Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 409:  cá vượt cửa rồng pii

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 409:  Cá vượt cửa rồng PII
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Khi hắn xuống thuyền, thấy Lạc Ngưng cùng Từ Chỉ Tình đang chờ, Ngưng nhi hưng phấn nói: - Đại ca, muội nghe tiểu Viễn nói đã thẩm tra ra chút đầu mối, có phải không? Lâm Vãn Vinh mỉm cười day day thái dương: - Coi như là vậy, nhưng giá trị không lớn. Thu hoạch duy nhất là biết sào huyệt của tặc nhân ở quanh Tể Ninh. Ta đã phân phó Hồ Bất Quy tróc nã, nếu có thể túm được cá lớn, trực tiếp tìm ra nơi giấu bạc thì tốt. Bất quá ta nghĩ khả năng này không cao, mấy tên cẩu tặc này trơn như trạch, đêm qua sư gia của phủ nha không về, bọn họ nhất định đã đánh hơi được gì đó mà nửa đêm không ngừng dời đi, chính vì vậy việc này vẫn phải dựa vào chúng ta thôi. Lạc Ngưng hướng về hắn cười ngọt ngào: - Ngưng nhi tin tưởng đại ca, đại ca nhất định có thể làm được. Nàng lấy từ bên cạnh ra một gói nhỏ đặt vào tay Lâm Vãn Vinh: - Đại ca, ăn sáng đi. Đây là do muội cùng Từ tỉ tỉ dậy sớm tự làm, còn nóng đấy. Từ tiểu thư tự làm điểm tâm? Thật là xấu hổ quá đi. Lâm đại nhân “ha ha” cười hai tiếng rồi hướng về Từ tiểu thư chắp tay: - Từ tiểu thư quá khách khí, Lâm mỗ cẩm thấy có lỗi. - Thấy xấu hổ thì khỏi ăn, giả dối! Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất quá thái độ này đã tốt hơn hôm qua lắm rồi, tối thiểu còn làm bánh điểm tâm cho Lâm đại nhân, cũng không biết Ngưng nhi cùng nàng đã nói với nhau những gì. Sắc trời đã sáng tỏ, dọc theo bờ hồ bách tính càng lúc càng đông, chen kín hai bên bờ đến giọt nước cũng không lọt qua được. Lâm đại nhân được Ngưng nhi hầu hạ ăn sáng, đứng lên vỗ cái bụng căng tròn, thấy tình hình trước mắt, nhất thời trợn mắt há mồm, lòng hiều kì của con người quả thực vô cùng vô tận. May mà đêm qua đã điều động binh mã thủ ở hai bên bờ hồ, bằng không chỉ với đám xem náo nhiệt này cũng có thể tạo nên một cảnh hỗn loạn tại hồ Vi Sơn. May mắn, may mắn! Lâm đại nhân lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Lạc Viễn đi truyền đạt mệnh lệnh đã trở về, nhân tiện còn dẫn theo lão lái thuyền cùng mấy trăm tên tráng hán theo phía sau. - Đại nhân! Lão nhân lái thuyền ôm quyền chạy tới nói: - Tiểu lão may mắn không nhục mệnh, từ sớm hôm qua đến hôm nay, chúng ta tổng cộng đan được sáu mươi bộ lưới, mỗi bộ bốn dặm, dài đủ hai trăm bốn mươi dặm. Ba mươi vạn con cá bột kia cũng tới, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng thì có thể thả vào hồ. Dọc theo hai bên bờ hồ, tất cả ngư dân tráng hán chúng ta đều chờ lệnh của đại nhân. - Tốt quá rồi! Lâm đại nhân mừng rỡ giữ chặt tay lão: - Đại thúc, người bảo mọi người mang toàn bộ sáu mươi bộ lưới ra, một phần thả lưới quanh sáu mươi dặm khu vực mặt hồ, rồi sử dụng thuyền nhỏ mà kéo! Một phần khác thì thả từ mép sông và đứng ở hai bên bờ sông để kéo. Mỗi bộ lưới lúc đó phải duy trì khoảng cách vài trượng, không cần cách quá xa, có điều cần nhớ kĩ là nhất định phải