Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 116:  văn đấu vũ công

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 116:  Văn Đấu Vũ Công
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
- Văn đấu võ công? Từ Vị ngạc nhiên hỏi: - Như thế nào là văn đấu võ công? - "Văn đấu võ công" nói ra rất đơn giản, Tiêu gia và ta, hai bên đều chọn văn để hỏi hoặc võ để thi đấu. Nếu đối phương không thể trả lời hay bị đánh bại thì sẽ thua. Nếu văn, võ hai trường bất phân thắng bại, nhờ Từ đại nhân ra lại một đề để quyết định. Đào Đông Thành nói. Lâm Vãn Vinh thấy đây chẳng phải là "ba cuộc thắng hai" sao? Một văn một võ, các ngươi chắc gì đã có kết quả. Tiêu đại tiểu thư tuy là người buôn bán nhưng tài học thì đến ngay cả Kim Lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng cũng khen không ngớt lời, về văn tuyệt không có sợ bọn họ. Về võ thì chẳng phải là đánh nhau sao? Luận về đánh nhau, lão tử nào có sợ ai? - Điều này cũng hay a! Từ Vị cười nói: - Đào công tử, ngươi và Tiêu gia lần này muốn tỷ thí thắng thua thì sau đó tính thế nào? Đào Đông Thành nói: - Nếu ta thua, ta rút khỏi chức hội trưởng Kim Lăng thương hội, để cho các huynh đệ trong hội chọn người có tài năng khác. Ngoài ra, các cơ sở kinh doanh quần áo dưới tay Đào gia đều chuyển giao miễn phí, coi như tặng toàn bộ cho Tiêu gia. Đại tiểu thư nghe vậy, nhất thời lắp bắp kinh hãi. Cơ sở kinh doanh quần áo của Đào gia tuy qui mô không bằng Tiêu gia nhưng cũng không kém bao nhiêu. Đào Đông Thành làm như vậy là muốn đặt cược mọi thứ vào nước đi này rồi. Đào Uyển Doanh tựa hồ cũng không nghĩ rằng ca ca sẽ có hành động như thế, kinh hãi nói: - Ca ca, không thể được! Trong mắt Đào Đông Thành phát ra tia quang mang lạnh lùng: - Ta đã quyết định mọi việc, tuyệt không thu hồi. Từ Vị gật gật đầu, trong mặt lộ ra một nét cười thần bí: - Nếu là Tiêu gia thua, người muốn bọn họ làm gì? Đào Đông Thành nói: - Tên Lâm Tam này hôm nay đánh hai người bọn ta, nếu bọn họ thua, ta muốn Tiêu gia hướng về ta và Vu hội trưởng chính thức xin lỗi, mặt khác… Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, trong mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt: - Ta muốn Tiêu đại tiểu thư, gả cho ta. Một lời nói ra làm cho tất cả đều kinh ngạc, có được Tiêu đại tiểu thư coi như có được Tiêu gia, đồng thời làm chủ việc kinh doanh nước hoa cùng xà phòng thơm. Chiêu này của Đào Đông Thành, có thể nói là cực kỳ âm hiêm. - Vô sỉ! Đại tiểu thư tức giận mắng, mặt đỏ bừng lên. Đào Đông Thành trước đây tỏ ra giống như người có học thức, lịch sự tao nhã. Hôm nay đã lộ ra bộ mặt thật còn chẳng bằng Lâm Tam, tóm lại vẫn chỉ là “bẩn”. Nói điều này, hôm nay Đào Đông Thành đã "mặt dày" cùng Tiêu gia đối đầu, chẳng khác gì con thú bị dồn vào chân tường liều mạng đánh ra, không phải ngươi tử thì ta vong. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Không ngờ a! Đường đường là Đào công tử lại phải xuống tới mức muốn dùng tới loại thủ đoạn này. Độ dày da mặt so với ta còn hơn rất nhiều a! Tiểu tử này trơ tráo vô liêm sỉ vậy cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần trước cũng đã y thế, Lâm Vãn Vinh đã hoàn toàn khinh bỉ hắn. Sắc mặt Từ Vị trịnh trọng nhìn Tiêu đại tiểu thư: - Tiêu đại tiểu thư, điều này liên quan việc cả đời của ngươi, ngươi cần phải suy nghĩ sáng suốt. Chớ để một phút bốc đồng mà mất đi lí trí. Phải a! Lão Từ này hòa giải tranh chấp giữa hai bên, kẻ có tội cũng đã bị trừng phạt. Việc đó coi như xong, lúc này lão tử cần gì phải liều mạng với các người làm gì? Lâm Văn Vinh trong lòng thầm cân nhắc, nói với Đại tiểu thư: - Đại tiểu thư, việc hôm nay với Tiêu gia chúng ta không liên quan gì, chẳng cần thiết phải liều mạng vớ vẩn với hắn. Đào Đông Thành thấy trong mắt Tiêu đại tiểu thư lộ ra vẻ trầm tư bối rối, không nhịn nỗi cười một tràng dài: - Đại tiểu thư, hôm nay ở trước mặt Từ đại nhân ta muốn công bằng tỷ thí, không vì tình riêng mà thiên vị. Nếu Tiêu gia không dám ứng chiến, sau này ở Kim Lăng thương hội, sẽ không có vị trí của Tiêu gia nữa. Mẹ nó, họ Đào này thật là ngạo mạn, Lâm Vãn Vinh thầm tức giận chửi rủa. Từ Vị tuy là viên quan nhất phẩm của triều đinh, nhưng sự việc liên quan đến nội bộ của thương hội này ông ta không thể xen vào giải quyết. Nếu rời bỏ Kim Lăng thương hội, Tiêu gia tại Kim Lăng có thể nói là "nửa bước khó đi", không giải quyết Đào Đông Thành này thì quả không còn cách nào khác. Đại tiểu thư tự nhiên biết sự lợi hại trong đó, nàng nắm đôi tay nhỏ, cắn chặt môi, không biết nên làm thế nào cho tốt. Một bên là hạnh phúc chung thân của mình, một bên cũng là đường sống của trên dưới trăm người Tiêu gia, nàng đã bị bức tới chân tường, quả không còn đường để lui. Việc này đối với Tiêu đại tiểu thư hay đối với Tiêu gia đều liên quan chặt chẽ tới nhau. Thậm chí Lâm Vãn Vinh lần đầu tiên chợt có cảm giác bất lực. Hắn hiểu Tiêu Ngọc Nhược và biết nàng chọn lựa cái gì. Tiêu Ngọc Nhược thở nhẹ, nhìn hắn nói: - Lâm Tam, ta... Lâm Vãn Vinh cười nói: - Đại tiểu thư, ngươi không phải nói thì ta cũng biết ngươi lựa chọn cái gì. Yên tâm đi, bổn tài tử chính là thiên hạ đệ nhị, tuy so với Văn Trường tiên sinh kém có một chút, nhưng cũng văn võ song toàn thì còn sợ cái gì. Đại tiểu thư gật đầu, nước mắt lại rơi xuống. Lâm Vãn Vinh nghiêng đầu bên tai nàng thì thầm: - Đừng sợ, như thế là thua rồi đó. Tệ lắm thì nàng mang họ Đào trước, rồi ta sai nhân mã tới cướp người. Sau đó chúng ta lên núi làm sơn tặc, mời nàng làm áp trại phu nhân. Tiêu Ngọc Nhược nghe được liền đỏ bừng mặt, phì một cái nói: - Ngươi... tới lúc này rồi còn không nói được chút gì đứng đắn, cái gì mà áp trại phu nhân, thật là không chịu nổi! Trong lòng nàng cũng không biết là có cảm giác gì, nghe qua lời châm chọc của hắn tự nhiên tâm tình lại bình tĩnh lên rất nhiều. Một văn một võ, văn có mình và Lâm Tam chống giữ, tự nhiên không phải sợ. Võ kia chắc thua rồi nhưng cũng còn cửa thứ ba là cuộc kiểm tra của Từ Vị, thiết tưởng đại nhân sẽ không có ý làm khó mình. Nàng nghĩ như vậy, trong lòng liền lạc quan hơn rất nhiều liền quay về phía Lâm Tam khẽ cười: - Ngươi chớ chủ quan ở thời khắc mấu chốt này. Nếu thua thì ta sẽ phạt ngươi một năm lương bổng. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Nếu thắng, nàng thay ta giặt quần áo một năm, vậy là công bằng nhé. Đại tiểu thư đỏ bừng mặt, cũng "ừm" nhẹ một tiếng. Tiêu Ngọc Nhược xoay người hướng tới Từ Vị nói: - Từ đại nhân, tiểu nữ đáp ứng thỉnh cầu tỷ thí của Đào công tử. Từ Vị lắp bắp kinh hãi: - Tiêu đại tiểu thư, ngươi cần phải nghĩ đi nghĩ lại cho kĩ, việc này liên quan cả đời a. Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng cười nói: - Cám ơn đạ nhân quan tâm, tiểu nữ có lòng tin, huống chi còn có Lâm Tam. Thấy Đại tiểu thư kiên quyết như thế, Từ Vị thở dài, chỉ hi vọng vào học thức xuất chúng của vị Lâm tiểu ca này thôi. Mọi người trong sảnh cũng không nghĩ tới hôm nay sự việc diễn tiến thành tình huống này, so ra với thương sự niên hội còn hay hơn rất nhiều, tất cả đều bắt đầu xôn xao. Lưu Nguyệt Nga vội vàng giữ chặt tay Tiêu Ngọc Nhược nói: - Muội tử, tỷ tỷ ủng hộ ngươi. Đào Đông Thành trong mắt hiện lên một tia quang mang lạnh lùng, hướng tới Từ Vị ôm quyền nói: - Đại nhân, giờ Đại tiểu thư đáp ứng rồi, để cho công bằng, thứ tự ra đề, học sinh đề nghị bốc thăm quyết định. - Tự nhiên là thế. Từ Vị nghiêm nghị nói. Kết quả bốc thăm của hai bên, Đại tiểu thư bốc được “Giáp”, Đào Đông Thành bốc được “Ất” (1). Đại tiểu thư lấy được quyền ra đề trước, Đào gia thì có quyền hỏi trước. Quyền ra đề trước, ý tứ là văn võ hai đề do Tiêu gia chọn trước, còn lại một đề tự động cấp cho Đào gia. Tiên đề quyền này chắc chắn Đào gia sẽ chọn cho phía Đại tiểu thư một đề tài rất khó khăn. Đại tiểu thư nhẹ nhàng hướng tới Lâm Vãn Vinh hỏi: - Chúng ta nên chọn đề văn hay đề võ? Lâm Vãn Vinh trầm tư một chút nói: - Muốn đề võ. Văn có hai ta, bọn chúng hỏi cái gì cũng không sợ, còn võ chúng ta không quen thuộc lắm, nên phải để chúng ta ra đề. Đại tiểu thư đúng là cũng nghĩ như thế, liền chọn trước đề võ. Đào Đông Thành cười lạnh: - Đề văn trong tay ta ra trước, vậy bây giờ đến lượt Đào gia ta ra đề hỏi. Từ Vị làm người trung gian, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, thấy Đại tiểu thư gật đầu, Từ Vị mới hướng về Đào Đông Thành nói: - Đào công tử, ngươi hỏi đi! Đào Đông Thành trong mắt phát ra một tia lệ quang: - Chư vị ngồi đây đều là người làm ăn buôn bán, nhãn lực là bản sự rất bình thường của bọn họ. Câu hỏi này của bản nhân, đó là khảo sét nhãn lực và kiến thức. Đại tiểu thư cả kinh, nàng vốn tưởng rằng Đào Đông Thành thi văn là muốn nói về đàm thi luận từ, lại không nghĩ là khảo xét