Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 583:  tịch dương nhuộm máu phần ii

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 583:  Tịch dương nhuộm máu Phần II
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Xem bộ dạng điên cuồng của hắn, Cao Tù giật bắn cả người, vội vội vàng vàng bảo vệ bên người hắn. Đỗ Tu Nguyên một đao chém đứt cổ một người Hồ, vọt tới trước người hắn nói: - Tướng quân, tướng quân… Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay, từ từ vuốt mắt cho tướng sĩ vừa chết, hai mắt đỏ ké trầm giọng xuống: - Đỗ đại ca, có bao nhiêu người Hồ công tiến Ngũ Nguyên rồi? Đỗ Tu Nguyên vẩy thanh đao còn dính máu, đáp: - Chí ít có năm phần rồi. Lâm Vãn Vinh lướt mắt nhìn bốn phía, dải đất vàng của Ngũ Nguyên thành đã nhuộm máu đỏ tươi, vô số binh lính ngã xuống trong Đại mạc, có đứng, có nằm, có kẻ chết rồi còn ôm chặt lấy người Hồ, không di thể người nào còn đầy đủ, không ai có thể nhắm lại an tường. Những thanh niên trẻ tuổi đã hòa lẫn với Đại mạc thành một thể rồi. Lâm Vãn Vinh nghiến răng, hai mắt sưng đỏ, nhìn đội ngũ Đột Quyết mãnh liệt tràn vào thành, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài: - Cẩu tạp chủng, ta sẽ khiến các ngươi đổ máu để đền nợ máu! Đỗ Tu Nguyên, truyền lệnh, toàn quân lui lại… - Toàn quân lui lại… Đỗ Tu Nguyên hô dài một tiếng, những tướng sĩ Đại Hoa còn sót lại nhất tề gầm lên, thu hết khí lực, một đao bức lui người Hồ, xoay người nhảy lên ngựa, lao nhanh ra ngoài thành. Kỵ binh Đột Quyết thấy Đại Hoa đại bại rút lui, những chiếc kèn lệnh thật dài nhất thời thổi te te, tiếng vó ngựa ở ngoài thành càng thêm dồn dập, vô số kỵ binh Đột Quyết mãnh liệt tràn vào, xuyên qua Ngũ Nguyên thành, hướng về phía tàn binh Đại Hoa truy kích. Lâm Vãn Vinh mang theo Cao Tù và Hồ Bất Quy lưu thủ đến cuối cùng, đợi cho Cao Tù chém năm tên người Hồ hạ mã, Lâm Vãn Vinh mới cắn răng hừ một tiếng: - Hai vị đại ca, chúng ta đi! Ba người xoay người lên ngựa, sau lưng có những tiếng tên vèo vèo phóng tới. Người Hồ hiển nhiên nhận ra tên ‘Đại Hoa hùng sư Hữu lộ Nguyên soái Lâm Tam’ vừa mới hò hét lúc nãy, nhất thời hô hào không dứt, thần sắc cực kỳ hưng phấn. Tàn quân Đại Hoa chạy vội, vô số người Hồ truy kích phía sau, trên Đại mạc mênh mông, hai quân nối đuôi nhau thành một đường màu đen thật dài cực kỳ tráng lệ. Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn lại, thấy phía sau vạn ngựa hí vang, những kỵ binh Đột Quyết như cuồng phong truy đuổi. Trong Ngũ Nguyên thành xa xa, người Đột Quyết vẫn không ngừng tiến vào. Hắn đột nhiên giật mạnh cương ngựa, tuấn mã nhấc bổng vó trước lên, quát lớn: - Đỗ Tu Nguyên, bắn tên! Giờ phút chờ đợi là đây, vẻ mặt Đỗ Tu Nguyên đại chấn, lấy ra tên lệnh trong lồng ngực. - Vèo… - Vèo… Hai tiếng rít nổ tung bầu trời, trong đại mạc đầy cát nở rộ một pháo hoa tuỵêt đẹp. Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay, lẳng lặng đợi thời khắc. Trong giây phút này, trong mắt hắn cảm thấy mọi việc như vô cùng chậm chạp. - Đùng… - Đùng Những tiếng nổ dữ dội vang lên, nhưng đọng lại trong tai Lâm Vãn Vinh như một thứ tiên âm tuyệt vời. Tên lệnh vừa bắn lên, hỏa pháo của Lý Thánh nhất tề phát hỏa. Lửa đạn bùng lên, bao phủ cả Ngũ Nguyên thành. Tàn binh Đại Hoa đang rút lui bỗng ngừng lại, trong mắt họ hiện lên vẻ hưng phấn tột độ, đồng loạt tụ phía sau Lâm Vãn Vinh. Mọi người nhìn về phía Ngũ Nguyên xa xa, những luồng khói đen nồng đậm bốc lên cao. Nhưng