Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 148:  lâm tam tiên trưởng phần 2

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 148:  Lâm Tam tiên trưởng Phần 2
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Lâm Vãn vinh lời này vừa ra, đã khiến người nghe kinh hãi, pháp lực vừa rồi của tiên trưởng, chính là bọn họ đích thân chứng kiến, tên Lâm Tam này không phải là muốn tìm chết chứ, đại tiểu thư sắc mặt lo lắng, khẽ dậm dậm chân: “Tên chết tiệt nhà ngươi sao lại lỗ mãng như vậy chứ!” Huyền Huyền Tử tiên trưởng sắc mặt biển đổi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lấy ra ba cây đũa sạch đầu vuông, hướng xung quanh vuốt cằm nói: - Mời mọi người cùng xem cho kỹ. Lâm Vãn vinh bắt chước bộ dạng của Huyền Huyền Tử, chậm rãi nhúng ba cây đũa đầu vuông ấy vào trong nước, đem ba cây dài ngắn giống nhau tụ lại một chỗ. Thấy ba cây đũa có chút nghiêng lên, Lâm Vãn Vinh trong lòng căng thẳng: - Lâu rồi ta không luyện tập, có chút không quen tay. Hắn cười hắc hắc, bắt chước tên thần côn kia đi vòng quanh bát nước, miệng lẩm bẩm niệm chú: - Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Đại Từ Đại Bi chú, mau mau hiển linh, đứng lên cho ta ! Ba cây đũa hơi nghiêng một chút, liền ổn định lại ngay, từ trong nước từ từ đứng thẳng lên. Mọi người nhìn thấy đều trợn tròn mắt, Huyền Huyền Tử khi xuất ra tiên pháp này, đó là do người ta đã khổ tu sáu mươi năm mới được, tên Lâm Tam này đâu có bao nhiêu tuổi, làm sao lại có được công pháp đến bực này, chẳng lẽ hắn cũng là tiên trưởng? Quái sự hàng năm đều có, riêng năm nay lại đặc biệt nhiều, không nghĩ tới một tên gia đinh nhỏ xíu của Tiêu gia thế nhưng lại có tiên pháp, trong đại sảnh bắt đầu ồn ào cả lên. Lạc Ngưng cùng đại tiểu thư bụm chặt miệng, thật không dám tin tưởng điều đang xảy ra trước mắt. Lạc lão thái thái lại càng kinh hãi hơn: - Lâm tiểu huynh đệ, ngươi từ đâu mà học được tiên pháp, sao lại giống pháp thuật tiên trưởng như đúc vậy? Những lời này, không nghi ngờ gì đã làm mất hết mặt mũi của lão đạo, Huyền Huyền Tử sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, ‘hừ’ một tiếng nói: - Chỉ là nhại lại như vẹt mà thôi. Lâm Vãn Vinh vốn là định thấy xong thì lui, chợt nghe câu đó, không nhịn được lắc lắc đầu, vị tiên trưởng tiền bối này thật là chấp mê bất ngộ quá đi. Hắn cười hắc hắc, lạnh giọng nói: - Đạo trưởng, ta đây vốn không có học qua tiên pháp gì cả, cái này bất quá chỉ là trò bịp thôi, không biết chút tài lẻ này có nhập được vào pháp nhãn của ngài không? Huyền Huyền Tử sắc mặt trắng bệch, nói nói gì. Lâm Vãn Vinh cười nói: - Tiên trưởng, tiên pháp của người ta đã học xong. Nhưng mà tại hạ cũng có một tiểu pháp môn, không biết tiên trưởng có học được không? Huyền Huyền Tử không dám đáp lời, trộm liếc nhìn Triệu Khang Trữ, thấy tiểu vương gia sắc mặt không chút biểu tình cũng không quay đầu lại thì biết mình không còn đường lui đành nghiến răng nói: - Vậy ngươi cứ thử làm xem nào. Động tác của hai người bọn họ đều lọt vào mắt Lâm Vãn Vinh. Hắn hừ lạnh: “Mẹ ngươi chứ, muốn hợp lại chơi ta, tên rắm chó tiểu vương gia này quả thực là âm hiểm.” Lạc Viễn từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhìn Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Lâm