Truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần : chương 235:  thiên thư dữ “huyền đô”

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 235:  Thiên thư dữ “Huyền Đô”
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Trương Tử Tinh chỉ vào chữ “Cố”, hỏi: “mời giáo chủ xem, đây hình như là tên riêng hay tên một địa danh nào đó. Nhưng vì sao lại là tiêu đề của thiên thư, đến nay ta vẫn không rõ ý nghĩa.” Chuẩn Đề vuốt vuốt cằm, Trương Tử Tinh lại chỉ vào mười chữ giản thể tiếng Trung, nói: “ta tham ngộ ngàn năm, cũng chỉ nhận biết được mười chữ này mà thôi. Cũng đã được ích lợi nhiều, có lẽ đó là thiên thư tổng cương “duyên khởi vô tự tính, nhất thiết pháp vô ngã.” Đời sau Phật giáo phân thành hai phái Đại thừa, Tiểu thừa. Đại thừa có Thiên Thai Tông, Tam Đạo Tông, Duy Thức Tông, Hoa Nghiêm Tông, Luật Tông, Mật Tông, Thiện Tông, và Tịnh Thổ Tông, tổng cộng tám tông phái lớn. Tư tưởng hệ thống cùng các lý luận đều có chỗ độc đáo riêng, vừa được truyền thừa nhiều đời, vừa có kinh sách hỗ trợ, phân thành từng nhánh rất đặc sắc. “Duyên khởi vô tự tính, nhất thiết pháp vô ngã” những lời này chính là tư tưởng chung của tám tông phái lớn. Chuẩn Đề đâu biết mấy điều đó, chỉ cảm thấy mười chữ ‘tổng cương’ này cao diệu vô cùng, ấn chữa những lý luận sâu xa, thậm chí có thể nói ra những điều tinh túy, tâm đắc nhất trong giáo lý Tây Phương giáo. ‘Thiên thư’ này nhất định không phải là vật thường, mặc dù lấy tu vi thánh nhân của hắn, sách này cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng từ ‘tổng cương’ này mà xem ra, có lẽ sẽ trở thành một kiện chí bào của Tây Phương giáo. Trương Tử Tinh thở dài nói: “Bần đạo tư chất ngu độn, từ sau mười chữ đó đến giờ không thể ngộ thêm được chỗ nào, mong rằng giáo chủ chỉ điểm mê tâm.” Chuẩn Đề cẩn thận mà nhìn xuống. Chứng kiến chín ký tự kỳ lạ, gật đầu nói: “Đây là lúc hỗn độn. Là văn tự do thiên địa nguyên khí hình thành, hết sức hiếm thấy, gọi là thượng cổ hỗn độn chi văn. Kì thực đây cũng không phải là chín chữ, mà là chín hình, khi hợp lại một chỗ mới hình thành vài văn tự hoặc có ý nghĩa đặc thù, như hình dạng chín hình này hợp lại chính là hai chữ 'Càn Khôn'.” Càn Khôn? Trương Tử Tinh cuối cùng biết được ý nghĩa của chín chữ nọ, nhất thời có chút nghi hoặc. Chín chữ trên Vũ Vương Cửu Đỉnh đại biểu cho hai chữ “Càn Khôn” rốt cuộc là có ý gì? Chuẩn Đề cố ý thể hiện học vấn phong phú, ra tay một phen, xuất hiện chín cái hình, chín cái hình hình theo thứ tự tổ hợp trở thành hai chữ, chính là thượng cổ văn tự “Càn Khôn” theo lời hắn nói. Mà Trương Tử Tinh cũng chú ý tới cái ‘hình’ thứ nhất trước mặt, chính là quái tự thứ nhất đã vỡ vụn trong tiên thức của hắn khi vượt qua gió cắt trên Đại Dư tiên