Truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân : chương 416:  sát và đạo

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 416:  Sát và đạo
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Lăng Tiêu ngồi xuống tại đó, vươn tay lên, nhẹ nhàng khép đôi mắt cô bé đưa cơm lại. Nói cũng cảm thấy kỳ quái, hai mắt của cô bé đưa cơm này được Lăng Tiêu vuốt qua, không ngờ thật sự nhắm lại! Điền Canh thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc vạn phần. Trên thực tế, có một thứ hắn vẫn không nhìn thấy, một miếng linh hồn thụ thương hoảng sợ, vẫn chưa rời xa chỗ này! Lăng Tiêu nhẹ giọng nói : -Đi đi, ta sẽ báo thù cho cô! Vung tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng, chợt phát ra cách đó không xa. Ngay lúc đó, trong không khí truyền đến một cơn dao động. Trong đạo phù chú của Lăng Tiêu, mang theo kinh văn siêu độ, cùng kinh văn hộ thể, sẽ làm cho linh hồn của cô bé đưa cơm chuyển thế đến gia đình rất tốt, hơn nữa nàng sẽ không nhớ rõ bất cứ chuyện gì của kiếp trước. Có đôi khi, quên đi cũng là một loại hạnh phúc! Khi Lăng Tiêu nói sẽ báo thù cho cô bé đưa cơm, vẻ mặt Điền Canh ngây ngốc nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy tiểu Hắc thực sự điên rồi. Nhãn thần Lăng Tiêu nhìn lướt qua hắn khiến trong lòng Điền Canh nhảy dựng lên, vội nói : -Chuyện này không có liên quan với ta! Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên trong lòng vốn thần hồn xuất khiếu, bản thể cũng lưu lại một ít thần thức, để phòng ngừa có người đến ám hại. Nhưng đêm ngày hôm qua, bởi vì Lăng Tiêu phải tập trung tinh thần lực mạnh mẽ để xuyên thấu hang động, khiến cho hắn hầu như tập trung tất cả thần niệm lên thần hồn xuất khiếu. Mà bản thể chỉ lưu lại một đạo thần thức chiều sâu, nếu không ai đụng vào Lăng Tiêu thì hắn sẽ không biết chuyện gì xảy ra! Mình khổ sở chờ ở nơi này lâu như vậy, đó chính là chờ đến thời điểm thuận tiện để ra tay khi tất cả những thợ mỏ này rời khỏi. Hắn cũng không nghĩ rằng chính vì điều này mà cô bé đưa cơm bị hại! Chuyện này tuy rắng không có trực tiếp liên quan đến mình nhưng nếu như mình không đi cướp tinh thạch thì sẽ không xảy ra chuyện như thế! Lăng Tiêu mở hai mắt, rồi nhìn lướt qua Điền Canh vẫn còn không yên, dưới sự chăm chú kinh ngạc nhìn của Điền Canh nhưng hắn không để ý tới, lấy ra một thanh trọng kiếm, đào một cái hố to tại chỗ này. Trong lúc đào, lòng của Lăng Tiêu quặn đau, môi cắn chặc, sâu trong ánh mắt đang ẩn chứa phẫn nộ rất lớn. Thánh Vực cũng bình thường thôi, nhân tính vẫn thối nát! Hắn cẩn thận từng chút ôm cô bé đưa cơm mà cho đến bây giờ mình chưa biết tên, đặt vào trong hố sâu, tay áo vung lên, đất ở bên ngoài tự nhiên rơi xuống. Chỉ trong nửa khắc, nơi này xuất hiện một nấm đất nho nhỏ. Sang năm có lẽ trên nấm đất mới này sẽ sinh ra một mảnh hoa cỏ xinh đẹp. Khi Lăng Tiêu làm tất cả những chuyện này, Điền Canh cũng đứng tại chỗ, nỗi lòng phúc tạp nhìn hắn, người trẻ tuổi đi vào trong quặng mỏ này không đầy một năm, nay đã hoàn toàn đảo lộn những nhận thức của Điền Canh về hắn. Hắn không phải người thường! Không biết vì sao, trong lòng Điền Canh sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Mặc dù người trẻ tuổi này thoạt nhìn vẫn còn là tiểu Hắc thật thà tráng kiện nhưng lại không thề nào giống như ấn tượng trước đây lưu lại cho hắn. Trong lòng Điền Canh bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác sợ hãi. Biểu hiện