đem toàn bộ khu vực sáu mươi dặm trên mặt hồ này đặt trong phạm vi lưới. - Cái này không thành vấn đề, lưới ta có, nhân công ta cũng có! Lão nhân kiêu hãnh cười: - Chỉ là tiểu lão không hiểu, bây giờ là tiết đầu xuân, trong hồ không có cá, cái gì mò được chúng ta đều mò hết năm ngoái rồi, bây giờ cần nhiều lưới vậy để mò cái gì? - Cá năm ngoái đã đánh bắt hết, nhưng cá năm nay còn chưa có đánh! Lâm đại nhân cười thần bí : - Thả cá, đánh cá, đại thúc ngươi tự nói ra mà đã quên rồi sao? - Thả cá, đánh cá? Đại nhân nói chính là cái đám cá bột sắp thả này sao? Nhưng đại nhân, cá bột mới phóng tại sao lại muốn vớt lên ngay? Cái này không phải chặn đứng vụ mùa của chúng ta sao? Lão nhân cảm thấy khó hiểu, nói. Lâm Vãn Vinh cười ha ha: - Đại thúc yên tâm, ta không phải muốn vớt cá bột lên, chỉ là mượn chúng sử dụng một chút, cho chúng khiêu vũ. Lão nhân nghe không hiểu, bất quá vị này đại quan nhân này là người hòa nhã dễ gần, lại còn giải quyết vấn đề cấp bách cho ngư dân, nhìn qua không phải người xấu nên cũng không truy vấn nữa. - Đại thúc, ba mươi vạn con cá non này nếu ở trong khu vực sáu mươi dặm sẽ thành ra như thế nào? Từ Chỉ Tình đột nhiên hỏi, nàng khẽ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Lão nhân vừa cười vừa nói: - Cả Vi Sơn hồ chu vi mấy trăm dặm, ba mươi vạn cá bột đã là đủ rồi, nếu chỉ có sáu mươi dặm thì khi thả xuống sẽ lúc nhúc toàn là cá cùng bơi lội. Cá đuổi cá, cá trốn cá, chỉ cần kéo lưới thì sẽ thấy ngay cảnh cá tháo chạy thành đàn. Từ Chỉ Tình yên lặng gật đầu, tựa hồ có chút hiểu ra, rồi lại tỏ vẻ khó hiểu. Cái tên Lâm Tam này bình thường cực kì vô sỉ nhưng cũng rất thông minh, rốt cuộc đâu mới thực là hắn, nàng nghĩ mãi cũng không rõ. Mặt trời từ từ mọc lên, rồi dừng lại trên không trung, ánh sáng nhu hòa chiếu lên người làm toàn thân cảm thấy ấm áp. Đây cũng đúng với hôm qua Lâm Tam đã dự đoán, hôm nay trời đẹp, ngàn dặm không một gợn mây. Trên mặt hồ bình lặng, vô số người di chuyển náo nhiệt dị thường. Tính từ phía nam của thành Tề Ninh, thuỷ vực sáu mươi dặm tụ tập bảy, tám trăm cái thuyền con cùng hơn hai trăm dặm lưới cá và mấy ngàn ngư dân tráng hán giống như trong lễ hội, tình cảnh này so với Vi Sơn hồ đánh cá vào cuối thu còn náo nhiệt hơn. Cá bột sớm đã được thuyền con chuyển đến trên những chiếc thùng gỗ đầy nước, con nào cũng to bằng một bàn tay đang nghiêng đầu di chuyển, thật là ồn ã. Mấy trăm thuyền chở cá bột dừng ở giữa sáu mươi dặm thủy vực, chỉ chờ mệnh lệnh của Lâm đại nhân đều sẽ thả cá xuống hồ. Lâm Vãn Vinh lẳng lặng đứng ở mũi thuyền, nhìn tứ phía cảnh thuyền bè bận rộn, trong lòng bỗng nổi lên một loại cảm giác khó tả. