Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 134:  trữ nhạ diêm vương mạc nhạ tam ca (phần ii)

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 134:  Trữ nhạ diêm vương mạc nhạ tam ca (Phần II)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Cao Tù khó xử nói: - Cái này, ta có một pháp môn, nhưng hơi âm độc một chút. Lâm Vãn Vinh nghe hắn nói có cách, trong lòng vui mừng: - Cao đại ca, huynh nhìn ta giống một người quang minh lỗi lạc không ? Đối với kẻ địch, càng độc ác ta càng thích. Cao Tù cũng thấy không còn cách nào, gặp tên công tử kì lạ này, nếu ai dám đọ âm hiểm cùng hắn coi như tự mình tìm cái chết rồi, Vậy nên chỉ có thể gật đầu, đáp ứng thi hành thủ pháp. Lâm Vãn Vinh đem Đào Đông Thành đến, quăng xuống đất. Cao Tù nói: - Khi ta thực hiện thủ pháp, làm sẽ rất đau, sợ tên họ Đào này sẽ tỉnh dậy. Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Vậy thì tốt. Hắn từ trong túi lấy ra mông hãn dược do Tiếu Thanh Tuyền tặng, do mông hãn dược được bao bọc bởi da bò, nên hôm qua trời mưa vẫn không bị ướt. Cao Tù hành tấu giang hồ lâu năm, nên nhìn sơ qua đã biết đó là cái gì, trong lòng nghĩ: “Tên công tử này không biết lai lịch thế nào, tùy thân đem theo cũng toàn là bửu bối. Xem ra hắn còn hại dân hại nước hơn Đào Đông Thành.” Lâm Vãn Vinh kêu Tứ Đức đem bình tới, đổ nước sạch vào rồi xả nửa gói mông hãn dược, đây là lần đầu tiên hắn giở thủ đoạn, không biết dùng bao nhiêu, thầm lè lưỡi. bấy nhiêu đó có thể làm xỉu một con bò nếu cho tên họ Đào kia uống xong, không chừng ba ngày chắc cũng không tỉnh lại. Lâm Vãn Vinh tìm được cây củi nhỏ, tiện tay khuấy khuấy hai cái,nói: - Được rồi, đây đúng là thuốc thượng đẳng, vật này phải có khi hành tẩu giang hồ để còn thải hoa liệp diễm (hái hoa cưa gái). Với người bình thường ta sẽ không tùy tiện dùng đâu. Cao Tù mở họng Đào Đông Thành ra, Lâm Vãn Vinh ép Đào Đông Thành uống cái chén đó rồi cười: - Xong, Cao đại ca có thể bắt đầu rồi. Cao Tù nói: - Lâm công tử, thủ pháp của ta là độc gia pháp môn, thập phần âm tốn tàn độc làm hỏng hoại gân mạch của hắn. Họ Đào này trong vòng một tháng sẽ không phát hiện đâu, sau này mới dần dần phát hiện, nhưng bản thân hắn căn bản cũng không thể phát giác là chuyện gì đã xảy ra. Tới lúc đó thì cho dù Đại La kim tiên hạ phàm thì hắn cũng không thể trở thành đàn ông được, thủ pháp này người trong đồng đạo cực kỳ khinh bỉ, nên xin công tử giữ bí mật cho ta. Đây có lẽ là loại thủ pháp phá hỏng kết cấu xương của thân thể, cách này quả nhiên là tuyệt làm một lần là mãi mãi, lão cũng muốn học, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nghiêm túc nói: - Cao đại ca có thể yên tâm, đây là hành động chính nghĩa, không sợ người khác lời ong tiếng ve. Nói cho cùng, chúng ta có thể độc ác hơn tên họ Đào này sao? Đây là ác giả ác báo, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi. Cao Tù gật đầu không nói gì, từ trong người móc ra hai cây kim dài, tìm đúng vị trí, nhanh chóng đâm vào háng hắn, bụng dưới của Đào Đông Thành từ từ phồng lên, Cao Tù vận đầy khí lực, hây một tiếng vỗ lên bụng dưới của hắn. Trên mặt Đào Đông Thành hiện lên thần sắc đau khổ, nhưng sau đó lại ngủ thiếp đi. Cao Tù lau mồ hôi: - Xong rồi, tên tiểu tử này e rằng sau 1 tháng nữa sẽ không thể làm nam nhân được nữa rồi. Lâm Vãn Vinh đột nhiên nói: - Cao đại ca, trên người huynh có mang xuân dược không? Cao Tù đỏ mặt: - Công tử cần loại thuốc này để làm gì? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Ta sợ Đào công tử chơi chưa đã, muốn mời hắn uống thêm. Cao Tù cảm thấy ớn lạnh, gân mạch của cái tên họ Đào này đã gãy vỡ, nếu thêm chút xuân dược, sợ rằng lập tức nổ tung. Lâm công tử này đúng là dâm đại thần nhân. Cao Tù xấu hổ lấy ra môt gói dược phấn: - Cái này đây, chỉ còn một gói “Như Lai đại phật côn”. Còn “Quan Âm thoát y sam” hôm qua đi kỹ viện dùng hết rồi. Lâm Vãn Vinh tiếp nhận lấy thuốc, bật cười: - A, Cao đại ca còn hứng thú này sao? Ngày trước chắc là đã sướng đến tận xương rồi, haha! Đào Đông Thành hôm đó câu kết với Lục Trung Bình, muốn dùng xuân dược này để hủy hoại sự trong trắng của Đại tiểu thư, ai ngờ hôm nay lại bị báo oán. Lâm Vãn Vinh cho Đào Đông Thành uống cái gói “Như Lai đại phật côn”. Ha ha cho ngươi hôn mê ba ngày, và bùng phát ba ngày, gân mạch yếu đuối đã muốn vỡ rồi lại thêm sự uy mãnh của xuân dương, sợ rằng sau nửa tháng thì ngươi đã không còn làm đàn ông được nữa rồi. Xuân dược quả nhiên cực mạnh, Đào Đông Thành tuy trong hôn mê cũng lập tức có phản ứng. Lâm Vãn Vinh nhìn vào háng Đào Đông Thành, khịt mũi khinh thường: - Mẹ nó, cái đồ chơi của ngươi nhỏ như vậy mà bày đặt làm đàn ông sao? Hắn và Cao Tù làm xong mọi chuyện, nhìn nhau ha hả cười lớn, Cao Tù cảm thấy bản thân mình tiếp xúc với Lâm công tử có mấy tiếng đồng hồ nhưng đã bắt đầu trở nên tà ác hơn. Đại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh và Cao Tù quay lại, còn Đào Đông Thành nằm thẳng cẳng trên sườn núi, không biết hai người bọn họ đã làm gì, liền hỏi: - Lâm Tam, ngươi và Cao tráng sĩ đã thương lượng xong biện pháp chưa? Lâm Vãn Vinh gật đầu: - Với nguyên tắc từ bi bác ái của ta, chúng ta cũng không muốn làm khó Đào công tử, thôi thì để hắn tự sinh tự diệt ở đây. Đại tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tha cho tên họ Đào này dễ dàng vậy sao, đó không phải tác phong của Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Chó có thể cắn người nhưng người không thể cắn chó. Đại tiểu thư tỏ vẻ khinh thường khịt khịt cái mũi xinh xinh: “Ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao, trời sinh không chịu thiệt, ngươi đánh lại không khéo còn dữ dội hơn là chó ấy.” Nghĩ đến thì cất tiếng cười hì hì. Nhìn hắn một cách không có hảo ý, trong lòng có chút tư vị khó nói ra. Trong lòng bình tĩnh trở lại, thấy Lâm Tam lại không để ý đến Đào công tử, nói đi là đi, điều này thật khiến Đại tiểu thư nghi hoặc. Mang theo Đào Uyển Doanh bị đánh ngất xỉu đi đường rất phiền toái, án theo ý tứ của Lâm Vãn Vinh, đặt cô ta trên lưng ngựa là hợp nhất. Đại tiểu thư cũng có chút cảm tình với Uyển Doanh, kiên trì để Uyển Doanh trong xe ngựa của nàng. Lâm Vãn Vinh có chút không an tâm lắm, ai biết con nhỏ đó khi nào tỉnh dậy, rồi sẽ làm những chuyện gì. Đi hết một tuần trà, ước đoán Đào Uyển Doanh cũng sắp tỉnh lại, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói với Tiêu Ngọc Nhược: - Đại tiểu thư, hãy giao nha đầu họ Đào đó cho ta, để ta xử lý ả. Đại tiểu thư thấy hắn cười một cách dâm đãng, vội vàng nói: - Lâm Tam, ta cảnh cáo ngươi là không được làm cái gì xấu xa đâu nhé. Lâm Vãn Vinh cười: - Đại tiểu thư, ngươi không tin ta hay không tin vào nhãn quan của chính mình? Ta chính là người do ngươi tự