Truyện [Dịch] Chiến Thần Bất Bại : chương 307:  phong tước biến mất

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
[Dịch] Chiến Thần Bất Bại
Chương 307:  Phong Tước biến mất
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Tình huống của Lăng Húc so với Đường Thiên thì tốt hơn nhiều. Đao pháp của Độc Đao nhẹ như không, biến hóa quỷ dị khiến trong lòng Lăng Húc cũng phải thất kinh. Thế nhưng Thương Tiêm Hải lại chính là khắc tinh của loại đao pháp này, Thương Tiêm Hải lấy bất biến ứng vạn biến, không bị biến hóa của đối phương ảnh hưởng tới. Độc Đao cũng rất kinh ngạc, thông thường một vị kỵ sĩ như Lăng Húc thường lấy thương pháp cương mãnh làm chủ, vậy mà không ngờ thương pháp của Lăng Húc lại lấy phong phú tiêu sái, lấy quấn chặt làm chủ, khác hẳn với lẽ thường. Một mảnh Thương Tiêm Hải tựa như một cái ao đầm, truyền ra một cỗ hấp lực mơ hồ. Hơn nữa, chẳng biết tại sao, cứ mỗi lần thương mang lướt qua là bỗng nhiên trong lòng Độc Đao lại dấy lên cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt. Độc Đao kinh hồn bạt vía, hắn biết không thể để tình trạng cứ tiếp tục như vậy. Bỗng trên mặt hắn xuất hiện những hoa văn đen vàng đan xen trông giống như hoa văn trên người của ong mật vậy. Trong lòng Lăng Húc ngưng trọng hẳn, khí tức của đối phương đột nhiên trở nên linh hoạt và mơ hồ, căn bản không thể nào tập trung vào mục tiêu được. Bỗng khóe mắt Lăng Húc co lại, tay phải của Độc Đao biến mất giữa không trung. Nhưng không đợi hắn có bất kì phản ứng nào thì đột nhiên trước mặt bỗng xuất hiện một chùm đao mang tinh mịn. Mỗi điểm đao mang chỉ lớn chừng móng tay, thế nhưng số lượng thì có rất nhiều, lít nha lít nhít, nhìn qua trông giống như một bầy ong vò vẽ vậy. Vô số hàn mang lập lòe đan vào với nhau, vừa nhìn là đã biết tràn ngập tính nguy hiểm rồi. Phong Đao! Ánh đao dày đặc giống như bầy ong xông vào thương mang làm tóe lên vô số đốm lửa nhỏ, thể tích cũng bị co lại một nửa, nhưng vẫn mạnh mẽ xông qua Thương Tiêm Hải của Lăng Húc. Lăng Húc thất kinh, gần như không cần suy nghĩ, thúc Hỏa Liệt Điểu dưới người lập tức lui về phía sau, đồng thời ngón tay không ngừng xoay động, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra từng vòng từng vòng thương mạc ở phía trước người. Sau khi liên tục đột phá qua hai tầng thương mạc, lúc này đám đao mang nhỏ vụn mới biến mất hoàn toàn. Độc Đao không hề truy kích, hắn cũng cần phải nghỉ một hơi, Thương Tiêm Hải của Lăng Húc đầy tính hấp lực, chỉ cần hơi bất cẩn một chút rất dễ bị rơi vào trong đó. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thương pháp quỷ dị như vậy. Song phương yên lặng đứng đối nhau. Lăng Húc híp mắt, cẩn thận đánh giá Độc Đao. Phong văn (vân giống con ong) đen vàng giao nhau che kín toàn thân Độc Đao, khiến nhìn qua giống như người hắn đang bôi vẽ vô số màu mè vậy. Trong lòng Lăng Húc loé lên một tia nghi hoặc, chẳng biết tại sao đao pháp của đối phương lại khiến hắn cảm thấy dường như có điểm nào đó quen thuộc. Cái cảm giác quen thuộc này không biết xuất phát từ đâu, nhưng Lăng Húc dám cam đoan, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại đao pháp kì lạ này. Độc Đao cảm thấy nhiệt độ của huyết dịch bên trong cơ thể đang dần hạ thấp, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, đao