của tiểu Hắc rất bình tĩnh mà bình tĩnh đến mức khiến cho lòng người lạnh giá! Vốn hắn còn nghĩ sau khi trở về, phải làm sao để gièm pha với Tôn quản lí, giết chết tiều tử có gan dùng kiếm uy hiếp hắn, để nguôi nỗi hận trong lòng. Nhưng hiện tại hắn lại có chút do dự. Trong lòng thầm nghĩ : Nếu được thì cứ quên đi? Phỏng chừng Tôn quản lí cũng không cho người này lưu lại trong quặng mỏ, ta tốt hơn hết không nên nhiều lời. Điền Canh cũng không biết với suy nghĩ này của mình đã cứu hắn một mạng! Lăng Tiêu đứng trước mộ của cô bé đưa cơm một hồi, rồi xoay người rời khỏi, cũng không them liếc măt nhìn Điền Canh một cái. Mà Điền Canh cũng không theo sau người trẻ tuổi bỗng nhiên trở nên nguy hiểm hơn, mà sau khi Lăng Tiêu đi được nửa ngày, hắn mới đi về phía khác. -Sáng hôm nay ta tuần tra xung quanh, ta cũng không thấy gì. Điền Canh thầm nghĩ trong lòng. Thời điểm Lăng Tiêu và Điền Canh rời khỏi doanh trại,Tôn quản lí biết từ mặt sau. Dù sao lão cũng là người đứng đầu tối cao ở đây, có người báo cáo với hắn, là chuyện bình thường . Sau khi Tôn quản lí nghe xong, vẻ mặt khinh thường, bĩu môi nói : -Chuyện nhỏ này, ngươi nói cho ta biết làm gì? Hắn muốn làm gì thì làm đi! Một cô bé bị chết thôi mà, hắn có thể làm gì được chứ?Tìm ta báo thù sao? Ha, ông nội đang chờ ngươi đấy! Gã giám sát nhỏ báo tin cũng lăng yên rời khỏi. Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Đầu năm vừa rồi ở quặng mỏ, ai mà chẳng biết sở thích của Tôn quản lí, giết chết một cô bé hiếm có, cũng không tính là gì. Hiện tại trong lòng Lỗ Văn cũng vô cùng hối hận, vì sao mình nói chuyện này cho tiểu Hắc chứ? Tôn quản lí có thể không ngại hắn nhiều chuyện sao? Trên thực tế, hắn chẳng qua đến nơi này hai ba năm. Lúc trước hắn cũng đã từng nghe qua Tôn quản lí tàn bạo với một số con gái, không cần nói chuyện khác, chỉ nói về thể trọng của Tôn quản lí cũng gây sức ép tới con gái rồi … Ngẫm lại trong lòng hắn cũng cảm thấy phát lạnh. Lỗ Văn càng cảm giác mình quá lỗ mãng, không nên kích thích Lăng Tiêu, mặc kệ vì sao hôm qua hắn không mở cửa. Nhưng không thể phủ nhận một đều là, tiểu Hắc cũng không phải người xấu! Cho nên, Lỗ Văn quyết định chờ ở trước cửa phòng Lăng Tiêu, đợi cho đến khi tiểu Hắc trở về, nhất định phải dụ dỗ hắn : Trứng chọi với đá, cho dù không xảy ra ở đây, cũng không nên đắc tội với Tôn quản lí, Đó không phải là người chúng ta có thể trêu chọc được! Đáng tiếc là Lỗ Văn chưa được đợi tiểu Hắc về thì nghe thấy từ cửa của Tôn quản lí truyền đến một trận âm thanh tránh cãi ầm ĩ khiến Lỗ Văn rùng mình trong lòng : Hỏng rồi! Đợi đến lúc hắn đi tới chỗ Tôn quản lí, thấy mười mấy người giám sát tụ tập tại đó. Lỗ Văn nhìn một vòng nhưng lại không thấy bóng dáng Điền Canh, trong lòng hồi hợp một chút, nghĩ : Không phải tiểu Hắc giết chết Điền Canh rồi chứ? Vậy thì không ai có thể cứu được hắn rồi! Ở phía xa, còn có những lão bà đưa cơm vẫn đang lén lút chưa rời khỏi, thò đầu ra nhìn. Tiểu Hắc đứng trước cửa Tôn quản lí, mặc một bộ áo choàng ngắn, lộ ra một đôi tay cường tráng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa Tôn quản lí. Tôn quản lí còn chưa đi ra nhưng mà những người giám sát lại ở bên cạnh không nhanh không chậm nói vào. Nhưng trong mắt những người này cũng không che dấu được sự vui mừng khi người khác gặp họa. -Tiểu Hắc, ngươi đang phát điên gì đó, nhanh chóng theo ta trở về! Lỗ Văn đi tới, không khỏi kéo chặc cánh tay Lăng Tiêu, muốn