Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 367:  trả hàng ii

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 367:  Trả hàng II
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Khi từ giáo trường về tới trong thành thì đã là tối mịt, Lâm Vãn Vinh chợp nhớ tới còn hai buổi yến hội với Cao Ly và Thành Vương, nhất thời có chút trù trừ, cũng không biết nên đi hay không. Yến hội của Cao Ly bỏ đi cũng được, nhưng mình vẫn luôn đối kháng với Thành Vương, lão tiểu tử này lại chủ động mời mình đi phó yến, không biết là trong cái hồ lô của lão bán thuốc gì? Đi tới một nơi vắng vẻ trong thành, Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên dừng chân, lấm lét nhìn bốn phía một vòng, khẽ gọi: - Tiên tử, tiên tử… Kêu liền mấy tiếng, nhưng chung quanh yên tĩnh không ai trả lời. Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, dựa theo hiệp nghị thì tiên tử phải theo bên người bảo vệ ta chứ, hôm nay tới trại của người Hồ cũng không biết nàng ta trốn ở đâu. - Ninh tiên tử… Vũ Tích… Vũ Tích… Lâm Vãn Vinh gọi to mấy tiếng, liền cảm thấy bên người có gió mát thổi tới, một làn hương thơm mát phảng phất qua, quay đầu lại nhìn liền thấy ngay gương mặt trầm tĩnh như làn nước thu của Ninh tiên tử, lẳng lặng đứng ở bên người mình. - Ấy, thần tiên tỷ tỷ, tỷ từ đâu bay tới vậy? Lâm đại nhân kỳ quái dò xét nàng: - Ta vừa rồi tìm tới nửa ngày trời, nhưng chẳng thấy bóng dáng tỷ đâu! Ninh Vũ Tích mặt không chút biểu tình, thản nhiên nói: - Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? - Ninh tiên tử! Lâm Vãn Vinh há mồm đáp liền. - Sau đó lại gọi là gì? -Vũ Tích… Một tiếng “xoạt” khẽ vang lên, một thanh kiếm bắn ra khỏi vỏ, khí thế lăng lệ cắm phập vào thân cây bên cạnh ba phân. Ninh tiên tử nhìn hắn, sắc mặt như nước, anh mắt đã có hơi chút giận dữ. - Vũ Tích, tỷ làm thế này là sao? Bảo kiếm và vỏ kiếm là một đôi. Tỷ làm sao lại chia cách bọn chúng chứ? Lâm Vãn Vinh cười hì hì mặt dày châm chọc. - Hai chữ Vũ Tích này, không phải là ngươi có thể gọi. Ninh tiên tử thu lại tâm cảnh, sắc mặt bình tĩnh, nói tiếp: - Ngươi có thể gọi ta là Ninh đạo nhân. Ta đáp ứng bảo vệ tính mạng của ngươi, nhưng không đáp ứng không để ngươi thương tật. Nếu trên người ngươi có thiếu đi cái gì đó, nhưng mạng vẫn còn, ta cũng không bị tính là bội ước. Ngươi hiểu rõ rồi chứ. - Vũ Tích, tỷ xuất gia rồi sao? Nhìn không ra đó! Ài, thật là phí cả một nồi lương khô a! Lâm đại nhân lắc đầu cảm khái, mặt đầy vẻ tiếc nuối. “Xoạt“ một tiếng, trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tích bắn ra ngang qua tai hắn. Lâm đại nhân chỉ cảm thấy một bên tai mát lạnh, mấy sợi tóc chìa ra liền rơi xuống, lặng yên không một tiếng động. “Mẹ kiếp, chơi phi kiếm uy hiếp ta hả, lão tử không thể bị dọa như vậy được!” Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ than: - Ném thật chuẩn! Vũ Tích, khi nào dạy ta đi. Ta vẫn luôn có hứng thú với việc phi đao! Công phu hàm dưỡng của Ninh tiên tử quả thật tu luyện tới mức độ cao thâm, nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên: - Lần này chỉ là cảnh cáo mà thôi, lần sau không có vận khí tốt như vậy nữa đâu … rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Lâm Vãn Vinh thở dài: - Muốn nói chuyện với nàng một chút, làm sao lại khó như vậy? Hôm nay nàng vẫn luôn theo bên người ta phải không? Ninh tiên tử mi mắt khép hờ, coi như là đã đáp lời, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Tiên tử tỷ tỷ, da tỷ thật tuyệt, thân hình càng tuyệt hơn… Ấy ấy, coi như ta chưa nói, xin tỷ lấy kiếm ra