sơn. Trương Tử Tinh cố giấu vẻ kinh ngạc, vội vàng ghi nhớ vị trí sắp xếp của chín hình, lại nghe Chuẩn Đề nói tiếp: “Chín hình này ở dưới dòng chữ ‘duyên khởi vô tự tính, nhất thiết pháp vô ngã’, chẳng lẽ là ám chỉ lý luận ‘Càn Khôn’.” Chuẩn Đề nói xong liền nhìn xuống dưới, mà mấy dòng tiếp theo lại làm cho vị hỗn nguyên thánh nhân này nhíu mày gay gắt. Biểu hiện của Chuẩn Đề đã nằm trong dự liệu của Trương Tử Tinh. Bởi vì mấy dòng kế tiếp thực…rất củ chuối!. Kỳ thật nếu nghiêm chỉnh mà nói, quả thật cũng có chút đạo lý ‘Càn Khôn’: lý luận tiến hóa, lý luận về vụ nổ BigBang, công thức vi phân tích phân, bảng tuần hoàn công thức hóa học, nguyên lý lượng tử học....v.v hơn nữa càng dọa người, mấy thứ này đều là tập hợp văn hóa hơn mười quốc gia đời sau mà tập hợp thành, cho dù là người hiện đại xuyên việt đến đây, trong tình huống không có thiết bị hỗ trợ chỉ sợ cũng cảm thấy đau đầu. Thậm chí trong đó còn có mấy câu hỏi ‘siêu khó’ như ‘tại sao cá sấu lại chảy nước mắt’ v.v. Thật ra cũng rất đơn giản, ngay từ nhỏ, vị Trương Tử Tinh này thích nhất quyển ‘Mười vạn câu hỏi tại sao’, nên đã để lại trong tâm trí hắn ấn tượng sâu sắc, tới giờ vẫn còn nhớ không ít câu hỏi. Chuẩn Đề đạo nhân xem qua quyển ‘thiên thư’ bằng kim loại này của Tiêu Dao Tử, đã lật hơn mười trang rồi, thấy toàn là những văn tự kì lạ ngay cả thánh nhân cũng không hiểu được. Cho dù hắn có tu vi thánh nhân cũng không khỏi trố mắt đứng nhìn. Dĩ nhiên lúc này Trương Tử Tinh lộ ra ánh mắt ‘tha thiết kỳ vọng’, thi lễ nói: “Giáo chủ, quyển sách này có khoảng trăm trang, ta từng thề, người nào có thể cho ta hiểu được hết quyển sách, ta liền tôn làm thầy, nghe lời phân phó, xin giáo chủ thành toàn!” Chuẩn Đề thầm xấu hổ cảm thán: “Quyển sách này chỉ sợ cùng Hỗn Độn Chung ngang hàng với nhau, hình thành từ lúc tiên thiên hình thành, không phải người hữu duyên không thể hiểu được, đạo hữu cùng nó có duyên với mười chữ, cho nên nhận biết được mười chữ nọ. Ta mặc dù là thánh nhân nhưng cũng chỉ có duyên với hai chữ, còn lại đều là vô duyên!” Trương Tử Tinh làm trò rất khéo, trên mặt nhất thời biến thành vẻ thất vọng, nhưng tựa hồ làm ra vẻ cố nén lại tâm tình mất mát, nhìn Chuẩn Đề đạo nhân nói: “Xem ra ta cùng giáo chủ thật không có duyên! Bần đạo mặc dù tu vi không cao, nhưng lại rất chú trọng lời hứa, mong giáo chủ chớ nên trách tội.” Chuẩn Đề đạo nhân cũng hiểu được điều bất đắc dĩ, cũng không hoài nghi Trương Tử Tinh giở trò, quyển ‘thiên thư’ này bề ngoài trông rất bình thường nhưng nội dung lại cực kỳ huyền ảo. Lại còn có hỗn độn chi văn, với tu vi gần đạt Kim Tiên sơ giai như Tiêu Dao Tử không thể làm giả được. Nhưng Chuẩn Đề tuyệt không cam lòng chỉ vì vậy mà bỏ qua cho gã ‘người ngoài số