Truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần : chương 218:  thải đầu

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 218:  Thải Đầu
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Muội Hỉ là sủng phi của Lý quí, vì sợ Hạ Kiệt diệt quốc nên phải cống nạp cho hắn, xét ra cũng có phần tương tự như Tô Hộ hiến Đát Kỷ trong Phong thần diễn nghĩa. Hạ Kiệt thấy Muội Hỉ xinh đẹp nên hết sức cao hứng, vì để cho nang vui vẻ, Hạ Kiệt lập Khuynh cung, đài Trúc dao, dùng ngọc thành xây một tòa đài Quỳnh thất ngoại dao , gọi là Ly cung, suốt ngày say sưa dâm loạn không lo triều chính. Hạ Kiệt hoang dâm bạo ngược, không trọng dụng hiền lương, động chút là giết đại thần, lại thi bạo chánh áp thuế nặng nề khiến dân không chịu nổi, dân tâm sớm mất. Lúc này Thương Thang mới khởi binh thảo phạt, kiến lập vương triều Đại Thương. Mà tại thế giới này, chân tướng chuyện Muội Hỉ lại là một câu chuyện khác. Nữ Kiều vì Đại Vũ mà từ bỏ gia tộc, lại dùng bí thuật, không tiếc hi sinh tu vi bản thân giúp hắn tăng cường lực lượng. Đại Vũ cũng hết sức cảm kích, tình cảm hai bên ân ái vô cùng. Nhưng sau Đại Vũ bận rộn lo trị thủy, dần xa lánh Nữ Kiều, có lúc qua đi qua nhà cũng không vào. Nữ Bát cũng rất thông cảm, tuyệt không oán hận hắn. Đại Vũ trị thủy thành công xong, Thuấn Đế tính đem hoàng vị tặng cho hắn, nhưng do Nữ Kiều xuất thân yêu tộc nên không thể được làm nhân hoàng. Cuối cùng Đại Vũ quyết định từ bỏ Nữ Kiều, trở thành đế vương quân lâm thiên hạ. Nữ Kiều đau lòng muốn chết, cuối cùng hóa thành tượng đá. Sử quan đối với chuyện này rất khen ngợi, nói Đại Thương vì thiên hạ chúng sinh mà từ bỏ người yêu. Nhưng cũng có người chê Đại Vũ bạc tình bạc hạnh, vì phú quý quyền thế mà ruồng bỏ Nữ Kiều không tiếc hết thảy hi sinh vì hắn, Hỉ Mị và Đát Kỷ tất nhiên là thuộc nhóm người này. Do Đại Vũ bỏ Nữ Kiều, cho nên Sí nguyên châu của Hỉ Mị vẫn như cũ bị trấn trong cửu đỉnh, tu vi Hỉ Mị bị dừng lại ở mức Chân tiên không cách nào khôi phục. Vì đoạt lại Sí nguyên châu, Hỉ Mị tìm vô số biện pháp nhưng không cách nào đắc thủ. Cuối cùng tại thời Hạ Kiệt, Hỉ Mị lợi dụng cơ hội Hữu thi thị hiến nữ nhi, hóa thân thành Muội Hỉ (phiên bản Đát Kỷ?), đi mị hoặc Hạ Kiệt mong đoạt lại Sí nguyên châu. Hạ Kiệt quả nhiên bị mỹ sắc của Hỉ Mị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, mà Hỉ Mị cũng từ miệng Hạ Kiệt biết được nơi cửu đỉnh cất giữ. Tại lúc Hỉ Mị định lấy lại Sí nguyên châu, không ngờ tác động đến phong ấn trên cửu đỉnh, bị cửu đỉnh vậy khốn. Hạ Kiệt nghe tin chạy tới, thấy tình cảnh này hết sức kinh hãi. Hạ Kiệt biết được tiền thế của Hỉ Mị xong, không những không trách phạt mà còn dùng lời an ủi, hứa nếu có cơ hội nhất định sẽ mở cửu đỉnh lấy Sí nguyên châu trả lại cho Hỉ Mị. Hỉ Mị hết sức cảm động, từ đó cam tâm tình nguyện đi theo Hạ Kiệt, hai người tình đầu ý hợp, gắn bó như keo sơn. Không bao lâu, Thương Thang y theo kế của danh tướng Y Duẫn, khởi binh phạt Kiệt, một đường thế