Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 441:  bắn bay con bà nó đi! phần 2

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 441:  Bắn bay con bà nó đi! Phần 2
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
“Đều nằm trong Ngọc Phật, đều nằm trong Ngọc Phật!” Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu của Lâm Vãn Vinh, hắn vỗ tay một cái, hân hoan thốt: − Ngọc Phật trung, trong tượng phật, trong tượng Phật! Ta biết rồi, ta biết rồi! Như nổi điên, hắn phóng về phía bức tượng cao vài trượng, chậm rãi vuốt ve lên bức tượng Phật bằng đá lạnh như băng. Bức tượng đá này điêu khắc vào vách núi, cao khoảng hơn chục người chồng lên. Dù hắn cũng là người cao lớn, nhưng chỉ đứng ngang đến mắt cá chân của pho tượng. Từ tiểu thư cũng cả kinh, vén quần dài chạy đến bên hắn: − Trong tượng Phật? Ý của ngươi là trong tượng Phật có điều bí mật? Ai chà! Sao ta lại không nghĩ ra chứ!! − Kỳ thật trí thông minh của cô chỉ kém ta một chút. Cô cố gắng nhiều đi, biết đâu có cơ hội hơn được ta. Lâm Vãn Vinh cực kỳ hưng phấn, quay lại trêu nàng. Từ tiểu thư nhìn hắn cười quyến rũ: − Đâu cần tới ngươi nói, ta đã sớm biết rồi! Người như ngươi, ngoại trừ da mặt rất dày ra, còn những điều khác chưa chắc đã hơn ta. Trên tóc nàng đọng vài giọt nước mưa, hai má xinh xắn ngập tràn nụ cười hoan hỉ, đôi môi anh đào đỏ tươi hơi nhếch lên, vừa tựa như một thiếu phụ hoài xuân, lại cũng giống như một thiếu nữ e ấp. Lâm Vãn Vinh cảm động, nhìn nàng mỉm cười: −Từ tiểu thư! Cám ơn cô! − Cảm ơn ta chuyện gì? Thấy hắn nhìn mình trân trối, Từ Chỉ Tình phát hoảng trong lòng, vội vàng quay đầu đi, nhẹ giọng hỏi. − Cảm tạ cô cùng đến đây với ta! Lâm Vãn Vinh thở dài: − Thú thật, vừa rồi tâm tình ta rất tệ, nếu không có cô bồi tiếp ta, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?! Từ Chỉ Tình đỏ mặt, nhỏ giọng: − Con người ngươi bình thường thì hi hi ha ha không đứng đắn chút nào, có thể làm những chuyện đáng ngại. Ngược lại, ngươi đối với vị Thanh Tuyền tiểu thư này rất chân thành, có chút vượt ra ngoài dự liệu của ta. Đó không phải là phong cách bàng quan thường ngày của ngươi. − Tình cảm của ta đối với Thanh Tuyền, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của cô, thậm chí cũng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ta. Lâm Vãn Vinh cười cười, nói tiếp: − Tính ra, thời gian ta ở chung với nàng không nhiều. Có thể nói tại thế giới này, người hiểu ta nhất chính là Thanh Tuyền. Nàng là một nữ tử linh hoạt, biết ta, hiểu ta, hơn nữa đã từng xả thân cứu tính mệnh ta. Nếu cô là ta, cô sẽ làm sao? Hắn mang sự việc của hắn cùng Thanh Tuyền tại Kim Lăng kể lại một lượt. Nghe kể vị Tiêu tiểu thư này đã từng cùng Lâm Tam đốt nến nói chuyện suốt đêm, bản lãnh này mình không hơn được, Từ Chỉ Tình chợt