh, không biết hắn mời chào từ chỗ nào đến. E rằng những người đang ngồi ở đây, tùy tiện xuất ra một người cũng đủ để chống đỡ với thập đại cường giả của đế quốc.

Tiêu Viêm nở một nụ cười, không dây dưa quá nhiều vào câu chuyện không trọng tâm này, trầm ngâm một hồi, bắt đầu nói: "Mộc Thiết đại ca, dường như mấy năm nay Gia Mã đế quốc cũng không bình tĩnh a…Đúng là không bình tĩnh. Tất cả những chuyện này đều là do Vân Lam Tông làm ra.Là sao? Không đến nửa năm sau khi ngươi rời khỏi Gia Mã đế quốc, Vân Lam Tông đột nhiên sửa lại sự siêu nhiên cùng với những tác phong khác trong quá khứ. Không chỉ có trắng trợn tuyển nhận đệ tử mà còn có dấu hiệu đem môn hạ đệ tử phân tán khắp nơi tới những thành thị trọng yếu trong đế quốc. Những hành động mờ ám này của bọn họ, e rằng Hoàng thất cùng tam đại gia tộc đều có sự phát hiện. Nhưng vì ngại thực lực kinh khủng của Vân Sơn nên cũng không có ai dám nói gì. Mà về sau, Vân Lam Tông cũng càng ngày càng trở nên kiêu ngạo…Về sau, Vân Lam Tông làm ra chuyện sỉ nhục là tiêu diệt Tiêu gia… Lúc đó việc này trong đế quốc huyên náo xôn xao nhưng cũng không tạo thành bất cứ trở ngại nào cho Vân Lam Tông cả.Mộc Thiết đại ca có biết tộc nhân còn sót lại của Tiêu gia ta ở nơi nào không?Cái này ta cũng không rõ lắm. Sau khi xảy ra chuyện này, Tiêu gia hoàn toàn mất đi tung tích. Nhưng nếu Tiêu Viêm huynh đệ muốn tìm kiếm mà nói, ta đề nghị ngươi đi xem Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Bọn họ thể biết một ít.Mễ Đặc Nhĩ gia tộc sao?Ha ha, hiện giờ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Nhã Phi tiểu thư. Chậc chậc! Nữ nhân này tuổi không lớn nhưng mà bản lĩnh thì ngay cả trưởng lão của gia tộc bọn ta cũng phải âm thầm khen ngợi không ngớt. Ngắn ngủi ba năm thời gian đã khiến cho Mễ đặc Nhĩ gia tộc ngồi trên vị trí đứng đầu tam đại gia tộc. Kẻ khác không thể không bội phục.Nhã Phi tỷ?Thật không nghĩ tới! Nàng vậy mà có thể nắm trong tay Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Trước đây xem ra có chút xem nhẹ nàng.

Mộc Thiết cười cười, làm như tùy ý nói: "Tiêu Viêm huynh đệ trở về lần này… E là sẽ có không nhỏ động tác đi?Chỉ là nhằm vào Vân Lam Tông mà thôi." Tiêu Viêm thản nhiên cười nói. Ánh mắt liếc về phía Mộc Thiết, đột nhiên hỏi:

Nghe thế Mộc Thiết sửng sốt, chợt xấu hổ lắc đầu đáp:

Đối với những lời nói gần như vô dụng này, Tiêu Viêm cũng đành chịu. Ánh mắt dừng ở rung động thật nhỏ đang khuyếch tán trong chén trà. Trong đầu đột nhiên dần hiện ra một khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập cao quý cũng ung dung. Giữa ánh mắt các loại ý cười khiến cho tâm cảnh của Tiêu Viêm đột ngột ba động, vặn loạn cả lên.



Chén trà trong tay bởi vì lực mạnh mà nứt ra một khe hở. Mọi người trong đại sảnh đều là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn khí tức của Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện bạo động, trong đầu đầy nghi hoặc.

Tiêu Lê ngồi gần bên cạnh Tiêu Viêm vội vã đụng vào Tiêu Viêm một chút, hỏi.

Nghe một câu của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm cũng từ từ hồi phục lại tinh thần, hít sâu một hơi mang tâm cảnh hỗn loạn đè ép xuống, khoát tay áo, chợt làm như tùy ý hỏi: " Được rồi, Mộc Thiết đại ca, không biết hiện giờ Vân Lam Tông là do ai chưởng quản?Còn có thể là ai được! Tự nhiên là Vân Sơn rồi." Mộc Thiết thả tay, nói

Lông mày giương lên, đầu lưỡi Tiêu Viêm uốn vài lân, cuối cùng cũng hộc ra một cái tên dã bị kháng cự ba năm thời gian: "Vân Vận đâu? Tựa hồ nàng mới là tông chủ của Vân Lam Tông đi?Vân Vận tông chủ sao? Không lâu sau khi ngươi rời đi Gia Mã đế quốc, nàng bị Vân Sơn phế bỏ chức vị tông chủ, sau đó không hề quản lý việc trong tông nữa. HIện tại mọi quyền hành quyết định của Vân Lam Tông đều do Vân Sơn chưởng quản."

Mộc Thiết trầm ngâm nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Nghe vậy Tiêu Viêm im lặng gật đầu. Ở sâu trong nội tâm dường như không tự giác nhẹ thở một hơi. Mộc Thiết chậm rãi nói: "Chuyện ở đây nếu truyền tới đế đô không chừng cũng sẽ làm cho hoàng thất rối loạn lên. Nhìn những động tĩnh bắt đầu này, e rằng những gì trong thư mà trưởng lão gia tộc viết cho ta cách đây không lâu sẽ là thật.Cái gì tình huống?" Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi.