như chẻ tre, đánh thẳng tới trấn Minh Điều. Kiệt nghe được tin tức vội dẫn binh tới Minh Điều nghênh chiến. Cuối cùng quân Hạ đại bại, Hỉ Mị dùng chút lực tàn liệu mạng đưa Hạ Kiệt chạy tới phương Nam. Lúc này Hạ Kiệt vì tham sống, không ngờ lại dùng cấm cố khóa lấy lực lượng của Hỉ Mị cấp cho Thành Thang. Thành Thang vốn bị mỹ sắc của nàng hấp dẫn, nhưng Y Duẫn nói đây là mối họa của Hạ triều, khuyên Thành Thang không thể đi vào vết xe đỏ. Thành Thang nghe theo, lập tức hạ lệnh chém đầu Hỉ Mị, nhưng đúng y lời thả cho Hạ Kiệt đi. Trên sự thật, tại lúc bắt đầu khai chiến Thành Thang đã sớm dùng kim tiền mua chuộc sủng thần Triệu Lượng của Hạ Kiệt, ngầm thi độc dược phát tác chậm với Kiệt. Mấy ngày sau, quả nhiên vị quân vương cuối cùng của nhà hạ này bị độc phát qua đời, tuyên cáo 500 năm nhà Hạ kết thúc. Hỉ Mị vốn định cùng Hạ Kiệt đồng sinh cộng tử, nhưng lại không ngờ bị Hạ Kiệt bán đứng, tức thì bi phẫn tuyệt vọng tới cực điểm, dùng chiếc lông Khổng tước cuối cùng gọi Khổng Tuyên tới trợ giúp, dưới thiên quân vạn mã cứu được Hỉ Mị thoát thân. Trương Tử Tinh lộ vẻ hiểu ra, khó trách Hỉ Mị không chịu nghe lời Đát Kỷ nhập cung, lại căm hận nam tử bạc hành, thì ra lại có tao ngộ như vậy!. Chuyện sau đó Trương Tử Tinh cũng đoán được một phần: Hỉ Mị trải qua chuyện này, tâm ý nguội lạnh trở lại mả Hiên viên. Cửu vĩ hồ cùng Ngọc Thạch Tỳ Bà biết tao ngộ của ả, hết sức đồng tình, ba người từ đó kết thành tỉ muội, rất ít ra ngoài, chỉ tu luyện trong mả Hiên Viên, thẳng cho tới vài trăm năm sau mới bị Nữ Oa dùng Chiêu yêu phiến triệu hoán. Nữ Bạt hỏi: “Cửu đầu Trĩ Kê Tinh kia lại tự sử dụng Bích huyết ngưng diệt với bản thân mình, cấm thauatj này hết sức đáng sợ, hồn phách hàng ngày bị tiên hỏa thiêu đốt, thực sống không bằng chết. Như tiểu muội xem, ả tựa hồ có cảm tình đặc biệt với nhị ca”. Khổng Tuyên nói: “tứ muội nói vậy chẳng có căn cứ gì, kỳ thật năm đó ả đúng là có chút tâm ý với ta. Nhưng trong lòng ta chỉ có chí cao đại đạo, không hề để ý tới chuyện nam nữ, từ đầu đến cuối đều coi như không, cứu ả sở dĩ là vì nhân quả năm xưa. Ả cũng biết ý ta, cho nên không theo quấy nhiễu”. Trương Tử Tinh ở một bên suy nghĩ chốc lát, nói: “Hỉ Mị cố ý thi triển Bích huyết ngưng diệt trước mặt hiền đệ, hẳn là có ý hi vọng may mắn, mong hiền đệ có thể niệm ân tình ngày xưa giúp ả thoát khổ nạn, hoặc…cũng có thể muốn thử, xem hiền đệ rốt cuộc có nhẫn tâm để muôn kiếp không siêu sinh không!”. Kỳ thật, Trương Tử Tinh còn một câu không nói rõ, đó là Hỉ Mị còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với Khổng Tuyên, nếu Khổng Tuyên thực sự không động lòng, ả cũng không còn gì đáng sống, chấp nhận hồn phách bản thân muôn kiếp chịu khổ. Hỉ Mị từng thi kế hại ba nàng Khương hậu, lại phá hoại triều cương, bức tử Hoàng Cổn, khiến Hoàng Phi Hổ tạo phản, tội không thể tha. Nhưng nhìn từ góc độ khác, Hỉ Mị từ lúc sinh ra gặp vô số khổ nạn, khó khăn lắm mới đem chân tình gửi gắm một gã nam tử, không