Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 284:  không đành lòng phải nén lại ở phút cuối

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 284:  Không đành lòng phải nén lại ở phút cuối
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
“Mẹ nó, tiên tử cũng biết chạy trốn sao?” Cả người hắn ước đẫm mồ hôi lạnh, muốn cười một hơi dài nhưng cả người như khụy xuống, vừa định ngồi thì rồi lại hét lên “ai da” một tiếng, nhảy dựng lên như lò xo. Đại tiểu thư vội vàng đỡ lấy hắn, giọng quan tâm: - Chớ nên lỗ mãng, trên người ngươi có thương tích đó. Mồ hôi chảy ra đầy trán Lâm Vãn Vinh, hắn cắn răng nói: - Con ả này, cái đau một châm này, ngày sau ta nhất định dùng châm đáp trả. Nước mắt của Đại tiểu thư lả chả tuôn rơi, bực mình nói: - Bị như thế này rồi, ngươi còn muốn đâm châm gì nữa? Kêu ngươi an bài cho ổn thỏa mà ngươi lại khăng khăng sính cường. Ngươi muốn ta tức chết ngươi mới cam tâm sao? Nhớ tới việc Đại tiểu thư mới vừa rồi liều mạng cứu mình, trong lòng hắn cảm động, không thèm để ý mấy lời ngoài miệng của nàng, nhếch môi tủm tỉm cười: - Chẳng phải chỉ trúng một châm thôi sao, không chết người được đâu. Trong lúc nói chuyện hắn đưa tay mò lên trên chỗ mông bị trúng ngân châm lạnh như băng kia, châm này đã cắm vào phân nữa. Tiên tử kia phóng châm lúc sức tàn lực kiệt, tuy trúng người nhưng đâm không quá sâu. - Đại tiểu thư, Thanh Tuyền, Xảo Xảo ….phu nhân … Hắn lại đem tên những cô gái quen biết ra niệm một lần nữa, vẫn vô cùng nhớ rõ ràng như cũ , đâu có chứng mất trí nhớ. Choáng, chẳng lẽ là châm này hiệu quả chậm, ta về nhà mới quên bọn họ? Nghĩ ngợi một chút rồi lại tự mình phủ nhận, có chút thời gian trì hoãn này thì lão tử có thể viết toàn bộ thành một bản tóm tắt dự trữ những chuyện trước kia với các nàng cho chính mình xem. Cho dù mất đi trí nhớ cũng không có gì. Tiên tử này sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế. Giải thích duy nhất chính là phải đâm đúng chỗ mới mất trí nhớ. Cho nên tiên tử tỷ tỷ mới phải tới gần bên người mình để cố gắng làm ổn thỏa, nếu không với công lực của nàng, từ xa phóng tới thì lão tử cũng không cách gì né tránh. Càng nghĩ càng có đạo lý, nỗi sợ hãi mất trí nhớ lập tức giảm đi rất nhiều, ngay cả cái mông cũng không thấy đau nữa, thấy Đại tiểu thư khóc như mưa, nhịn không được nói: - Không phải để nàng ở nhà chờ sao? Sao lại tới đây? Đại tiểu thư tức giận nói: - Còn nói nữa, ngươi một mình tới chỗ này, địch ta lại không rõ, không phải cố ý làm ta lo lắng sao? Ta phải theo sau ngươi xem mới đến nơi, đã nghe được hai tiếng vang lớn, lại thấy nữ nhân kia muốn giết ngươi… Lâm Vãn Vinh thầm thở dài: “Thật đúng là thiên ý a! Nếu không phải Đại tiểu thư hấp tấp xông vào, ta cũng sẽ không nhận một châm này. Nàng quá quan tâm sinh loạn, đêm tối mịt mờ như thế mà một cô gái yếu đuối lại một mình đi xa đến vậy chỉ vì lo cho sự an nguy của mình, sao lại nhẫn tâm trách cứ nàng cho được. Nói ngược