Truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân : chương 569:  phong khởi vân dũng (p1)

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 569:  Phong khởi vân dũng (P1)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Lúc này lại nghe thấy Lăng Tiêu nói: - Đây là lần đầu tiên ta luyện khí vì các ngươi, cũng là lần cuối cùng. Cuộc đời tu luyện rất dài rất xa, bao gồm cả cha mẹ vào người thân, ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên cạnh để chăm sóc mọi người được. Nếu muốn đi xa hơn, muốn truy cầu trường sinh, ta chỉ là người dẫn đường cho mọi người mà thôi. Hơn nữa ta sẽ đem tất cả phương pháp luyện khí dần dần truyền thụ cho tất cả mọi người. Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, thực lực chưa đến một mức độ nhất định mà cầm trong tay pháp bảo quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn dẫn đến họa sát thân. Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này: ************* : Lúc này lại nghe thấy Lăng Tiêu nói: - Đây là lần đầu tiên ta luyện khí vì các ngươi, cũng là lần cuối cùng. Cuộc đời tu luyện rất dài rất xa, bao gồm cả cha mẹ vào người thân, ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên cạnh để chăm sóc mọi người được. Nếu muốn đi xa hơn, muốn truy cầu trường sinh, ta chỉ là người dẫn đường cho mọi người mà thôi. Hơn nữa ta sẽ đem tất cả phương pháp luyện khí dần dần truyền thụ cho tất cả mọi người. Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, thực lực chưa đến một mức độ nhất định mà cầm trong tay pháp bảo quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn dẫn đến họa sát thân. Lăng Tiêu nói có chút xúc động, bởi vì hắn đã tiến vào Độ Kiếp Kỳ. Một khi người tu chân tiến vào Độ Kiếp Kỳ thì cơ bản chỉ còn nửa bước chân là tiến vào Tiên giới. Hơn nữa Độ Kiếp Kỳ và những cảnh giới phía trước cũng có sự khác biệt. Tuy nó cũng chia ra tiền kỳ, trung kỳ và hậu kỳ nhưng lại có sự khác biệt tùy vào mỗi người tu chân, có người sẽ nghênh đón Thiên Kiếp rất nhanh. Khi đạt được trình độ này thì tất cả người tu chân đều hi vọng được ngênh đón Thiên Kiếp, đồng thời cũng là bước ngoặt đáng sợ nhất. Nếu thành công thì sẽ trở thành người tu chân Đại Thừa Kỳ, lúc nào cũng có thể phi thăng. Nhưng nếu thất bại, có thể sẽ hồn bay phách lạc rồi hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Cho nên khi Lăng Tiêu tiến vào cảnh giới này thì tâm tình đã phát sinh những thay đổi khổng lồ. Khí phách trên người hắn đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, điều này cũng có rất nhiều người thấy rõ. Nhưng ngoại trừ chính Lăng Tiêu, ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt biết được những đẳng cấp khi người tu chân đề thăng cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ. Cho nên tất nhiên không ai ngờ được lúc này Lăng Tiêu đã đạt đến một cảnh giới kinh người rồi. Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhận thấy đây đã là thời điểm để tất cả mọi người trong Thục Sơn phái trở nên độc lập. Minh không thể làm gà mẹ cả đời mà che chở cho đệ tử của mình dưới cánh. Đến khi mình rời khỏi bọn họ, Thục Sơn phái không còn sự bảo hộ của mình sẽ biến thành cái dạng gì? Có phải sẽ từ khí thế làm mọi người phải sợ hãi, trở thành bị người người ức hiếp không? Lăng Tiêu dứt bỏ tâm tư, vẻ mặt mỉm cười nói: - Cho nên những thanh kiếm này đều là độc nhất vô nhị, không thanh kiếm nào có năng lực giống thanh kiếm nào. Các ngươi mỗi người tự chọn một cây, coi như…Là ta ban thưởng cho mọi người! Mọi người vốn bị những lời nói của Lăng Tiêu sinh ra thương cảm, thoáng cái đã quên mất Lăng Tiêu vì sao lại nói như vậy mà ánh mắt mọi người lập tức đỏ hồng lên. Người bình thường vô cùng khiêm tốn lúc này cũng trở nên nóng nảy. Đây chỉ là khen thưởng đơn giản thôi sao? Pháp bảo Lăng Tiêu tự tay luyện chế...Chính là tượng trưng cho địa vị và thân phận của bản thân, lại có một loại vinh quang chí cao. Hơn nữa đây cũng chỉ là một lần duy nhất. Cho nên ngay cả Lam Hi đã rất lâu rồi không gặp cũng trực tiếp lớn tiếng nói: - Ta chọn trước, ta chọn trước! Đừng hòng đoạt trước của ta, ai muốn xông lên thì biết tay ta! Tất nhiên sẽ không có người nào dám cũng lão tổ mẫu tranh đoạt, nhưng Lam Hi cũng không phải loại người lòng tham không đáy. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào đống kiếm không có vỏ trước mặt, hàn quang chợt lóe lên trong đống bảo kiếm. Nàng phóng tinh thần lực ra, đến cảnh giới của nàng thì cực kỳ mẫn cảm với các loại năng lượng tồn tại trong không gian. Khi lựa vũ khí tất nhiên nàng cũng phải chọn loại phù hợp với mình nhất, hoặc có thể gây lên những cảm ứng tâm linh với chính mình. Đặc biệt là sau khi tu luyện công pháp Lăng Tiêu đưa, Lam Hi đã thay đổi cái nhìn vốn có đối với vạn vật bên cạnh. Võ giả Thánh Vực vốn cũng không cho phép loại ý kiến “Vạn vật đều có linh hồn”, mà sau khi tu luyện công pháp của Lăng Tiêu và dùng tâm để cảm ứng thế giới nàng mới phát hiện được mình chỉ là một con ếch quanh năm ngồi dưới đáy giếng mà thôi, thế giới trong mắt không phải chỉ nhỏ hẹp như vậy. Lam Hi ổn định hô hấp của mình lại, nàng dùng tâm để cảm ứng trong đống vũ khí. Vẻ mặt nàng dần trở nên thánh thiện, làm người ta không nhịn được phải sinh ra loại cảm giác tâm linh và tất cả đều trở nên yên tĩnh. Lăng Tiêu nhịn không được phải cảm thán trong lòng, xem ra thực lực của Lam Hi đã đạt đến một trình độ ngày càng cao. Quả nhiên, dù là thiên tài trong Thánh Vực hay thiên tài trong tu chân giới thì cũng giống như nhau, vì đối với thiên tài chân chính thì dù dùng bất kỳ phương pháp nào để tu luyện cũng không thể ảnh hưởng đến những hiểu biết của bọn họ về bản chất. Nếu nói một cách tương đối thì Lăng Tiêu cho rằng mình không bằng Lam Hi. Vì Thục Sơn phái vốn dùng kiếm nhập đạo, không biết từ bao nhiêu năm về trước kiếm kỹ đã được các tiền bối Thục Sơn chuyên nghiên cứu đến mức cực hạn. Vì vậy đối với Lăng Tiêu, hắn đến thế giới này thì điểm bắt đầu đã cao hơn không biết bao nhiêu lần so với những người bình thường, vì vậy mà hắn thường đánh bại những người có thực lực hơn hẳn mình. Nhưng Lam Hi lại không giống như vậy, nàng sống trong Thánh Vực trên vạn năm rồi! Vạn năm đó lại chuyên nghiên cứu kiếm kỹ, thỉnh thoảng linh quang lóe lên thì có thể lĩnh ngộ được một tia thiên đạo. Nhưng dù nói thế nào nàng cũng không được tiếp xúc qua công pháp tu chân thật sự. Lăng Tiêu đưa cho nàng tâm pháp của đạo gia, chưa nói một người tu chân chưa từng tiếp xúc qua, cho dù là đám người tu chân trên tu chân giới, Đạo Đức Kinh cũng tuyệt đối là một loại tâm pháp chí cao vô thượng. Những gì mỗi người nhận được từ trong đó cũng có sự khác biệt, cũng chưa từng có người nào dám vỗ ngực nói mình đã hoàn toàn hiểu rõ công pháp này. Mà Lam Hi lại chưa từng tiếp xúc qua với người tu chân, thậm chí cũng không hiểu phương pháp hành văn của tu chân giới. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian trăm năm ngắn ngủi, nàng đã dứt khoát đem những gì mình tu luyện trước đây hòa hợp vào trong một cái đạo mới. Thiên phú như vậy quả thật làm người ta cảm thấy bội phục. Đột nhiên hai mắt Lam Hi trở nên sáng ngời, ánh mắt rơi trên một thanh bảo kiếm màu xanh thẫm. Thật ra Lam Hi vừa liếc mắt đã nhìn trúng thanh kiếm này, nhưng vì muốn kiểm chứng một số ý nghĩ trong lòng mình nên Lam Hi còn quyết định thử đem mình dung nhập vào trong hoàn cảnh, thử cùng những thanh kiếm này liên lạc với nhau. Quả nhiên từ trên thanh kiếm màu xanh thẫm Lam Hi đã cảm nhận được một luồng cảm giác làm cho tâm linh của nàng rung động. Lam Hi thản nhiên cười, nói: - Chính là nó! Mọi người liên tục chúc mừng Lam Hi, nhưng những thanh bảo kiếm này có phẩm chất tương đương với nhau, dù trước hay sau cũng không quan trọng. Trong lúc chọn kiếm, điều làm Lăng Tiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà lại không hợp lẽ thường chính là bốn người Phong Linh, Y Toa, Thượng Quan Vũ Đồng và Minh Nguyệt lại thay nhau lựa chọn bốn thanh kiếm có những thuộc tính khác biệt. Phong Linh chọn một thanh kiếm có thuộc tính phong, thân kiếm màu trắng, dài ba thước, rộng bằng ba đốt ngón tay, khi sử dụng thì mang theo một luồng kình phong mãnh liệt, có thể đề thăng thực lực của người cầm kiếm lên gấp mấy lần. Y Toa lựa một thanh kiếm có thuộc tính thủy, giống như tính tình của nàng vậy. Sau khoảng thời gian trăm năm, nàng vẫn ngượng ngùng và hồn nhiên như xưa. Bình thường nàng cũng hết lòng dạy dỗ những đệ tử ngoại môn, tính tình nàng ôn hòa nên được rất nhiều đệ tử tôn kính và yêu mếm. Khi Lăng Tiêu luyện chế thanh kiếm thuộc tính thủy này, hắn đã đặt vào bên trong rất nhiều máu của ma thú thủy hệ. Đây cũng là một thử nghiệm hoàn toàn mới của hắn. Kết quả rất thành công, Y Toa đã chọn thanh kiếm có tất cả hình dạng và thuộc tính của nước. Điều làm Lăng Tiêu cảm thấy vui mừng là khi Y Toa nhìn thấy thanh kiếm này thì ánh mắt nàng lại sáng lên. Thật ra Lăng Tiêu cũng rất thích cô gái giống như muội muội nhưng vẫn rất yêu thương mình này. Những cô gái ở bên cạnh mình tính tình khác hẳn nhau, mà Y Toa lại rất ôn hòa nên làm hắn cảm thấy yên bình. Lăng Tiêu vẫn thường nghĩ cấp cho các nàng một danh phận. Dù sao mọi người cũng đã không quan tâm đến chuyện này, nhưng Lăng Tiêu tin nếu mình làm như vậy thì bọn họ sẽ rất vui vẻ. Người còn sống thì không phải đã là một niềm vui rồi sao? Nhưng nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể có được một danh phận, thì cho dù Lăng Tiêu trở thành thần tiên cũng không cảm thấy vui vẻ. Người sống trên đời cũng chỉ vì có đủ loại thất