Vãn Vinh trong lòng bình tĩnh lại, nhìn lão đạo cười nói: - Ta hôm nay sẽ biểu diễn một trò, được gọi là “Hỏa thiêu miên tuyến” (đốt cháy sợi chỉ). Trong lúc nói, Lạc Viễn đã đưa cho hắn một sợi chỉ. Lâm Vãn vinh cầm lấy vuốt ve, tựa hồ như hong khô sợi chỉ. Sau đó hắn để Lạc Viễn cầm lấy một đầu, đầu kia sợi chỉ hắn cầm lấy giơ lên nói: - Mọi người đều thấy, vật đang nằm trong tay ta, chính là một sợ chỉ bình thường. Mời tiểu vương gia cùng đạo trưởng tra xét một chút. Triệu Khang Trữ cùng Huyền Huyền Tử cùng sờ thử sợi chỉ, tựa hồ ngoại trừ hơi nóng và ẩm hơn bình thường một chút, cũng không thấy có gì dị thường. Hai người gật gật đầu. Lâm Vãn Vinh thu hồi sợi chỉ, cười hắc hắc, nhìn Lạc lão phu nhân: - Lão thọ tinh, xin người ban cho một đồng tiền. Nhận lấy đồng tiền lão thái thái thưởng cho, Lâm Vãn Vinh lấy sợi chỉ xuyên qua lỗ giữa đồng tiền, đoạn kéo căng ra buộc vào khung sắt, đồng tiền kia lại “trùng hợp” nằm giữa sợi chỉ. Lâm Vãn Vinh gật đầu một cái, đem giá nến tới chỗ lão phu nhân nói: - Hôm nay là đại thọ của lão thọ tinh, xin lão thọ tinh ban cho chút lửa. Lão thái thái cười hỏi: - Lâm tiểu huynh đệ, người muốn đốt sợi chỉ này sao? - Đúng vậy! Lâm Vãn Vinh đáp. Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười, liền đỡ tổ mẫu đại nhân đi đến khung sắt, tay cầm giá nến, đốt cả hai đầu sợi chỉ. Việc kỳ quái liền phát sinh, hai đầu sợi chỉ này rõ ràng đã châm lửa, cháy đen thành than, vậy mà lại vẫn không đứt, đồng tiền kia vẫn yên ổn nằm giữa sợi chỉ, lúc động lúc không. Mọi người vừa thấy đã thất kinh, nếu như vừa rồi làm cây đũa đứng thẳng trong nước, người có chút thông minh có thể nghĩ ra được, nhưng lần này đem lửa đốt sợi chỉ thật khiến người ta không thể giải thích được. Lão thái thái giật mình nói: - Lâm tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi lại thực sự là tiên trưởng? “Lâm Tam tiên trưởng? Hắc hắc, lão thái thái người quá coi trọng ta rồi, mục tiêu của ta làm một tên thần côn(4) mà thôi.” Lâm Vãn Vinh mỉm cười không đáp, ra vẻ thần bí mạc trắc nói: - Để lát nữa sẽ giải thích cho chư vị. Huyền Huyền Tử tiên trưởng, pháp môn này của ta, người có nguyện ý thử một lần chăng? Lời nói chưa xong, đã thấy hai tên Lạc Viễn cùng Quách Vô Thường cầm hai đầu sợi chỉ cười cười bước đến trước mặt Huyền Huyền Tử. “Há há, hai tên tiểu tử này đó là bọn chỉ sợ thiên hạ không loạn.” Lâm Vãn Vinh cười thầm. Huyền Huyền Tử đương nhiên là biết Lâm Tam đã giở trò tiểu xảo, nhưng lão làm thế nào cũng không nhận ra đó là phương pháp gì. Lão nhìn tới nhìn lui sợi chỉ, ngón tay giật giật mấy cái, muốn cầm lấy sợi chỉ, rốt cuộc đành nhẫn nhịn nói: - Bần đạo chưa từng học qua tiên pháp này. - Tiên pháp? Cái này là tiên pháp? Lâm Vãn Vinh cười khanh khách: - Mời chư vị nhìn xem, ta có giống một người có tiên pháp không? Mọi người thấy trang phục của hắn, đúng là một tên gia đinh nho nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống người biết tiên pháp, đều mở miệng cười rộ lên. Nói đến lúc này, người nghe đều hiểu rõ, ngay cả Lâm Tam cũng biết, cái gì tiên pháp, khẳng định là trò ảo thuật của đám giang hồ mãi võ. Chỉ là trò ảo thuật lửa đốt sợi chỉ này, mọi người đều không biết nguyên nhân từ đâu. Lâm