ngờ lại bị hắn bán đứng, giờ lại tự dùng cấm thuật với bản thân, không chỉ đáng thương mà còn đáng giá đồng tình. Vị sao ả không chịu chết luôn cho thống khoái mà chấp nhận chịu cảnh sống không bằng chết này? Là muốn lưu lại một ấn tượng trong lòng Khổng Tuyên? Hay là một cách báo thù số mệnh? Hoặc đúng như Đát Kỷ đã nói, cảm tình bỏ ra càng nhiều thì càng thống khổ, nhưng ả sẵn sàng chấp nhận thống khổ vĩnh viễn kia? Vậy Đát Kỷ thì sao? Đát Kỷ có đáng thương như Hỉ Mị không? Chẳng nhẽ thực sự muốn chờ Đát Kỷ cũng phạm phải tội ác không thể tha thứ mới ra tay giải quyết? hoặc là cố gắng thay đổi số mệnh ả? Trương Tử Tinh nghĩ đến đây đột nhiên kinh hãi: vì sao mình lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Câu hỏi của Ứng Long với Khổng Tuyên cắt ngang suy nghĩ của hắn: “nhị ca, không biết Bích huyết ngưng diệt kia làm sao phá giải?” Khổng Tuyên đáp: “thuật này chỉ có thể dựa vào bản thân người thi thuật hóa giải, mà người thi thuật phải sử dụng lực lượng gấp ba lúc thi cấm thuật mới có thể thành công. Giờ Hỉ Mị tự thi triển cấm thuật với bản thân, trừ phi ả có thể đột phá cảnh giới Kim tiên hạ giai bây giờ mới có thể giải được. Nhưng giờ ả đã bị cấm cố, tuyệt không cách nào làm được, trừ phi…” Nữ Bạt hỏi: “trừ phi làm sao?” Khổng Tuyên đưa mắt nhìn Trương Tử Tinh, nói: “trừ phi hoàng huynh có thể lĩnh ngộ được ảo diệu của Vũ vương cửu đỉnh, lấy ra Sí nguyên châu bị trấn, sau đó ngu đệ thi thuật, giúp ả trong lục châu đột phá đến cảnh giới Kim tiên trung giai mới có thể thoát khốn. Nhưng cho dù thoát được, nhục thân cũng đã bị hủy chỉ còn lại hồn phách, phải tìm một thân thể khác mới phục sinh được”. Trương Tử Tinh thầm tính, Hỉ Mị không biết mình có được cửu đỉnh, vừa rồi thi triển Bích huyết ngưng diệt hẳn là đã ôm lòng chịu chết, hi vọng cuối cùng kia cũng hết sức mong manh, cơ hồ không cách nào làm được. Nhưng nếu Khổng Tuyên thực sự giúp ả, Hỉ Mị nhất định cam tâm tình nguyện đi theo Khổng Tuyên. Nữ Bạt hỏi: “nhị ca, Hỉ Mị này cũng thực si tâm với huynh, nhị ca có định giúp ả thoát khỏi ách vận này?” Khổng Tuyên lắc đầu đáp: “nhân quả giữa ta và ả đã hết, ả còn phạm thêm đại tội tại Triều Ca, cơ hồ suýt hại chết ba vị hoàng tẩu, sao có thể tha được, huống chi hoàng huynh cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong cửu đỉnh, chuyện này không nên nghĩ nữa”. Trương Tử Tinh cố ý hỏi một câu: “hiền đệ ba lần cứu ả là vì muốn trả lại nhân quả ngày xưa, như hôm nay vì ta lại kết thành nhân quả to lớn với Hỉ Mị. nếu ta thực có thể nắm được cửu đỉnh, thu lấy Sí nguyên châu, hiền đệ có nguyện ý giúp Hỉ Mị thoát khỏi khổ ải hay không?” “Nếu vì tư tình đệ sẽ không cứu; nhưng nếu hoàng huynh có tính toán đệ sẽ ra tay”, Khổng Tuyên thờ ơ đáp một tiếng, hỏi ngược lại: “nếu Đát Kỷ kia thực sự si tâm với hoàng huynh thì hoàng huynh sẽ làm sao?” Trương Tử Tinh suy nghĩ rất lâu, thở dài một tiếng đáp: “thiên hạ vô thường, vốn tưởng có thể khống chế được. Nhưng biến số