Truyện [Dịch] Đại Ma Vương : chương 488:  lạc thú của người bình thường

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
[Dịch] Đại Ma Vương
Chương 488:  Lạc thú của người bình thường
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Cả hai người quay lại hội đấu giá với khuôn mặt và vóc dáng khác. Một hán tử cao lớn chất phác mập mạp và một nha đầu thôn quê có tướng mạo phổ thông trà trộn vào khu phố náo nhiệt thật sự hết sức bình thường. Không ai có thể tưởng tượng được bọn họ vừa rồi chính là tiêu điểm chú ý của mọi người lúc nãy. Vào lúc phòng vệ quân của thành mở cửa, các quý tộc của đế quốc Tạp Tây, còn của các quốc gia khác đều lục tục tiến vào trung tâm chỗ đấu giá. Sau khi quay lại, ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Tô Phỉ không đi luôn vào phòng đấu giá, mà dắt hắn tới một quầy hàng nhỏ hăng hái mua một số trang sức lòe loẹt rẻ tiền. - Vật này giá tối đa ba kim tệ! - Tô Phỉ cầm một cái cúc áo thủy tinh trong tay, nói như chém đinh chặt sắt với chủ quán. - Tiểu thư, cái này chính là thủy tinh đẹp tuyệt của liên minh thương hội Ba Đặc ở phía nam. Nếu thấp hơn năm kim tệ sẽ không có cửa hàng nào bán đâu! - Chủ quán tầm tuổi trung niên, thân hình gầy gò, nói vẻ rất dõng dạc. - Ai da, cái loại thuỷ tinh này mọi nơi đều có, ngươi nhìn xem màu sắc cũng không phải quá sáng ngời, cũng không phải do thợ khéo tay làm ra, thô ráp như vậy mà ngươi dám nói nó là Lam Mộng thuỷ tinh của liên minh thương hội Ba Đặc ở phía nam à. Ài, ngươi quả là có dũng khí nói liều ha! Này, nhìn thử chuỗi hạt thủy tinh này của ta xem, là Lam Mộng thủy tinh đấy. Ngươi xem độ bóng có giống nhau không! - Tô Phỉ không biết từ đâu lấy ra một sợi dây chuyền lắc qua lắc lại trước mặt chủ quán, ra hiệu cho hắn đây mới chính là Lam Mộng thuỷ tinh. Tại những chỗ như ở đây thì thường không có xuất hiện người mang không gian giới chỉ. Vì thế mà cả Tô Phỉ và Hàn Thạc khi tới cũng đã cất hết không gian giới chỉ đi, nên cả hai trông chẳng khác gì với những người bình thường khác cả. Chủ quán thấy không thể lừa gạt được Tô Phỉ liền trầm mặt: - Như vậy đi, bốn kim tệ thì cô sẽ có nó, còn không thì thôi! - Ba kim tệ, chỉ có ba kim tệ thôi! Cái này do thợ làm không khéo, giá trị chỉ có như vậy thôi. Ngươi xem xem, cúc áo và thủy tinh đính cùng một chỗ, lại còn có vết xước, nó còn có… - Tô Phỉ nghiễm nhiên trở thành một chuyên gia, liên tục chỉ ra chỗ khiếm khuyết của cúc áo thuỷ tinh! Hàn Thạc trợn mặt há mồm nhìn Tô Phỉ, nghe nàng vì một cái cúc áo thủy tinh rẻ tiền mà chê bai không chút khách khí, thật không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì nữa. Cuối cùng dưới sự oanh tạc liên tục của Tô Phỉ, ông chủ quán chủ động bại lui, cười khổ đưa cái cúc áo thuỷ tinh cho nàng: - Ba kim tệ thì ba kim tệ, cầm lấy đi. Cô đã nói cái gì cũng tệ, tại sao vẫn còn muốn nó! - A! Thật ra mặt ngoài của nó cũng có điểm xinh xắn! Tô Phỉ lần đầu mở lời khen, sau đó vui vẻ đính cái cúc vào góc áo, miệng cười nhìn Hàn Thạc hỏi: - Thế nào, có được hay không? - Trả tiền rồi còn đi! Hàn Thạc trả lời, dừng một chút, rồi nói thêm vào: - Nó phối với dáng của cô rất hợp! Cái loại trang sức làm từ chất liệu thấp kém lại do thợ không lành nghề, cẩu thả làm ra. Ngoài tạo hình có điểm bắt mắt còn lại quả thật không có gì đáng giá! Nhưng mà với dáng