kéo hắn ra, khi đó cánh cửa của Tôn quản lí mở ra. Tôn quản lí cũng không phản ứng với Lỗ Văn, trong mắt bắn ra vẻ khinh thường tràn trề, cười lạnh nhìn Lăng Tiêu : -Ngươi muốn làm gì? -Vì sao ngươi lại giết nàng! Thân thể Lăng Tiêu đứng tại chỗ, Lỗ Văn cố hết sức nhưng vẫn không thể lay động hắn chút nào, trong lòng thầm giựt mình. Phải biết rằng, cường giả có cảnh giới Kiếm Thánh, cho dù ở bên trong Thánh Vực cũng có địa vị không cao lắm Dù sao hiện tại đôi với Thánh Vực mà nói thì người thường nhiều hơn một chút! Tu luyện từ Tiên Thiên cảnh giới trở lên, cơ bản cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Tới cảnh giới đó mới thực bắt đầu cầu trường sinh. Cường giả Kiếm Thánh ở trước mặt Ma Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng thậm chí Kiếm Tôn, đó là sự tồn tại quá cao! Một Kiếm Thánh bậc trung như hắn dùng hết sức của mình cũng không thể lay động tiểu Hắc. Lỗ Văn nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu, dâu dần có chút thay đổi, đồng thời buông tay ra, lùi lại một bên. Tôn quản lí nhìn thoáng qua những người giám sát ở chung quanh, bỗng nhiên điên cuồng cười nói : -Tiểu Hắc à tiểu Hắc, ngươi cho rằng ngươi có tư cách quản chuyện này sao? Nói thật cho ngươi biết, với cô gái như vậy, mấy trăm năm qua lão tử đã chơi đùa hơn một ngàn người rồi! Người không biết điều như nàng, chỉ có một kết cục, là phải … Chết! Nàng nghĩ nàng là ai chứ? Nếu không phải nàng là xử tử, cho dù van xin đại gia cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái! Còn nữa … Ngươi có biết chuyện tối hôm đó như thế nào không? Bởi vì không nhìn mặt nàng nên lão tử mới có chút hứng thú, ha ha, ha ha, ha ha! -Ngươi không sợ mình gặp báo ứng sao? Lời nói của Tôn quản lí vô cùng kiêu ngạo, đồng thời cũng khiến cho Lăng Tiêu hiểu ra một chút, chuyện này không có quan hệ với hắn chút nào, nếu không phải cô bé đưa cơm đến đập cửa phòng mình. Vốn cơn nổi giận trong lòng hắn đã tiêu tan thì chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. -Ngươi … quá … Quá ngây thơ, ha ha ha! Tôn quản lí cười điên cuồng, những thớ thịt trên bụng thực sự run lên, sau khi cười xong, bỗng nhiên chỉ vào Lăng Tiêu, nói với vẻ lạnh lùng : -Báo ứng sao? Ngươi nói với quản lí của Âu Dương gia tộc về sự báo ứng sao? Ngươi từ trong tảng đá sinh ra sao? Đây là Thánh Vực! Nơi này … Ngay cả Thần cũng không có, hoặc nói, chúng ta chính là Thần! Ngươi cũng xứng nói với ta báo ứng sao? Nói đến câu cuối cùng, cả người Tôn quản lí bùng lên khí thế kinh người, khiến những người giám sát nhỏ thân bất do kỷ phải lùi về sau, những đám phụ nữ đang xem náo nhiệt chạy tứ tán, căn bản là không ngăn được loại khí thế phát ra từ trên người Tôn quản lí! Lăng Tiêu vẫn đứng trầm ổn ở đây, một niềm hững hờ trong mắt, nhìn Tôn quản lí giống như nhìn một người chết. Loại ánh mắt này khiến Tôn quản lí cáng thêm khó chịu. Lão cười lạnh nói : Ôi chao, nhìn không ra tiểu Hắc ngươi cũng có bản lãnh chứ! Gã Mao Thất kia rất có nhãn lực, nhưng ngươi không nên ở trong quặng mỏ này, ngươi thực sự là một nhân tài không được trọng dụng! Ngươi phải nên đi đến chỗ lớn hơn. Hiện tại ông nội sẽ đưa ngươi đi, thấy thế nào? Nói xong, trong tay Tôn quản lí bỗng nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm có phong cách cực kì cổ xưa sáng lên, trên võ kiếm cẩn đầy tinh thạch nhỏ. Bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, liền phát ra một tiếng rồng