tình lục dục vui khổ buồn giận, đây mới thật sự là những màu sắc của cuộc sống. Khi Lăng Tiêu tự luyện chế những thanh vũ khí này để cho các nàng thì đã từng nghĩ, mấy năm nay mình đều cố gắng để cho những nữ nhân của mình hiểu rõ một chút nguyên lý tu chân, để cho bọn họ thử cảm ngộ vạn vật bên cạnh, cảm ngộ thế giới này, cảm ngộ thiên đạo. Dù không có thể chất để tu chân nhưng khi tu luyện kiếm kỹ đến một mức độ nhất định, cảm ngộ được pháp tắc thiên địa, trực tiếp dùng vũ lực để mở không gian cũng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng tiền đề của tất cả mọi thứ là nhất định phải có thể cảm ngộ được pháp tắc thiên đạo. Cho nên khi Lăng Tiêu luyện khí đã đem rất nhiều lực lượng pháp tắc dung nhập vào bên trong những thanh vũ khí này. Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói toạc ra, vì chỉ chính mình cảm ngộ được mới là những thứ thuộc về bọn họ. Hiện nay Lăng Tiêu thấy Phong Linh và Y Toa hình như nắm giữ một chút gì đó, hơn nữa lại còn chọn được vũ khí thích hợp với mình. Lúc này tâm tình Lăng Tiêu cũng tốt hẳn lên. Kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng là một thanh bảo kiếm có cả hai thuộc tính thủy hỏa, hợp với tính tình của Vũ Đồng, một nửa là thủy, một nửa là hỏa. Khi thực lực được đề cao, khuôn mặt của Thượng Quan Vũ Đồng đã vứt bỏ tất cả vẻ thánh khiết, làm người ta sinh ra một loại cảm giác không dám xem thường. Những thứ này cũng có liên quan đến việc nàng nhận được loại công pháp tu luyện của tổ tiên truyền thừa. Hiện nay cũng chỉ ở trước mặt Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng mới nở nụ cười. Thanh kiếm Tống Minh Nguyệt chọn hơi làm cho Lăng Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn. Vì thanh kiếm của nàng là vũ khí duy nhất Lăng Tiêu luyện chế mà không có lưỡi kiếm, thậm chí cũng có thể nói đây là một thanh vũ khí không có mũi kiếm. Bởi vì đây chỉ là một thanh kiếm gỗ. Đây là một cây kiếm màu xanh biếc, mặt kiếm có những luồng khí tức tự nhiên rất tinh khiết. Thanh kiếm này cũng không có thành phần kim loại, mà những năm gần đây Lăng Tiêu được tự do đi đây đi đó rồi lấy được một cây gỗ cực kỳ cứng rắn. Sau đó hắn không sử dụng bất kỳ máu của con ma thú nào, cũng không pha trộn bất kỳ kim loại quý giá nào vào. Hắn chỉ dựa vào khả năng luyện khí thông thao của mình, sau khi luyện rồi phế hơn ba chục lần cuối cùng mới luyện chế thành công một thanh bảo kiếm có chứa những luồng khí tức sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ. Mà tính tình của Minh Nguyệt cũng không phải là dịu dàng và ôn hòa. Nhưng nếu hai nha đầu Xuân Lan và Thu Nguyệt chọn loại kiếm này thì Lăng Tiêu cũng không cảm thấy giật mình. Cho nên Lăng Tiêu nhịn không được phải đảo mắt nhìn về phía Minh Nguyệt, hỏi: - Minh Nguyệt, vì sao nàng lại chọn thanh kiếm này? Tống Minh Nguyệt cười rất tươi, sau đó nói: - Phu quân không biết đó thôi, muội vừa nhìn thấy thanh kiếm này đã sinh ra một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, giống như nó trời sinh thuộc về muội vậy. Mà những bảo kiếm sắc bén, muội cầm trong tay cảm thấy rất thiếu khuyết, cho nên muội chọn nó. Hoàng Phủ Nguyệt than thở nói: - Khí tức tự nhiên trên thanh kiếm này rất đậm, làm ta sinh ra loại cảm giác giống như đang ở trong rừng rậm vậy! Diệp Tử nhìn thoáng qua Lăng Tiêu sau đó nói: - Không sai, bản lĩnh luyện khí của phu quân đặc biệt cao minh! Lăng Tiêu nhìn Minh Nguyệt, hắn gật gật đầu tán dương nàng, sau đó nói: - Ta hy vọng các nàng đều có thể trở thành những nhân vật truyền kỳ. Tống Minh Nguyệt khẽ cười nói: - Có nhân vật truyền kỳ như phu quân ở trước mặt là được rồi, chúng ta tự nguyện là những nữ nhân đi phía sau phu quân. Lăng phu nhân ở bên cạnh nói một câu rất thích hợp: - Tiêu Nhi, khi nào ta mới được ôm một đứa cháu đây? Lăng phu nhân vừa nói lời này ra, vẻ mặt đám phụ nữ đều đỏ bừng. Tuy đều là những người trên trăm tuổi, nhưng năm tháng trong Thánh Vực trôi qua rất nhanh, hơn nữa mỗi lần bế quan đã là năm năm hay mười năm rồi. Nếu nói về tâm tính thì các nàng cũng không có nhiều thay đổi lớn so với năm xưa. Lăng Vận Nhi ở bên cạnh cười ngây thơ nói: - Trước đây ta cũng đã từng nghĩ đến chuyện làm tiểu cô cô, không ngờ bây giờ đã trở thành một người trăm tuổi mà cô cô thì vẫn còn chưa được làm. Lăng Tố che miệng cười khẽ, sau đó nói: - Ngươi có thể đi tìm Hoa đại ca. Lăng Vận Nhi bĩu môi, cặp mắt xinh đẹp của nàng đảo qua đảo lại rồi khinh thường nói: - Suốt ngày không thấy được hình bóng của Đại ca ở đâu cả, nói là vì cảm thấy tu vi của mình mà cảm thấy xấu hổ nên suốt ngày bế quan, ngay cả một người nữ nhân ở bên cạnh cũng không có. Còn Tam ca không tốt à! Ta có nhiều chị dâu như vậy, cho nên, Tam ca, huynh cần phải nỗ lực đấy! Lúc này Lăng phu nhân ở bên cạnh