Vãn Vinh cười nói: - Trên thế gian vốn chẳng có cái gì mà tiên pháp cả, bất quá chỉ là một chút đạo lý đơn giản, ví dụ như trò “hỏa thiêu miên tuyến” này, theo lý mà nói không đáng một xu. Mọi người đều biết nước muối chứ? Là loại nước dùng để pha vào đậu hũ, loại nước muối này trên bề mặt có chút vật chất đặc thù. Đem sợi chỉ ngâm trong đó một thời gian rồi dùng lửa sấy khô, lớp vật chất đặc thù trên bề mặt nước sẽ bọc quanh sợi chỉ. Dùng sợi chỉ ấy treo đồng tiền lên, sau đó đốt sợi chỉ, kỳ thực lửa chỉ đốt được bên ngoài sợi chỉ, còn bên trong đã được loại vật chất đặc thù đó bảo vệ, ngăn cách không khí, cho nên không bị đốt cháy. Nếu mọi người không tin, sau này về cứ thử làm mà xem. Ngồi trong đại sảnh đều là các quan viên công tử, rất ít khi tiếp xúc với đậu hũ, căn bản không biết nước muối mặn đó là vật gì, nghe giải thích xong đều là giật mình đại ngộ. Lạc Ngưng à một tiếng trầm ngâm: “Nguyên lai Lâm đại ca nói tiểu Viễn đi sang tiệm làm đậu hũ bên nhà kiếm nước muối là vì nguyên nhân này. May mà Lạc Viễn đem sợi chỉ kia đi sấy khô, nếu không xem huynh ấy làm sao làm được trò vừa rồi, làm sao có thể gạt được tiểu vương gia với vị đạo trưởng giả mạo kia.” Nàng thấy hắn ra vẻ kỳ kỳ bí bí, nhịn không được cười hì hì. - Lại nói nói đến đứng thẳng trong nước, nguyên tắc lại càng đơn giản, chỉ là mượn lực đẩy của nước, làm mãi rồi quen mà thôi. Lâm Vãn vinh đem nguyên lý của hai loại ảo thuật này nói ra xong, mọi người lúc này mới hiểu ra. Hôm nay nếu không phải tên tiên trưởng rắm chó này mấy lần khiêu khích, hắn cũng không muốn làm người tiên phong phá trừ sự mê tín thời phong kiến, dù sao đi nữa nghệ nhân giang hồ đều nhờ những trò này mà sống cả. Triệu Khang Trữ tiểu vương gia cho dù tu dưỡng rất tốt, nhưng hôm nay lại đem tên giang hồ mại nghệ này nói là tiên trưởng, trên mặt cũng là không chịu nổi, sa sầm nói: - Huyền Huyền Tử đạo trưởng, ngươi còn muốn nói gì không? Huyền Huyền Tử sớm đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sợ tới mức quỳ sụp xuống đất van lạy nói: - Xin vương gia thứ tội, tiểu vương gia khai ân... Triệu Khang trữ sắc mặt trắng bệch: - Bọn chuột nhắt vô tri, dám lừa dối bản vương, lôi hắn xuống... - Chậm đã, chậm đã... Lâm Vãn vinh vội vàng ngăn lại, ôm quyền cười nói: - Khải bẩm tiểu vương gia, hôm nay là đại thọ của lão thái thái, vị đạo trưởng này cũng chỉ là tới chúc phúc góp vui cho lão thọ tinh, giống như lúc nãy biểu diễn xiếc, đều là vì để trợ hứng là tới, xin tiểu vương gia đừng trách cứ. “Hôm nay nếu không phải là đại thọ của lão thái thái, không nên có huyết quang thì lão tử thèm vào quản việc này, cứ việc trực tiếp lôi ra ngoài chém giết. Trước mặt bản đại tiên lại dám xưng là đại thần, thật không muốn sống nữa rồi.” Lạc Mẫn cũng không muốn cho tiểu vương gia khó chịu, vội vàng tiếp lời Lâm Vãn Vinh: - Lâm Tam nói rất đúng, vị đạo trưởng này cũng là vì mừng thọ gia mẫu mà đến. Vạn mong tiểu vương gia nể chút mặt mũi của gia mẫu, không cần trách cứ đạo trưởng. Triệu Khang Trữ thấy vậy cũng hạ hỏa: - Nếu đã như vậy, tiểu vương cũng không thể quá tự tiện được. Huyền Huyền Tử, từ tay về sau chớ có mà dùng mấy trò ảo thuật che mắt ra vẻ này nọ lừa gạt người đời, nếu không bản vương tuyệt đối