sinh ra bất tận, sao có thể nắm được, cứ tùy cơ ứng biến đi. Chỉ có một số thứ trên đời này ta thề bảo vệ, bất kể thế nào cũng không thể cải biến”. Trương Tử Tinh nói câu này không giống như câu trả lời Khổng Tuyên, Ứng Long cùng Nữ Bạt không biết có hiểu hay không, chỉ có Khổng Tuyên tựa hồ minh bạch điều gì đó, từ từ gật đầu. Bất kể thế nào, chuyện Hỉ Mị giờ đã giải quyết xong, hậu phương Triều Ca cũng tạm thời bình tĩnh lại. Trương Tử Tinh dựa vào Tam tài cố nguyên đan hỗ trợ, tiến cảnh từ từ đề thtawng, như Khổng Tuyên nói qua, chuyện ngưng kết Kim đan chỉ còn là vấn đề thời gian. Giờ Nữ Bạt lại trở lại Kim ngao đảo, hỗ trợ Hạm Chi Tiên luyện chế Cửu chuyển thiên nguyên đan, Ứng Long cùng Khổng Tuyên tiếp tục ở lại Triều Ca vừa tọa trấn vừa điều dưỡng khôi phục. Tuy thừa tướng Thương Dung xưng bệnh ở nhà đóng cửa không tiếp khách, nhưng cũng nghe thấy truyền ngôn phát sinh, có không ít cố tình châm hỏa trong đó, chuyện càng ngày càng tồi tệ, ngay cả dân chúng vốn tin phục Thiên tử cũng bắt đầu hoài nghi. Một đoạn thời gian, lời đồn thổi nào cũng có, thậm chí có người nói Thiên tử là hóa thân của ác ma, hằng đêm đi lại trong cung ăn thịt người, bị Tỉ Can khuyên gián, liền móc luôn trái tim thừa tướng ra ăn. Tại lúc này, Tỉ Can vốn đang ôm bệnh bỗng vào cung dâng biểu cầu kiến Thiên tử, nói mình có bệnh đau tim nên phải nghỉ ngơi một thời gian, rốt cuộc được Thiên tử cho phép. Tỉ Can xuất hiện khiến cho lời đồn không công mà phá, bình dân bắt đầu căm hận những kẻ tuyên truyền kia, giờ nếu gặp phải tên nào còn dám truyền bá lời bất lợi với Thiên tử, không cần đưa lên quan cũng bị đánh cho tới chết. Sự thật, những lời “tuyên truyền” đó chính là do Trương Tử Tinh cố ý sai người đồn thổi, ý đồ muốn thi kế dục cầm cố túng (muốn bắt thì thả). Tại lúc hắn cầu mưa năm xưa đã biết thế nào là sức mạnh lời đồn, nếu trong thật có giả, có mà như không, khiến dân chúng liên tưởng đến lời đồn, lúc đó chỉ sợ sẽ khó khống chế. Giờ làm ra biện pháp này, đầu tiên khiến người ta nghi ngờ, tạo thế thành công xong, lại dùng “chân tướng” điểm phá lời đồn, một trận hóa khách thành chủ. Đến giờ, cho dù Trương Tử Tinh thực sự làm ra chuyện xấu gì cũng không ai tin nữa. Trương Tử Tinh giải thích chuyện Tỉ Can với Đát Kỷ thế này: quốc sư thi triển kỳ thuật, dùng phép màu khó tin tạm thời giúp Tỉ Can qua lúc hung hiểm. Tỉ Can tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng đã mất đi trái tim thất khiếu linh lung, tâm trí và thân thể không cách nào hồi phục như cũ, nên xin trở lại phủ đệ nghỉ ngơi. Đát Kỷ cũng không hề hoài nghi, vì lúc trước Tiêu Dao tử còn nói có biện pháp cứu mạng Tỉ Can. Giờ nàng đã coi chủ mưu diệt mả Hiên Viên là Tiêu Dao tử, nên oán hận đối với Tỉ Can cũng bớt đi rất nhiều, dù sao có thể trừ đi vị hoàng thúc kiêm thừa tướng Đại Thương này đã là trả thù thành công rồi. Trương Tử Tinh nhớ đến lời đánh cuộc với Bích Tiêu đã sắp “hết hạn”, lập tức dùng pháp bảo “điện thoại” gọi