nhãn lực. Sự vật trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu, lấy sức của hai người liệu có thể nào thấy qua tất cả mọi thứ. Thi văn này e là lành ít dữ nhiều rồi. Lâm Vãn Vinh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Đại tiểu thư, cười nói: - Đừng sợ, có ta đây. Đại tiểu thư lúc này mới yên tâm mỉm cười: "Lâm Tam này quả biết làm yên lòng người." Đào Đông Thành thấy ánh mắt hai người lưỡng lự, dương dương đắc ý lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở cái hộp đó ra. Bên trong không ngờ có một mảnh nho nhỏ cỡ ngón út tựa như đá không phải đá, như là vô số miếng đá nhỏ lắp ráp thành, lấp lánh trong suốt có thể nhìn xuyên qua, tại chỗ ánh mặt trời chiều vào ánh lên những tia sáng lung linh, bảy màu rực rỡ, làm người say mê. Trong số mọi người, không nói Đại tiểu thư, ngay cả Từ Vị biết nhiều hiểu rộng cũng kinh dị không hiểu đây là cái gì? Là cục đá sao? Rực rỡ mỹ lệ như thế, chưa từng được nhìn thấy. Đào Đông Thành thấy thần sắc trong mắt mọi người, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý không ngừng mà hỏi: - Tiêu đại tiểu thư, xin hỏi ngươi có biết đây là cái gì không? Người có biết xuất xứ của nó không? Nếu ngươi trả lời được, trận này là ta thua. Tiêu Ngọc Nhược cắn chặt hàm răng trắng, cái thứ này ngay cả thiên hạ đệ nhất tài học Từ Vị cũng nhận không ra, nàng làm sao nhận ra, thi văn này phải thua sao? Nàng trong lòng cảm thấy bức bối, nhìn lại Lâm Tam, thấy hắn trầm tư suy nghĩ. Đại tiểu thư tưởng rằng Lâm Tam cũng nhận không ra, trong lòng bùi ngùi thở dài mà rằng: - Viên đá này chúng ta …. - Viên đá này chúng ta biết …. Lâm Vãn Vinh lên tiếng ngắt lời nàng, cười nói. - Lâm Tam , ngươi … Đại tiểu thư vừa mừng vừa sợ, nghe Lâm Tam nói xong, nàng tức thời có cảm giác hạnh phúc như chết đi rồi được sống lại. - Ngươi biết được đây là vật gì? Vẻ mặt Đào Đông Thành dường như không tin, khinh thường nói. Từ Vị thực tế đối với kiến văn quảng bác của Lâm Tam có nhận thức sâu sắc, bản thân lão cũng là một người có học vấn uyên bác, đối với sự vật cổ quái có sự hứng thú trời sinh, vội vàng hướng tới Lâm Văn Vinh hối thúc: - Lâm tiểu huynh đệ, ngươi nói nhanh lên, đây là vật gì? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc rồi nhìn Đào Đông Thành nói: - Nếu ta đoán không sai, cái này chẳng phải Đại Hoa ta làm ra, e là đồ nước ngoài rồi. - Ngươi làm sao biết? Đào Đông Thành cả kinh, tức thì tỉnh ngộ, khinh thường nói: - Cho dù người có biết vật ngoại lai này thế nào, ngươi cũng đoán mò, mau nói ra tên vật này cũng xuất xứ ra đi. Lâm Văn Vinh cười một tiếng nói: - Ta cũng e rằng ngươi cũng không có nhiều thứ này, cũng không biết là từ trong tay lão quỷ ngoại quốc nào mà có được. Hắn hướng về Từ Vị ôm quyền nói tiếp: - Từ đại nhân, để cho công bằng, tại hạ mời Đào công tử đem tên và xuất xứ vật này viết ra giấy, giao cho Từ đại nhân bảo quản, sau đó mới