Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 656:  không chịu thua ngươi đâu phần ii

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 656:  Không chịu thua ngươi đâu Phần II
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Ánh mắt Ngọc Già lóe lên khinh thường đáp: - Oa Lão Công! Một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, trước kia ta làm sao nghe qua tên ngươi chứ? - Ồ, nói như vậy, là nghe qua một cái tên khác của ta? Hiểu rồi, hiểu rồi. Lâm Vãn Vinh gật gù, cười hì hì. Nguyệt Nha Nhi trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ: - Ngươi hiểu cái gì? - Ta hiểu là nàng rất hiểu ta! Lâm Vãn Vinh nở nụ cười, nói từ tốn. Hắn nói chuyện tựa như đi vòng vòng, Ngọc Già ngẩn ngơ, bất giác cúi đầu xuống. - Ngọc Già tiểu thư, nàng quen với Lộc Đông Tán, Lộc huynh phải không? Thiếu nữ Đột Quyết gật nhẹ: - Vậy thì sao? Lâm Vãn Vinh than một tiếng: - Thật sự cũng không sao, ta chỉ muốn biết, khi nào thì bên nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú động thủ đối phó với ta? - Ngươi, ngươi nói cái gì? Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Ngọc Già tiểu thư, chẳng lẽ nàng không biết là nói láo là một việc rất vô sỉ sao? Đây là những lời mà Ngọc Già vừa mới nói với hắn, rồi lại bị hắn dùng nguyên văn hắt ngược trở về. Thiếu nữ Đột Quyết cắn chặt răng: - Ngươi nói gì ta không hiểu. - Nhìn vào mắt của ta! Lâm Vãn Vinh ung dung nói, miệng cười nhạt, mang theo một sự uy nghiêm không ai có thể kháng cự được. Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có sự lạnh lùng pha lẫn vẻ khinh thường, nàng im lặng cúi đầu, hầm hừ: - Có gì đặc biệt đâu… Ghèn mắt chưa rửa sạch! - Đừng đánh trống lảng! Lâm Vãn Vinh cả giận nói, cũng không nhịn được giơ ống tay áo chùi trộm vài cái: - Ngọc Già tiểu thư, xem ra nàng cũng chẳng kém gì ta. Ta vô sỉ, ta có thể đứng trước mặt người trong thiên hạ thừa nhận. Nhưng nàng thì sao? - Ta làm sao chứ? Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn hắn, giận đến tái mặt đi. Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt nói: - Nhất định muốn ta nói rõ ra hả? Ngọc Già tiểu thư, nàng dám nói, ở Hưng Khánh phủ nàng không hề gặp ta sao… Ngước đầu lên, nhìn vào mắt ta này! - Mắt ngươi xấu xa, ta không thèm nhìn! Ngọc Già vẫn cúi đầu, nhưng từ chối trả lời vấn đề của hắn. Lâm Vãn Vinh cười một tràng dài, rồi im bặt, lửa giận ngút trời nói: - Nàng không nhìn cũng không sao cả. Ngày đó ở Hưng Khánh phủ, ai muốn giết Lâm mỗ và Lý nguyên soái, trong lòng ta đã hiểu. Ai kịp thời xuất hiện ở Ba Ngạn Hạo Đặc? Ai tự nhiên xuất hiện khi ta cần thầy thuốc nhất? Ai dễ dàng bị ta bắt giữ? Ai nhằm vào tính cách của ta, xếp đặt những âm mưu liên hoàn? Ai trước mặt ta hết lần này tới lần khác đóng kịch? Ai thích chơi trò chinh phục và bị chinh phục? Cả một loạt các sự kiện, thật sự đã được xâu chuỗi với nhau bằng một sợi dây dài, có người ở sau lưng thao túng tất cả… Ngọc Già tiểu thư, ta đoán đúng không? Hắn phẫn nộ hừ một tiếng, miệng cười lạnh, lạnh lẽo như