lại, nếu nàng không xuất hiện, hôm nay nói không chừng bắn chết thần tiên tỷ tỷ này, tuy là nhất thời khoái hoạt, chỉ là ngày sau gặp Thanh Tuyền phải giải thích thế nào, Đại tiểu thư ngẫu nhiên tới không chừng lại có tác dụng lớn.” Nghĩ tới đây, hắn cười ha hả: - Không việc gì, nàng xem ta không phải hoàn toàn khỏe sao, ngoại trừ mông bị trúng một châm, còn lại trên người đều hoàn hảo không tổn hao gì. Đại tiểu thư xem xét người hắn một chút, dịu dàng nói: - Ngươi thật sự không việc gì ư? Châm kia ở… ở trên người ngươi, có đau không? “Toát mồ hôi, có thể không đau sao?” hắn thở dài: - Nghiêm chỉnh mà nói, chỉ đau một chút thôi, nhưng mà ta nhìn không thấy vết thương, không có cách nào rút châm ra. Thụ thương ở vị trí bất nhã như thế, lại không thể làm phiền Đại tiểu thư. Ài, ta lại phải tiếp tục nhẫn nhịn, trở về cửa hàng rồi hãy nói… nàng không cần lo lắng, tốt nhất là ta đau đến chết, không việc gì đâu. Tiêu Ngọc Nhược đỏ bừng măt, cắn chặt răng ngà thỏ thẻ nói: - Ta, ta sẽ giúp người… Nàng tuy đã yêu thích Lâm Tam từ lâu, mấy ngày nay chơi đùa huyên náo, thâm tình vô cùng. Nhưng Đại tiểu thư là một nữ nhân giữ tiết lễ rất cẩn thận. Mỗi ngày hai người dù ở chung nhà, nàng tuyệt đối không chịu vượt quá giới hạn. Lúc này nếu nàng vì Lâm Tam nhổ châm, thật sự phải có dũng khí rất lớn. - Cái này không tốt lắm đâu, thân thể Đại tiểu thư đáng giá ngàn vàng, sao lại có thể làm cho ta việc như vậy, ta chỉ còn có thể cố gắng mà trở về. Lâm Vãn Vinh hớn hở nói. Đại tiểu thư liếc nhìn hắn: - Giả vờ đứng đắn, khinh ta không biết ngươi muốn cái gì sao? Vẻ mặt nàng rực rỡ như ráng chiều, trong lòng vô cùng ngượng ngùng, nhìn thấy vẻ “thống khổ” trên mặt Lâm Tam, liền khẽ cắn môi, bàn tay nhỏ bé run rẩy, tiến tới bên mông hắn. Bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia chạm vào, Lâm Văn Vinh liền thoải mái rên một tiếng: “tay Đại tiểu thư thật là mềm mại tiêu hồn a, nếu có thể nắm lấy phía sau, lại nắm lấy phía trước… Bà nội ơi, không biết là sung sướng đến như thế nào?” - Qua trái một chút…qua trái nữa đi, hướng xuống, a… Hắn nhịn không nẩi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Đại tiểu thư. Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, đánh khẽ vào tay hắn, gắt giọng: - Ngươi kêu cái gì, châm kia rõ ràng đâm bên phải, ngươi lại để ta sang bên trái sờ cái gì? Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh đau khổ nói: - Đại tiểu thư, ta nhìn không thấy a! Sờ phải sở trái cũng là do nàng định đoạt, nàng phụ trách rút châm ra mà. Ài, cho nàng chiếm tiện nghi, nàng lại còn trách mắng ta… - Đáng ghét… Đại tiểu thư thẹn thùng liếc nhìn hắn, chạm được vào ngân châm kia, nhưng vẫn còn chút do dự không dám rút ra. Lâm Vãn Vinh tuy là trêu ghẹo Đại tiểu thư trong lòng dương dương, nhưng là có một cây châm cắm trên mông thủy chung là khó chịu, nhịn không được nói: - Đại tiểu thư, không nên do dự… Nếu không, nàng trước vuốt ve một chút hãy rút ra. “Ngươi đừng nằm mơ!