cười mắng: - Nha đầu quỷ, không biết lớn nhỏ! Lăng Vận Nhi thè cái lưỡi nhỏ ra, thật ra nàng cũng có lời muốn nói rõ với mẫu thân, về chuyện nàng và tỷ tỷ. Nếu như số mệnh không phát sinh những thay đổi lớn như vậy thì các nàng vẫn là những cô con gái nhà quý tộc, như vậy không biết đã lập gia đình biết bao năm trước rồi. Cho dù không phải thông qua gia tộc thì cũng nhất định sẽ tìm được người yêu thích hợp với mình. Hơn nữa đã trăm năm trôi qua, sợ rằng đã sớm trở thành một bà cô rồi. Nghĩ lại những cừu nhân đối đầu năm xưa, bây giờ sợ rằng đã không còn ở nhân thế nữa. Dù vẫn còn sống thì sợ rằng cũng già sắp chết, mà bây giờ mọi người ở đây vẫn còn trẻ, vẫn xinh đẹp như xưa. Nên trong lòng Lăng Vận Nhi và Lăng Tố tình cảm không còn là thứ mà bọn họ muốn theo đuổi nữa. Sau khi đã từng trải thì ánh mắt tất nhiên cũng cao hơn, huống hồ còn có Lăng Tiêu ở đây sắp đặt sẵn tất cả. Nhà mình có một người thân ưu tú như vậy là một loại hạnh phúc, đồng thời cũng là một loại bất hạnh. Bởi vì các nàng muốn tìm được một người xuất sắc hơn Lăng Tiêu là một chuyện không có khả năng, nếu không bằng Lăng Tiêu các nàng cũng cảm thấy chướng mắt. Cho nên dùng lời Lăng Tố để nói thì tìm kiếm tình cảm không bằng cầu trường sinh. Ngày hôm nay Xuân Lan và Thu Nguyệt cũng đã thoát khỏi thân phận tỳ nữ và có địa vị cực cao trong Thục Sơn phái. Nhưng hai nàng vẫn tỏ ra sẵn lòng mãi mãi làm thị nữ của Lăng Tiêu. Tương Vân Sơn lúc này cũng đi lại nói: - Thuộc hạ cả gan khẩn cầu chủ công cử hành hôn lễ. Một mai khi chủ công đến ngày phi thăng, Thục Sơn phái…Cần phải có hậu nhân của chủ công tọa trấn! - Đúng vậy, chúng ta cũng khẩn cầu chủ công làm đại hôn. Hơn nữa, ta còn kiến nghị để Vân Sơn huynh và chủ công làm hôn lễ cùng một ngày, nhân tiện cũng mời đoàn người Tương gia, để xem vẻ mặt của Tương Vân Bưu lúc đó như thế nào, ha ha! Những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, không phải chỉ có mình Vương Chân. Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc cũng hơi xấu hổ, từ ánh mắt tràn đầy tình cảm khi hai người nhìn nhau là có thể biết được. Nếu Lăng Tiêu đồng ý, tất nhiên hai người sẽ nghìn lần vạn lần bằng lòng. Lúc này những người khác cũng bắt đầu ồn ào theo, cơ hội để trêu ghẹo Lăng Tiêu quả thật quá ít. Hơn nữa khi thực lực liên tục tăng mạnh, trên người Lăng Tiêu lại có một luồng khí phách ôn hòa và tự nhiên rất nồng đậm, lại càng làm cho người khác có một loại uy áp nói không nên lời. Khi đối mặt với hắn thì không kìm được phải sinh ra cảm giác kính sợ. Thượng Quan Vũ Đồng lúc này cũng vừa cười vừa nói: - Được rồi, các ngươi không nên ồn ào nữa. Ngày nay Thục Sơn phái chúng ta tuy không còn điều gì phải lo lắng, nhưng vẫn còn họa xâm lược, Liên Minh Phương Nam vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói. Tuy chúng ta dùng đan dược để giúp đỡ Liên Minh Nam Châu nhưng ta cũng cảm thấy không xem trọng đám người này. Tất cả gia tộc trong Liên Minh Phương Nam đều có thù hận đối với chúng ta, nếu Liên Minh Nam Châu ngã xuống thì chúng ta sẽ là mục tiêu đứng mũi chịu sào. Cho nên lúc này nhiệm vụ của chúng ta là vừa nỗ lực toàn thể, đề thăng thực lực của mình, mặt khác phải cố gắng lôi kéo một số minh hữu. Ta tin, cuối cùng thì Liên Minh Phương Nam cũng sẽ chọn phương pháp thỏa hiệp với chúng ta. Lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng làm cho mọi người đang cười đùa ầm ĩ lại trở nên trầm mặc. Hiện nay ai cũng biết tình cảnh Thục Sơn phái phải đối mặt, trừ khi mãi mãi không muốn phát triển, nếu không cũng chỉ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của Lăng Tiêu, đây không phải là một biện pháp có thể an nhàn cả đời được. Hơn nữa tuy tâm của các nàng đều đặt trên người Lăng Tiêu nhưng ngay cả Diệp Tử cũng không dám nói hoàn toàn hiểu rõ những ý nghĩ trong lòng Lăng Tiêu. Khi thực lực đề thăng càng cao thì lại càng có thể cảm giác được sự thần bí của Lăng Tiêu. Hơn nữa những loại truy cầu chí cao vô thượng này làm các càng thật sự không có lòng tin giữ lại bước chân tiến về phía trước của Lăng Tiêu. Cho nên không phải các nàng không có ý kiến, nhưng thật sự không ai có hy vọng xa vời sẽ được gã cho Lăng Tiêu, đôi chim sẽ cùng nhau cất cánh giống như phu thê trong phàm tục. Có thể giữ lại loại cảm giác tri kỷ tinh thần ở mức độ như hiện nay thì các nàng đã cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc rồi. Bởi vì các nàng là những người đầu tiên đi vào trong cõi lòng Lăng Tiêu, cũng đúng lúc hắn chưa quật khởi, đã từng đồng cam cộng khổ mới có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng hắn. Những người tới sau như Lãnh Thiên Thiên ưu tú và xinh đẹp, như Hoắc Thanh Thanh tràn đầy tuổi xuân và nóng bỏng, nào có ai không phải những cô gái xuất sắc? Nhưng ở