cho Bích Tiêu. Không có gì bất ngờ, Bích Tiêu rất nhanh tiếp thoại, giọng nói lộ ra vẻ bất mãn: “Bệ hạ ngươi giỏi lắm, suốt ba tháng không thông thoại vói ta, hẳn là gần đây nhìn giai nhân trong cung tới mòn mắt mới nghĩ tới tiểu nữ tử thôn dã ta đây phải không? Trương Tử Tinh vừa nghe đã ngây ra. Câu này của Bích Tiêu khác nào tự so sánh với phi tử của hắn, mà giọng nói còn khá là ai oán. Bích Tiêu nói xong cũng thấy không ổn, khuôn mặt không khỏi hồng lên – hàng ngày đã tính sẵn những gì sẽ nói với hắn, không ngờ vừa bắt đầu đã nói một câu xấu hổ như vậy. Trương Tử Tinh nghe nàng đột nhiên im lặng, biết là đang xấu hổ, lập tức cười ha ha cho qua chuyện, nói: “ta chinh Tây trở về Triều Ca, vốn định lập tức trở lên Tam Tiên đảo, không ngờ Triều Ca phát sinh đại sự, tới giờ mới tạm giải quyết xong, liền lập tức liên lạc với nương nương”. Bích Tiêu vội hỏi là đại sự gì, Trương Tử Tinh đem chuyện yêu nữ thừa lúc hắn chinh Tây tới mê hoặc hai vị hoàng tử, hại chết hoàng hậu cùng hai vị quý phi, lại bức Võ thành vương Hoàng Phi Hổ làm phản, đả thương vợ chồng Ứng Long, nhất nhất nói ra. Bích Tiêu nghe có nhiều chuyện phát sinh như vậy không khỏi kinh hãi, lúc nghe tới ba vị thê tử của Trương Tử Tinh qua đời, vội vàng an ủi hắn chớ nên quá thương tâm. Trương Tử Tinh lại nói trong đó có nội tình, chờ lúc lên Tam tiên đảo sẽ nói rõ với nàng. Bích Tiêu nghe giọng hắn không có vẻ quá đau đớn, cũng biết bên trong tất có ẩn tình khác, nghe hắn muốn lên Tam tiên đảo, lập tức cười nói: “sao không nói luôn trong điện thoại đi, còn muốn tự lên Tam tiên đảo của ta làm gì? Lần trước ngươi tới, ngay cả sư tôn cũng bị kinh động, ba tỷ muội ta cũng bị liên lụy phải tới Tây Kỳ; giờ hôm nay lại tới, rốt cuộc là có ý đồ gì?” “Cũng không có tâm tư gì….”, Trương Tử Tinh biết Bích Tiêu cố ý nói vậy, lần trước Tam Tiêu tới Tây Kỳ hỗ trợ, thực tế là nàng chủ động đề xuất với Thông Thiên Giáo Chủ: “chỉ là lần trước có người đánh cuộc thua ta, giờ phải tranh thủ kỳ hạn ba tháng còn chưa tới tới đòi tiền nợ”. Bích Tiêu không phục nói: “lần trước tại ngươi xảo trá vô cùng, ta nhất thời không cẩn thận mới trúng kế. Nếu còn lần sau, tuyệt không để ngươi đắc ý”. “Chớ có ‘nổ’ tung trời nữa, hãy mau mau đem tiền tới nộp đi!”. “Hừ, thua ngươi thì thế nào? Nếu điều kiện kia quá mức, đừng trách Kim giao tiễn của ta vô tình!”. Trương Tử Tinh cười nói: “nàng chơi rất không đẹp a, đã thua lại còn uy hiếp ta, lần sau không đánh cuộc với nàng nữa”, đây là lần đầu Trương Tử Tinh dám dùng chữ “nàng” để gọi Bích Tiêu, thấy nàng không phản đối, hắn yên tâm nói tiếp: “ta nếu thử muốn xem chân dung nàng, liệu có bị Kim giao tiễn chém làm hai đoạn không?” Câu này tuy xem như câu đùa vậy, nhưng cũng lộ ra chân ý của hắn muốn thăm dò nàng. Nhưng khiến hắn bất ngờ là, Bích Tiêu đột nhiên trầm mặc lại.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần Chương 218:  Thải Đầu được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close