“ Đại tiểu thư trong lúc đang chần chừ thấy miệng lưỡi hắn liếng thoắng không đứng đắn, liền hung hăng ra sức rút ngân châm kia. Đại tiểu thư lấm tấm mồ hôi, hít một hơi dài, ân cần nói: - Ngươi sao rồi, còn đau không? Lâm Vãn Vinh xoay người cầm lấy ngân châm kia trong tay, chỉ thấy ngân châm kia trong suốt nhìn xuyên thấu, cũng không dính một chút máu nào, cầm thấy lạnh ngắt, cũng không biết là cái gì chế thành. Ngân châm này dường như giống hệt như ngân châm của An Bích Như, Lâm Vãn Vinh nhớ tới An tỷ tỷ từng nói qua, người mà nàng nhất định tự mình đánh bại chính là vị tiên tử này? Thế thật thú vị, tính ra, đêm nay lão tử đã thắng trước một trận. Thấy hắn ngưng thần ngẫm nhĩ, Tiêu Nhược biết hắn không còn trở ngại lớn gì nữa, trong lòng thoải mái một chút, hỏi: - Lâm Tam, nữ nhân này là ai thế? Ngươi sao lại đánh nhau cùng cô ta, Thanh Tuyền tiểu thư ở đâu? Lâm Văn Vinh cười khổ: - Nói ra nàng không tin, cô gái này này là thân nhân của Thanh Tuyền, nàng ta lại ngăn trở ta và Thanh Tuyền. Còn về phần Thanh Tuyền ở đâu, ta cũng không biết. Đại tiểu thư cả kinh: - Ngăn cản người và Tiêu tiểu thư, vậy phải là sao bây giờ, nếu Tiêu tiểu thư nghe theo ý của nàng ta, có thể phiền toái đó. Lâm Vãn Vinh hi hi cười, nhìn đại tiểu thư nói: - Sao thế? Nàng không ghen sao? Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng, lườm hắn: - Ngươi trêu chọc nữ nhân khác chẳng phải chỉ một vài người, ta nếu mỗi người đều ghen, sợ là đã sớm chết rồi . Tuy nói như thế, nhưng trong lời nói cũng lộ ra nỗi khổ sở của nàng, Lâm Vãn Vinh than thở: - Ta cũng không có biện pháp, không ngờ ta lại có lực hấp dẫn đến như vậy。 Tiêu Ngọc Nhược sớm đã lãnh giáo da mặt của hắn, nghe vậy cũng không tranh cãi cùng hắn nữa, nghiêm mặt nói: - Vậy ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Rất đơn giản, ăn ngon, uống ngọt, ngủ kĩ, kiên trì tìm cho được Thanh Tuyền. Đại tiểu thư nói khẽ: - Nhưng là có người ngăn trở các người, lại còn là thân nhân của Thanh Tuyền, vậy… Lâm Vãn Vinh xua tay nói: - Càng có người ngăn trở, càng rõ ràng ràng lòng dạ Thanh Tuyền luôn nhớ về ta, bằng không bọ họ sẽ không vội ngăn cản như thế. Lão bà của ta, ai cũng không đoạt được đâu. “Ngươi chỉ an ủi chính mình”, Đại tiểu thư thầm nghĩ, chỉ là nàng với Lâm Tam tình cảm nồng đậm, đối với Tiêu Thanh Tuyền lại có lòng cảm động thành kính, khi nói chuyện cũng không có sự cảnh giác mãnh liệt giống như với Tần Tiên Nhi. Lâm Vãn Vinh nhớ tới tiên tử thân trúng kịch độc vừa đào tẩu kia, nếu là trên người không có giải dược, cũng không biết có thể sống được không. Nhưng lúc này có muốn cứu nàng cũng tìm không có cách nào, đơn giản không nghĩ tới nàng nữa, vì Thành Tuyền, lão tử nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Trong khu rừng này vừa mới trải qua một trận chiến, mùi hỏa dược đã phai nhạt rất nhiều, cành lá lả tả rơi đầy mặt đất, mông Lâm Vãn Vinh có thương tích, cũng không vội trở về, chậm rãi nằm xuống mặt đấu, thở ra một hơi dài. Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn không nói, cũng lẳng lặng ngồi bên người hắn, hai tay bó quanh đùi,nhìn lên bầu trời sao trầm mặc không nói. Nhìn những đường nét mỹ lệ của nàng, nhu hòa tú mỹ tuyệt trần, Lâm Vãn Vinh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo nàng nói nhỏ: - Ngọc Nhược… - Ừm? Đại tiểu thư mũi khẽ ừm một tiếng, đỏ bừng mặt quay đầu nhìn lại, thấy hắn nhìn mình tha thiết, những cảm xúc nhu tình bùng lên trong lòng, giống như bị ngàn lưới nhện cuốn lấy khó có thể tự thoát ra, dịu dàng hỏi: - Ngươi muốn nói gì? Lâm Vãn Vinh thở dài nói: - Về sau gặp phải những chuyện thế này, không nên hấp tấp hành động, cần phải tin tưởng ta, ta nhất định có thể xử lý tốt. Đại tiểu thư bướng bỉnh quen rồi, vốn định phản bác, nhưng thấy vẻ mặt hắn trịnh trọng nên cũng thôi, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng than thở: - Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, sau này chớ có dễ dàng mạo hiểm như vậy. Chuyện đời người ai có thể dự đoán trước? Hắn a a cười nói: - Ta đáp ứng nàng, sau này sẽ không dễ dàng gặp nạn, nếu phạm vào, chịu nàng phạt đâm ta một châm vào mông. Đại tiểu thư ngượng ngùng đánh hắn một quyền: - Nói năng lung tung. Lâm Vãn Vinh vương tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, nơi này trăng thanh gió mát, không có một bóng người, hai người lại trong tư thế nồng ấm như vậy, Đại tiểu thư trong lòng nhảy gấp, run rẩy nói: - Bại hoại, ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi còn có thương tích đó. - Vết thương ở trên mông thôi không cần phải lo. Hắn cười hắc hắc, đè Ngọc Nhược xuống, đường cong tuyệt mỹ trên thân hình nàng mang lại cảm giác thật êm ái, cùng với sự run rẩy lo sợ đáng yêu kia kia làm cho lòng hắn rung động không thôi, hắn nhịn không được nhè nhẹ lướt môi khắp người Đại tiểu thư: - Bóng đêm tốt lành như thế, chúng ta nếu không làm cái gì, phẳng phải là phụ ý tốt của trời cao sao? Đại tiểu thư run rẩy, hơi thở như hoa lan: - Ngươi, ngươi chớ nên khi phụ ta, ta méc mẫu thân, ư… Chỉ là bàn tay nóng như lửa kia nhẹ nhàng tiến tới trướng sam của nàng, trùm lên trên đồi ngực cao ngất đầy đặn của nàng, cảm giác êm ái mềm mại kia làm Lâm Vãn Vinh phải thầm than thở: “Bà nội ơi, Đại tiểu thư đúng là Đại tiểu thư a, so với An tỷ tỷ còn lớn hơn. “ Tiêu Ngọc Nhược khẽ la lên, đỏ từ mặt tới tận cổ, chỉ cảm thấy bàn tay hắn thong thả xoa nắn thân thể mềm mại của mình, thân thể nàng liền giống như trúng phải ma chú, mềm oặt xuống, mặt như lửa đốt, ý niệm trong đầu lại không thể trội dậy phản kháng, cảm giác một trận hơi lạnh truyện tới, nhưng đại thủ của Lâm Vãn Vinh liền tiến vào trong tiểu y của nàng, lấp đầy khoảng trống đó.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 284:  Không đành lòng phải nén lại ở phút cuối được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close