gầm. Dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nó phát ra một luồng hào quang cực kì chói mắt, thậm chí khiến người ta không thấy rõ hình dáng thân kiếm! -Tiêu Hắc, đến đây đi, hãy cho ta nhìn xem, thứ to gan lớn mật như ngươi rốt cuộc là có bản lĩnh gì chứ? Bảo kiếm của Tôn quản lí thoáng ngăn, miệng thì cười lạnh, nhưng ánh mắt thì càng trở nên nghiêm túc hơn. Vào lúc này, tuy rằng thớt thịt vẫn còn trên người nhưng không một người nào dám hoài nghi thân thủ của lão! Lăng Tiêu không nói gì, đối mặt với một Kiếm Thần bậc cao, hắn cũng không có lý do gì từ chối, cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay. Trên Thần Kiếm giản dị tự nhiên, khi ánh mặt trời chói mắt chiếu lên trên, dường như cũng bị hấp thu hoàn toàn, mà không phản xạ ra một chút hào quang nào! Con ngươi của Tôn quản lí co rút lại, không nói gì, nhưng lại giống như một khối đá khổng lồ, trộn lẫn với lực vạn quân, mạnh mẽ tấn công về phía Lăng Tiêu! Thân hình Lăng Tiêu đuổi về phía trước, nháy mắt trên không trung kéo ra vô số tàn ảnh, đồng thời phất tay bắn ra một đạo kiếm khí. Bảo kiếm của Tôn quản lí đâm lên trên tàn ảnh, đồng thời cũng không dừng lại mà thân hình mập mạp của lão linh hoạt đến mức không thể tin nổi, tránh thoát đạo kiếm khí kia của lăng Tiêu, nháy mắt bảo kiếm và Yêu Huyết Hồng Liên kiếm va chạm nhau! Keng , keng, keng! Trên bầu trời lập tức vang lên một âm thanh cực kì chói tai như tiếng sấm ! Sắc mặt tất cả những người giám sát ở phía dưới đều thay đổi, trong khoảnh khắc hai người động thủ, đều vội vàng lui về phía sau. Đám đàn bà nấu cơm thì chạy rất xa, hai tay cố sức bịt tay lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, máu tươi không ngừng từ thất khiếu chảy ra ngoài. -Ta đã xem thường ngươi rồi! Tôn quản lí đứng trên không trung nói với vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng với Lăng Tiêu : -Có điều là, ngươi muốn chiến thắng ta, gần như là chuyện không có khả năng! Thân thủ huynh đệ như vậy, mà làm tiểu đầu mục trong này, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao? Không bằng chúng ta dừng tay giảng hòa, ta sẽ tiến cử hiền tài như ngươi vào trong quân Âu Dương gia, làm tướng lãnh chẳng lẽ không tốt hơn sao? Làm gì vì một cô bé mà cùng với ta đánh sống chết với nhau? Ánh mắt Lăng Tiêu lãnh đạm, lạnh giọng nói : -Nếu như thực lực ta hơi kém một chút, bây giờ đã thành vong hồn dưới kiếm ngươi, ngươi sẽ có tâm tư dừng tay giảng hòa với ta sao? Còn nói, Âu Dương gia .. Ở trong mắt ta cũng không đáng chút nào! Ngươi cho đó là một chỗ dựa vững chắc nhưng ta thì không đặt nó ở trong mắt! Tôn quản lí cắn răng nói : -Giỏi cho tiểu tử, chính ngươi muốn chết thì ông nội đây sẽ thỏa mãn cho ngươi! Nói xong, cả người bùng lên một luồng khí thế hùng mạnh, cuồn cuộn áp bách về phía Lăng Tiêu. Cho ngươi nhìn xem, đây mới chân chính là thực lực của Kiếm Thần! Nói xong, có vài đạo kiếm khí tập trung vào mấy chỗ yếu hại của trên người Lăng Tiêu. Đồng thời, kiếm trong tay Tôn quản lí nhanh chóng bắn ra hơn mười luồng hào quang, phóng tới những chỗ yếu hại của Lăng Tiêu! Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu bỗng nhiên hóa thành một luồng hào quang, tự động bay múa trên không trung, nghênh đón kiếm khí hùng mạnh bắn ra từ phía Tôn quản lí, một kiếm chém không vỡ thì hai kiếm, hai kiếm không được thì ba kiếm! Trong ánh mắt Tôn quản lí hiện lên vẻ không thể tin nổi. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm dùng một loại tần suất kinh người, chém toàn bộ hơn mười đạo kiếm khí mà hắn phát ra vỡ thành mảnh nhỏ. Từng kiếm khí cỡ móng tay rơi xuống mặt đất, gây ra từng tiếng nổ mạnh Ầm Ầm, phá thành một hố đất thật lớn! Những đám người giám sát như Lỗ Văn nhìn thấy mà há hốc mồm, ánh mắt nhìn hai người trên không trung với vẻ tràn đầy kính sợ! Kiếm khí phát ra tạo thành hiệu quả như vậy, bọn họ cũng làm được nhưng nếu là từng kiếm khí cỡ móng tay có thể làm cho long trời lở đất, thì họ tuyệt đối không thể làm được! Mà dưới tình huống như vậy, tiểu Hắc còn có thể chống được không bại, đánh nhau sôi nổi như vậy chẳng phải nói là cảnh giới của tiểu Hắc hơn xa bọn họ sao? Tôn quản lí lại bộc phát ra khí thế, mà ngay cả một đám người ở phía dưới cũng cảm nhận được loại cảm giác hít thở không thông, nhưng đối với Lăng Tiêu thì lại không có một chút tác dụng nào! Lăng Tiêu đã ăn rất nhiều cá bạc vẩy nhỏ nên được rất nhiều chỗ tốt, và cũng đã biểu hiện ra ở đây. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay không ngừng phát ra kiếm chiêu trong Tinh Thần Kiếm Quyết, làm cho Tôn quản lí liên tục lùi về phía sau. Mà lực lượng của Lăng Tiêu giống như vô cùng vô tận, mãi mãi không hết! Sắc mặt Tôn quản lí dần dần trở nên có chút tái nhợt, bỗng nhiên hắn phát ra một tiếng thét dài, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vài luồng năng lượng dao động. Hóa ra, Tôn quản lí bị sự tấn công quá lâu cho nên luống cuống, không ngờ lại âm thầm triệu tập những người bảo vệ quặng mỏ đến, muốn cùng nhau đối kháng với Lăng Tiêu! Những người bảo vệ quặng mỏ, không ai không có cảnh giới Kiếm Thần. Vốn bọn họ cũng có tâm tình âm thầm xem náo nhiệt, không nghĩ rằng xem ra Tôn quản lí có thể không phải đối thủ của Hắc tiểu tử, mà còn phát ra cầu viện từ phía bọn họ! Nếu là người khác, bọn họ tự nhiên có thể không quan tâm nhưng Tôn quản lí này cũng thuộc về họ ngoại của Âu Dương gia. Tuy rằng địa vị của hắn không quá cao nhưng nếu như hắn chết ở đây, bọn họ thấy chết mà không cứu, thì cho dù gia chủ không nói gì nhưng trong lòng tất nhiện sẽ không vui. Cho nên bốn gã Kiếm Thần bậc cao đều xông vể phía Lăng Tiêu. Trong mắt Lăng Tiêu bỗng nhiên bắn ra một luồng hào quang quỷ dị, khoảng cách giữa hắn và Tôn quản lí chừng hơn nghìn dặm, nhưng Tôn quản lí vẫn thấy trong mắt Lăng Tiêu, hiện lên hào quang khiến cho trái tim mình đập nhanh. Không tốt! Tôn quản lí vừa cảm thấy có chỗ không tốt, liền cảm giác đau đớn mạnh mẽ ở giữa lưng mình, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bảo kiếm trong tay bùng lên năng lượng hùng mạnh, mạnh mẽ bổ về sau lưng mình, cũng bổ vào khoảng không, mà khi dùng sức quá độ, lại khiến miệng vết thương ở sau lưng hắn tràn ra máu tươi! Làm sao có thể được chứ? Tình cảnh này, chẳng những lực lượng nhánh chóng bị rút hết mà Tôn quản lí còn kinh hãi vô cùng. Ngay cả bốn cường giả có cảnh giới Kiếm Thần xông tới với tốc độ cao cũng trợn mắt há hộc mồm, trong mắt của những người giám sát có cảnh giới Kiếm Thánh đang vây xem đều bắn ra hào quang không thể tin nồi! Vốn phía sau Tôn quản lí cũng không có gì nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn, giống như có một thanh bảo kiếm sắc bén đi vào giữa lưng của Tôn quản lí rồi lại rút ra! Sau đó máu tươi lại bắn tung tóe ra! Giữa ban ngày, ánh mặt trời cực nóng, trên mặt của mọi người có cảm giác bị nướng nóng bỏng. Nhưng những người