thấy buồn rầu, than thở: − Vị Tiêu tiểu thư này thật là chí tình chí nghĩa, hiểu ngươi, yêu ngươi, giao cả tính mạng cho ngươi, chẳng trách ngươi hết lòng thương nhớ cô ta. Nếu đổi là ta, thì ta vì nàng mà mất mạng cũng cam lòng. − Không thể đánh mất tính mạng. Lâm Vãn Vinh cười nói: − Khi hai ngươi chân thành yêu nhau, cô sẽ trông đợi không phải ra đi trước nàng. − Không thể ra đi trước nàng? Từ Chỉ Tình cảm thấy khó hiểu: − Đó là ý gì? Chẳng lẽ ngươi vui vẻ khi người thương chết trước? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười nói: − Do hôm nay cô giúp ta rất nhiều, nên ta sẽ giảng cho cô một bài học, sau này cô sẽ dùng đến sau khi lấy chồng. Yêu người nào đó tới cực độ, cô sẽ luôn luôn trông nom người ấy cho đến khi tính mạng người ấy kết thúc, bởi cô cam lòng gánh chịu mọi bi thương cùng thống khổ của nỗi tương tư. Cô hiểu rõ chứ? Lý luận độc đáo, mới mẻ như vậy, Từ Chỉ Tình chưa từng nghe qua. Nàng ngây dại, nước mắt quanh tròng, đột nhiên cúi đầu, hỏi: − Ngươi nói rất đúng. Lâm Tam, những học vấn này ngươi học được ở đâu? − Tự học thôi! Lâm Vãn Vinh cười nói: − Ta là người thiên tư thông tuệ, chắc cô đã rõ rồi! Từ Chỉ Tình nhìn hắn đăm đăm, khẽ nói: − Chỉ có một điều ta không tin ngươi, nếu người ngươi rất yêu chết trước ngươi, ngươi còn có thể tiếp tục sống hay sao? Nếu là ta, ta tuyệt không chịu còn sống trên nhân thế! Chuyện tuẫn tình (chết theo tình) đã có từ xưa đến nay, chỉ là Lâm Vãn Vinh được giáo dục không đề xướng lại việc đó. Nghe Từ tiểu thư nhắc tới, hắn trầm mặc một hồi, nhẹ giọng ngâm: − Liên tựu liên, Nhĩ ngã tương ước định bách niên, Thùy nhược cửu thập thất tuế tử, Nại Hà kiều thượng đẳng tam niên. Kề cận nhau Đôi ta hẹn ước sống trăm năm Nếu ai chết thuở chín mươi bảy Cầu Nại Hà nhớ đợi ba năm. (Cầu Nại Hà: cầu vào Diêm thế). “Thùy nhược cửu thập thất tuế tử, Nại Hà kiều thượng đẳng tam niên.” Từ tiểu thư thầm đọc lại, nước mắt tuôn rơi: − Ngươi học được từ đâu một ít thi từ, chuyên lừa gạt cho ta đổ nước mắt trẻ con! − Sao cô biết rõ vậy? Trộm một ít thi từ, chuyên lừa gạt cô gái nhỏ, đó chính là sở trường của ta! Lâm Vãn Vinh cười nói. “Cũng không biết được tên yêu tinh hại người này đã lừa gạt không biết bao nhiêu nữ tử đáng thương rồi?!” Từ tiểu thư khuôn mặt đỏ hồng, lúng búng trong miệng, nghẹn ngào một hồi, rồi từ từ lau nước mắt, hỏi: - Lâm Tam, ngươi có thể cho ta biết, trước khi gặp Tiêu tiểu thư ngươi đã ưa thích bao nhiêu cô gái rồi không? Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một hồi, đoạn cười ha ha: - Mấy sự tình xấu hổ này ai mà nhớ cho được! Ta là con người chuyên nhất, cô không phải là không biết! - Ta không tin ngươi! Từ Chỉ Tình bưng miệng cười, hơi nản lòng: - Ta thấy nhất định ngươi đã từng yêu thương nữ tử khác rồi. Người phụ nữ nào được ngươi chung tình, nhất định là người hạnh phúc nhất trên đời, Tiêu tiểu thư thật là may mắn. - Đó là lẽ đương nhiên! Lâm Vãn Vinh trâng tráo: - Ta có một câu danh ngôn rất chí lý: Ái đáo nhĩ sanh, ái đáo nhĩ tử, ái đáo nhĩ dục sanh dục tử. Ái đáo nhĩ tô, ái đáo nhĩ ma, ái đáo nhĩ hựu tô hựu ma! (Yêu em khi sống, yêu em lúc chết, yêu em đến muốn sống chết. Yêu em sữa ngọt, yêu em bụi gai, yêu em yêu cả sữa ngọt bụi gai! - sữa ngọt bụi gai: ý nói các bộ phận hấp dẫn của phái nữ ). Từ Chỉ Tình bưng miệng cười, trên mặt thoáng hiện vẻ ôn nhu: - Vừa mới nghiêm chỉnh một tí đã tào lao trở lại. Lâm Tam vừa rồi, ta thấy chính là Lâm Tam đứng đắn. Nếu hằng ngày ngươi đều như vậy, ta cam đoan ngươi có thể lừa được rất nhiều tiểu thư khuê các. Lâm Vãn Vinh xòe hai tay, vẻ bất lực: - Điều này thật là khó cho ta! Có tiểu thư thích ta đứng đắn, lại có người thích ta không đứng đắn. Ta làm người thật là quá khó mà! Từ tiểu thư, cô thích ta đứng đắn hay không đứng đắn? - Chỉ có quỷ mới ưa thích ngươi! Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, dễ dàng nhận ra quỷ kế của hắn, mặt hơi nóng lên. Khi hắn đứng đắn thì thâm thúy như bầu trời; khi hắn không đứng đắn lại gian hoạt tựa hồ ly. Nếu muốn phân định rõ nàng ưa thích con người nào của hắn hơn, thì thật trong một thời gian ngắn không thể xác định rõ được. Cùng Từ tiểu thư chuyện trò một lát, lòng Lâm Vãn Vinh càng phấn khởi, hắn leo dọc theo bức tượng Phật lên cao, không ngừng gõ gõ đấm đấm, càng lúc mặt càng hớn hở. Thấy hắn bò lên cao như thế, Từ tiểu thư kinh tâm táng đởm, liên tục dịu dàng gọi hắn: - Lâm Tam, mau xuống đi, coi chừng bị thương! Lâm Vãn Vinh leo xuống, hưng phấn thông báo: - Từ tiểu thư, bức tượng đá này rỗng ruột. Từ Chỉ Tình không hề kinh ngạc, lấy tay che miệng nhỏ cười duyên: - Ngươi thật là ngốc! Ta biết lâu rồi! Mấy trăm năm trước, vào lúc lập nước Đại Hoa, Thái Tổ hoàng đế dựng lên bức tượng Di Lặc này, dùng vài ngàn công nhân đục rỗng từ bên trong, đúc thành tượng Phật. Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt: - Sao cô không nói sớm? Báo hại ta bò lên bò xuống như khỉ! Từ tiểu thư sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng: - Vừa rồi ngươi lo lắng như thế, ta lại đang mải nghe ngươi kể chuyện, còn chưa kịp nói cho ngươi hay, ngươi đã leo tít lên cao rồi. Bây giờ làm sao? Cho dù bức tượng rỗng ruột thì có nói lên được điều gì đâu? - Ta cũng không biết! Lâm Vãn Vinh vừa lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, liền có ngay một chiếc khăn tay thơm ngát đưa đến trước mặt. Hắn cảm ơn một tiếng, đoạn nói tiếp: - Tuy nhiên, hoàng đế lão gia tử đã chỉ rõ là nơi đây, nên nhất định chỗ này phải có điều bí mật. Không màng đến nó nữa! Ta sẽ lập tức quay về điều động Bộ doanh, Kỵ doanh, Thần Cơ doanh dùng