mệnh’ này, đang muốn mở miệng, lại nghe Trương Tử Tinh nói: “Kỳ thật tâm ý giáo chủ sao ta lại không biết được? Ta mặc dù ngưỡng mộ Tây thổ, lại chịu ơn vua sâu nặng, trên người còn có nhiều chuyện thế tục nhất thời không thể dứt ra mà đi về Tây phương, để thể hiện thành ý, ta nguyện đem thiên thư này tạm giao cho giáo chủ. Đợi giáo chủ tìm được người có duyên hoặc sau khi có thể tham ngộ được, cứ việc sai một người quốc sư biệt viện tại Triều Ca. Ta sẽ lập tức tuân thủ lời hứa, đến Tây phương cực lạc tịnh thổ. Nghe giáo chủ thánh huấn.” Chuẩn Đề vừa nghe Tiêu Dao Tử cư nhiên nguyện ý đem thiên thư trọng yếu như vậy tạm thời giao cho hắn, cảm thấy ngoài ý muốn, trong tâm đối với chuyện Tiêu Dao Tử ngưỡng mộ Tây Phương giáo càng tin thêm vài phần. “Ta mặc dù đối với thiên thư này quý như tính mạng, lần này lại thành tâm hướng giáo chủ cầu giáo. Cho nên rất tín nhiệm đem vật ấy giao cho giáo chủ,” Trương Tử Tinh thu ‘thiên thư’ lại hai tay dâng lên Chuẩn Đề, ánh mắt lại hướng về phía ba tiên nhân Triệt giáo đang bị chế trụ: “ta cũng không cầu giáo chủ điều gì, chỉ xin giáo chủ giúp cho một món nhân tình, ba người này vốn là người quen cũ, hơn nữa Kim Linh đạo hữu từng có ân cứu mạng ta. Ta mong giáo chủ thả cho ba người này rời đi. Nếu quả thật cùng quý giáo có duyên ngày sau sẽ cùng ta quy về Tây thổ.” Chuẩn Đề tiếp nhận thiên thư, án theo phương pháp Trương Tử Tinh nói, ấn vào nút mở, văn tự nọ quả nhiên xuất hiện, trong tâm vô cùng vui mừng, lập tức gật đầu: “Đạo hữu vừa có tâm báo ân, lại vừa có tâm tín nhiệm, đem thiên thư giao ta. Ta tự nhiên sẽ thành toàn.” Chuẩn Đề nói xong, Thất Diệu Bảo Thụ trong tay nhẹ nhàng phất một cái, cấm chế trên ba người Kim Linh Thánh Mẫu lúc này đã được khai giải, cùng nhau trợn mắt nhìn Chuẩn Đề đạo nhân, Chuẩn Đề cũng không thèm để ý, nói: “Ba vị đạo hữu, bần đạo một tâm tương độ, cũng không có ác ý, hôm nay nhờ vị Tiêu Dao đạo hữu này biện hộ cho, lại muốn đền đáp ân tình cứu mạng của Kim Linh đạo hữu, bần đạo cũng không muốn cưỡng cầu, xn ba vị đạo hữu hãy trở lại thôi!” Ba người Kim Linh Thánh Mẫu liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, kỳ thật tại huyễn cảnh ao đầm, lúc ấy Khổng Tuyên đã chỉ điểm ba người thoát vây, nhân tiện cũng nói rõ muốn thay huynh trưởng báo đáp lại ân cứu mạng, Tiêu Dao Tử lúc đó vẫn đi cùng Khổng Tuyên, không lý do gì lại không biết chuyện này. Như thế nào hôm nay lại muốn báo đáp ân tình lần nữa? “Chịu một giọt ân nghĩa, đem cả con suối để báo đáp, ba vị đạo hữu, thượng lộ bình an!” Trương Tử Tinh tiến thi lễ với Kim Linh Thánh Mẫu, lại nháy mắt một cái. Kim Linh Thánh Mẫu hiểu ý, lộ ra vẻ cảm kích, trịnh trọng hoàn lễ, cùng Quy Linh Thánh Mẫu, Dư Nguyên vội vã bỏ chạy. Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn ba người biến mất ở phía xa mới tiến lại chỗ Chuẩn Đề tạm biệt. Chuẩn Đề đạo nhân mới vừa nhận được thiên thư, nhất thời mừng rỡ, cho nên khi phóng thích tam tiên Triệt giáo, cũng không có suy nghĩ nhiều, giờ thấy Trương Tử Tinh lại muốn cáo từ rời đi, lập tức tỉnh ngộ. Chuẩn Đề tính ra Tiêu Dao Tử này là người ngoài số mệnh, là một biến số không thể tính được trong sát kiếp, rất có thể ảnh hưởng đến khí vận trong sát kiếp, như thế nào lại dễ dàng đồng ý để hắn rời đi? “Đạo hữu! chớ nên vội vã, Thiên thư đã trọng yếu như này, ta cũng hổ thẹn không dám giữ. Trên ta còn có Tiếp Dẫn thánh nhân, kiến thức uyên bác hơn hẳn ta, có lẽ có thể nhận biết được thiên thư này, đạo hữu sao không cùng ta đi Tây thiên, hướng Tiếp Dẫn thánh nhân mà cầu giáo?” Tiếp Dẫn? Hắn mà biết được mới lạ! Trương Tử Tinh không ngờ Chuẩn Đề nói lời phản lời, còn muốn dụ hắn đi đến nơi cực lạc, như thế nào lại có thể đồng ý, nhất thời lại không tìm được cớ từ chối. Lúc này, một thanh âm tự trên biển truyền đến: “Đạo pháp tự nhiên, tụ tán do duyên, cần gì phải cưỡng cầu?” Trương Tử Tinh vừa nghe này thanh âm hình như có chút quen tai. Chỉ thấy trên biển có một người cưỡi sóng mà đến, dần dần đến gần. Chỉ thấy người này râu tóc bạc trắng, tướng mạo đẹp lão, đầu đội ngư vĩ quan, mặc đạo bào Bát Quái màu trắng, cưỡi một con trâu xanh -chính là người Trương Tử Tinh gặp tại Tam Hào Sơn - Huyền Đô Đại pháp sư. Sắc mặt Trương Tử Tinh lộ ra vẻ vui mừng, gọi lớn: “Huyền Đô đạo hữu!” Huyền Đô Đại pháp sư nhìn Trương Tử Tinh rồi vuốt vuốt cằm, vừa định bắt chuyện, ánh mắt đã rơi trên người Chuẩn Đề đạo nhân. Chuẩn Đề đạo nhân vừa thấy Huyền Đô Đại pháp sư, lại nghe cách xưng hô của Trương Tử Tinh. Trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: “Đạo hữu, đã lâu không gặp.” Huyền Đô Đại pháp sư cũng hoàn lễ, nói: “Chuẩn Đề đạo hữu giá lâm Trung thổ, lại đến chỗ Đông Hải này, không phải là vì Hỗn Độn Chung nọ mà đến đấy chứ?” Chuẩn Đề đạo nhân lắc đầu nói: “Hỗn Độn Chung là tiên thiên chí bảo, không phải người hữu duyên thì không thể có được, cho dù là thánh nhân cũng không thể cưỡng cầu. Bần đạo như thế nào lại làm việc nghịch thiên? Nếu đạo hữu vì thế mà đến thì đã chậm một bước rồi, chiếc chung nọ đã bị một vị Khổng đạo hữu đoạt được, rời đi cũng đã khá lâu.” Huyền Đô Đại pháp sư thần sắc không đổi, chỉ vào Trương Tử Tinh nói: “Đạo hữu bỏ qua Hỗn Độn Chung, thế còn vị ‘người ngoài số mệnh’ này thì sao?” Chuẩn Đề đạo nhân không ngờ Huyền Đô Đại pháp sư vừa liếc mắt đã nhận ra mệnh cách củaTiêu Dao Tử, trong tâm thầm kinh hãi liền đáp: “Vị đạo hữu này rất tinh thông thiện lý, ngưỡng mộ giáo ta đã lâu, cho nên bần đạo đặc biệt đến đây