mình tuyển chọn, sao có thể xấu xa được chứ ? Thấy Đại tiểu thư thần sắc nghi hoặc, hắn lại nói: - Nàng yên tâm đi, Đại tiểu thư. Đào Uyển Doanh này là bé như hạt tiêu, ta không đến nỗi mất tư cách như vậy đâu, Tiểu Thúy theo ta qua đây. Lâm Vãn Vinh bế Đào Uyển Doanh rồi dẫn Tiểu Thúy thuận theo sườn núi trèo lên, trong lùm cây tìm được một thảm cỏ khô, quăng cô bé hạt tiêu này xuống đất rồi nói với Tiểu Thúy: - Đông Thúy, cởi đồ ra. Tiểu Thúy giật mình,sắc mặt đỏ bừng xấu hổ: - Lâm Tam, ngươi vì sao tận bây giờ mới nói thế với ta? Huynh biết ta thích huynh rất nhiều sao? Nhưng giờ đã quá trễ, trễ rồi, ta đã trao cho Phong ca rồi. Lâm Vãn Vinh toàn thân sởn gai ốc: “mẹ nó, quá quyến rũ đúng là kéo theo rắc rối”, hắn chỉ vào Tiểu Thúy và nói: - Đông Thúy tỷ tỷ, ta bảo tỷ cởi y phục của Đào tiểu thư. “A ??” Tiểu Thúy kinh ngạc kêu lên một tiếng, không dám nhìn Lâm Tam, vội vàng lóng ngóng đi đi cởi y phục của Đào Uyển Doanh Lâm Vãn Vinh đứng kế bên thúc dục: - Không cần cởi, phải xé ra, xé phân nửa chừa lại phân nửa, phải dùng lực, phải mạnh bạo. Tiểu Thúy vừa kinh ngạc vừa xấu hổ cởi y phục Đào Uyển Doanh, cả xé cả kéo, y phục của Đào Uyển Doanh bị rách mất một nửa, ngực lộ ra một phần. Trường sam còn lại nửa kín nửa hở, rách nát trên người nàng. - Ra sức bấu và cổ, ngực và đùi. Lâm Vãn Vinh lại nói: - Đặc biệt là đùi, phải làm cho cô ta cảm thấy nhức nhói sau khi tỉnh dậy. Tiểu Thúy không biết hắn muốn gì, nên cứ làm theo lời hắn bảo, cho đến khi chân của Đào tiểu thư bầm tím rồi mới ngưng. Thấy gần như xong việc, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, khi muốn rời khỏi thì cảm thấy chưa giống thật lắm, xem ra vẫn còn thiếu gì đó. Hắn nghĩ nghĩ, quay lại bên cạnh Đào tiểu thư và dùng kim chích vào ngón tay cô ta, nhỏ mấy giọt máu lên người cô ấy. “Con nhóc kia, ta đối xử với ngươi như vậy là tận tình tận nghĩa rồi, nếu ngươi còn đến khiêu khích ta. Thà chọc Diêm Vương chứ đừng chọc Tam ca này, ác giả ác báo, lần này không hăm dọa ngươi còn nửa mạng thì ngươi còn không biết vương gia có ba con mắt.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng rồi dẫn Tiểu Thúy xuống núi. Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn lâu như vậy mới xuống, không khỏi nhìn hắn hỏi: - Không biết ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì đây? Lâm Tam cười: - Đại tiểu thư, thật oan uổng cho ta, ta thật sự không có làm gì cả, nàng có thể hỏi Tiểu Thúy tỷ tỷ. Tiểu Thúy đỏ mặt kể lại cho tiểu thư nghe chuyện Vãn Vinh kêu nàng làm, Tiêu Ngọc Nhược nghe xong cũng thấy ngượng ngùng, tuy đó là mưu kế nhỏ, nhưng đó quả là rất bậy bạ. Theo cái tính cách ngoan cố của Uyển Doanh, trăm phần trăm sẽ mắc mưu, có lẽ sau khi tỉnh dậy thì cô ta sẽ sợ chết thôi. Nhưng Lâm Tam không có đụng đến Uyển Doanh, chỉ lợi dụng tâm lý phổ biến của con gái và cũng không thể trách móc hắn, muốn trách thì trách Uyển Doanh, ai không chọc mà chọc ngay tên Lâm Tam xấu xa này. Đại tiểu thư thở dài trong lòng, giơ tay lên ra lệnh cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước Cao Tù cưỡi ngựa đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh, kỳ quái nói: - Lâm công tử, công tử làm gì con nhỏ họ Đào đó, không lẽ cũng cho ăn cái “như lai đại phật côn” hả ? Như lai đại phật côn? Ta thấy dù ai có mạnh mẽ cỡ nào cũng không bằng đại dâm côn của ngươi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy xa xa trong rừng cây truyền đến giọng hét vang vọng “ aaa!!!