Truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần : chương 184:  băng tuyết hóa hình sơ kiến công

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 184:  Băng Tuyết Hóa Hình Sơ Kiến Công
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Mấy người Ma gia tứ tướng thấy Trần Kỳ bị bắt, đang muốn xông lên cứu lấy. Bất động đạo nhân hết sức e ngại đạo thuật của ba người Chu Tín, lập tức phát tay, hạ lệnh đại quân xông lên, còn tự mình kéo Trần Kỳ lui xuống. Bên này quân Thương cũng xông lên, một tràng đại chiến nổ ra, Ma gia tứ tướng dựa vào Thanh Vân kiếm, Hỗn Nguyên tán, đàn Tỳ bà, phóng ra phong hỏa vô biên, quân Khuyển Nhung hễ dính phải gió lửa, liền bị trường mâu trong đó đâm thành thịt vụn. Hoa Hồ điêu tĩnh dưỡng một lúc, đã khôi phục sức sống, hóa lại thành voi trắng xông vào đám quân Khuyển Nhung, thấy người là nuốt. Đại quân Khuyển Nhung sao địch nổi loại đạo thuật như vậy, nhân mã tổn thất không ít, không dám tiếp tục công kích nữa, vội theo quốc sư Bất động đạo nhân lui binh rút dần. Trận này tuy giành chiến thắng, tiêu diệt hơn hai vạn quân địch, nhưng tướng tiên phong Trần Kỳ lại bị địch nhân bắt mất, các tướng tại lúc về thành bẩm báo Thiên tử, cũng khó tránh khỏi chút trầm trọng trong lòng. Bất Động đạo nhân bắt Trần Kỳ trở lại thành Hạp Sơn, cũng không gia hại, mà nói chịu tha tính mệnh, nhận hắn vào làm môn hạ hộ pháp. Trần Kỳ tính tình trung liệt, thà chết không hàng, Bất Động đạo nhân bất đắc dĩ, chỉ đành lệnh người canh giữ cẩn thận. Mà Đế Thiên đạo nhân cùng Ma Hô đạo nhân vẫn trúng dị trạng không khỏi, một tên ngây ngốc không nói, một tên luôn miệng kêu đau đầu, Bất Động đạo nhân cùng vài vị đồng môn thử hết mọi cách, vẫn thúc thủ vô sách không sao trị nổi. Bên phía quân Thương, Trương Tử Tinh biết tin Trần Kỳ bị bắt, không khỏi lộ vẻ lo lắng, trầm ngâm không nói. Trương Khuê bước ra hàng tâu: “Bệ hạ không cần lo lắng, mạt tướng biết phép địa hành, có thể thừa lúc trời đêm lẻn vào Hạp Sơn Thành tìm nơi Trần Kỳ bị giam cứu ra”. Chúng tướng vừa nghe, nhất tề xưng phải. Trương Tử Tinh lại lắc lắc đầu, nói: “thuật địa hành của Trương tướng quân tuy thần diệu, nhưng trong Hạp Sơn thành rất đông người, khó tránh khỏi nguy hiểm, chuyện này quả nhân đã có tính toán, có thể để Trần Kỳ bình an trở về”. Trong Hạp Sơn Thành, Bất Động đạo nhân đang cùng Lang Dã Tiên tìm kế đối địch, bỗng có quân sĩ vào báo: “Thiên tử Đại Thương sai người bắn tiễn thư tới”. Lang Dã Tiên nhận lấy, mở ra xem, nhìn một hồi liền chau mày suy nghĩ, đưa cho Bất Động đạo nhân. Bất Động đạo nhân nhìn qua, thì ra là quân Thương muốn trao đổi tù binh, dùng Phụ Bật Viễn đổi lấy Trần Kỳ. Bất Động đạo nhân đặt thư xuống, hỏi Lang Dã Tiên: “ý đại vương thế nào?” Lang Dã Tiên trầm ngâm nói: “Trần Kỳ trung liệt không chịu hàng, nếu giết, bên Thương nhất định cũng giết Phụ Bật Viễn báo hận. Phụ Bật Viễn theo ta nhiều năm, lại là đệ tử của quốc sư, thôi thì đồng ý trao đổi vậy”. “Quân Thương này quỷ kế đa đoan, không khể không