độ hóa.” Huyền Đô Đại pháp sư cười nói: “cách 'độ hóa” của đạo hữu chẳng lẽ cũng định đối xử giống như ba người Triệt giáo nọ, dùng thần thông khống chế, sau đó bắt về nơi cực lạc, buộc phải quy y?” Chuẩn Đề đạo nhân biết Huyền Đô nhất định đã gặp ba người Kim Linh Thánh Mẫu, lập tức cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Trong sát kiếp chủ yếu là tranh đoạt khí vận, Tây thổ của ta mặc dù là chốn biên thùy, môn nhân rất thưa thớt nhưng cũng nằm trong một phần sát kiếp, nên việc ta đến Trung thổ độ hóa người có duyên cũng là thuận lòng trời mà làm.” “Nếu là thuận lòng trời mà làm, vì sao lại còn mơ ước vị ‘người ngoài số mệnh’ này? Tây Phương giáo của ngươi nếu an phận nơi biên thùy, bế quan không xuất hiện, làm sao lại gặp phải sát kiếp nơi Trung thổ? Rõ ràng là mơ ước khí vận nơi Trung thổ, có nhiều mưu đồ muốn nhờ thiên cơ mà thực hiện. Trong thiên số, Tây Phương giáo cùng giáo phái Trung thổ không giống nhau, ta cũng không tiện can thiệp, chỉ là vị Tiêu Dao đạo hữu này thì không thể theo ý ngươi rồi.” Chuẩn Đề đạo nhân vừa nghe liền cười lạnh nói: “Đạo hữu, ngươi vốn là người thanh tịnh, tụ thủ bàng quan. Sao lại không tiêu dao tự tại, hà tất phải cuốn vào vòng phân tranh này? Chẳng lẽ lại muốn nghịch thiên, mạnh mẽ can thiệp vào vận khí của giáo ta?” Huyền Đô Đại pháp sư vẫn mang vẻ nhàn nhã lãnh đạm như cũ: “có ý muốn nghịch thiên địa chỉ sợ là Chuẩn Đề đạo hữu cùng vị Tiếp Dẫn đạo hữu kia, trong mệnh có duyên thì sẽ gặp, mệnh vận vô duyên chớ cưỡng, cầu, không nên ép buộc nhân duyên cho người khác!, đạo hữu chẳng lẽ đã quên chuyện Khuyển Nhung?” Nhắc đến chuyện Khuyển Nhung, sắc mặt Chuẩn Đề đạo nhân bỗng nhiên trông thật khó coi. Đại Thương tây chinh Khuyển Nhung, dưới sự trợ giúp của Triệt giáo, bày ra Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, bắt được rất nhiều môn nhân của hắn, mà hắn cũng một lần thất thủ, là ‘bại tướng’ dưới tay Thông Thiên Giáo Chủ, kết quả Khuyển Nhung bị diệt, kể cả người đứng đầu trong Ngũ Đại Minh Vương là Bất Động Minh Vương cũng ở trong số môn nhân này, tất cả đều bị bắt giữ rồi chém đầu, kết quả tinh anh Tây Phương giáo tổn hại gần nửa, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng đau xót không thôi, nghiêm lệnh người trong giáo không được tự tiện đi về phía Đông. Chuẩn Đề cũng vì vậy mà phải tự tới Trung Thổ, muốn “độ hóa” những người “có duyên” tăng cường thực lực cho giáo phái, chuyện Khuyển Nhung xét ra thật sự là điều sỉ nhục của Tây Phương giáo. Bên này Trương Tử Tinh càng nghe càng thất kinh, ánh mắt nhìn chăm chú trên người vị “Huyền Đô đạo hữu”, ngữ khí của Huyền Đô Đại pháp sư này cùng Chuẩn Đề đạo nhân có thái độ hết sức kỳ quái, tựa hồ căn bản không giống Huyền Tiên