Mộc Thiết nét mặt co lại, cầm chén trà trong tay đặt xuống mặt bàn. Một lúc sau mới trầm giọng nói:

Tiêu Viêm nhướng mày. Chẳng lẽ Vân Lam Tông còn muốn thanh trừ hết tất cả các thế lực ở trong đế quốc hay sao?

Mộc Thiết sắc mặt ngưng trọng nói.

"Vì sao?Hắc hắc, điểm này sợ rằng Tiêu Viêm huynh đệ cũng có thể biết một ít. Hải Ba Đông lão gia tử của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc có quan hệ không cạn với ngươi. Trước đây tại thời điểm ngươi bị Vân Lam Tông truy sát, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc còn âm thầm tương trợ. Thậm chí sau này Tiêu gia bị Vân Lam Tông bao vây tiêu diệt, nhờ có sự tham dự của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc mới có thể để Tiêu gia không bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy rằng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc làm việc này có chút bí ẩn nhưng chúng ta cũng có thể nghe được điểm phong thanh. Nói như vậy Vân Lam Tông tự nhiên là cũng biết…Mà không biết vì nguyên nhân gì, dường như Vân Lam Tông cảm thấy rất hứng thú đối với Tiêu gia cá ngươi. Không kiêng dè gì mà trắng trợn tìm kiếm tộc nhân còn lại của Tiêu gia. Bất quá vẫn không có kết quả gì. Hiện tại xem ra đó chắc là vì thủ đoạn âm thầm của Mễ Đặc Nhĩ đi! Cho nên, nếu muốn tìm được tộc nhân còn sót lại của Tiêu gia, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc với tư cách là người che chở cho bọn họ chắc chắn sẽ là mục tiêu xuống tay đầu tiên của Vân Lam Tông." Mộc Thiết cười cười, xoa cằm nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Nhìn tình hình như thế xem ra phải mau chóng chạy tới đế đô a. Nếu không, không chỉ có Mễ Đặc Nhĩ gia tộc sẽ dẫm vào vết xe đổ của Tiêu gia mà những người còn sót lại của Tiêu gia dưới sự che chở của họ sợ rằng cũng sẽ lành ít dữ nhiều.

"Hiện giờ ở đế đô phong vân khởi dũng, nơi đó cách Vân Lam Tông quá gần. Đến lúc bạo phát chắc chắn sẽ cực kỳ hỗn loạn.Mộc Thiết đại ca, tin tức ta trở về Gia Mã đế quốc còn nhờ ngươi giữ bí mật giùm. Hơn nữa cũng không cho thủ hạ của ngươi lộ ra ngoài. Nếu không truyền tới tai của Vân Lam Tông chỉ sợ bọn họ không những sẽ tiến hành nhanh hơn mà cong sẽ tăng mạnh phòng bị." Từ trên ghế đứng lên, Tiêu Viêm nghiêng mình hướng về phía Mộc Thiết trầm giọng nói.

Mộc Thiết không chút do dự đáp: "Vì an toàn, chuyện phát sinh nơi này ta cũng sẽ kéo dài mấy ngày rồi mới bẩm báo cho Hoàng thất. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ biết được tin ngươi trở về.Đã như thế liền đa tạ." Tiêu Viêm chắp tay cười nói.

Thấy Tiêu Viêm như vậy Mộc Thiết cũng vội vã đứng lên, hỏi.

Tiêu Viêm cười, gật đầu đáp.

Nghe vậy, Mộc Thiết cũng không tiện giữ lại, chỉ đành gật đầu. Sau đó tự mình đưa đoàn người Tiêu Viêm ra khỏi phòng khách.

Ra đến ngoài phòng khách, thân hình nhóm người Tiêu Viêm chợt lóe, xuất hiện ở trên người Hổ Ưng Thú đang dừng giữa bầu trời. Đứng trên đầu Hổ Ưng Thú, Tiêu Viêm chắp tay hướng xuống Mộc Thiết ở phía dưới, cười nói:

"Mộc Thiết đại ca, nếu ngày sau có việc, cứ tới tìm Tiêu Viêm là được.Ha ha, chuyến này đi đế đô Tiêu Viêm huynh đệ nhiều hơn bảo trọng. Nếu có thể mà nói, xin giúp đỡ một chút cho Mộc gia ta, Mộc Thiết cảm kích vô cùng!" Mộc Thiết cười cười, hướng về phía Tiêu Viêm, thẳng thắn nói.

Tiêu Viêm gật đầu mỉm cười, bản tay vung lên. Hổ Ưng thú phát ra một tiếng gầm nhẹ, mang theo cuồng phong cấp tốc bay lên, cuối cùng hòa thành chấm đen nhỏ biến mất phía chân trời. Nhìn Tiêu Viêm đám người biến mất phía chân trời, Mộc Thiết khẽ thở dài một tiếng. Hắn biết, bởi vì sự xuất hiện của nhóm người Tiêu Viêm mà đế đô đang hỗn loạn sẽ thêm một lần nữa long trời lở đất…

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Đấu Phá Thương Khung

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thiên Tàm Thổ Đậu.
Bạn có thể đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chương 671: Chém giết được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Đấu Phá Thương Khung sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close