trong tay duỗi thẳng ra. Xoạt! Bóng dáng của Độc Đao đột nhiên biến mất. Trong lòng Lăng Húc kinh hoàng, gần như cùng lúc đó từ phía sau truyền đến một tia hàn ý. Lăng Húc không dám nghĩ ngợi gì, lập tức nằm sấp xuống, nhoài người nằm dài trên lưng Hỏa Liệt Điểu. Rít! Một đạo đao mang cực nhỏ kề sát da đầu bay qua, đao mang vô cùng lạnh lẽo khiến Lăng Húc dựng hết cả tóc gáy, từ phía sau đầu bay lên vài sợi tóc bạc bị cắt đứt, trôi nổi giữa không trung. Thật nhanh! Kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Húc cực kỳ phong phú, Hỏa Liệt Điểu và hắn tâm thần tương thông, không vọt lên phía trước mà trái lại còn đột nhiên nhảy lùi về phía sau. Khi Độc Đao chém ra đao thứ hai thất bại, trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ. Nếu những võ giả bình thường gặp phải tập kích ở phía sau như vậy thì theo bản năng phản ứng đầu tiên sẽ là vọt lên phía trước để thoát khỏi kẻ địch. Nhưng cử động nằm ngoài dự đoán của Lăng Húc giúp hắn có được một cơ hội thở dốc. Thương Tiêm Hải trong tay đột nhiên nổ tung. Xoạt! Bóng dáng Độc Đao lại biến mất một lần nữa, thế nhưng lần này Lăng Húc đã chuẩn bị sẵn, ngón tay nhẹ nhàng xoa một cái, Thương Tiêm Hải biến thành một vầng thương mạc hình cầu bao phủ toàn thân hắn. Bất kể Độc Đao có đánh lén từ góc độ nào thì trước tiên sẽ phải chạm tới thương mạc. Ồ, người đâu? Lăng Húc chợt phát hiện ra xung quanh căn bản không hề thấy bóng dáng của Độc Đao, sắc mặt không khỏi biến đổi, không tốt, đỉnh đầu! Một cái bóng dần lớn lên dưới chân hắn. Độc Đao rơi xuống cực nhanh, cánh tay vung đao lên thật cao, vô số đao mang nhỏ vụn giống như một bầy ong đen thui vây quanh trường đao gào thét lên ong ong. Tước Phong Đao Vân! Trong mắt Độc Đao lóe lên hàn mang, hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng. Chiêu thức Tước Phong Đao Vân tiêu hao cực lớn, bình thường Độc Đao ít khi dùng đến, nhưng mỗi khi dùng đến thì hầu như chưa bao giờ thất thủ, chỉ có duy nhất một lần bị phá giải mà người phá giải chính là đại tỷ Mông Vi. Cánh tay của hắn rung rung với biên độ cực nhỏ, vô số đao mang nhỏ bé liên tục chui ra từ thân của hắn bay vào bên trong mảng Tước Phong Đao Vân. Đao vân càng lúc càng dày đặc, sắc mặt Độc Đao cũng lộ ra vẻ cố sức. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn vững vàng tập trung lên người Lăng Húc. Đi chết đi! Độc Đao từ trên trời giáng xuống, trong mắt loé lên một tia tàn khốc, sau đó đột nhiên chém xuống. Chẳng biết tại sao, Lăng Húc đang ở phía dưới lại lộ ra vẻ quái dị. Bạch Dương Tọa. "Này, Trác Ngạn, đang làm cái gì thế?" Âu Dương Thạch liếc nhìn Trác Ngạn đang chăm chú xem quang mạc, trên mặt là vẻ vô cùng kinh ngạc: "Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao? Buổi chiều còn phải thi đó." "Ta đang xem đánh nhau." Trác Ngạn không hề quay đầu lại, tướng mạo của hắn khá là thanh tú, cũng có vài phần bộ dáng văn nhược, tay ôm một thùng bỏng, vừa ăn vừa nói: "Thi tới thi lui cũng chỉ là chuyện nhỏ, cần phải nghỉ ngơi sao?" Âu Dương Thạch lệ rơi đầy mặt, mình đã quên mất trước mặt chính là một học bá. Trác Ngạn chẳng thèm để ý tới Âu Dương Thạch, một bên vừa nhét bỏng vào miệng, một bên vừa lải nhải nói: "Đây được gọi là trận chiến thay đổi thế cục, đại thế của toàn thiên hạ sẽ thay đổi, nhiệt huyết sôi trào, thiếu niên, bỏ qua trận chiến này chính là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời đó..." Âu Dương Thạch cũng hơi động lòng, nhưng nghĩ đến buổi chiều giáo viên phụ trách kiểm tra là trái tim nhỏ lại run lên. Học bá không tới thi giáo viên cũng chỉ nói hai câu. Âu Dương không thi, giáo viên đánh nhừ tử. Suýt nữa thì mình phạm phải sai lầm lớn rồi, tuyệt đối không thể bị tên khốn kiếp này làm dao động, thế nhưng... "Chiến đấu ở chỗ nào?" Âu Dương Thạch vừa nói ra khỏi miệng, liền giận chính mình không đủ cương quyết. "Sài Lang Tọa." Trác Ngạn chẳng để ý tới biến hóa trên mặt Âu Dương Thạch, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên trên quang mạc. "Ha!" Âu Dương Thạch cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được cơ hội để cười nhạo học bá, giọng nói đầy sâu xa: "Tiểu tử, phải đem tâm tư đặt trên chính đạo! Sài Lang Tọa? Đó là vùng nông thôn nào? Sao lại khiến thế cục thiên hạ biến hóa được? Chỉ có mười hai cung hoàng đạo chúng ta mới có tư cách nói như vậy!" "Ngô..." Câu trả lời của Trác Ngạn làm Âu Dương Thạch cảm thấy cái tên gia hoả này căn bản chẳng để cái lời "giáo huấn" của mình vào đâu. Ngay khi Âu Dương Thạch đang chuẩn bị tiếp tục đả kích tên gia hoả này thì Trác Ngạn bỗng mở miệng: "Nói đi nói lại, cái tên gia hỏa dùng đao kia dường như có huyết mạch Tước Phong Tọa." Âu Dương Thạch hơi ngưng lại, theo bản năng lắc đầu: "Không có khả năng? Tước Phong tọa không phải là đã bị Bạch Dương Tọa chúng ta thâu tóm hay sao? Này, ngươi mù lịch sử sao?" Tước Phong tọa là một trong những chòm sao từ thời cổ đại đã biến mất. Nếu là chòm sao nào khác có thể Âu Dương Thạch sẽ không biết, nhưng nói về Tước Phong tọa thì mỗi học viên của Bạch Dương Tọa đều biết, bởi vì chiếm đoạt Tước Phong Tọa chính là Bạch Dương Tọa. Bỗng nhiên Âu Dương Thạch nghĩ tới đối phương chính là một tên học bá, sao lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, vì thế liền bước tới. Khi hắn nhìn kỹ tên đao khách cụt một tay trên quang mạc cũng không nhịn được ồ lên một tiếng. "Quả nhiên là huyết mạch của Tước Phong Tọa!" "Đúng không, đúng không." Trác Ngạn nhanh chóng nói, cùng với tốc độ nói nhanh chóng là tốc độ ném bỏng vào mồm, bỏng nối liền thành một đường bay về trong miệng hắn, khiến giọng nói hắn trở lên mơ hồ không rõ ràng: "Người của Tước Phong tọa, muốn đem tên gia hỏa này bắt lại nghiên cứu một phen không? Cơ hội tốt như vậy cũng không có nhiều a. Bạch Dương Tọa và Tước Phong tọa có liên quan rất sâu, nói không chừng từ đó có thể tìm ra thứ gì đó thú vị..." Tim Âu Dương Thạch đập thình thịch, nhưng hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo, trong lòng không ngừng mặc niệm: không được đi, không được đi... "Còn cuộc thi thì sao?