trong lòng Lăng Tiêu, thái độ của hắn đối với các nàng sợ rằng cũng chỉ giống như đối với bạn bè và đệ tử mà không có bất kỳ suy nghĩ gì khác. Cho nên khi nghe thấy lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng, chúng nữ cũng không thất vọng, theo bản năng tất cả đều muốn chuyển đề tài sang vấn đề Thượng Quan Vũ Đồng đang nói. Mà trong mắt Lăng phu nhân lại lóe lên một tia thất vọng. Bà vô cùng hy vọng Lăng gia có hậu nhân, tuổi thọ quá dài cũng có chút khổ não. Loại cảm giác trống rỗng và cô quạnh cứ dài dằng dặc làm bà đặc biệt muốn có một tiểu hài tử để đùa giỡn. Cho nên trong lòng Lăng phu nhân rất hoài niệm về nhân giới năm xưa, khi bốn anh em họ Lăng vẫn còn nhỏ. Tam nhi Lăng Tiêu tuy là người có thiên mạch, nhưng trong lòng người làm mẹ như bà thì hắn và những người con khác không có gì khác biệt. Khi mọi người bắt đầu đem những suy nghĩ của mình chuyển đến đề tài của Thượng Quan Vũ Đồng thì lại nghe thấy giọng nói ôn hòa và bình tĩnh của Lăng Tiêu truyền đến. - Mẫu thân đã vất vả nhiều rồi, chúng ta chuẩn bị làm chuyện hôn sự thôi. Ta đối với phương diện này không hiểu chút nào, nên cứ làm phiền mẫu thân vậy! Lăng Tiêu nói xong cũng không ngẩng đầu lên nhìn những vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả mọi người đứng ở đây đều ngây ngẩn người. Hắn lại nói tiếp: - Vân Sơn theo ta nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, để hắn cùng làm hôn lễ với ta cũng được. Còn chuyện Tương gia bên kia cứ tùy vào ý nguyện của Vân Sơn ngươi. Ta tin ngươi sẽ không muốn nhìn Tương gia bị diệt môn, dù sao đó cũng là người thân của ngươi. Nhưng những người năm xưa hại ngươi cũng không thành vấn đề, cho dù ngươi muốn lúc đó Tương Vân Bưu đến đây tự nhận lỗi, ta cũng có thể làm được cho ngươi. Tương Vân Sơn nhìn Hạ Tuyết Ngọc lúc này nước mắt đã chảy thành dòng, hắn cũng cảm thấy vành mắt mình đã đỏ hồng. Hai mươi năm cũng chỉ là một khoảng thời gian để một người cường giả trong Thánh Vực bế quan, trong dòng lịch sử dài dằng dặc của Thánh Vực thì ngay cả một rung động thật nhỏ cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì hai mươi năm kia đã hầu như phá hoại cả đời bọn họ. Hạ Tuyết Ngọc dùng sức lắc đầu, không che giấu những giọt lệ đang chảy trên gương mặt xinh đẹp. Sau đó nàng nức nở nói: - Tông chủ, nếu như vậy thì lúc này gương mặt của ta có thể trở về như xưa không? Trong đám người ở đây có rất nhiều người sửng sốt, trong mắt họ thì Tuyết Ngọc là một người phụ nữ cao quý và xinh đẹp nổi danh khắp Nam Châu, hầu như nàng đã được coi là người phát ngôn của Thục Sơn phái. Địa vị thế này ngay cả tộc trưởng của những gia tộc đỉnh cấp cũng không dám xem thường. Phần lớn mọi người đều biết Tuyết Ngọc là nữ nhân trong lòng của Tương Vân Sơn, nhưng tất cả mọi người đều không biết những tình hình phong ba năm xưa. Mà cũng không ngờ khuôn mặt xinh đẹp kia của Tuyết Ngọc lại là mặt nạ! Người nào có thể làm được loại mặt nạ cao siêu như vậy? Đã đạt đến mức độ không thể phân biệt được thật giả, thậm chí những người ở đây thực lực cường đại mắt sáng như đuốc mà cũng nhìn không ra! Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói: - Tuyết Ngọc, nhiều năm qua muội đã phải oan ức, muội và Vân Sơn đều là môn hạ Thục Sơn, tất nhiên ta muốn trả lại một công đạo cho các ngươi. Tuy nó đến muộn nhưng ta sẽ làm cho tất cả mọi người ở Nam Châu biết các ngươi bị oan. Hạ Tuyết Ngọc ra sức cắn môi, sau đó khẽ dùng tay chà xát lên gương mặt mình. Một mặt nạ mỏng trong suốt dần lộ ra, khi Tuyết Ngọc kéo mặt nạ xuống, xuất hiện trước mặt mọi người là một gương mặt có cách biệt một trời một vực so với mặt nạ...Gương mặt tuyệt đại giai nhân. Mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, đôi mắt xinh đẹp của Lam Thiên Mai đang nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Tuyết Ngọc. Nàng nhịn không được phải lắc đầu than nhẹ: - Kỹ thuật như thần, đúng là kỹ thuật như thần! Nàng nói xong thì cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm. Nàng không phát hiện ra ánh mắt của Lam Hi lúc này, từ khi Lăng Tiêu nói đến chuyện hôn sự thì đã bắt đầu có chút mất tự nhiên. Nhưng Lam Hi dù sao cũng là người có tu vi tuyệt thế, muốn che giấu tâm tình của mình thì rất dễ dàng. Lam Hi để lộ ra một chút tình cảm như vậy cũng vì chút mục đích khác. Nàng có lẽ đang hy vọng Lăng Tiêu có thể nhìn thấy, nhưng đáng tiếc là lúc này lực chú ý của Lăng Tiêu cũng không phải đặt trên người nàng. Lam Hi thanh nhẹ một tiếng, nhịn không được phải cười khổ trong lòng: - Tiểu tử kia, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, sao ta lại sinh ra hứng thú với hắn như vậy chứ? Thục Sơn phái đang dần trở nên hùng mạnh, tất nhiên cũng không cần ta thủ hộ nữa rồi. Cho nên đây là lúc ta cần đi ra ngoài