được không? Ta là người thích nói giỡn thôi mà! Trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tính đã đặt trên cổ hắn, giọng chậm rãi đe dọa: - Ngươi nên quý trọng cơ hội nói chuyện bây giờ, rất có thể ngươi lập tức không thể mở miệng ra được nữa. - Tiên tử tỷ tỷ, cách nhìn của tỷ với việc người Hồ muốn mượn đại pháo thế nào? Cảm giác mũi kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ, Lâm đại nhân không dám chiếm tiện nghi nữa, thành thành thật thật nói chuyện. - Không biết! Ninh tiên tử trở lời đơn giản: - Không phải việc của ta, trước giờ ta không hỏi đến. - Vậy Thành Vương thì sao? Việc của thành vương của thuộc về tỷ hay không? Lâm Vãn Vinh nắm lấy cơ hội hỏi tới: - Hắn mời ta đi phó yến, ta có nên đi hay không đây? Mặc áo nào đi đây? Tiên tử tỷ tỷ góp ý giúp ta được không? - Ngươi muốn hỏi về Thành Vương? Trong mắt tiên tử hiện lên ý cười: - Ngươi không nên hỏi ta, có một người còn biết rõ hơn cả ta. - Ai vậy? Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi: - Ngươi quên rồi sao, đêm hôm đó, cô ta còn tới giết ngươi. Ninh Vũ Tích nở một nụ cười, như hoa mẫu đơn nở giữa mùa đông, vô cùng diễm lệ hấp dẫn, Lâm đại nhân lại ớn lạnh, cố nói: - Tỷ tỷ nói ai vậy, gần đây ra sức đọc sách, đọc tới bại não rồi. Tỷ nói rõ ràng thêm chút đi. - Ngươi không chỉ là đọc sách bại não mà cả tâm tư ngươi cũng hỏng rồi. Nụ cười mỹ lệ của Ninh tiên tử dần dần biến mất, ngón tay thon dài đè lên chuôi kiếm. - A, ta nhớ ra rồi. Trên mặt Lâm đại nhân hiện lên vẻ kinh hỉ: - Tỷ tỷ nói nữ tử áo đen đêm đó tới giết ta sao, cũng chính là sư muội của tỷ, có đúng không? Ài, cuối cùng không đọc sách tới nỗi hư hỏng hết đầu óc. - Ngươi biết cô ta sao? Ninh Vũ Tích điềm đạm hỏi. - Không biết, ta làm sao biết cô ta được? Cô ta là thích khách, ta là người bị ám sát, hoàn toàn đối lập, tiên tử tỷ tỷ, tỷ ngày đó không phải đã thấy rồi sao? Nói ra, còn chưa cảm ta ơn cứu mạng của tỷ đó. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, chắp tay vái ba vái trong lòng thầm niệm lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, thành lễ rồi! Trong mắt Ninh Vũ Tích hiện lên một tia giễu cợt, nhìn hắn hỏi: - Thật không? Thật là không biết cô ta ư? Biết quan hệ giữa mình và An Bích Như chỉ có vài người, lão hoàng đế trong lòng mang nghi kị với Ninh Vũ Tích, tuyệt sẽ không mang chuyện của mình và An tỷ tỷ ra nói với Ninh Vũ Tích, Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Đúng là không biết thật, có điều cô ta là sư muội của tỷ. Khi nào tiên tử tỷ tỷ giới thiệu chúng ta một chút, mọi người làm hòa cùng phát tài, thật tốt biết bao! - Ngươi nhìn xem, đây là cái gì? Trong tay Ninh Vũ Tích nắm một cây phong châm, khẽ hỏi: - Ấy, đây chẳng phải là kỷ vật làm quen của chúng ta sao? Không ngờ rằng tỷ tỷ vẫn luôn giữ gìn nó, thật là tình thâm nghĩa trọng! Lâm Vãn Vinh vội cười trả lời. - Phong châm, ngũ độc! Trên cái thế giới này chỉ có một người có thể điều chế ra. Ninh Vũ Tích lắc đầu cười khẽ: - Nói ngươi không biết cô ta, chính ngươi cũng tin được sao? Phí công các người diễn trò ám sát! Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh: “Ninh tiên tử này thật thâm, thì ra sớm đã nhìn ra mình và An tỷ tỷ quen biết nhau rồi, nhưng nàng ta một mực không bóc trần ra, như vậy là dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là coi trọng ta? Đẹp trai đúng là phiền toái mà!” - Tiên tử tỷ tỷ, ta chỉ hỏi cách nhìn của tỷ với Thành Vương như thế nào. Làm sao lại lôi ra nhiều chuyện vậy? Có phải là bình thường không ai nói chuyện với tỷ, trong lòng tịch mịch không? Lâm Vãn Vinh cười gượng. Ninh Vũ Tích khẽ hừ một tiếng: - Trên cái thế giới này không chỉ có mình ngươi thông minh, đừng coi tất cả người khác thành kẻ ngốc. An sư muội móc nối với ngươi như thể nào ta không quản. Nhưng ngươi đang ở trước mặt ta, tốt nhất đừng giờ trò tâm lý gì đó, nếu không … - Nếu không đầu rơi xuống đất có phải không? Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, chỉ vào đầu mình, lớn giọng: - Ngươi chém đi, có bản lĩnh ngươi tới xem xem, xem xem là bảo kiếm của ngươi sắc hay là cổ ta cứng? Gọi ngươi một tiếng tiên tử. Ngươi liền cho rằng mình thật sự là tiên tử sao? Nếu không phải là nể tình thân giữa ngươi và Thanh Tuyền, ta sớm đã nổ súng bắn chết ngươi rồi. Bắn chết ngươi, biết không? Lâm Vãn Vinh chĩa vào huyệt thái dương làm bộ dạng hung hăng bắn súng, giống như là Ninh tiên tử đang thiếu hắn năm trăm lượng bạc. Ninh Vũ Tích thấy bộ dạng tức giận của hắn, trong lòng buồn cười, thản nhiên nói: - Ngươi nói đã xong chưa? Lâm Vãn Vinh chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào nàng: - Đưa kim bài kia trả cho ta? - Kim bài gì? Ninh tiên tử ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, lắc đầu: - Ngươi muốn kim bài kia để làm gì? Lâm đại nhân điệu bộ hung thần sác sát nói: - Bổn đại nhân dùng tiền mua đồ nhưng không hài lòng, hiện giờ muốn trả hàng! Thế nào, không có giấy bảo hành à?! Thái độ phục vụ kiểu gì thế! Mau trả kim bài cho ta, trở về tiên phường của ngươi mà dạo chơi đi. Ninh Vũ Tích vừa buồn cười lại bực mình, cái tên này sao thế nào cũng nghĩ ra được, nàng lắc đầu: - Việc ta đáp ứng thì nhất định sẽ làm, kim bài kia tuyệt không thể trả lại. Lâm Vãn Vinh giận dữ: - Ngược lại là ngươi đó! Ai là lão gia, ai là người hầu, ngươi có hiểu rõ không? Không chút tinh thần coi trọng nghề nghiệp, không hiểu nghề, không chuyên nghiệp, cái tiên phường bán cá của các ngươi bồi dưỡng nhân tài chính là kiểu như ngươi đó hả? Trả kim bài lại cho ta, còn ngươi, ở một bên mà chơi! Ninh Vũ Tích vang danh khắp thiên hạ, thân phận tôn quý nhường nào, có ai từng hò hét to nhỏ trước mặt nàng? Cho dù là công phu hàm dưỡng có tốt hơn, thấy bộ dạng Lâm Tam hống hách bạo ngược, trong mắt không có ai, cũng nhịn không được mà tức giận, trường kiếm trong tây khẽ run nhẹ nhẹ, hận không thể đâm vài lỗ trên người hắn. - Muốn giết ta có phải không? Lâm đại nhân ưỡn ngực lên, cười lạnh: - Vậy thì tới đi! Ngươi nếu không dám giết thì ngươi là lão bà của ta! Ta nếu bị ngươi giết thì ta không phải lão công của ngươi!! Hắc hắc cái bọn tiên phường bán cá các ngươi, thanh danh rất tốt đó, động một chút là muốn giết chủ, đại gia ta hầu hạ không nổi. Cứ để ngươi lấy cái mạng của ta, để mọi người đều thanh tịnh. Ngày thường Ninh tiên tử tiếp xúc toàn kẻ sĩ lễ mạo tao nhã, nào đã từng gặp loại mặt dày vô lại thế này, bực tức tới mức đỏ bừng cả mặt ngọc, trường kiếm trong tay mấy lần giơ lên, cuối cùng vẫn bỏ xuống. - Ngọc Đức Tiên Phường ta đáp ứng việc gì thì chưa từng thất tín. Ngươi muốn ta làm gì? Ninh tiên tử có ép cơn giận dữ trong lòng, bình tĩnh nói. - Làm cái gì à? Chưa hầu hạ người khác bao giờ sao! Lão gia ta bây giờ đi mệt rồi, đi gọi xe ngựa lại đây, đừng bày ra bộ mặt nhăn như mướp đắng thế, cười nhiều vào! Lâm Vãn Vinh hậm hực phân phó. - Ngươi… Ninh tiên tử tức tới mức toàn thân run rẩy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng dậm chân một cái, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 367:  Trả hàng II được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close