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thật sự do một tay ta tạo nên sao? Nếu lần này mà thành công, ta đúng là thiên tài trong thiên tài... nhưng nếu thất bại thì không những cả nhà Lạc Mẫn sẽ vạn kiếp bất phục mà chính mình cũng sẽ ôm hận cả đời, áp lực thật không nhỏ. Tuy hắn đứng yên nhưng kỳ thật trong lòng cực kì kích động, rồi hắn lấy lại được bình tĩnh, mặt hồ náo nhiệt dường như không còn tồn tại trong mắt hắn, ngoại trừ tiếng đập từ lồng ngực phát ra, rốt cuộc không nghe được âm thanh nào khác. Áp lực đến cực điểm, cả thân thể đều cảm giác như không còn tồn tại. Hắn cười khổ dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Nhìn bóng lưng như núi của đại ca, Lạc Ngưng phảng phất thấy được áp lực ngàn cân đặt trên hắn, tất cả mọi chuyện đều do cái bóng lưng này chống đỡ. Hắn thường ngày cực kì vui vẻ, cười nói tức giận khoái hoạt vô cùng, nhưng thật ra có nỗi khổ không nói mà thôi, nội tâm hắn trầm trọng, khó ai có thể hiểu rõ. - Đại ca! Lạc Ngưng mắt rưng rưng, nỉ non khẽ gọi, trong lòng dâng lên một cảm giác cùng hạnh phúc không nói nên lời. Từ Chỉ Tình nhìn thân ảnh của hắn, nếu trên thế giới này còn có người nàng nhìn không thấu, nếu không phải Lâm Tam thì cũng chẳng còn ai khác. Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ, ôn nhu nói: - Ngưng nhi, để hắn yên tĩnh một chút, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có chính hắn mới giúp được hắn. Lâm Vãn Vinh chậm rãi giơ tay cao lên, mặt hồ vốn rộn ràng nhốn nháo nhất thời im lặng, hơn ngàn người nhất thời cùng hít thở. Lạc Ngưng khẩn trương đến mức ngay cả tim mình đập rộn lên cũng không cảm giác được, căng thẳng cắn môi mà nhìn bóng lưng đại ca. - Đừng lo, đừng lo! Từ Chỉ Tình một lần nữa nói cho chính mình, chỉ là mồ hôi hột trong lòng bàn tay không ngừng vô thức tuôn ra. Lâm Vãn Vinh giơ tay thật lâu, đột nhiên dùng sức nện xuống, trên hồ vang lên một tiếng hô to: - Thả cá! - Thả cá! - Thả cá! Hơn trăm chiếc thuyền con cùng lúc kéo cửa thùng gỗ, rồi nghiên thùng, hằng sa số cá bột hiện ra, rồi trong nước vang lên một tiếng “Rầm”, cả một vùng tập trung chi chít cá bột... sau lặn xuống hồ nước không còn bóng dáng. Ba mươi vạn cá bột nháy mắt đã thả sạch, mới rồi đàn cá còn vùng vẫy, náo loạn trên mặt nước, đảo mắt lại mọi thứ đã yên tĩnh, mặt hồ không gợn sóng, như là chưa từng phát sinh chuyện gì. Qua một thời gian cạn một chén trà mà vẫn chưa thấy Lâm Vãn Vinh có động tĩnh gì, Lạc Viễn không chịu nổi, nhẹ giọng hỏi: - Đại ca, như thế nào còn chưa phát tín hiệu? Từ tiểu thư lắc đầu, nói: - Từ từ đã, cần phải có thời gian để cho ba mươi vạn cá bột trải rộng ra cả sáu mươi dặm! Lạc Viễn gật đầu, nguyên lai là còn rất nhiều thứ phải học hỏi, cũng không biết đại ca cùng Từ tỉ tỉ sao có thể nghĩ ra. Trên mặt hồ không một tiếng động, cá bột thỉnh thoảng nhảy ra mặt nước, ánh mắt mọi người đều đặt tại Lâm Vãn Vinh, đợi mệnh lệnh của hắn. Nửa canh giờ trôi qua, Lâm đại nhân gật đầu, quay về đuôi thuyền nói với binh sĩ: - Điểm hoả! Hai vệt khói vẽ lên trời nền trời, phát ra hai tiếng nổ nhẹ, rồi tạo ra hai luồng khói có năm màu. Hơn ngàn tráng đinh trong hồ nhìn thấy tín hiệu, tinh thần chấn động, hô lên: - Quăng lưới! - Quăng lưới! - Quăng lưới! Tấm lưới thật dài khẽ di động, rung rung chậm rãi tiến vào mặt nước làm dâng lên một làn sóng. Các ngư dân vác trên vai những sợi thừng thật to, chậm rãi kéo lên. Tràng cảnh long trọng như thế thật