Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 391:  không ổn

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 391:  Không ổn
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
- Chuyện này… Cao Bình lộ vẻ khó xử nói: - Công chúa cũng biết, hoàng thượng người giờ đã yên giấc rồi. Đã gặp qua vô số quan viên, tính ra chỉ có Lâm đại nhân này là “trâu bò” nhất, người khác đều là chờ đến lúc hoàng đế cơm no rượu say xong xuôi rồi mới dám xin triệu kiến, chỉ mỗi Lâm đại nhân là muốn lôi hoàng đế từ trên giường dậy tiếp mình. - Yên giấc rồi thì cũng phải đi. Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu: - Chuyện này cứ nghẹn trong lòng ta, nếu không hỏi cho rõ ràng, lòng ta khó mà yên được. Cao công công, ông cứ yên tâm, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, hoàng thượng có trách cứ gì thì trách ta là được rồi. Cho dù Cao Bình có thêm mười lá gan cũng không dám đi quấy rầy giấc ngủ của hoàng thượng, nhưng vừa rồi chứng kiến màn động võ của Lâm đại nhân, cũng biết hắn chẳng phải tốt lành gì, nếu một lời không vừa ý, nói không chừng sẽ tức khí phát ra ngay một đòn bá vương quyền. Nhất thời tiến không được, lui cũng không xong khiến lão lúng túng không thôi. - Tướng công, đêm đã khuya vậy mà chàng còn muốn gặp phụ hoàng, có chuyện gì khẩn cấp không? Tần Tiên Nhi ôn nhu hỏi. - Là chuyện rất trọng yếu. Lâm Vãn Vinh trịnh trọng gật đầu, trước mặt hũ giấm Tiên Nhi này, hắn sao có thể nói rõ chuyện gì chứ, bằng không ai biết nha đầu này sẽ làm loạn lên đến mức nào. Tần Tiên Nhi gật đầu, nhìn sang Cao Bình bảo: - Ngươi đi xem phụ hoàng đã tỉnh giấc chưa, nói với người rằng ta cùng tướng công đợi ở đây xin bái kiến. Thấy Nghê Thường công chúa bảo vậy, Cao Bình không thể chần chừ nữa lĩnh mệnh bước đi, Tần Tiên Nhi liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, miệng nhỏ cong lên: - Tướng công, có phải chàng muốn hỏi chuyện của con hồ ly tinh không? - Chuyện này ta có thể không trả lời được không? Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc, phải nói cô bé Tiên Nhi này, thật không phải khôn ngoan bình thường a, chuyện gì cũng không thể gạt được nàng. - Chàng muốn hỏi thì cứ hỏi, ta đâu thể ngăn cản được chàng. Sớm đã biết chàng đối với hồ ly tinh đó tình cũ chưa quên mà. Tiên Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Tình cũ chưa quên? Ta chưa lúc nào quên hết á. Nha đầu này thật là khéo dùng từ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ôm lấy eo thon của nàng nói: - Nàng yên tâm đi, ta đây một vai gánh đôi thùng nước, đối xử công bằng với cả hai bên. Ai dà, chiếu cố được cho các nàng, ta cũng không dễ dàng gì đâu. Tiên Nhi cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay hắn thật chặt bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình, u uẩn thở than: - Tướng công, kỳ thật ý tứ của thiếp, thiếp chỉ mong được sống vui vẻ bên chàng cả đời, lại ngoan ngoãn hiếu kính với phụ hoàng, còn đối với việc làm công chúa, thiếp hoàn toàn không có hứng thú. - Vậy tại sao nàng lại thay đổi chủ ý? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi. - Sư phụ nói rất đúng. Tướng công là nhân tài khoáng cổ tuyệt kim, nếu để mai một ở chốn dân gian là một điều vô cùng đáng tiếc. Thiếp có thân phận như vậy, phụ hoàng lại vô cùng sủng ái thiếp, chỉ cần tướng công chàng muốn làm, trong thiên hạ này sẽ không có chuyện gì mà chàng không làm được, huống hồ phụ hoàng lại đã nhìn trúng chàng. Ánh mắt Tần Tiên Nhi lóe lên rờ rỡ, kiên định nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ tin cậy, không muốn xa rời. Không phải lão gia tử nọ vừa nói gì đó với Tiên Nhi chứ? Ai, chẳng phải là mơ ước bấy lâu trong lòng ta sao. Làm người không thể quá xuất sắc a! Lâm Vãn Vinh thu hồi họa quyển, ôm Tiên Nhi cười cười đáp: - Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, sinh ra mười mấy đứa con, để cho lão gia tử có thể mỗi ngày bế một đứa, hắc hắc. Sắc mặt Tần Tiên Nhi đỏ hồng, giấu mặt trong ngực hắn không dám thò ra, yểu điệu hừ khẽ một tiếng: - Nói hươu nói vượn, mẫu thân thiếp cả đời chỉ sinh được có một mình thiếp, thiếp với tướng công chỉ cần sinh được hai đứa là tốt lắm rồi. Hai người đang ôm ôm ấp ấp, lại thấy Cao Bình vội vàng đi đến, nhìn Lâm Vãn Vinh thưa: - Lâm đại nhân, hoàng thượng nói người đã đi ngủ rồi. Lời này thật có nghệ thuật a, muốn lừa ta hay lừa ông thế? Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc: - Đây có phải là nguyên văn lời của hoàng thượng? Cao Bình gật đầu đáp: - Là nguyên văn đó. Lão nhân gia người truyền lời cho tôi, nói người đã ngủ rồi, nếu Lâm đại nhân có chuyện gì thì ngày mai hẵng đến cầu kiến. Chỉ cần làm xong việc cho lão, nháy mắt là trở mặt không nhận người rồi, lão gia tử này lật mặt đúng là nhanh quá đó. Lâm Vãn Vinh đang muốn kéo Tiên Nhi xông thẳng vào, lại nghe Cao Bình mở miệng: - Hoàng thượng còn bảo, chuyện xông vào cấm cung sẽ không truy cứu, nếu ngài có lòng, chỉ cần ghi nhớ ba chữ này: “Chiết bảo đinh.” Chiết bảo đinh? Là ý tứ gì chứ? Lâm Vãn Vinh hồ nghi liếc mắt nhìn Cao Bình: - Hoàng thượng còn nói gì nữa không? Cao công công có gì thì nói luôn một lần đi. Cao Bình cười khổ một tiếng, khom người vái sâu: - Đại nhân, khẩu dụ này chính là của hoàng thượng, ta một chữ cũng không dám thêm bớt, giữ đúng nguyên văn mà chuyển cho ngài. Trong những lời này có ý tứ gì, nô tài thực sự cũng không hiểu. Thấy sắc mặt của Cao Bình, Lâm Vãn Vinh biết rõ, tối nay lão hoàng đế sẽ không chịu gặp mình, nếu lão ngay cả chuyện mình xông vào cấm cung cũng đã biết, vậy lời nói của lão tự nhiên cũng là có lý do mới nói ra. Chỉ là đột nhiên nói ba chữ “Chiết bảo đinh” này rốt cuộc phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ có liên quan tới Thanh Tuyền? Nói chuyện hàm hồ như vậy, thì ra lão gia tử cũng là một cao thủ đố chữ a. Hắn khổ tâm suy nghĩ, nhưng cuối cùng chẳng đoán ra ba chữ này có ý tứ gì, nghĩ đến việc dù xông thẳng vào gặp hoàng đế, với