phòng, lần này để ta tự thân đi xử lí”. “Lao lực quốc sư rồi”, Lang Dã Tiên lại hỏi một câu: “không biết thương thế mấy vị đạo trưởng thế nào?” Bất Động đạo nhân than nói: “đạo thuật Trung Thổ quả nhiên kỳ dị, hai vị đạo hữu trúng kỳ thuật, ngay cả ta cũng không giải được”. Lang Nhã Tiên kinh hãi: “vậy làm sao mới tốt?” Bất Động đạo nhân lắc đầu: “không cần lo lắng, chuyện này ta đã bẩm báo với sư môn tôn trưởng, vị tôn trưởng kia thần thông quảng đại, không gì không giỏi, tất có thể giải bệnh này”. Lang Nha Tiên yên tâm lại: “như vậy rất tốt, làm phiền quóc sư vậy”. Ngoài ý nghĩ của Bất Động đạo nhân, quân Thương “quỷ kế đa đoan” không bày ra trò gì, thậm chí địa điểm và phương thức trao đổi tù binh cũng theo ý kiến của hắn tiến hành, cuối cùng thuận lợi dùng Trần Kỳ đổi về Phụ Bật Viễn. Trần Kỳ an toàn trở lại trận doanh, thấy Thiên tử trọng thị, không hề trách mắng, vô cùng cảm kích, tới vương doanh đa tạ quân ân, Trương Tử Tinh an ủi vài câu, lại dặn dò hắn từ nay không được nóng vội nữa, Trần Kỳ tất nhiên tâm phục nghe dạy bảo. Ai cũng không để ý nét cười trong mắt Trương Tử Tinh, vì kẻ trở lại Hạp Sơn thành, không phải là Phụ Bật Viễn, mà là Băng Tuyết. Có thể là do bị tù, “Phụ Bật Viễn” trở về tỏ ra hết sức mệt mỏi, tinh thần buồn bã, không chịu nói nhiều. Lang Dã Tiên “hiểu” tâm tình ái tướng, huống chi hắn đầu tiên là giết được địch tướng Dư Quang rồi mới bị bắt, không phải vô công, nên cũng không trách mắng, để hắn lui về nghỉ ngơi. Phụ Bật Viễn lui xuống, không trở về phòng mà lại đi loanh quanh trong Hạp Sơn thành, ai hỏi bảo là “tản bộ cho thư thái”. Cùng lúc này, Siêu Não cũng dần thu được bản đồ phòng ngự cùng bố trí quân lực của Hạp Sơn thành – đôi mắt của Băng Tuyết tựa như một cái máy camera, thu hết mọi cảnh tượng nhìn thấy, lại thông qua siêu cấp sinh vật tinh phiến truyền tới Siêu Não. Trương Tử Tinh chỉ cần đứng trước màn hình Siêu Não, có thể nhìn thấy hết những gì Băng Tuyết đang nhìn, tựa như bắn Half Life 1st person vậy. Khiến Trương Tử Tinh phẫn nộ là, thành Hạp Sơn không hề có bao nhiêu dân chúng, đa số đã bị giết sạch, hoặc bị cự lang xâu xé, chỉ có một số đàn bà phụ nữ có chút tư sắc may mắn sống sót, chịu cảnh dày vò sống không bằng chết. Thấy cảnh này, quyết tâm sử dụng “vũ khí hóa học” của Trương Tử Tinh càng thêm kiên định, trên địa đồ lại nhiều thêm vị trí những giếng nước quân Khuyển Nhung sử dụng. Băng Tuyết hoàn thành xong mấy việc này, liền tới tĩnh thất của “sư tôn” Bất Động đạo nhân, thăm bệnh thương của Đế Thiên đạo nhân và Ma Hô đạo nhân, biết chứng trạng hai người cực kì nghiêm trọng, dù dùng tiên lực dần áp chế, bài trừ dị trạng, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Trong Hạp Sơn thành, trừ Bất Động đạo nhân, Đế Thiên đạo nhân, Ma Hô đạo nhân, Tu La đạo nhân, đạo nhân xấu xí bị Trần Kỳ đánh bại tên là Dạ đạo nhân, người cứu Đế thiên đạo nhân là Long đạo nhân. Ngoài ra còn một người gọi là Mã Nguyên, là hảo hữu với Dạ Xoa đạo nhân, bình thường lấy máu tươi làm