là trăm năm khó gặp, dọc bờ hồ dân chúng nhìn hết sức phấn khởi, tiếng người nói cười vô cùng náo nhiệt. Sáu mươi bộ lưới giống như một bờ đê di động, bao quanh sáu mươi dặm mặt hồ và từ từ di chuyển. Lâm Vãn Vinh đứng ở trung tâm vẫn không nhúc nhích, xa xa truyền tới tiếng ngư dân hô hoán, từng bước từng bước làm hắn trong lòng không khỏi vui mừng, phảng phất nhớ lại cố hương, nhịn không được nhẹ nhàng hô theo. - Đại ca làm gì thế? Ngưng nhi thấy thế khẽ cau mày, khó hiểu. - Ai biết hắn làm cái gì, thật cổ quái! Từ tiểu thư lắc đầu, hừ một tiếng, ánh mắt chính đang ở trên người Lâm Vãn Vinh, chợt nghe Lạc Viễn kêu lên một tiếng kinh hãi: - Mau nhìn, là cái gì thế? Theo hướng Lạc Viễn chỉ, xung quanh vị trí chiếc thuyền nhỏ mà ba người đứng xuất hiện lên dày đặc một vùng toàn là đầu cá, liếc mắt nhìn thì thấy chúng đang nhanh chóng di chuyển về phía giữa hồ. Nhìn ra xa hơn nữa, những đàn cá khổng lồ đang từ bốn phương tám hướng di chuyển về trung tâm trông như là một vòng tròn lớn di động. Cá bột đã quay lại! Kéo lưới bốn phía đã có tác dụng, cá bột vừa phóng xuống nước không có chỗ đi, chỉ còn cách tụ về trung tâm. Từ Chỉ Tình tinh tế quan sát một lúc, thở dài: - Lưới kia còn cách xa, đây mới chỉ là bắt đầu. Khi nào tới đúng thời điểm, cảnh tượng trông càng hoành tráng hơn nữa. - Ta hiểu rồi, đại ca là cố ý phóng nhiều như vậy cá bột, sau đó dùng lưới đuổi chúng nó trở lại, để chúng nó phải đi vào giữa hồ. Lạc Ngưng vỗ tay, trên mặt lộ ra 1 nụ cười ngọt ngào: - Đại ca thật thông minh. Từ Chỉ Tình khẽ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngưng, cười nói: - Tiểu nha đầu, thông minh hay không thì phải chờ kết quả chứng minh đó, không thể nói chút là tính đâu. Nếu không thể tìm ra bạc, không cần nói là phóng ba mươi vạn cá bột, cho dù là phóng ba mươi vạn “cá nóc” * cũng là vô dụng. Nghe Từ tỉ tỉ trêu, Ngưng nhi đỏ mặt, giữ chặt Từ Chỉ Tình, kiên định nói: - Không đâu, ta hiểu rõ đại ca. Không có nắm chắc, tuyệt đối hắn sẽ không làm như vậy. Như thế nhất định là có đạo lý gì trong đó. Từ tỉ tỉ, tỷ đáp ứng điều kiện của đại ca rồi, nếu thua thì tỷ phải thực hiện hứa đó. Lạc Ngưng hi hi cười, trên mặt hiện lên một tia nắm chắc. Nàng không biết đại ca muốn Từ Chỉ Tình làm cái gì, nhưng đại ca đứng đắn như vậy chắc sẽ không làm điều gì phương thiên hại lý. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Từ Chỉ Tình trong lòng rạo rực, âm thanh ghê tởm kia dường như lại vang lên. Trên mặt nàng hiện lên một tầng ửng đỏ, nhìn thấy Lạc Ngưng khuôn mặt thuần khiết, khẽ thở dài một tiếng, một câu cũng không nói được. Theo mạng lưới càng lúc càng dồn ép, không gian hoạt động của cá bột càng ngày càng hẹp, vô số cá từ bốn phương tám hướng nhảy ra khỏi mặt nước, phảng phất như có một con sóng màu bạc, trông rất đẹp mắt. Dựa theo kế hoạch của Lâm Vãn Vinh, hai bên đồng thời kéo lưới, tụ lại trên mặt hồ bởi vì một bên thì thuận, một bên thì ngược gió, địa điểm hội hợp nên cách bờ bốn mươi dặm, đây cũng là vị trí mà tên béo đã nói tới, cũng là vị trí