vẻ bình thường bây giờ của Tô Phỉ cũng rất phù hợp. Tô Phỉ hiển nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Hàn Thạc, hơi tức giận lườm hắn rồi hừ nhẹ: - Ông chủ, để hắn trả tiền. Hừ, ngươi đang cố ý chế giễu ta mà! Ba kim tệ đối với Hàn Thạc mà nói không tính là cái gì. Chỉ là thái độ của Tô Phỉ làm hắn cảm thấy vừa có chút buồn cười vừa hơi tức giận, tiện tay lấy ra ba kim tệ đưa cho chủ quán rồi rời đi. Bước ra đường, hắn hỏi từ phía sau: - Chỉ có ba kim tệ, đối với tài phú của cô thì cần gì mất thời gian cò kè bớt một thêm hai? Tô Phỉ là một Thiên không kỵ sĩ, phụ thân Tố La của nàng tại đế quốc Tạp Tây là một Thánh kỵ sĩ lại còn nổi danh hơn. Vô luận như thế nào thì nàng tuyệt không phải người thiếu tiền, thế mà lại có thể vì một vật đáng giá mấy kim tệ mà cãi cọ với một người bán hàng rong, điều này quả thực khiến Hàn Thạc thấy khó hiểu! - Ngươi thì biết cái gì, chỉ có làm như vậy ta mới cảm thấy mình là một người bình thường! - Tô Phỉ nguýt Hàn Thạc rồi nói ra nguyên nhân. Hàn Thạc sửng sốt rồi chợt rõ ràng. Lúc này nhìn lại Tô Phỉ thì mọi băn khoăn lập tức biến mất, thầm hiểu được ngụ ý câu nói của nàng. Làm con gái của Thánh kỵ sĩ Tố La, Tô Phỉ vừa sinh ra hiển nhiên đã được đối đãi như cành vàng lá ngọc. Phỏng chừng từ nhỏ đến bây giờ bất luận người nào cũng đều xem nàng như một tiểu công chúa. Kim tiền, bảo vật, chỉ cần Tô Phỉ thích, nàng nhất định sẽ có được dễ như trở bàn tay! Sự thật đúng là như vậy, vì thế Tô Phỉ hẳn là không được trải nghiệm cảm giác cuộc sống làm một người bình dân. Thế nên nàng đối với hội đấu giá tề tựu đủ các nhân vật nổi tiếng thì không có hưng thú, mà lại đi tìm kiểu người bán hàng rong thế này để mặc cả. Hàn Thạc lúc ở Trái Đất vốn đã sống một cuộc đời bình thường. Khi linh hồn xuyên qua đến đại lục Kì Áo thì lại sinh sống càng thêm nghèo khổ thấp hèn nên hắn sớm đã quen với cuộc sống này. Đối với những việc đại loại như vừa rồi thì không mấy nhiệt tình, ngoại trừ một số ít vật phẩm kỳ lạ còn không thì thực sự hắn chẳng có hứng thú với những chỗ này. - À, làm sao mà ngươi lại tới đây? Tô Phỉ sau khi đi được một đoạn mới chợt nhớ ra liền vui vẻ hỏi: - Ngươi cũng đi tới chỗ này để tìm kiếm niềm vui à? Ừ, ta đã sớm thấy quần áo cùng với giới chỉ của ngươi, hẳn là xuất thân của ngươi cũng rất tốt, xem ra chúng ta có lẽ là tri kỷ ha! Nhìn Tô Phỉ đang vừa hỏi vừa tự giải thích, Hàn Thạc cười lắc đầu, thản nhiên nói: - Ta không giống như cô, cái gì khó khăn khổ cực đã đều nếm trải, ta sở dĩ đến đây vì quả thật chỗ này có cái làm cho ta hứng thú! - Không thể nào, ở chỗ này làm gì có cái gì tốt cơ chứ! - Tô Phỉ rõ ràng không quá tin tưởng. Nàng đến đây chủ yếu là để tìm niềm vui chứ thực sự không nghĩ là ở đây có cái gì giá trị cả. - Cô không tin? - Hàn Thạc cười ranh mãnh nhìn Tô Phỉ, giống như đang sắp chứng minh cho nàng thấy! - Không tin! - Vừa nhìn thấy điệu bộ này của Hàn Thạc, Tô Phỉ nói càng như đinh đóng cột. - Đi theo ta! - Hàn Thạc vẫy tay nàng theo hắn rồi quay đầu đi đến một khu vực khác, xem chừng hình như đang chuẩn bị chứng minh cho Tô Phỉ thấy. Tô Phỉ bán tín bán nghi, vội vàng nhanh chóng đuổi theo Hàn Thạc, thầm nghĩ xem hắn giở trò quỷ gì! Hàn Thạc như con thoi xuyên qua dòng người đang qua lại dài chừng bảy tám mươi thước, trong chớp mắt dừng lại phía trước