cùng Thánh Nhân nói chuyện với nhau, mà Chuẩn Đề tựa hồ lại có chút kiêng kỵ đối với Huyền Đô. Kế tiếp, ngôn ngữ hai người bắt đầu trở nên gay gắt, đều ẩn chứa những lời chỉ trích, không ai chịu ai. Cuối cùng Chuẩn Đề đạo nhân không nhẫn nại được, lấy ra Thất Diệu Bảo Thụ hướng Huyền Đô Đại pháp sư phất một cái, ra tay đánh đến, Huyền Đô Đại pháp sư cũng không bước xuống thanh ngưu, trong tay xuất hiện một cây quải dẹt, nghênh đón Thất bảo diệu thụ. Nếu lúc này, Trương Tử Tinh tự phụ rằng mình hiểu rõ về thế giới Phong Thần mà lại không thể xác định được thân phận thực sự của “Huyền Đô Đại pháp sư” thì chỉ có thể dùng một từ ngu độn đến hình dung. Hắn mà là Huyền Đô Đại pháp sư cái nỗi gì, căn bản chính là người đứng đầu Nhân giáo - Lão Tử. Trương Tử Tinh nhất thời trợn tròn mắt: nghĩ không ra, người tại Hào Sơn cùng mình “luận đạo” lại chính là Lão Tử! Lúc ấy Lão Tử tự nhận là Huyền Đô, cũng thừa nhận là đến từ Bát Cảnh Cung, nhưng không nói rằng mình là Huyền Đô Đại pháp sư. Nhớ kỹ nguyên tác, trong tình tiết xuống phá trận Hoàng Hà, khi Vân Tiêu nhắc tới Lão Tử, từng gọi là “Huyền Đô đại lão gia”, trong Bát Cảnh Cung hình như cũng có những địa phương như “Huyền Đô Tử Phủ” v.v, Thì ra là như thế, muốn trách, thì nên tự trách mình trước, lúc ấy tư tưởng quá nặng, không chịu suy nghĩ thoáng hơn. Trương Tử Tinh lại nghĩ tới địa phương lúc trước cùng Hạm Chi Tiên gặp Lão Tử. Nghiêm khắc mà nói, nơi đó không phải là Tam Hào sơn, mà là một địa danh nổi tiếng sau này –Hàm Cốc quan! Hàm Cốc Quan (hay đèo Hàm Cốc) được dựng vào thời Xuân thu chiến quốc, là một quan ải chiến lược thời cổ đại, do nguy hiểm vô cùng nên mới đặt tên vậy, đông từ Hào Sơn, tây tới Đồng Tên, đặt tên Hàm Cốc, là nơi hiểm địa của đất trời. Nhưng cái người ta nhớ tới là chuyện Lão Tử từ Hàm Cốc sang tây hóa hồ (ấn độ). Câu chuyện Doãn Hỉ theo Lão Tử đi giáo hóa rợ Hồ mà sau thành phật Thích Ca Mâu Ni cũng trở thành một vấn đề được tranh luận rất nhiều, thậm chí còn có một đại công án tranh luận giữa Đạo giáo và Phật giáo kéo dài cả ngàn năm, thậm chí đời Tây Tấn Vương Phù còn viết cả một cuốn “Lão Tử Hóa Hồ Kinh” bày tỏ quan điểm. Chẳng lẽ nói, mình cùng vị Duẫn Hi trong truyền thuyết ‘Lão Tử tây xuất truyền đạo’ kia có liên quan? Mà hai thánh nhân luôn miệng nói “người ngoài số mệnh” tựa hồ là chỉ chính mình. Chuẩn Đề cũng vì thế mà muốn giữ mình lại. Người ngoài số mệnh trong sát kiếp đại biểu cho ý nghĩa gì đây? Trong lúcTrương Tử Tinh suy nghĩ miên man, trong tràng cuộc đấu của song thánh đã tiến triển tới mức càng ngày càng nóng.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần Chương 235:  Thiên thư dữ “Huyền Đô” được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close