cần cẩn thận điều tra. Chỉ là mọi chuyện không dễ dàng như nói, sáu mươi dặm hồ nước, lại là kéo lưới cá cực nặng, tốc độ chậm có thể tưởng tượng. May mắn mấy người này đều là ngư dân tráng hán của Vi Sơn hồ, khả năng kéo lưới thuần thục, lại thay nhau đổi người nên kế hoạch của hắn mới có thể tiến hành thuận lợi. Hai canh giờ sau, các ngư dân đã kiệt sức nhưng rốt cuộc thì lưới giăng ra bốn phía đã có thể chậm rãi tụ lại. Khoảng cách nam bắc còn hơn mười dặm nhưng trên mặt hồ đã sớm xuất hiện một vùng có vô số cá bột nhảy lên mặt nước, tầng tầng lớp lớp trông như đột nhiên trồi lên không trung một thước. Hai bên bờ dân chúng xem rất là náo nhiệt, cực kì hưng phấn, mọi năm xem đánh cá, cũng chưa từng thấy cá bay trên mặt nước, quả nhiên là trăm năm khó gặp, chỉ là vị đại nhân kia không phải là nói muốn mò bạc sao? Như thế nào cá thì cũng đã vét hết rồi mà bạc vẫn không thấy đâu? Lâm đại nhân lau cái trán đầy mồ hôi, môi khô khốc đã bị cắn đến xuất huyết, trong lòng lo âu khó có thể nói ra lời. Sáu mươi dặm mặt hồ mười thành đã dò đến chín phần nhưng vẫn gió yên sóng lặng, không có gì bất thường, chẳng lẽ ta dự toán không đúng? Bạc không có trong hồ? Hay là biện pháp đuổi cá của ta mất linh? Hắn ở đầu thuyền đứng hai canh giờ, hai chân sớm đã tê cứng, vừa lại bị áp lực đè nặng, dù là tâm chí hắn cực kì kiên định nhưng cũng có loại cảm giác lao tâm lao lực mệt mỏi, vạn nhất nếu thất bại thì cả nhà Ngưng nhi sẽ xong đời, còn bản thân thì thua trắng! Hắn hít một hơi, chợt thấy một bàn tay ấm áp cầm lấy tay mình, quay đầu lại thấy Lạc tài nữ gương mặt đầy kiên định đứng ở bên, đôi mắt trong suốt, vô cùng ôn nhu: - Đại ca, muội tin huynh, huynh nhất định có thể thành công! Từ tiểu thư cũng đứng ở Lạc Ngưng, cũng nhìn hắn, môi mấp máy, trên mặt đỏ ửng: - Ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, mặc dù không thành công... điều kiện kia, ta cũng đáp ứng ngươi. Nàng nói xong, vội vàng quay đầu, cái cổ trắng ngần cũng đỏ lên. - Trời ơi! Từ tỉ tỉ, đại ca, các ngươi nhìn kìa! Cá vượt long môn, là cá vượt long môn! Lạc Viễn hét một tiếng kinh hãi, xua tan suy tư của mọi người. Mọi người liền quay đầu lại nhìn, trên mặt hồ như hiện lên một cái vòng tròn lớn do vô số cá bột tạo ra, đường kính hơn mười trượng. Cá bột tới chỗ này liền như đụng phải tường, con này nối tiếp con kia, nhảy dựng lên cao tạo ra một đường cong hoàn chỉnh rồi nhẹ nhàng rơi xuống nước. Vô số cá liên tục phóng lên, trên mặt hồ đàn cá bột dùng chính thân mình tạo ra một hình vòng cung rộng hơn trăm trượng, giống như là “Cá vượt long môn” trong truyền thuyết. Lâm đại nhân nhảy dựng lên, mặc kệ người bên cạnh là ai, hôn lên mặt nàng một cái, giơ nắm tay lên rống to: - Tìm được rồi, ta tìm được rồi! ---------------- Chú thích: * Cá nóc: là 1 loại cá thì rất thơm, ngon. Ý TCT ở đây muốn nói: "Cho dù L3 có thả loại cá tốt hơn thì cũng như vậy mà thôi"

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 409:  Cá vượt cửa rồng PII được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close