nhìn thế giới chân thực. Ừ! Sau khi bọn họ làm đại hôn, cái Lam Hi ta muốn chính là một độ cao mới. Nàng cũng không biết sau khi Lăng Tiêu đưa ra quyết định này, thì những người có tâm tình tổn thương và chán nản, chỉ có mình nàng thôi sao? Lãnh Thiên Thiên là người đầu tiên cúi đầu, nàng lặng lẽ đứng ở phía sau. Lam Thiên Mai cũng thở dài trong lòng, vẻ mặt không có gì biểu hiện ra bên ngoài mà vẫn rất trong sáng. Hoắc Thanh Thanh dám yêu dám hận lại đem tất cả các loại mất mát trực tiếp viết lên trên mặt, trong lòng thầm nghĩ: - Cuối cùng hắn cũng thành thân rồi. Mà trong lòng hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt lại càng trở nên thấp thỏm không yên. Bởi vì các nàng không biết cho đến bây giờ trong lòng Lăng Tiêu có hình bóng của mình hay không. Nhưng đối với đám người Lăng phu nhân đây lại là một tin tức quá tốt! Thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng hơn khi Thục Sơn phái trở thành môn phái đệ nhất trong Thánh Vực. Đặc biệt là Phong Linh và Y Toa lại trở nên ngây dại, vẻ mặt xinh đẹp lộ vẻ khó tin, sợ rằng dù thế nào cũng không thể ngờ Lăng Tiêu lại đột nhiên đưa ra quyết định này. Nếu không phải trong lòng Phong Linh vẫn còn giữ lại vài phần lý trí, thì sợ rằng đã thốt lên câu hỏi: - Đây là thật sao? Khi nhìn thấy vẻ mặt của những người khác vừa có hâm mộ lại có ánh mắt phức tạp thì chúng nữ đều biết đây không phải là chuyện đùa, đây là một sự thật không gì thật hơn! Mọi người đang cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của mình, Phong Linh nhìn Hạ Tuyết Ngọc hỏi: - Vân Tuyết tỷ tỷ có thể nói rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra được không? Tỷ giấu chúng ta đến khổ. - Đúng vậy, đúng vậy! Vân Tuyết tỷ tỷ, mau nói những chuyện xảy ra năm xưa đi. Y Toa luôn ôn hòa và ngượng ngùng cũng nhịn không được phải lên tiếng hỏi Tuyết Ngọc. Lúc này vẻ mặt tinh xảo và xinh đẹp của Y Toa cũng trở nên ửng đỏ, nàng chỉ có thể dùng phương pháp di chuyển lực chú ý này mới làm cho những kích động trong lòng mình hồi phục trở lại. Hạ Tuyết Ngọc băng tuyết thông minh sao lại không biết tâm tư của đám người Phong Linh chứ? Tất nhiên nàng sẽ không đi bắt bẻ các tông chủ phu nhân tương lai. Phải biết rằng trước khi có đại hôn thì tất cả mọi người đều biết những người phụ nữ sắc nước hương trời này là nữ nhân của tông chủ. Tất cả mọi người lúc nào cũng giữ sự tôn kính, nhưng dù sao cũng cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Mà một khi các nàng và Lăng Tiêu chính thức cử hành hôn lễ thì tất cả đều trở thành tông chủ phu nhân. Trong mắt tất cả đệ tử Thục Sơn phái thì đây cũng là một tiến triển khổng lồ của môn phái. Từ trước đến nay tuy đám người Thượng Quan Vũ Đồng vẫn đảm nhiệm vai trò sư phụ của rất nhiều đệ tử Thục Sơn phái, nhưng về mặt thân phận lại không có một vị trí xác định. Vì vậy là cũng có các đệ tử âm thầm theo đuổi các nàng, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi vì các nàng đều là những phụ nữ tài sắc song toàn, nếu không có ai thích và theo đuổi thì mới là chuyện lạ. Lúc này Hạ Tuyết Ngọc lau nước mắt trên mặt, sau đó dùng giọng êm tai nói ra những chuyện phát sinh năm xưa. Rất nhiều người không biết những phong ba xảy ra năm xưa nên lúc đầu vẫn còn mang theo một nụ cười ung dung, nhưng sau khi nghe được một lúc, những người phụ nữ có cảm tình phong phú thì ánh mắt trở nên đỏ hồng. Nghe thấy Tương Vân Sơn bị phế đi tu vi một cách oan uổng, bị đuổi ra khỏi nhà cũng không chịu nhận mình làm phản, vẫn tin tưởng vào người yêu của mình, lúc này hầu như tất cả phụ nữ đều rơi lệ. Mặc dù Lăng Tiêu cũng chưa từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng hầu như tất cả phụ nữ ở đây đều có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Tuyết Ngọc. Vì năm xưa khi Lăng Tiêu còn ở trên nhân giới cũng từng phải chịu rất nhiều điều không công bằng. Sau khi Vân Tuyết nói xong, Phong Linh nhịn không được nói: - Không ngờ trong Thánh Vực cũng xảy ra những chuyện như vậy. Vân Tuyết tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, tất cả chúng ta sẽ đứng ở phía sau hậu thuẫn cho tỷ. Tuy biết Hạ Tuyết Ngọc mới là tên thật, nhưng Phong Linh các nàng đều gọi Hạ Tuyết Ngọc là Vân Tuyết theo thói quen. Thật ra những phong ba năm xưa phát sinh trên người Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì Thượng Quan Vũ Đồng các nàng đều biết nhưng không được rõ ràng. Ngày hôm nay các nàng nghe Vân Tuyết nói mới phát hiện ra người phụ nữ bình thường có chút tranh cường hiếu thắng, cũng không thua kém so với một Hoàng Phủ Nguyệt thích “Khoe khoang”, lại ẩn chứa một chuyện xưa thê lương như vậy. Cho nên ngày hôm nay tất cả mọi người cuối cùng cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ Hạ Tuyết Ngọc. Chuyện hôn sự của