tính cách của lão nhân đó, đã ra vẻ bí ẩn làm khó hắn thì sẽ không giải đáp ngay đâu. Tối nay tìm được tung tích của Thanh Tuyền, vốn là vạn phần hưng phấn, chỉ là nghĩ đến chỉ vì một câu đố nho nhỏ này, khiến cho mình và Thanh Tuyền đang ở gần nhau trong gang tấc mà không có cách nào gặp lại. Trong lòng buồn bực nói không nên lời, hắn lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Một đêm trôi qua trong băn khoăn và lo nghĩ, ngay cả việc hôm nay gặp phải người Đông Doanh ở hậu sơn cũng quên báo với hoàng đế. Sáng sớm hôm sau, hắn muốn cầu kiến, lại bị Cao Bình mặt mày nhăn nhó ngăn cản, lão liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, mới cẩn thận nói: - Lâm đại nhân, ngài cũng không phải người ngoài, lão nô xin nói lời thật lòng, lúc này tất cả các ngự y đều chờ ở bên trong, hoàng thượng đang nổi trận lôi đình, đã lôi ra chém ba tên rồi đó. Chém ba tên à? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua bị thương? Nhưng Tiên Nhi sáng nay trở về Tướng Quốc tự rồi, để hoàn thành nguyện vọng kết lư (dựng nhà cỏ) chịu tang mẫu thân, lúc đi không nghe nàng nói bệnh tình của lão gia tử trở nặng a! Nhớ đến chuyện hôm qua thương lượng cùng Từ Vị và Lý Thái bọn họ, trong lòng hắn chợt hiểu ra, đây là biện pháp muốn bắt lại thả, lão gia tử cũng là người lão luyện thông hiểu các kế sách này a. Lâm Vãn Vinh nhớ tới chuyện hôm qua phân phó Ninh Vũ Tích, cũng không thấy có tin tức gì của nàng truyền tới, trong lòng có chút kỳ lạ, lại nghĩ đến lão hoàng đế có thể biết hành tung của Thanh Tuyền, nhưng lại cố ý ra vẻ bí ẩn, thật chẳng có ý tứ gì, vậy ta cũng chẳng quản đến sự tình bọn Đông Doanh, để cho bọn họ lại đến ám sát một hồi là xong. Ra khỏi cung, chỉ thấy Từ Vị đang lén lút đứng ở ngoài cửa, bộ dạng thật kỳ quặc. Lâm Vãn Vinh nhón chân bước tới, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của lão, Từ Vị giật mình hoảng sợ, xoay người lại thấy là hắn, nhất thời thở ra một hơi dài: - Lâm tiểu huynh, cậu cuối cùng cũng ra rồi. Sao lại bảo ta cuối cùng cũng ra? Lâm đại nhân ta nào phải là phạm nhân, hắn hì hì cười: - Sao lại nói những lời này chứ? Từ tiên sinh sáng sớm hôm qua không phải đã gặp ta rồi sao? Từ Vị đưa tay kéo hắn sang một bên, từ trên xuống dưới cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá hắn một lượt, lại cảnh giác nhìn quanh vài lần, rồi mới gật đầu nói: - Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Hôm qua hoàng thượng triệu kiến cậu, đến tận sáng sớm hôm nay cũng không nghe được tin tức của cậu, Tiêu gia tiểu thư và phu nhân đều rất lo lắng cho cậu, cứ giữ chặt lấy ta hỏi đến mấy lần, Xảo Xảo tiểu thư lại càng gấp gáp đến mức không biết phải làm thế nào. Chuyện này mình thật là sơ suất, ngày hôm qua chỉ nghĩ là đến giúp cha con Tiên Nhi đoàn tụ, tiếp sau lại gặp được Ngụy đại thúc, nhìn thấy bức tranh do Thanh Tuyền lưu lại, vừa kinh hãi, mừng rỡ lại vừa có cảm giác mất mát, không có thời gian tưởng nhớ đến Đại tiểu thư