đại pháo bắn vỡ bức tượng này cho ta! Từ Chỉ Tình hoảng sợ nhảy dựng, tên Lâm Tam này điên khùng đến nơi rồi! Nàng vội vàng ngăn cản: - Không được! Bức tượng đá này là do Thái Tổ hoàng đế dựng nên, có từ rất lâu. Bất kỳ ai cũng không được tự tiện làm tổn hại. Nếu có người tố cáo ngươi đến hoàng thượng, ngươi sẽ bị khép vào tội chết. - Cái gì mà tội sống, tội chết, tất cả đều không trọng yếu bằng Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh cười khinh thường, người đã vội vàng đi ra: - Từ tiểu thư, cho ta mượn xe ngựa và tiểu nha hoàn của cô một lát! Lâm Vãn Vinh bước nhanh ra ngoài, lấy ấn tín từ trong người ra giao cho Ngọc Châu, dặn dò: - Tiểu muội muội, em mang cái này ra ngoài thành, đến đại doanh của tướng quân Lý Thái tìm một viên tướng tên Đỗ Tu Nguyên. Báo với y là Lâm Tam gọi y điều động ba đội binh mã, mang cả Thần Cơ đại pháo, trong vòng nửa canh giờ phải cấp tốc đến Ngọa Phật tự. Nếu như chậm trễ, xử lý theo quân pháp! Tiểu nha hoàn bối rối, đưa mắt nhìn Từ Chỉ Tình đang thở hồng hộc chạy ra. Thấy vẻ mặt quyết liệt của Lâm Tam, Từ tiểu thư chỉ đành gật đầu với Ngọc Châu. Đợi xe ngựa đi xa, Từ Chỉ Tình mới nhẹ thở dài, than: - Ngươi tự tiện điều binh, lấy công làm tư, nổ pháo vào tượng Phật nằm, mỗi điều đều là tử tội. Ngươi làm những việc như thế này đều vì Tiêu tiểu thư. Nếu ta là nàng, có được người chồng như ngươi là đủ mãn nguyện cả đời. Lâm Vãn Vinh cười hi hi: - Ngươi đã có thể kiếm ta làm chồng mà! Ta sẽ cân nhắc một chút! - Ngươi lại mơ tưởng hão huyền! Từ tiểu thư nổi giận, đột nhiên nước mắt ràn rụa: - Lúc trước, bên ngoài miếu này, ngươi đã nói gì ta đều nhớ rất rõ. Ngươi xem ta là người dễ lừa gạt lắm hay sao? Nha đầu này còn nhớ rõ chuyện xưa quá đi. Thấy Từ tiểu thư giọt châu như mưa, Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải khuyên giải như thế nào. Hắn đành chịu khổ một hồi, may quá, có tiếng vó ngựa vọng đến. Một con ngựa phóng vội đến trước mặt, một nam tử nhảy xuống, báo cáo: - Mạt tướng Đỗ Tu Nguyên ra mắt tướng quân, ra mắt Từ tiểu thư! Từ tiểu thư vội lau khô nước mắt, nhẹ gật đầu. Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí, vỗ vai Đỗ Tu Nguyên, hỏi ngay: - Đỗ đại ca, ngươi mang theo mấy khẩu Thần Cơ đại pháo? - Bẩm tướng quân, nhận được quân lệnh của ngài, mạt tướng điều động tất cả Thần Cơ đại pháo dưới tay đến đây, tổng cộng có tám khẩu. Đỗ Tu Nguyên nghiêm trang đáp. - Tốt! Lâm Vãn Vinh quát to, chỉ vào cái bụng to của tượng Phật nằm, nghiến răng hạ lệnh: - Có thấy pho tượng kia không? Bây giờ ngươi mang tất cả đại pháo tới đây, chĩa vào bức tượng đá này, bắn bay con bà nó đi! __________________

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 441:  Bắn bay con bà nó đi! Phần 2 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close