băng tuyết Thiên Sơn. Ngọc Già ngơ ngác nhìn hắn, kinh hãi, oán hận, tức giận, nhưng lại pha lẫn vẻ kinh sợ. Mắt nàng thay đổi đủ loại tình cảm từ thâm trầm đến ai oán, vô cùng phức tạp. - Nàng có thể không trả lời. Lâm Vãn Vinh thở dài: - Ta cũng không ép nàng. Dù sao, cũng có khi có một số việc không làm giả được. Nhưng cái trò tuyệt thực này, nàng đừng đùa nữa, ta sợ nàng thật sự không chịu nổi đâu. - Hi hi… Nguyệt Nha Nhi mở miệng cười, mặt tươi như hoa: - Làm sao ngươi biết được việc ta tuyệt thực cũng là giả? - Đúng thật vậy chăng? Lâm Vãn Vinh bực bội đưa bình nước tới trước mặt nàng: - Vết son tươi như thế này ở đâu ra, vết này tối đa mới có trong một canh giờ! Ta không hiểu, nàng không cần tay mà cũng có thể uống nước? Chẳng lẽ nàng là thần tiên à? - Ta không phải thần tiên. Ngọc Già mỉm cười, miệng chúm chím ngậm lấy nắp bình nước trước mặt, chỉ hai ba lần là mở ra được. Một làn nước trong veo từ từ tràn ra. - Người Đột Quyết chúng ta lớn lên trên lưng ngựa, cho dù hai tay hai chân đều bị trói buộc thì vẫn còn có cách khác. Ta có miệng, có thể làm rất nhiều việc! “Có thể làm rất nhiều việc?” Lâm Vãn Vinh há to miệng à một tiếng: “Nha đầu kia chẳng lẽ lại muốn chọc ghẹo ta?” Nguyệt Nha Nhi đột nhiên thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn: - Ngươi nói cho ta biết, ngươi làm sao phát hiện được ta lừa ngươi? - Việc này, nói đến cũng không đáng giá. Lâm Vãn Vinh cười hì hì: - Bởi vì tính cách ta rất bộc trực, nên để phòng ngừa mình bị hại, mỗi lần ta đều để ý đến chi tiết, phòng ngừa mình bị người khác lừa. - Hoá ra là như thế. Ngọc Già gật đầu nói: - Ngươi lừa nhiều người rồi, do đó bản thân mình cũng hình thành sự cảnh giác, gặp việc nào cũng phòng ngừa người khác lừa. Ta là tiểu giảo hoạt gặp đại lừa đảo, cũng coi như đáng đời. “Cái gì tiểu giảo hoạt gặp đại lừa đảo. Nói thẳng như vậy để làm gì chứ?” Lâm Vãn Vinh cười lên vài tiếng: - Về phần ta phát hiện ra nàng, ngoại trừ những gì ta nói ra lúc trước, còn có một điều là nàng có biểu hiện háo sắc quá mức. Những người biết ta đều biết, ta là người vừa đẹp trai lại vừa chính trực, không dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn, như vậy sao dễ dàng để nàng lừa được? Gương mặt Ngọc Già ửng đỏ, khẽ than: - Cho dù mọi người đều nói ngươi khinh bạc hạ lưu, tham hoa háo sắc, bất học vô thuật, nhưng họ đều sai cả. Họ chỉ thấy được biểu tượng bề ngoài, cũng như ta vậy. Thực ra ngươi quan sát rất chi tiết, dụng tâm tinh tế, ngày nay có mấy người có thể làm được như ngươi chứ, không chỉ đấu trí với ngươi, mà phải đoán được tài trí của ngươi nữa. Lộc Đông Tán nói không sai, Lâm Tam, ngươi thật là một người rất thông minh, Ngọc Già bội phục ngươi. Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ chân thành, đây cũng là lần đầu tiên nàng gọi tên Đại Hoa của Lâm Vãn Vinh, nghe tên rất hay, nhưng so với chữ Oa Lão Công lại không hiểu sao không thoải mái bằng, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác mất mát kỳ quái. - Chúng ta lừa lẫn nhau thôi, Lâm Vãn Vinh ôm quyền, cười hi hi: - Nhìn vào ngọn núi cao nhất thế giới, nàng cũng dám vọng tưởng đi chinh phục? Ngọc Già tiểu thư, ta đương nhiên thật sự vô cùng bội phục tâm tính và khí tiết của nàng, hành động nàng cũng còn tốt hơn ta nghĩ nhiều lắm. Rất nhiều khi, ta đã cho là nàng nói thật. “Người này da mặt thật không phải quá dày!” Ngọc Già khẽ gật đầu: - Ngươi cũng tốt lắm, lúc nào cũng thấy ngươi xấu xa, nhưng rõ ràng toàn bộ những việc đó đều là giả. Xét tổng thể thì ngươi làm cho người khác cảm giác Lâm Tam rất thật. Ngươi đối xử với mỗi nữ nhi đều là như thế này cả sao? Khó trách ngươi có được nhiều tiểu thư ở Đại Hoa theo đuổi như vậy, mà mỗi người đều cực kỳ chân thành với ngươi. Ngươi tốt lắm, đến cả khi dối trá, cũng là thành thật cả! “E hèm, đừng nói bậy, thần tiên tỷ tỷ còn ở bên cạnh nghe lén đó.” Lâm Vãn Vinh cười xấu hổ. Hai người tuy không lừa gạt lẫn nhau, nhưng việc đấu võ miệng này thì còn sắc bén hơn lúc trước nhiều. Nguyệt Nha Nhi trầm mặc thật lâu, đột nhiên nhẹ nhàng than thở: - Lâm Tam, ngươi nói thật đi, xin ngươi nói cho ta biết, Ngọc Già còn sống được bao lâu nữa? - Hả? Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng nháy mắt nói: - Cái gì còn sống, nàng nói cái gì ta không hiểu. Thiếu nữ Đột Quyết tức giận liếc mắt nhìn hắn: - Ta cũng không lừa ngươi. Vì sao ngươi còn muốn lừa ta? Ngươi đã quên rồi sao, ta là thầy thuốc mà. Khi con mụ hồ ly như yêu tinh mà ngươi đưa tới giở thủ đoạn trên người ta một khắc là ta đã biết rồi. Mụ đàn bà như hồ ly theo như lời nàng, tự nhiên là nói về An tỷ tỷ rồi. Hoá ra Ngọc Già cái gì cũng biết, thế mà ta chẳng biết gì cả. Tâm kế cùng tài trí của cô gái này thật sự là thâm sâu khó dò. - Nàng nói việc này à, ta cũng không biết rõ lắm. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - An tỷ tỷ làm việc, trước giờ ta không xen vào được. Được rồi, ta rất phục. Nàng là thần y, hẳn là có thể chữa trị được bệnh này? Thiếu nữ Đột Quyết không gật đầu, cũng không lắc đầu, liếc nhìn hắn vài lần, khẽ hít một hơi: - Rõ ràng cái gì cũng đã biết, rồi lại giả bộ không biết gì cả. Ngươi quả nhiên là vô sỉ tới cực điểm. Ngươi hỏi ta có thể chữa được không hả? Ta đây hỏi ngươi trước, ta chữa khỏi hay không khỏi, ngươi thích kết quả nào hơn? “Vấn đề khó khăn như vậy, bảo ta làm sao trả lời được chứ?” Lâm Vãn Vinh há mồm, cũng nói biết nên cái gì nữa. - Tính ra, ta cũng biết ngươi khó xử. Ngọc Già nhoẻn miệng cười: - Trải qua lần này, ta rốt cục hiểu ra, lời Lộc Đông Tán không hề sai, tính cách của ngươi có nhiều ưu điểm và cũng lắm khuyết điểm, nhưng nếu về sự chân thật thì ngươi hơn tất cả mọi người. Nếu ai ở Đại Hoa đều như ngươi, chúng ta cũng không cần chiến đấu với các ngươi nữa. “Đại Hoa đều là người như ta? Vậy làm sao được? Đào đâu ra lắm mỹ nữ để chia cho họ đây?” Nói chuyện thẳng thắn với Ngọc Già như vậy, lúc này mới cảm giác được nữ tử Đột Quyết này hoá ra cũng rất thẳng thắn. Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn: - Còn có một việc, rất cảm ơn ngươi dẫn ta đi vào con đường tơ lụa, đây là một phần đời vui vẻ nhất của ta. Mặc dù không biết tại sao ngươi biết nhiều việc như vậy, nhưng ngươi làm cho ta hiểu được một điểm: ‘thế giới này rất rộng lớn.’ - Đúng vậy đúng vậy, thế giới rất lớn, do đó ngươi không thể dán mắt vào một chỗ hạn hẹp được. Ví dụ, Đại Hoa! Lâm Vãn Vinh vội vàng khuyên bảo. Ngọc Già sắc mặt lạnh lùng: - Ngươi đã binh lâm thành hạ* rồi, bây giờ còn nói với ta điều đó, ngươi có ý gì chứ? (*kéo quân đến tận chân thành) - Binh lâm thành hạ. Cũng là người Đột Quyết các ngươi ép ta, chẳng lẽ ta không muốn về nhà bồi tiếp lão bà du sơn ngoạn thủy sao? Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trở nên lạnh lùng. Hai người nói chuyện, thân mình đặt trên quan điểm dân tộc đã xung đột đến cực độ, cơ hồ việc này không thể điều hòa được. - Mà thôi, không nói chuyện này nữa, khó tìm được cơ hội nói chuyện với người thẳng thắn như vậy. Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, than thở: - Nàng thực sự là một trong những cô gái thông minh nhất mà ta thấy, nếu nàng không phải là người Đột Quyết thì chúng ta có thể thật sự trở thành một đôi bạn tốt. Không giấu nàng, trên thế gian này ta có nhiều bạc, nhiều hồng nhan, nhiều lão bà, nhưng bằng hữu thì không nhiều lắm. - Tại sao? Người Đột Quyết không thể làm bằng hữu với ngươi? Ngươi nói cái đạo lý gì thế? Ngọc Già hừ một tiếng, quật cường vặc lại. - Đừng hỏi ta về đạo lý. Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, khoát tay bất mãn: - Đạo lý trong tay người Đột Quyết các ngươi! - Ngươi… Ngọc Già mở to hai mắt nhìn hắn trân trối, giận dữ vô cùng nhưng lại không biết biện bác như thế nào. Nói ra cũng kỳ lạ, khi nói chuyện cởi mở với thiếu nữ Đột Quyết này, trong lòng hắn cũng thấy thoải mái không thể diễn tả được. Hắn cười hì hì, vỗ nhẹ vào gương mặt Ngọc Già: - Thôi, không nói với nàng chuyện này nữa. Mấy ngày nay ta hơi bận, nàng tự mình lo lấy đi, đừng buộc ta đến miệng nàng cũng phải bịt luôn đấy. - Bận cái gì? Bận công hãm vương đình của ta hả? Trong mắt Ngọc Già lóe lên vẻ lạnh lùng. Lâm Vãn Vinh giúp nàng ngồi dậy, nới lỏng dây trói cho nàng, tuy dây thừng vẫn trói buộc nàng. Hắn mỉm cười: - Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ nàng cho là ta tới nơi này để du lịch à? Nghỉ ngơi chút đi. Hắn hừ một tiếng rồi đi ra ngoài, vẻ mặt thoải mái. Ngọc Già cắn răng, kêu khẽ: - Oa Lão Công… - Hả? Lâm Vãn Vinh quay đầu, thốt lên một tiếng. Vẻ mặt thiếu nữ Đột Quyết bình thản: - Ngươi tới đây, ta có lời nói với ngươi. Lâm Vãn Vinh tràn đầy nghi hoặc đến gần trước mặt nàng, còn chưa kịp phản ứng gì, liền phát hiện Nguyệt Nha Nhi ap đôi môi mềm mại nồng ấm hôn phớt lên má mình một cái, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Ngọc Già như căng cứng lên, vẻ mặt vô cùng kiên định: -… Ngươi nhớ kỹ, Ngọc Già không chịu thất bại như vậy đâu

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 656:  Không chịu thua ngươi đâu Phần II được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close