không có ánh lửa như trong tưởng tượng. Đang lúc bần thần, bỗng nghe những tiếng ầm ầm rung chuyển nổi lên, hỏa pháo của thần cơ doanh tựa như có mắt, bắn trúng ngay giữa Ngũ Nguyên thành. - Ầm… Những tiếng nổ trời rung đất chuyển, ánh lửa lóe sáng như chọc vào mắt, Ngũ Nguyên thành tựa như một quả pháo nổ tung, khói lửa không ngừng phun ra, bụi bốc lên cao. - Một, hai, ba, bốn… Lâm Vãn Vinh lặng lẽ đếm thầm. Tiếng nổ liên miên không dứt, Ngũ Nguyên xa xa tựa như một hồ lửa thật lớn, bao phủ khắp bầu trời. Vô số chiến mã, vô số người Đột Quyết, trong tiếng nổ cuồng loạn bị hất tung lên trời, hóa thành những u linh tứ tán. Không nghe thấy tiếng họ gào thét, không nghe thấy gọi nhau, tất cả tiếng động đều không thể lấn át được tiếng gầm vang của vụ nổ. Đám Đột Quyết ra khỏi thành đuổi theo sợ ngây người, nhìn phía sau cát bụi cùng da thịt máu me bốc lên thành một đám mây, đến cả những chiến mã cũng run rẩy, lần đầu tiên họ có loại cảm giác sợ hãi. Vô số tiếng nổ cùng những ánh lửa, hết tiếng này tới tiếng khác, Đại mạc như bị cắt làm hai đoạn. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh rất bình tĩnh, ánh mắt lãnh khốc như băng tuyết Thiên Sơn, hắn hít sâu một hơi, dùng sức rút trường đao ra, giọng khê đặc gầm lên: - Giờ báo thù đã tới! Đừng cho Đột Quyết một cơ hội nào, vì những huynh đệ đã chết, giết sạch chúng đi! Xung phong…! - Giết sạch chúng! Xung phong…! Tướng sĩ vừa rồi trải qua cuộc chiến đẫm máu, oán khí và lửa giận tích tụ bây giờ trong nháy mắt bộc phát, thảm cảnh của những huynh đệ thân như tay chân khích lệ sát khí của họ. Vào thời khắc chuyển bại vi thắng, chỉ có máu mới là tế lễ tốt nhất cho những huynh đệ đã hi sinh. Tàn binh Đại Hoa quay phắt đầu ngựa lại, hai mắt đỏ ngầu, như những con sói hung tàn nhất, lao thẳng vào kỵ binh Đột Quyết thẳng tay chém giết. Lâm Vãn Vinh một người một ngựa dẫn đầu trận tiền, tiếng gió hú lên bên tai, thảm trạng của những huynh đệ diễn ra trước mắt hắn, hắn không còn nhớ gì nữa, trong lòng chỉ có một chữ… Giết! Giết! Giết! Hắn cũng không biết khí lực ở đâu ra nữa, tiến vào đội ngũ Đột Quyết là vung tay chém giết, không có kĩ pháp, chỉ một đao chém xuống tựa hồ có một lực lượng cường đại phi thường, làm cho hắn trong nháy mắt trở thành một dũng sĩ vô địch, huyết quang trong mắt hắn tựa như là mưa máu rơi trên đại mạc, dùng để rửa sạch trăm năm sỉ nhục của Đại Hoa. - Lâm huynh đệ điên rồi…! Cao Tù thì thào than, mắt rơm rớm, đột nhiên quát lên một tiếng lớn: - Con mẹ nó ta cũng muốn điên…! Hắn một người một đao xông vào quân địch, hỗ trợ sau lưng Lâm Vãn Vinh, giơ tay chém xuống, một cú là một người Đột Quyết bị hắn chém rơi ngựa. Nhóm tàn binh đang rút lui, đột nhiên như thoát thai hoán cốt, mang sức mạnh vô song, không cần để ý tới tính mạng nữa, lao thẳng vào đám kỵ binh Đột Quyết, khí thế ấy, lực lượng ấy, đến cả những Đột Quyết thiện chiến nhất cũng cực kỳ kinh hãi. - Giết…! Bụi đất bốc lên từ phía mạn Nam, những mảnh long kỳ tung bay phất phới, hàng chục tiếng nổ kinh thiên động địa vọng lại, hơn mười vạn tinh nhuệ Đại Hoa như bão cát Đại mạc, cuồn cuộn xông đến. Đi đầu là Hồ Bất Quy, tuấn mã như gió, hai chân hắn kẹp chặt vào lưng ngựa, huyết quang trong mắt làm cho người Hồ lạnh người. Một lần rửa sạch sỉ nhục trăm năm cho Đại Hoa, chính là thời khắc này! Người Đột Quyết tuy chiến lực cường hãn, nhưng lúc này vô cùng lúng túng, hai vạn kỵ binh đi đầu đã bị bít chặt đường lui, trở