một quầy hàng. Hắn tiện tay cầm lấy một viên đá màu xám, cười nhìn chủ quán hỏi: - Ông chủ, khối đá này bao nhiêu kim tệ? - À, năm kim tệ, nếu ngươi thật sự muốn mua, ta còn có thể bớt cho ngươi một chút! - Chủ quán thuận miệng đáp. - Ừm, năm kim tệ cũng được! - Hàn Thạc cũng không có loại sở thích như của Tô Phỉ, rút luôn năm kim tệ trong không gian giới chỉ đưa cho chủ quán. Tô Phỉ bởi trong lòng có nghi hoặc nên cũng không kỳ kèo gì về giá cả. Thấy Hàn Thạc chuẩn bị rời đi, nàng vội vàng đuổi theo. Chỗ này vốn vắng vẻ, Hàn Thạc đi vài bước liền tìm một chỗ yên tĩnh rồi đợi Tô Phỉ. Nhìn viên đá trong tay Hàn Thạc, Tô Phỉ kinh ngạc: - Đây là thứ đồ vật tốt mà ngươi nói sao? Cái này thì có thể đến bất cứ núi quặng nào mà chẳng có, ta xem ra nó quả thật không đáng giá gì cả! Hàn Thạc lắc đầu, cười nói: - Đừng vội vàng vậy chứ, đưa vũ khí của cô cho ta nào! Tô Phỉ không cho là Hàn Thạc nói đúng, thế nhưng vẫn lấy thanh trường kiếm trong không gian giới chỉ ra đưa cho hắn. Xem thanh trường kiếm hết sức tinh xảo, vừa nhìn là đã biết giá trị liên thành. Hàn Thạc cầm vỏ kiếm, cảm nhận sự trơn bóng và ấm áp của bảo thạch khảm trên đó, cười cười nhìn Tô Phỉ: - Quả nhiên là người có tiền! Khó trách lại muốn cảm nhận một số niềm vui thú đặc biệt của dân nghèo! - Bớt ba hoa đi, ta muốn xem ngươi làm sao chứng minh viên đá này là đồ tốt! - Tô Phỉ hai tay khoanh lại đặt chéo trước ngực, cười hi hi nhìn Hàn Thạc vẻ chờ đợi. Hàn Thạc tươi cười không tiếp tục nói thêm gì. Hắn rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, ngón tay điểm nhẹ một chút lên mũi kiếm làm ngân lên một tiếng trong trẻo. Dưới sự quan sát kỹ lưỡng của Tô Phỉ, khối đá màu xám trong tay của Hàn Thạc bị hắn dùng năm ngón tay dụng lực biến thành bột. Chỗ bột này đều rơi vào mũi kiếm của nàng. Lúc này từ trong lòng bàn tay của Hàn Thạc bốc một luồng lửa trông hết sức yêu dị. Tô Phỉ bị doạ giật nảy mình. Nàng nhìn vào ngọn lửa trong lòng bàn tay của Hàn Thạc thốt lên: - Không lẽ ngươi còn kiêm tu Hỏa hệ ma pháp? Không đúng nha, không có hoả nguyên tố tồn tại. Sao lại thế này nhỉ? Hàn Thạc khẽ cười lắc đầu, cũng không giải thích cho nàng vì sao hắn có thể dưới tình huống không có Hỏa nguyên tố lại phát xuất được ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, mà chỉ nhắc nhở: - Chú ý nhìn xem! Tô Phỉ nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, mà tập trung chú ý vào động tác của Hàn Thạc. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Hàn Thạc áp ngọn lửa trong lòng bàn tay vào một mặt của thanh trường kiếm. Dưới tác dụng của ngọn lửa, trường kiếm của Tô Phỉ từ từ nóng hừng hực lên. - Cẩn thận một chút đấy, đây là lễ vật mà cha ta tặng lúc ta trở thành Thiên không kỵ sĩ. Ngươi không được phá hủy nó! Tô Phỉ nhìn Hàn Thạc dùng ngọn lửa đốt nóng kiếm của nàng, đau lòng kêu lên. Khẽ liếc về Tô Phỉ ra hiệu an tâm, Hàn Thạc lúc này nhíu chặt mày. Hắn ngầm vận chuyển Ma Nguyên lực rồi thông qua chuôi kiếm dũng mãnh tiến vào bên trong trường kiếm. Dưới tác dụng song song của Ma Nguyên lực và ngọn lửa, đám bột đá kì dị kia bắt đầu dung nhập vào mũi kiếm. - Ồ! Tô Phỉ thốt khẽ, chấn kinh vì cảnh tượng trước mặt, hô lên vẻ không thể tin được: - Thật nhìn không ra, hóa ra ngươi còn là một luyện kim thuật sư nha! Hàn Thạc không trả lời, tiếp tục