“ nghe giống tiếng con gái , thật thê thảm, thật đáng sợ. Đại Tiểu thư biết Uyển Doanh đã tỉnh dậy, nghe cô ta kêu thảm thiết như thế, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh xòe hai bàn tay ra nói, đành chịu nói: - Ta vô tội, thật sự vô tội. Lần này Lâm Vãn Vinh cũng có thể coi như là báo thù Đào gia một cách sảng khoái. Mẹ kiếp, cơn tức này kìm nén đã lâu lắm rồi, hôm nay họ Đào này tự tìm đến cửa, không thể trách ta. Trên đường về Kim Lăng, có Cao Tù hộ vệ ở bên cạnh, quả nhiên rất yên bình, ngay cả muỗi cũng không dám đốt họ lấy một cái. Thấy Kim Lăng thành ở xa xa, Lâm Vãn Vinh mới thở phào. Đi công tác quả là mệt, ở nhà vẫn là tốt hơn, muốn ăn lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, ăn no uống đủ rồi thì chọc ghẹo Nhị tiểu thư, cùng Xảo Xảo nói chuyện, lại triệu tập Lạc Viễn, Thanh Sơn, biểu thiểu gia mấy người mở tiệc trà, sung sướng biết bao. Khi vào thành đã là quá nửa đêm, đường phố ngóc ngách đều cực kỳ yên tĩnh, Cao Tù nhớ tới lão ca Cao Thủ của hắn, sau khi hẹn ngày gặp lại với Lâm Vãn Vinh thì đi thẳng đến tổng đốc nha môn. Lâm Vãn Vinh đi vào Kim Lăng thành, cảm thấy như quay lại địa bàn của mình, cả người đều thở ra thư thái. Đại tiểu thư kêu xe ngựa đi chậm lại, chờ khi Lâm Tam đi đến cạnh xe ngựa thì từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra: - Lâm Tam, hôm nay mới quay về, ngươi về nghỉ sớm đi, ngày mai dậy sớm chút, chúng ta thương lượng xem làm thế nào để tiếp nhận các cửa hiệu của Đào gia. Hôm nay đi một ngày đường, cũng quên chuyện đó rồi, giờ Đại tiểu thư nhắc lại thì Lâm Vãn Vinh mới đột nhiên nhớ ra, ôi chao, lần này Tiêu gia giàu rồi. Dù sao cũng đã chẳng nể nang gì với Đào gia rồi, cái tên tiểu tử Đào Đông Thành còn nằm trên sườn núi ở lưng chừng trời, mai ta sẽ dẫn người đến tiếp nhận các tiệm của họ Đào, hôm nay quả là một ngày sảng khoái Lâm Vãn Vinh nói với Tiêu Ngọc Nhược một cách vui vẻ: - Đại tiểu thư, chuyện tiếp nhận các cửa hiểu thì dể nói rồi, nhưng đừng quên là cái ván cá cược trên Tình Vũ Lâu đó. Đại tiểu thư đỏ mặt, hừ một tiếng: - Ai nhớ đã cá cược gì chứ, ta sớm đã quên rồi. Nói xong thì hạ rèm xuống và không nhìn hắn nữa. Ai da, dựa vào chức lớn để ức hiếp người ta sao, ta khinh nàng! Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, xe ngựa đã đi vào Tiêu gia. Liền có nha hoàn hạ nhân tới nghênh tiếp. Lâm Vãn Vinh nhức mỏi đang muốn đang muốn quay lại cái ổ chó của mình ngủ thì thấy Tiểu Thúy đến nói: - Tam ca, Đại tiểu thư nói, huynh có áo quần nào chưa giặc thì gom lại đi, ngày mai Đại tiểu thư sẽ sai người đến lấy, rồi đưa cho các bà a hoàn giặt Lâm Vãn Vinh nhìn Đại tiểu thư, lại thấy mặt nàng phớt hồng , nhưng giả vờ như không thấy hắn, đang cùng với mọi người nói chuyện. Được, tiểu nữu này, không phải là cố ý chọc tức ta sao. Lúc đó cá cược thì nói gì ý nhỉ. Về đến phòng mình, mở cửa bước vào, tình cảnh trước mắt khiến cho người ta phải giật mình. Sáng sủa sạch sẽ, không có chút bụi, giường chiếu cũng thu dọn gọn gàng, trong nhà còn có mùi đàn hương phảng phất, thanh u xuất trần.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 134:  Trữ nhạ diêm vương mạc nhạ tam ca (Phần II) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close