thành cô quân dưới vòng vây vô số binh lính tinh nhuệ như lang như hổ, mang khát vọng rửa sạch sỉ nhục Đại Hoa, dù có chiến lực mạnh đến đâu, cũng chỉ có nước bỏ xác trong bãi cát mênh mông này. Cánh tay đau nhừ, ngoại trừ việc vung đao lên, rốt cuộc hắn không nhớ nổi chuyện gì nữa. Hắn cùng Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên ba người từ kẻ rút lui hóa thành mũi tiên phong, một đường chém giết, chiến bào trên người nhuộm đầy máu tươi, không thấy rõ hình dáng nữa rồi. Một đường giết chóc, vô số hung hiểm, mấy lần suýt chết dưới đao người Hồ, cũng không biết như thế nào mà một kích cuối cùng, thì hắn luôn là người đánh trước. Tả lộ của Tả Khâu và trung quân của Từ Chỉ Tình đã tiếp ứng kịp thời, chia cắt đám người Hồ ra khỏi thành truy kích thành những nhóm nhỏ. Chiến cục cuối cùng đã phân định, người Hồ lúc đầu có sáu vạn đại quân, trong Ngũ Nguyên thành có một vạn rưỡi nổ thành tro bụi, cùng hơn hai vạn ở mạn Nam, đại bộ phận đã bị tiêu diệt. Một phần nhỏ vẫn đang ngoan cố kháng cự, nhưng đã rơi vào cảnh vô vọng. Hơi chút tiếc nuối là còn hơn hai vạn kỵ binh Đột Quyết chưa kịp vào thành, kể cả tiên phong của Đột Quyết là Nỗ Nhĩ Toa Cáp. Nỗ Nhĩ Toa Cáp nhìn ánh lửa trong Ngũ Nguyên thành, lại nhìn cảnh chém giết thảm thiết, không dám tiến thêm bước nào nữa. - Thống khoái, thống khoái! Hồ Bất Quy vô cùng hưng phấn, mặt đỏ phừng phừng, khôi giáp sớm nhuộm thành huyết sắc, cương đao đã cong oằn. Hắn vô cùng hưng phấn gào lên: - Lão Hồ ta đánh bao nhiêu năm rồi, lần này là thống khoái nhất. Lâm tướng quân, ngài không biết chứ, ta chưa bao giờ thấy người Đột Quyết có ánh mắt tuyệt vọng như thế! Bốn vạn, bốn vạn người Hồ, còn có gì thống khoái hơn nữa chứ?! Một trận chiến có thể tiêu diệt bốn vạn người Đột Quyết tinh nhuệ, đay quả là một đại thắng oai hùng. Cuộc chiến này sẽ được dương danh thiên cổ, việc này không cần phải hoài nghi. Tinh thần Lâm Vãn Vinh dần bình tĩnh lại, thở dài: - Hồ đại ca, quân ta tổn thất bao nhiêu?! Hồ Bất Quy thần sắc buồn bã: - Trận này chúng ta tuy chiếm ưu thế, nhưng chiến lực người Hồ thật sự cường hãn, quân ta chết trận một vạn người. Trong đó sáu ngàn đã những huynh đệ theo tướng quân đóng ở Ngũ Nguyên. Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu. Cao Tù và Đỗ Tu Nguyên cũng buồn bã không nói gì. - Hồ đại ca, quân đội Đột Quyết phía sau còn bao lâu nữa thì tới đây? Hắn than thở, giọng khản đặc. Hồ Bất Quy đáp: - Ước chừng hai canh giờ. Nỗ Nhĩ Toa Cáp đang đợi hậu quân của người Hồ đến. Từ quân sư nhắc nhở chúng ta nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, rồi lập tức triệt thoái, tránh cho va chạm chính diện với đại quân Đột Quyết. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, lướt mắt nhìn chung quanh. Sau đại chiến, tứ phía tan hoang, khói thuốc súng cuồn cuộn, ánh lửa khắp nơi, máu tươi loang lổ nhuộm hồng cát trên Đại mạc. Xa xa có một loạt những tấm bia gỗ thật dài, phía dưới là những thi thể tướng sĩ bỏ mình, được an trí cùng nhau rất chỉnh tề, mấy vạn đại quân đứng yên một bên, nhìn những chiến hữu của mình, nước mắt tràn mi. Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay: - Di hài các huynh đệ đã thu thập xong chưa? - Những người chết trận ngoài thành, đã tụ tập vào một chỗ, di hài cũng sửa sang lại rồi. Mũi Hồ Bất Quy tê rần: - Những người trong thành Ngũ Nguyên, chỉ sợ là tìm không được. Ngọn lửa hùng tráng trong Ngũ Nguyên thành, chính là tế điện tốt nhất cho họ. Lâm Vãn Vinh thở dài, chậm rãi đi đến bên di hài của những tướng sĩ bỏ mình. Từng gương mặt tuổi trẻ lật ra dưới tay Hồ Bất Quy, trước mắt trào ra, có người quen, cũng có người không quen. Tuy đã được lau chùi, nhưng tử trạng thê thảm vẫn làm người ta kinh tâm. Họ đều là trượng phu của thê tử, là con cái của cha mẹ, có bao nhiêu người đang ngày đêm cầu chúc, chờ đợi được nhìn thấy họ bình yên trở về? Họ làm sao biết được, người mà họ ngày nhớ đêm mong ấy, sớm đã biến thành một bộ xương trắng dưới ánh tà dương của đại mạc rồi. Tim Lâm Vãn Vinh như bị đao cắt, hai hàng lệ rơi xuống ròng ròng, hắn lặng lẽ quỳ xuống, Đỗ Tu Nguyên, Cao Tù, Hồ Bất Quy theo sát phía sau. Mấy vạn tướng sĩ cũng rơi lệ, đi theo chủ soái, quì cả xuống Trầm mặc thật lâu, Đỗ Tu Nguyên khẽ nói: - Tướng quân, đến giờ rồi, không thể để di hài các huynh đệ rơi vào tay người Hồ, xin ngài tiễn các huynh đệ một đoạn đường đi. Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài, nhận mồi lửa trong tay Đỗ Tu Nguyên, cắn răng châm vào đống củi, ánh lửa bập bùng từ từ lan tràn, nuốt chửng những gương mặt trẻ tuổi kia. Từ đó, trong Đại mạc sâu thẳm đã có thêm gần một vạn anh linh nữa. Hồ Bất Quy nói: - Tướng quân, chúng ta lập phải tức triệt thoái, nhưng chúng ta bắt được mấy vạn thớt chiến mã của người Hồ, vì thời gian gấp gáp, còn năm ngàn thớt không thể thuần phục được, nhất thời dắt mãi không chịu đi, vậy ta phải xử trí như thế nào? - Xử trí như thế nào ư? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: - Một cây kim, một sợi chỉ, một ngọn cỏ, một gốc cây, tuyệt không để lại cho người Đột Quyết! Hồ Bất Quy nhìn hắn khó hiểu, Lâm Vãn Vinh đấm hai tay vào nhau: - Ngựa Đột Quyết khó thuần phục hả, toàn bộ chém hết, cho tướng sĩ toàn quân động thủ. Người Đột Quyết độc ác, chúng ta còn ác hơn chúng nữa! - Được, cứ như thế đi! Đại Hoa ta trước giờ làm kẻ hèn yếu lâu lắm rồi! Hồ Bất Quy kêu lớn một tiếng, mắt như đâm ra những mũi tên sắc bén. Ngựa Đột Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, tuy trải qua kinh hãi bởi chiến hỏa, nhưng vẫn có sải bước vẫn ổn định, dáng vẻ rất thong thả. Chỉ là chúng dã tính mười phần, nhất thời khó có thể thuần phục. Nhìn mấy ngàn thớt chiến mã Đột Quyết hí vang trước mắt, Hồ Bất Quy hưng phấn mặt đỏ bừng, việc làm đồ tể, chặt đầu chiến mã người Hồ như thái rau, chính là việc hắn từng mơ tưởng, cũng làm cho người Hồ biết người Đại Hoa ác như thế nào. - Chuẩn bị … Trong mắt Hồ Bất Quy lóe ra vẻ hung tàn, bàn tay ra hiệu chém xuống: - Trảm…! - Trảm…! Mấy vạn tướng sĩ nhất tề hét lớn, năm ngàn thớt ngựa Đột Quyết rú lên một tiếng, trong nháy mắt ngã gục xuống, những vòi máu phun ra đỏ rực cả ánh hồng hoàng hôn. Lâm Vãn Vinh lên lưng ngựa, nhìn những tướng sĩ vững vàng trước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác đầy trách nhiệm. - Đi… Hắn hét lớn một tiếng, quay ngoắt đầu ngựa, đi trước dẫn đầu. Mấy vạn đại quân nhảy lên ngựa tiến theo chủ soái, đi trong cát bụi, vô số thân ảnh hùng tráng từ từ chìm vào trong Đại mạc mênh mông...... Năm ngàn thớt ngựa Đột Quyết mất đầu, máu chảy tung tóe. Bao phủ khắp một vùng cát vàng trong trời chiều, năm ngàn cái đầu ngựa được xếp đặt ngăn nắp, xếp thành hai chữ bằng máu khiến cho địch nhân nhìn vào phải run rẩy… ‘Đại Hoa’

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 583:  Tịch dương nhuộm máu Phần II được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close