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, Âu Dương Thạch hận không thể tìm một khối đậu hũ đập đầu chết đi cho xong. "Cuộc thi? Cơ hội tốt như vậy thả ở trước mặt ngươi, ngươi lại còn định đi thi? Lẽ nào lòng dạ ngươi chỉ lớn có vậy sao? Được rồi, ta thừa nhận ta đã nhìn sai người rồi! Cùng lắm thì làm cu li một tháng, đây đã là trách phạt nặng nhất, học trưởng, ngươi suy nghĩ một chút đi, dùng một tháng cu li để đổi một cơ hội ngàn năm có một, vì sao lại không đổi cơ chứ..." Trác Ngạn nói một tràng, trực tiếp đem Âu Dương Thạch đập đến hôn mê. "Được! Ta đi!" Lời vừa ra khỏi miệng, Âu Dương Thạch lập tức tỉnh táo trở lại, lập tức hối hận đến tận tâm can nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ý của ta là..." Trác Ngạn vỗ mạnh vai Âu Dương Thạch một cái, đánh gãy quyết tâm của hắn, vẻ mặt sùng kính nhìn chăm chú vào Âu Dương Thạch nói: "Quả nhiên không hổ là Âu Dương học trưởng! Lòng dạ và quyết đoán, tuyệt đối không phải học viên bình thường có thể sánh được. Lý tưởng, đây chính là lý tưởng vĩ đại! Chỉ có vị học trưởng như người, mới xứng được với lý tưởng vĩ đại như vậy. Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi trở về, đến lúc đó mọi người đều sẽ phải khiếp sợ bởi phát hiện của chúng ta, đến ngay cả Kỷ Linh học tả cũng sẽ bị thành quả của học trưởng làm khiếp sợ và sùng bái, nàng nhất định sẽ trở thành một fan cuồng nhiệt nhất của học trưởng. Hiện tại chúng ta còn lại một vấn đề đơn giản nhất, đó là lộ phí! Chúng ta chỉ cần 600 ngàn tinh tệ là có thể thực hiện kế hoạch vĩ đại này rồi!" Kỷ Linh... Trong đầu Âu Dương Thạch lập tức hiện lên một hình ảnh, đầu óc liền nóng lên, ngoài miệng thốt lên. "Ta có một triệu tinh tệ!" Trác Ngạn vỗ tay một cái, dõng dạc nói: “Đến cả điểm cản trở cuối cùng đều đã biến mất rồi, vậy còn có cái gì có thể ngăn cản kế hoạch vĩ đại của chúng ta cơ chứ? Việc này không nên chậm trễ, Âu Dương học trưởng, chúng ta xuất phát thôi!" Khi Âu Dương Thạch vừa bước chân ra bậu cửa, hắn lập tức phản ứng lại. Chỉ trong nháy mắt vẻ mặt đã cứng lại, từ từ đã, ta vừa nói cái gì thế... "Ta biết ngay mà, học trưởng đúng là người anh hùng, tuyệt đối không lo trước ngó sau, tuyệt đối sẽ không sợ hãi. Đó là bởi vì học trưởng là người nhất ngôn cửu đỉnh, một ngụm nước bọt cũng sặc mùi đàn ông." Trác Ngạn và Âu Dương Thạch đều không hề biết rằng, trên quang mạc phía sau bọn họ Lăng Húc đang ngửa mặt nhìn lên đỉnh đầu, trên mặt hiện lên vẻ quái dị. Mông Vi hơi giật mình nhìn về phía Đường Thiên. Mắt trái Đường Thiên bỗng biến thành màu xanh thẳm trông giống như một viên băng ngọc thạch. Vẫn là khuôn mặt kia, rõ ràng vẫn đầy mồ hôi, thế nhưng lại mang tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương và hờ hững vô tình, dường như người thiếu niên trước mắt đã biến thành một con người khác. Khí chất một người sao có thể thay đổi nhiều đến vậy ư? Trong lòng Mông Vi vô cùng kinh ngạc, Đường Thiên trước mắt nàng tràn ngập khí tức nguy hiểm. Mắt trái màu băng lam... Đây rốt cuộc là... Tại một nơi xa xôi, ở một nơi khác, gần như cũng vang lên một thanh âm như vậy. Khổng Tước Tọa, Lang Ngọc đang ngồi ở bên trong điện quan chiến bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào hình dáng Đường Thiên bên trong quang mạc, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Khổng Tước Minh Vương Nhãn!" Trong mắt Thu Chi Quân cũng lập lòe tinh quang, quần áo không gió mà bay, trên miệng chậm rãi phun ra năm chữ: "Khổng Tước Minh Vương Nhãn!" Khổng Tước Minh Vương Nhãn!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Chiến Thần Bất Bại Chương 307:  Phong Tước biến mất được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Chiến Thần Bất Bại sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close