chuyên chú đưa hết chỗ bột Ngưng Chất thạch vào trong mũi kiếm. Bằng mắt thường có thể thấy cả đám bột đá đang từng chút một biến mất vào đó. Ngưng Chất thạch mà Hàn Thạc phát hiện ngày hôm nay có thể làm gia tăng mật độ của vũ khí. Nó là loại vật liệu kỳ lạ có thể nhanh chóng tăng sức nặng của vũ khí. Trong luyện khí bảo điển của tu ma giả thì đây là loại đá cực kỳ hữu dụng. Chỉ có điều tại thế giới này, Hàn Thạc phát hiện căn bản không có ai biết tác dụng của nó. Bên trong Kim tuyệt chi địa ở núi Lăng La có rất nhiều Ngưng Chất thạch, Hàn Thạc sớm đã sử dụng một lượng lớn loại đá này vào bên trong Lục ma phong. Bởi vậy ngày hôm nay khi thấy nó ở đây thì hắn dù kinh ngạc nhưng vẫn chưa ra tay mua. Lần này là bởi vì chứng minh cho Tô Phỉ một chút về bảo vật của chỗ này nên mới tiện tay mua lấy một khối. Đợi khi tất cả đám bột của Ngưng Chất thạch dung nhập vào hết trong mũi kiếm thì nhiệt độ của thanh kiếm đã vô cùng cao. Ngay lúc đó thì ngọn lửa trong tay Hàn Thạc đang từ màu hồng chuyển thành màu tím. Chỉ nghe phát ra tiếng xùy xùy rồi một làn khói trắng bốc lên từ thanh trường kiếm, đây chính là hiện tượng tự nhiên khi có vật thể đang ở nhiệt độ cao gặp lạnh thì sẽ xảy ra. - Cẩn thận một chút! Nhìn ngươi kìa, không phải là nhân cơ hội biến trường kiếm của ta thành thí nghiệm luyện kim thuật đó chứ?! - Tô Phỉ rất quan tâm thanh trường kiếm của mình nên vừa nhắc nhở Hàn Thạc cẩn thận, vừa ngờ vực có phải hắn có ý đồ không tốt không! - Cầm lấy, chú nhập đấu khí vào trong đó, rồi quan sát xem có gì thay đổi không? - Hàn Thạc không trả lời vấn đề của Tô Phỉ mà đưa lại thanh trường kiếm cùng vỏ cho nàng. Tô Phỉ vội vàng cầm lấy thanh kiếm rồi chợt thốt lên: - Trọng lượng đã tăng vài cân! Tô Phỉ nhìn lại khối đá to bằng nắm đấm mà Hàn Thạc đã nghiền thành bột phấn trong lòng bàn tay, rồi được hắn dung nhập vào trong trường kiếm. Nàng không thể tưởng tượng được một chút bột đá như thế mà có thể làm gia tăng sức nặng của trường kiếm, quả thực vô cùng thần kỳ. - Thi triển đấu khí thử xem! - Hàn Thạc cười nhắc nhở. Thoáng kinh ngạc một lát, Tô Phỉ lập tức chú nhập đấu khí vào trong trường kiếm. Đấu khí mới đưa vào trong trường kiếm thì đột nhiên nó lóe ánh sáng của đấu khí màu bạc, với tốc độ mà nàng không thể tưởng tượng được. - Điều, điều này sao có thể?! Tô Phỉ sợ hãi kêu lên, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Hàn Thạc: - Trường kiếm đối với lực phản ứng của đấu khí được đề cao lên rất nhiều! - Không sai, đây chính là tác dụng của viên đá kia. Cô hẳn là biết tại thời điểm mấu chốt mà có thể chú nhập đấu khí vào trường kiếm rồi phóng xuất uy lực thì trong chiến đấu có ý nghĩa như thế nào chứ! - Hàn Thạc nghiêm nghị giải thích cho Tô Phỉ. -Ta hiểu được ý của ngươi. Theo như ngươi nói, trong lúc cùng địch nhân chiến đấu có thể chiếm tiên cơ, thậm chí xoay chuyển được cục diện khi thế lực ngang nhau! Tô Phỉ cả kinh, hai mắt sáng rựuc nhìn Hàn Thạc: - Thật sự quá thần kỳ, ngươi làm sao làm được thế? Thật khó tin!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Đại Ma Vương

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Đại Ma Vương Chương 488:  Lạc thú của người bình thường được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Đại Ma Vương sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close