phương pháp tu luyện, giờ đang đúng lúc bế quan, chưa hề xuất chiến. Mã Nguyên? Trong nguyên tác hình như có đề cập qua, tu luyện tại Khô Lâu sơn Bạch Cốt động (nam Bạch Cốt Tinh?), là môn nhân Triệt giáo, tự xưng là Nhất Khí tiên, thích ăn tim người, cùng hung cực ác, nhưng đầu óc đơn giản bã đậu, từng bị Dương Tiễn dùng thuốc xổ hại khổ ba ngày, còn gầy đi hơn nửa. Nhưng vận khí tên này không sai, lúc sắp bị Văn Thù Quảng Pháp Thiên tôn giết chết thì Chuẩn Đề kịp thời chạy tới, dẫn độ hắn về Tây phương, thoát khỏi cảnh lên đài Phong thần. Như tin tình báo bây giờ có được, Vũ Dực Tiên nơi Bồng Lai đảo quan hệ với Bất động đạo nhân, mà Mã Nguyên núi Khô Lâu lại là bạn với Dạ Xoa đạo nhân, xem ra mấy tên Tây phương giáo này cũng kéo vòi khá xa rồi. Tại lúc Băng Tuyết đang định ly khai, Bất Động đạo nhân bỗng phân phó một câu, khiến cho Trương Tử Tinh hết sức đề phòng: “đồ nhi, ngươi mau dẫn người đi tìm một nơi thanh tĩnh, thắp hương hai ngày trừ tục khí, lại đắp một cỗ lư bồng, kết hoa lành thành dải, không được chậm chễ”. Lư bồng tịch điện? chẳng nhẽ lại có tu sĩ lợi hại nào tới hỗ trợ Khuyển Nhung. Băng Tuyết tức thì lĩnh mệnh, nhưng vừa đi ra tới cửa, bỗng lại nghe thấy lời nói tiếp theo của Bất động đạo nhân, mà câu cuối cùng, như sẩm nổ, kích thẳng vào trái tim Trương Tử Tinh. “Mấy vị sư huynh đệ không cần buồn bã, người Trung thổ đông đảo, chúng ta bị chút thua thiệt cũng là hợp lí thôi. Vũ Dực tiên kia là thân đại bàng, đã tu tới Kim tiên thượng giai, thiên phú bị bẩm, căn cơ cực dày, cho dù là Già Lâu La trong Bát bộ cũng không bằng hắn, ta vốn định dẫn về tây gặp giáo chủ, không ngờ đã bại trong tay địch thủ, một lần đi là biệt tích. Quân Thương tất có nhân vật lợi hại, rất có khả năng có tới Huyền Tiên, mấy chúng ta không phải địch thủ. Nhưng may ba ngày nữa giáo chủ sẽ tự thân tới đây, lúc đó không chỉ tai ách của hai vị Đế Thích Thiên, Ma Hô La già sẽ được giải, mà cũng không cần cố kỵ tu sĩ Trung thổ nữa”. Chúng nhân đều khen: “minh vương nói rất đúng, chỉ cần giáo chủ tới đây, dù bọn chúng có nhiều Huyền Tiên tới đâu cũng không cần sợ hãi!”. Giáo chủ thân tới? cho dù ý chí Trương Tử Tinh kiên định đến đâu cũng không khỏi choáng váng tinh thần. Mấy đạo nhân tương trợ Khuyển Nhung này chính là người Tây Phương giáo! Bất động đạo nhân có lẽ là Bất Động minh vương trong Ngũ đại minh vương. Mấy người còn lại hẳn là Hộ pháp của Bát bộ chúng thần: Đế Thích Thiên, Long, Dạ Xoa, A tu la, Ma Hô La già. Từ tin tình báo Phụ Bật Viễn có được, Bất Động minh vương mấy năm trước đã tới Khuyển Nhung, cũng như Côn Lôn tinh ngọc kia, Tây phương giáo đã sớm lập kế hoạch tính kế Trung thổ. Khiến Trương Tử Tinh bất ngờ là, trong nguyên tác, Tây phương giáo còn chỉ là theo nguyên tắc “lấy nhân làm gốc”, câu kéo nhân vật hai giáo Trung thổ khắp nơi, biến tinh anh người ta thành của mình, mà sau đó theo thời gian từ từ truyền nhập lý tưởng giáo nghĩa, N năm sau mới tới Trung Thổ. Giờ xem tình hình hiện tại, dã tâm của Tây phương