đoán. Đề phòng sau khi ta đoán trúng, ngươi lại nói lương nói lẹo, gượng ép thay đổi tên của vật này. Tự Vị gật gật đầu: - Nên như thế, Đào công tử, vậy mời ngươi viết ra, lão hủ trước khi công bố cho mọi người về cái vật kỳ lạ này, chưa chắc đã có người không biết nó. Đào công tử, chớ tùy tiện bày ra một cái tên giả lừa dối lão phu. Từ Vị là lão già thành tinh, lời này nói ra rất nghiêm nghị, dù Đào Đông thành cố tình làm sai lạc, cũng không có đảm lượng, Từ Vị được xưng thiên hạ đệ nhất tài học, vật này chắc gì không nhận ra. Đào Đông Thành trong lòng sợ hãi, liền theo lời Từ vị, nghiêm chỉnh viết ra một hàng chữ nhỏ trên giấy. Từ Vị thong thả gật đầu, hướng tới Lâm Vãn Vinh nói: - Bây giờ ngươi có thể nói đây là cái gì rồi. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu: - Vật này, theo ngôn ngữ của người Tây Dương, gọi là Đái Mông(2), trong cổ Hi Tịch ngữ (3)có ý tứ là “bất khả chinh phục”, tiếng A Lạp Bá có nghĩa là cứng rắn vô cùng, dịch thành tên Đại Hoa ta là toản thạch ( kim cương ). Trong mắt người Tây Dương, kim cương tràn ngập điều thần bí, truyền kỳ và lãng mạn, có người nói nó là mảnh nhỏ của sao trên trời rơi xuống, có người nói nó là nước mắt thiên thần kết tinh. Kỳ thực, kim cương không phải do trên trời rơi xuống, mà là do từ đất mà ra, nó là đá trời sinh trải qua mài dũa đánh bóng mà thành, kết cấu cứng rắn, chư vị xin mời xem. Hắn nói rồi, cũng đi đến bên người Đào Đông Thành , lấy ra vật nhỏ nhỏ là toản thạch từ bên trong hộp ra, Đào Đông Thành cả kinh nói: - Người muốn làm gì? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Yên tâm, chỉ là làm chút thử nghiệm thôi. Lâm Vãn Vinh từ trong người lấy ra một bình nước hoa nhỏ và, nói: - Chư vị mời xem, đây là một bình pha lê. Hắn cầm viên kim cương nhẹ nhàng vẽ nguệch ngoạc vài cái trên bình pha lê, trên bình pha lê xuất hiện vết ấn ký thật sâu, còn kim cương thì không chút tổn hại gì. Chúng nhân bắt đầu kêu lên kinh ngạc, kim cương này sắc nhọn cứng rắn tuyệt vời như thế, thật sự là một bảo bối vô cùng hiếm có. Lâm Văn Vinh cười cười đem kim cương kia cất trả vào trong chiếc hộp tiếp lời: - Chư vị đều thấy rồi, kim cương này cứng rắn vô cùng, kỳ thực trong tay Đào công từ đúng là một khối kim cương không sai. Chỉ là chưa qua sự mài dũa đánh bóng chuẩn xác, vô luận sắc độ , ngạnh độ, công nghệ đều là loại sản phẩm kém cỏi nhất, cũng là sản phẩm loại hai thôi. - Hoàn toàn là lời bậy bạ Đào Đông Thành cả giận nói: - Kim cương này do chính ta cẩn thận chọn lựa, sao có thể là hàng loại hai chứ? (1) theo thứ tự can trong thập can: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý (2) Đái mông: diamond (tiếng Anh) (3) cổ Hi Tịch ngữ: tiếng Hy lạp cổ (4) A Lạp Bá : Ả Rập (5) toản thạch: kim cương

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 116:  Văn Đấu Vũ Công được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close