không tha, biến mau. Huyền Huyền Tử bò bằng cả hai tay hai chân lủi mất, trong đại sảnh những tràn cười từng đợt vang lên. Hôm nay Lạc phủ làm lễ mừng thọ thật là cực kỳ thú vị, không chỉ được chứng kiến một màn thi đối câu, còn được biết hai hí pháp xuất sắc nữa. Triệu Khang Trữ tuy mặt vẫn mỉm cười, nhưng hôm nay thua cả hai trận, quả thật không thể chịu nổi, miễn cưỡng cười gượng, nói nói mấy câu, liền cáo từ mà đi. Đến lúc ăn tiệc mừng thọ, thì cũng đã trễ rồi, nhiệt nhiệt náo náo một lúc rồi kết thúc. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ chuyện Triệu Khang Trữ với Bạch Liên giáo, trong lòng không yên, đang muốn cất bước rời đi, chợt nghe có một âm thanh thánh thót vang lên bên tai: - Lâm đại ca... Ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là Lạc Ngưng đi đến. Lạc Ngưng nhìn hắn cười khẽ nói: - Lâm đại ca, có phải huynh lo lắng tiểu vương gia ghi nhớ mối hận với huynh không? “Cừu hận ta ư, ta với hắn trước giờ chưa hề tốt đẹp gì với nhau. Ngày đó bị Bạch Liên giáo bắt cóc, tên tiểu vương gia chính là chủ tử đứng đằng sau sai khiến, sớm đã đắc tội vô số lần rồi, hôm nay cũng chỉ là thêm một lần nữa mà thôi.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì: - Đúng thế, ta rất sợ, hắn là hoàng thân quốc thích đó.” Lạc Ngưng khẽ cắn môi nói: - Lâm đại ca, huynh chớ sợ, tiểu vương gia này tuy cường hoành, nhưng người có thể chế trụ hắn rất nhiều, ngay cả cha ta cũng chưa chắc phải sợ hắn. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một hồi, không trả lời, Lạc Ngưng đột nhiên nhỏ giọng nói: - Lâm đại ca, cảm ơn huynh hôm nay đã tặng lễ vật, ta rất thích nó. - Lễ vật, lễ vật gì vậy? Ta tặng nàng lễ vật lúc nào chứ? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi - Bức “Phong Tuyết Quy Nhân” đó, tổ mẫu đã đem cho ta rồi. Lạc Ngưng đáp, đoạn cầm cái gì đó giơ lên cười nói: - Còn có cái này... Trong tay nàng là một viên đá trong suốt sáng lấp lánh, nguyên là viên kim cương mà Lâm Vãn Vinh đem làm lễ vật chúc thọ, “Đây là ta tặng lão thái thái, đâu phải là tại cho nàng chứ.” Lạc Ngưng tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn, bật cười: - Huynh tặng cho tổ mẫu, tổ mẫu lại tặng cho ta, ta liền coi như là huynh tặng cho ta. Cái kết luận này hình như quá miễn cưỡng đó, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ: “Dù là ta đem tặng, cũng không cần phải vui sướng như vậy chứ.” - Lâm đại ca, huynh nhất định phải nói cho ta biết, mấy cái tiểu hí pháp đó huynh học được từ đâu vậy? Lạc Ngưng nhớ tới sự việc li kỳ cổ quái vừa rồi, tò mò hỏi. - Cái đó hả, lúc trước rảnh rỗi ta có xem qua một quyển kỳ thư, tên là “Mười vạn điều tại sao”, trong đó có rất nhiều cố sự thú vị. Lâm Vãn Vinh trả lời. - Mười vạn điều tại sao? Lạc Ngưng nhíu mày: - Quyển sách đó do ai viết ra, sao ta chưa từng nghe nói qua? Đại ca đọc sách nhiều thật. Thấy Lạc Ngưng chăm chỉ cầu học, Lâm Vãn Vinh quả thực có chút không biết trả lời ra sao, đang muốn chuồn đi tiểu, chợt thấy Quách Vô thường vội vàng đi tới nói: - Lâm Tam, mau ra ngoài, biểu muội nói có chuyện muốn bàn bạc.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 148:  Lâm Tam tiên trưởng Phần 2 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close