giáo lớn hơn trong nguyên tác không biết bao nhiêu lần, nếu bọn chúng thành công giúp Khuyển Nhung xâm nhập Trung nguyên, thậm chí thành công cướp lấy thiên hạ, vậy thì Tây phương giáo có thể quật khởi, giành được chiến thắng toàn phần trong sát kiếp; cho dù nếu chỉ chiếm được lãnh thổ phía Tây của Đại Thương, cát cứ một phương, cũng có thể truyền bá giáo nghĩa trong biên cảnh, mở rộng tín đồ, “nuốt” được một phần “chiếc bánh ngọt” Trung Hoa. Mà trong chiến đấu, Tây phương giáo không ngừng tìm cách mời gọi lực lượng bên ngoài (như Mã Nguyên, Vũ Dực Tiên, Bách Lâm), nhờ ra tay trước. Đây cũng là một sách lược hết sức trọng yếu, vừa có thể đối phó địch nhân, lại có thể bảo toàn bản thân, nếu không may có thương vong, kẻ lên đài Phong Thần cũng không phải là đệ tử tinh anh của Tây Phương giáo. Câu cuối cùng của Bất Động minh vương, nói rõ rằng Tiếp Dẫn hoặc Chuẩn Đề sẽ tới, điều này sao có thể khiến Trương Tử Tinh không hãi sợ được? Tuy hắn đã có giác ngộ sớm muộn cũng phải đối đầu với thánh nhân, nhưng không ngờ lại sớm tới vậy, với thực lực trước mắt của hắn, cho dù thêm cả người tu đạo bên quân Thương, tất cả cũng lại cũng bất quá là lũ kiến cỏ trong mắt thánh nhân mà thôi, không có nổi nửa phần uy hiếp. Sợ rằng cũng chỉ có Khổng Tuyên mới có thể khiến thánh nhân đánh giá vài lần. Giờ lấy lực lượng của mình trực tiếp đối đầu với thánh nhân, tuyệt không có phần thắng nào. Trương Tử Tinh xoay chuyển tâm niệm, lập tức ra một khẩu lệnh cho Băng Tuyết: ám sát Lang Dã Tiên!. Lang Dã Tiên hùng tài đại lược, lại có phách lực, trí lực tâm cơ đều hơn xa người thường, uy tín trong tộc Khuyển Nhung rất cao. Nếu có thể ám sát thành công, tất sẽ đả kích sĩ khí Khuyển Nhung ghê gớm, nếu có thể lui quân là tốt nhất, còn như không rút, Tây Phương giáo chọn một kẻ khác lên thay làm thủ lĩnh, chỉ sợ khó bằng được Lang Dã Tiên, uy hiếp đối với Đại Thương cũng nhỏ hơn rất nhiều. Băng Tuyết nhận lệnh, lập tức đi vào nghị sự thính trong thành. Lúc này trời đã vào đêm, không như một số kẻ tướng lĩnh phát tiết trên mình nữ nhân, Lang Dã Tiên lúc này đang một bên quan sát địa đồ, một bên trầm tư đối sách. Trương Tử Tinh không thể không thừa nhận, Lang Dã Tiên là một kẻ đối thủ lạnh lùng khó đối p hó, bất quá, đối phủ này sẽ rất nhanh trở thành lịch sử. Lang Dã Tiên thấy Phụ Bật Viễn cầu kiến, lập tức triệu hắn lại. “Mạt tướng có quân tình bí mật, muốn bẩm báo Đại vương”. Lang Dã Tiên ngạc nhiên một chút rồi tỏ vẻ đã hiểu: “khó trách ban sáng không thấy ngươi kể ra, thì ra là thấy đông người không tiện, chờ tới giờ mới cầu kiến….nói đi, là quân tình gì?” Băng Tuyết bước lên một bước, ra vẻ thì thầm: “quân tình này chính là…” Tại lúc Lang Dã Tiên chăm chú định nghe, bỗng một mũi đao ló ra trước ngực mình, mà Phụ Bật Viễn đang cười lạnh: “quân tình này chính là ta muốn lấy tính mạng ngươi!”. Lời còn chưa dứt, mấy chỗ yếu hại của Lang Dã Tiên đều cảm thấy băng lạnh, hắn nhìn cánh tay trái của Băng Tuyết hóa thành một thanh trường đao sắc bén, nỗ lực giật người ra, giận dữ quát lên: “ngươi không phải Phụ Bật Viễn!”