này cũng không kìm nổi mà rùng mình một cái! Người bên trong Thánh Vực không tôn trọng Thần, lại càng không quan tâm đến quỷ hồn! Đối với những thứ thực sự tồn tại, bọn họ đương nhiên không muốn quan tâm! Một người sau khi chết thì linh hồn sẽ không có một chút lực lượng gì, cho dù linh hồn có oán niệm thật lớn, có thể ảnh hưởng tới tinh thần lực của người thường. Nhưng đối với những cường giả này mà nói, căn bản là một truyện cười! Tinh thần lực của linh hồn có thể mạnh hơn Kiếm Thánh sao? Có thể mạnh hơn Kiếm Thần sao? Chỉ sợ còn chưa nhìn thấy thân thì hồn phi phách tán rồi! Nhưng … Nhưng cảnh tượng trước mắt này thì phải giải thích như thế nào? Thân hình Lăng Tiêu cũng không dừng lại, trên không trung bay vút tới bên người Tôn quản lí, lại một kiếm, chém đầu Tôn quản lí xuống, toàn bộ chuyện này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng. Cho dù những người đó muốn đến ngăn cản thì cũng không còn kịp rồi! Bảo kiếm trong tay Tôn quản lí có trình độ không thua kém Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, bị Lăng Tiêu thu hồi, đồng thời không chút do dự mà đánh về phía một gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần đang vây lại. Tên Kiếm Thần kia đại khái là bị cái chết của Tôn quản lí mà kích động, vừa lên liền thi triển ra sát chiêu. Trong thiên địa xuất hiện một luồng hào quang kéo dài màu trắng, giống như một luồng tia chớp cắt không gian, một trận dao động và vặn vẹo kịch liệt trong không khí. Đạo kiếm khí kia xuất hiện phả ra trước mặt Lăng Tiêu! Thân hình Lăng Tiêu né tránh, đạo kiếm khí kia tập trung vào Lăng Tiêu, đuổi theo Lăng Tiêu không tha! Vừa rồi thần hồn Lăng Tiêu xuất khiếu, tinh thần lực ngưng kết thành kiếm, không gì ngăn trở mà đâm thủng tầng phòng hộ không được bảo vệ của Tôn quản lí để giết hắn. Bốn gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần đã có phòng bị, nên dùng chiêu này không chắc có hiệu quả. Trong quá trình thân hình Lăng Tiêu vội thối lui, trong đầu thì nhanh chóng vận chuyển, cho tới lúc này, hắn chỉ suy nghĩ vấn đề, là mình có nên bại lộ thân phận hay không? Càng nghĩ, Lăng Tiêu càng quyết định : Tiều Hắc chính là Tiểu Hắc! Quyết không cho kẻ thù biết mình có được bản lĩnh dịch dung! Tương lai thì tính tương lai, ít nhất hiện tại thì không được! Trong lòng thầm nghĩ, trên thân kiếm của Lăng Tiêu bỗng nhiên bùng lên một luồng hào quang kịch liệt màu lam. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chẳng những có thể thay đổi hình dáng, mà còn có thể dễ dàng thay đổi màu sắc kiếm khí! Mà đạo kiếm khí màu lam này lại vô cùng nóng. Ngọn lửa màu lam là một loại lửa với nhiệt độ cực cao! Hỏa nguyên tố ở chung quanh hầu như đều bị đạo kiếm khí màu lam này hấp dẫn đến, theo đó kiếm khí chém ra, hào quang của ngọn lửa màu lam càng đậm! Mà một kiếm này của Lăng Tiêu chém về phía cường giả có cảnh giới Kiếm Thần ở phía sau mình. Người đó sửng sốt, rồi cũng lập tức phát ra vài đạo kiếm khí để chống lại đạo kiếm khí màu lam của Lăng Tiêu. Mà Lăng Tiêu lại thừa dịp thời điểm này, thân hình hóa thành một đạo giống như sao băng, bắn nhanh về phía quặng mỏ của Âu Dương gia! Hành động này nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ai biết rõ Lăng Tiêu muốn làm gì. Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, dù sao cũng phải đi, dù sao “tiểu Hắc” cũng đắc tội với Âu Dương gia, không bằng bọn họ kiếm một mình hắn là đủ rồi! Bốn gã cường giả có cảnh giới Kiếm Thần kia đều sửng sốt. Tuy nhiên ngay sau đó đều đuổi theo sau. Tốc độ phi hành cao nhất của của cảnh giới Kiếm Thần, tốc độ cực kì khủng bố. Thậm chí những người có cảnh giới Kiếm Thánh ở bên kia, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng tàn ảnh. Liền mất đi bóng dáng của những người này! Nháy mắt trong không trung trở nên yên tĩnh lại. Lúc này trên mặt đất truyền đến một tiếng vang “ bịch”, thân thể không đầu của Tôn quản lí vừa mới rơi xuống mặt đất thì bị vỡ ra như đống thịt nát! Mà đầu của Tôn quản lí, lại khéo mà không thể khéo hơn, rơi xuống trước một phần của cô bé đưa cơm! Đôi mắt mở to trên cái đầu tai to mặt lớn. Ánh mắt vô thần giống như hối hận nhìn vào mộ phần của cô bé đưa cơm. Lỗ Văn cùng với đám người giám sát có cảnh giới Kiếm Thánh, cũng mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất, có từng cảm xúc lờ mờ. Tất cả chuyện này điều diễn ra quá nhanh, rất đột ngột. Thế cho nên những người này thậm chí còn chưa phản ứng, chuyện xảy ra này cũng đã xong rồi! Đối với bọn họ mà nói, chuyện hôm nay giống như mộng ảo, quá mức quỷ dị! Tuy nhiên cho dù cho bọn họ thời gian thì sợ rằng căn bản cũng không nghĩ ra. Đến tột cùng Lăng Tiêu làm sao có thể giết chết Tôn quản lí. Hay là nói, vì sao Tôn quản lí bị chết? Thân hình Lăng Tiêu trên không trung bay thẳng vào trong quặng mỏ, giống như một bóng tàn ảnh, biến mất ở cuối đường quặng mỏ, đi vào chỗ cuối vách đá. Trong tay Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện viên tị Thổ Thâm Hải Độc Long Nhãn! Thân hình hắn biến mất cực kì quỷ dị ở nơi đó. Bốn gã Kiếm Thần đuổi tới từ phía sau, nhìn tất cả mọi thứ mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó không hẹn mà tới tinh thần lực của bọn họ bùng lên, đang trải ra tìm tòi khắp nơi trong hang động một lần, vẻ mặt mệt mỏi cũng thay đổi, nhưng lại không thể tìm được bất kì dấu vết gì để lại! Bốn người nhìn lẫn nhau, cũng thấy trong mắt đối phương lộ ra biểu tình kinh hãi, một người trong đó nói : -Lưu lại hai người bảo vệ nơi này, hai người kia báo cáo cho gia tộc! Thân thể Lăng Tiêu trốn vào trong vách đá này, bắt pháp quyết độn thổ, cầm tị thổ trên tay, tinh thần lực tràn ra, đặc biệt tìm kiếm tinh thạch có năng lượng dao động hùng mạnh rồi thu vào trong chiếc nhẫn. Lúc nãy trong quá trình chém giết Tôn quản lí, Lăng Tiêu lấy được chiếc nhẫn từ trên người hắn, dùng tinh thần lực bức vỡ tầng bảo vệ, lại thấy khoảng chừng hơn một trăm hình lập phương trong chiếc nhẫn, hàng đống lớn tinh thạch, trừ những thứ đó, còn có một số vũ khí, thư tịch cùng những đồ dùng hằng ngày. Lăng Tiêu ném đi toàn bộ những đồ dùng hằng ngày, sau đó một đường đi qua mạch khoáng tinh thạch ở bên dưới. Cũng không biết trải qua bao lâu, cũng chiếm được đầy ấp trong chiếc nhẫn! Mà không gian trong nhẫn trữ vật của chính Lăng Tiêu rất lớn, cũng chỉ xếp vào hơn phân nửa! Trong đó tuyệt đại đa số là tinh thạch trung phẩm trở lên, còn có rất nhiều thượng phẩm, thậm chí là tinh thạch cực phẩm! Có thể nói, một hồi càn quét của Lăng Tiêu, thiếu chút nữa lấy hết mọi thứ trong mạch khoáng tinh thạch ở dưới thung lũng! Ít nhất là không còn thứ tốt rồi! Mà hắn không biết là, chỗ mạch khoáng thung lũng này, chiếm một phần ba toàn bộ mạch khoáng tinh thạch của Âu Dương gia! Hành động lần này của Lăng Tiêu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì xem ra không có gì, nhưng về lâu dài, trên căn bản hành động này của hắn làm lung lay căn cơ của Âu Dương gia! Khiến cho nguyên khí Âu Dương gia đại thương! Theo loại càng quét này, tinh thần Lăng Tiêu cũng trở nên mỏi mệt. Chuyện này tuyệt đối là dịp may không thể cầu được, tin rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài, bất cứ quặng mỏ tinh thạch của một thế lực nào, cũng phải cảnh giới vô cùng nghiêm ngặc! Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác một nỗi rung động trong lòng. Một luồng tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh mà lạnh lung quét về phía hắn, tâm thần Lăng Tiêu chợt thu lại, đứng ở phía dưới không nhúc nhích, giống như một tảng đá! Luồng tinh thần lực cực kỳ hùng mạnh quét qua trên người hắn, sau một lát, lại quét trở lại, cứ như thế lập đi lập lại ba bốn lần mới biến mất không thấy! Lăng Tiêu cũng không biết rốt cuộc đối phương có phát hiện mình hay không? Mặc dù hắn ngụy trang rất giỏi nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu được, ở Tu Chân giới, nếu cảnh giới hơn kém nhau nhiều thì cách làm ẩn tàng là chuyện đáng cười! Chuyện này giống như một đám con nít đang trốn, có lẽ cũng có thể giấu được nhau, nhưng nếu trong đám con nít này có một người lớn thì muốn trốn tránh để không tìm được, thì chuyện đó rất khó! Gần như là chuyện không có khả năng để hoàn thành! Tinh thần của bản thân Lăng Tiêu cũng có chút mỏi mệt, hơn nữa bên ngoài còn có gã cường giả vô danh , Lăng Tiêu quyết định rời khỏi nơi này, trong lòng dâng lên một ý niệm trong đầu: Âu Dương gia, hẹn ngày gặp lại, nhưng cũng không có chuyện sống chung với nhau đâu! Bốp nát một quả phù chút độn thổ, nháy mắt thân thể Lăng Tiêu biến mất tại chỗ. … …. Trên bầu trời bên ngoài doanh địa, vẻ mặt của gia chủ Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia trầm như nước, bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng không dám thở ra một hơi to, cúi đầu đứng đó. Âu Dương Thiên liên tiếp dùng tinh thần lực để tìm vài lần, nhưng cũng không thể phát hiện một chút tung tích của tiểu Hắc. Dựa theo sự miêu tả của bốn người này về tình huống tiểu Hắc, có lẽ hắn là một gã cường giả nhưng tuyệt đối không phải là một cao thủ vượt qua cảnh giới Kiếm Thần! Nếu không bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng liền bị đối phương thuận tay giết chết. Tuy nhiên cũng không loại trừ một khả năng chính là, đối phương không muốn có quá nhiều đắc tội với Âu Dương gia! Âu Dương Thiên Phong cảm giác mơ hồ có vài chỗ không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng, lại có người nào có thể thần kỳ trốn vào mặt đất, còn có ý muốn cướp lấy hơn phân nửa tinh thạch khoáng sản ở dưới đó. Nếu hắn có thể nghĩ tới điểm này thì sẽ không lộ ra bộ dáng như vậy rồi! Có người trong bốn gã thị vệ bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần nghĩ đến, tiều tử kia chọn biến mất trong quặng mỏ, mà không phải một chỗ nào đó ở bên ngoài, có thể nào hắn có chủ ý với tinh thạch hay không? Tuy nhiên, nếu gia chủ không tìm ra điều này, người nào mà đi nhắc nhở lão, thì đầu óc người đó có vấn đề! Bởi vì trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ quặng mỏ. Hiện tại trong quặng mỏ chỉ có án mạng thôi, nếu như lão phát hiện tinh thạch quặng mỏ của mình có vấn đề gì thì trách nhiệm của bọn họ sẽ lớn lắm!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Chương 416:  Sát và đạo được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close