và Xảo Xảo các nàng, trong lòng Lâm Vãn Vinh thấy xấu hổ, vội vàng hỏi: - Từ tiên sinh, các nàng không có chuyện gì chứ? - Không có việc gì. Từ Vị lắc đầu, ý vị thâm trầm nói: - Lâm tiểu huynh không biết, bây giờ Tiêu gia có thị vệ trong cung âm thầm bảo vệ, muốn xảy ra chuyện cũng không được. Ngược lại cậu hôm qua đi gặp hoàng thượng mới khiến lão phu lo lắng một phen đó. Lâm Vãn Vinh vốn khôn ngoan, đối với ý tứ trong lời nói của Từ Vị nghe qua là hiểu rõ, hôm qua hoàng thượng bị thích khách tấn công là chuyện rất lớn, vào lúc quan trọng khẩn yếu trước mắt như vậy, hoàng thượng triệu kiến Lâm Vãn Vinh không phải là chuyện may mắn mà là chuyện rất xui xẻo. Người khác gặp hoàng đế đều không đầy một tuần trà đã đi ra, chỉ có hắn đi suốt một ngày một đêm không có tăm hơi, Từ Vị là lão cáo già gian xảo như vậy, tự nhiên có khả năng đánh hơi ra mùi vị khác lạ. Lâm Vãn Vinh cảm kích ôm quyền, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, nói về kinh nghiệm hôm qua, bây giờ vẫn còn cảm giác hãi hùng khiếp vía a, nhất thời chẳng biết nên khóc hay cười. Bất quá lão Từ quan tâm như thế, xem ra còn có chút nghĩa khí, khiến cho lòng cảm động nhỏ nhoi của hắn chợt động đậy. - Còn có một chuyện. Từ Vị nhíu mày, mặt đầy vẻ ưu tư liếc mắt nhìn hắn, bảo: - Ta cũng không biết phải nói với cậu như thế nào. Trong lòng Lâm Vãn Vinh nảy ra một thứ cảm giác bất an, vội vàng lên tiếng: - Ai da, Từ lão ca của ta, bây giờ là lúc nào rồi, ông còn khiêm cung gì nữa, cứ nói thẳng ra đi. Từ Vị cười khổ một tiếng, lắc đầu đáp: - Không phải ta không muốn nói mà sợ là nói ra thì cậu không giữ được bình tĩnh thôi. Cậu cũng biết là đại quân của Lý Thái khoảng hơn hai mươi ngày nữa sẽ xuất phát chứ?” - Chuyện này đâu phải chỉ mình ta biết, toàn bộ dân Đại Hoa đều biết mà. Lâm Vãn Vinh không kiên nhẫn nữa, phất tay nói: - Từ lão ca, vào điểm chính, vào điểm chính đi. - Hơn mười vạn tinh binh của Lý Thái sở dĩ còn chần chừ đến bây giờ, chính bởi vì điều kiện cần thiết để đại chiến là tiền bạc, lương thảo cho quân còn chưa tập hợp đủ, trong số này, quan trọng nhất là một bộ phận tiền bạc lương thảo, số lượng lên đến 35 vạn lượng, chuyển đến từ Giang Nam. Từ Vị liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói. - Giang Nam thì sao? Tiền bạc hẳn đã thu thập đủ. Lâm Vãn Vinh cười cười nói, hắn nhớ lại chuyện Lạc Mẫn thu thuế các thanh lâu ở Kim Lăng, lưng quần nam nhân được thả lỏng, nên muốn gì cũng có. - 35 vạn lạng bạc, vốn là lấy từ bạc của quốc khố thu vào, được áp tải chuyển về kinh, nhưng mà trên đường… Từ Vị lắc đầu thở dài. - Đã xảy ra chuyện ư? Lâm Vãn Vinh cả kinh. Từ Vị ảm đạm gật đầu: - 35 vạn lượng bạc được 5000 tinh binh hộ tống, nhưng ở trong phạm vi Sơn Đông đã phát sinh chuyện lạ, chỉ trong một đêm, 35 vạn lượng bạc cùng 5000 nhân mã đều biến mất vô ảnh vô tung.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 391:  Không ổn được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close