. Tả hữu hai bên thấy “Phụ Bật Viễn” dám mưu sát Lang Dã Tiên, vội vàng chạy lên hộ giá. Bách Tuyết không thèm để ý tới bọn này, ánh mắt rơi trên thủ đao, chỉ thấy trên đao không có một tia máu, mà Lang Dã Tiên cũng chỉ là bị phá y phục, cả người vẫn bình yên vô sự. Trương Tử Tinh bên này nhìn lại, biết Lang Dã Tiên tất có dị bảo hộ thân, thầm kêu đáng tiếc, hạ lệnh BăngTuyết rút lui. Thần hình Băng Tuyết như quỷ mị, lướt qua thân vệ một chập, bọn chúng lập tức biến thành xác chết lạnh lẽo ngã xuống đất. Đồng thời, giữa trán Băng Tuyết đột nhiên hiện ra con mắt thứ ba, nhìn Lang Dã Tiên một cái, sau nhanh như chớp chạy ra bên ngoài. Thủ vệ bên ngoài nghị sự điện nghe trong đó có tiếng: “bắt thích khách”, vội vàng chạy lại, chỉ thấy “đại vương” ôm ngực, thương thế tựa hồ không nhẹ, liều mạng chạy ra trỏ vào phía trong: “thích khách kia biến thành bộ dạng ta, đang ở trong đại điện, mau mau bắt lại!”. Thủ vệ vội vàng xông vào trong, quả nhiên trong đó có một tên “thích khách” thi yêu thuật hóa thành đại vương, lập tức cầm vũ khí xông lại, nhưng lại bị “thích khách” kia giận dữ quát: “lũ ngu ngốc các ngươi! Đều đui mắt rồi à!, ngay cả bổn vương cùng thích khách đều không phân biệt được?” Nghe tiếng chửi quen thuộc này, chúng thủ vệ tỉn tưởng không nghi, đầu tiên là hô xin lỗi đắc tội, nhưng vẫn như cũ vây chặt Lang Dã Tiên, đồng thời phái người mời Quốc sư tới phân biệt. Bất Động đạo nhân biết tin vội vàng chạy tới, nhận ra bảo vật hộ thân của Lang Dã Tiên, biết là chân thân, cũng hết sức kinh hãi chuyện “Phụ Bật Viễn”. Chúng thủ vệ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Lang Dã Tiên không kịp giận dữ, lập tức hạ lệnh đóng chặt bốn cửa, bắt lấy gian tế Đại Thương. Lúc này, tin tức xấu liên tiếp truyền lại, cho dù Lang Dã Tiên vốn ngày thường trầm tĩnh, giờ cũng thiếu chút ngất xỉu đi. Tại lúc thủ vệ gọi Quốc sư tới phân biệt chân giả, rất nhiều sự tình “thú vị” đã phát sinh. “Đại vương” xuất hiện giữa kho lương, nói là quân lwong bị gian tế Đại Thương hạ độc, hạ lệnh phóng hỏa đốt lương, nếu không phải quân sĩ phía sau kịp thời tới cứu, sợ rằng đã bị đốt sạch, nhưng cho dù vậy, tổn thất vẫn hết sức thảm trọng. “Đại vương” hạ lệnh, quốc sư muốn thi bí thuật, sai quân sĩ giết chết chiến mã tinh nhuệ nhất, đưa tới nơi ở của Quốc sư. “Đại vương” ra ý chỉ, thủ vệ quân cửa Đông phản loạn, lệnh thủ vệ cửa Tây đi dẹp loạn; lại đi tới cửa Đông, điều thủ vệ tới cửa Tây dẹp loạn. Hai bên tự chiến một hồi, thương vong không nhỏ, thẳng tới lúc Lang Dã Tiên hạ lệnh đóng chặt cửa thành mới minh bạch vừa rồi… Tại lúc Hạp Sơn Thành loạn tới không thể loạn hơn, Xích Hậu chạy vào báo, quân Thương đột nhiên điều tập đại quân, đang rất nhanh tiến tới Hạp Sơn Thành. Lần xuất hiện này, thực là “kịp thời”.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần Chương 184:  Băng Tuyết Hóa Hình Sơ Kiến Công được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close