tông chủ Thục Sơn phái tất nhiên không thể làm qua loa được. Dù Lăng Tiêu và các nàng đồng ý thì Lăng phu nhân cũng không đồng ý, tất cả những người có vị trí trong Thục Sơn phái từ trên xuống dưới cũng không đồng ý. Là tông chủ của một môn phái hùng mạnh, nhất đại luyện đan tông sư, cường giả thanh niên của Nam Châu, vì vậy hôn lễ của Lăng Tiêu tất nhiên phải làm sao cho nở mày nở mặt, hơn nữa cũng phải mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Nam Châu. Từ giờ khắc này trở đi, tất cả Thục Sơn phái đều trở nên bận rộn. ... .... Từ khi Tương Văn Bưu gia chủ tương lai của Tương gia nhận được một phong thiếp mời thì cứ giam mình trong phòng một ngày một đêm không đi ra ngoài. Nếu có người đến gọi cửa thì đều bị hắn mắng lớn rồi đuổi ra ngoài. Nghe nói những đồ trang sức giá trị liên thành trong phòng đã bị hắn đập nát hơn phân nữa. Tương Vân Bưu cố gắng làm tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, hắn liên tục nói với chính mình: - Tương Vân Bưu, ngươi là gia chủ tương lai của Tương gia, không ai có thể kéo ngươi từ trên địa vị này xuống được. Tương Vân Sơn kia chẳng qua chỉ là một đệ tử bị đuổi ra khỏi cửa Tương gia thôi. - Trong Nam Châu chưa nghe nói có bất kỳ người nào bị trục xuất ra khỏi nhà lại quay trở về làm gia chủ. Huống hồ Tương gia ngày hôm nay là một thành viên trọng yếu của Liên Minh Phương Nam, mà Tương Vân Sơn lại ở trong Thục Sơn phái, lại đại biểu cho thế lực của Liên Minh Nam Châu. - Nên Tương gia dù có cân nhắc lại trên phương diện này, cũng căn bản không cho phép Tương Vân Sơn nhập vào lại Tương gia. - Như vậy mình còn phải sợ cái gì nữa? Trong lòng Tương Vân Bưu hiểu rõ, hắn không sợ Tương Vân Sơn quay về tranh giành vị trí gia chủ, điều này căn bản không phải hiện thực. Hắn sợ chính là những tranh chấp năm xưa. Tuy hắn rất tin tưởng, tất cả những chứng cứ chứng minh sự thanh bạch của bọn Tương Vân Sơn đã sớm trở thành tro bụi, nhưng trong lòng Tương Vân Bưu vẫn có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời. - Hạ Tuyết Ngọc rõ ràng đã chết rồi, có rất nhiều người nhìn thấy! Như vậy...Tên si tình Tương Vân Sơn kia sắp cưới ai? Trong lòng Tương Vân Bưu lại có những suy nghĩ rất xấu xa: - Nghe nói có rất nhiều mỹ nhân bên cạnh Lăng Tiêu, không phải là...Là có người bị Tương Vân Sơn quyến rũ chứ? Ha ha, tên Lăng Tiêu kia đúng là loại người có khả năng chịu đựng. Sau khi suy nghĩ thông suốt thì cuối cùng Tương Vân Bưu cũng ra khỏi phòng, vẻ mặt hắn cũng không còn khó coi nữa. Lúc này lại có thủ hạ đi đến, khẽ hỏi: - Chủ công, Thục Sơn phái mời... .... Tương Vân Bưu dùng giọng thản nhiên hỏi: - Liên Minh Phương Nam còn có nhà nào muốn đi không? Hạ nhân kia hơi chần chừ, sau đó nói: - Minh chủ Tôn gia cũng đã tỏ vẻ muốn đi, hơn nữa minh chủ Tôn Hạo Thiên...Cũng quyết định tự mình đi. Tương Vân Bưu đột nhiên ngẩn người ra, hắn biết mình nhất định là bỏ lỡ một cái gì đó, sau đó hỏi: - Tôn minh chủ hắn...Muốn tự mình đi, vì sao? Tên thủ hạ kia nhìn trái nhìn phải thấy không còn người nào khác mới khẽ nói: - Chủ nhân, tiểu nhân phải bỏ ra cái giá rất lớn mới mua chuộc được người ở bên cạnh Tôn minh chủ, mới biết được thái độ của Tôn minh chủ. Hắn nói là oan gia nên giải không nên kết, hơn nữa đan dược của Thục Sơn phái quả thật là thần kỳ. Cho nên một môn phái lấy đan dược làm chủ thì không nên nhỏ nhen gia nhập vào bất kỳ phương thế lực nào mà phải bảo trì một thái độ trung lập mới đúng. Tương Vân Bưu nheo mắt rồi suy nghĩ một lúc về câu nói này, sau đó nói: - Ta muốn nghe những câu nói thật. Tên hạ nhân kia lúc này mới nói: - Đây quả thật là nguyên nhân chủ yếu mà gia chủ Tôn gia đến Thục Sơn chúc mừng hôn lễ của Lăng Tiêu trước. Nhưng tiểu nhân nghe những người trong nội bộ Tôn gia lén lút thảo luận, nói là nhiều lần Liên Minh Phương Nam bị tổn thất nặng nề cũng không phải do liên minh, mà tất cả đều do Lăng Tiêu. Cho nên phải đi thỏa hiệp, là bởi vì...Sợ bị đánh! Tương Vân Bưu lúc này mới gật đầu hài lòng, sau đó mới hừ một tiếng nói: - Nói bậy! Thực lực Tôn gia mạnh mẽ thế nào các ngươi căn bản đều không biết! Sợ bị đánh sao? Chỉ bằng vào Lăng Tiêu? Nếu nói thuật luyện đan của Lăng Tiêu thần kỳ, thì cái này ta thừa nhận. Nếu nói trận pháp của hắn hùng mạnh, điều này ta cũng thừa nhận. Dù sao đây cũng đều là những chuyện rõ như ban ngày, nhưng nếu nói chỉ một mình Lăng Tiêu có thể đánh cho Liên Minh Phương Nam phải sợ hãi, Tương Thủy à, ngươi cảm thấy điều này có thể xảy ra được sao? Ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có chút kiến thức sao? Tương thủy cứng miệng, thật ra hắn cũng biết tâm bệnh của gia chủ nhà mình, dù sao cũng không muốn thừa nhận sự hùng mạnh của Thục Sơn phái. Trong lòng gia chủ không bao giờ muốn tiếp nhận chuyện Thục Sơn phái ngoại trừ trận pháp và đan dược còn có thực lực không thể xem thường. Hơn nữa Tương Thủy cũng biết trước đây không lâu ở bên ngoài chỗ tiếp giáp giữa Nam Châu và hải ngoại đã xảy ra một trận chiến. Tôn Lập cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của Tôn gia bị đánh bại thảm hại rồi quay đầu chạy trốn. Chuyện này có rất nhiều người trong Liên Minh Phương Nam biết, lúc này tất cả mọi người đã sinh ra nỗi sợ hãi rất khủng khiếp đối với Thục Sơn phái. Tuy nói một người sẽ mãi mãi không thể chống đỡ được một môn phái khổng lồ, nhưng chỉ cần Lăng Tiêu còn ở lại một ngày thì Thục Sơn sẽ là một cấm địa. Chuyện này hoàn toàn là thật, ít nhất là cho đến bây giờ không người nào có thể thay đổi được. Cũng không phải tất cả cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong đều đâm đầu vào giống như Tôn Lập. Tương Vân Bưu nhìn thấy Tương Thủy tâm phúc của mình không dám phản bác lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nói: - Nếu đã như vậy thì ta đi! ... .... Cùng lúc này Diệp Thiên người đã biết mất rất lâu cũng đột nhiên quay về Diệp gia. Vì trận chiến giữa Diệp Thiên và Lăng Tiêu mà rất nhiều đệ tử của Liên Minh Phương Nam bị Lăng Tiêu phế bỏ công lực trở thành tàn phế, mà Diệp Thiên lại biến đi đâu mất, cũng không đi ra giải thích nửa câu. Cho nên dù là ở trong nội bộ Diệp gia cũng có rất nhiều người phản đối Diệp Thiên. Võ giả thiên tài thì có ích lợi gì chứ? Một người không biết gánh vác trách nhiệm sẽ mãi mãi không được trọng dụng. Cho dù hắn có tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, cũng không thể trở thành nhất đại tông sư làm người khác phải bội phục. Cho nên ngay cả gia chủ Diệp gia vẫn thường chiều theo ý của Diệp Thiên, lúc này cũng rất phê bình đối với Diệp Thiên. Diệp Thiên cảm thấy sau khi mình trở về gia tộc thì bầu không khí có chút quỷ dị, bộ dạng hắn vẫn còn tràn đầy hãnh diện như trước, hắn hướng về phía một người đầy tớ nói: - Gia chủ đâu? Kêu hắn đi tới gặp ta. Vẻ mặt của tên đầy tớ kia trở nên bối rối, trong lòng cảm thấy tức giận mà không dám nói. Thầm nghĩ tên Diệp Thiên thiếu gia này hầu hạ rất khó, dù thực lực ngươi hùng mạnh nhưng cũng đừng kiêu ngạo quá như vậy chứ? Những cường giả tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của Diệp gia tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Ít nhất là bây giờ cũng có hai người. Hơn nữa, Diệp Thiên thiếu gia ngươi còn chưa đạt đến cảnh giới này, mà cứ cho là ngươi đã đạt đến rồi, chẳng lẽ trong mắt ngươi gia chủ chỉ là một người hét đến thì đến nói đi thì đi sao? Những lời này hắn không dám nói ra, nhưng hắn cũng không có gan đi đến nói với gia chủ Diệp gia. Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên một âm thanh thản nhiên: - Thiên Nhi đã quay về rồi, lần này quay về không biết có thể ở nhà được bao lâu đây? Tên đầy tớ này của Diệp gia trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, là gia chủ Diệp gia tự mình đi đến. Vẻ mặt anh tuấn của Diệp Thiên không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào, hắn thản nhiên nói: - Là gia chủ đến sao? Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với ông! Gia chủ Diệp gia dừng chân ở bên ngoài, trong đôi mắt bình tĩnh cũng không kìm được phải bùng lên một chút tức giận, nhưng sau đó lão lập tức bình tĩnh lại. Sau rất nhiều năm, sóng to gió lớn hắn đã từng trải qua rất nhiều, những tình huống thế này cũng chưa phải lần đầu trải qua, cho nên mặc dù trong lòng lão rất tức giận nhưng vẻ mặt lại không hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào. Lão đẩy cửa tiến vào phòng rồi nhìn Diệp Thiên nói: - Thiên nhi, ngươi có điều gì muốn nói à? Diệp Thiên khoát khoát tay với tên đầy tớ, sau đó nói: - Đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên nói: - Gia chủ, người cũng đã mệt mỏi rồi, thoái vị nghỉ ngơi đi! Gia chủ Diệp gia đột nhiên ngẩn người ra, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, hắn hét lên: - Diệp Thiên! Ngươi thật to gan! Ngươi không phải đã quên mình là một đệ tử Diệp gia rồi chứ? Diệp Thiên cũng không bị lời nói của gia chủ Diệp gia làm cho sợ hãi, hắn khẽ nhíu chân mày lại rồi thản nhiên nói: - Sao? Ta là con dâu của người sinh ra, không phải đệ tử Diệp gia thì là đệ tử nhà nào? Gia chủ Diệp gia tức đến đỏ mặt, sau đó lão cả giận nói: - Diệp Thiên, ngươi nghĩ thử xem sau nhiều năm như vậy Diệp gia có chỗ nào không tốt với ngươi? Từ tu luyện cho đến vì ngươi mà dẹp yên đủ loại tai họa do chính mình gây ra, đã có chuyện gì đối xử tệ bạc với ngươi không? Không ngờ ngày hôm nay ngươi lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Ngươi biết không, Diệp Thiên, lần trước ngươi chiến đấu với Lăng Tiêu, sau đó có rất nhiều người tinh anh gia tộc trong bị phế công lực, Diệp gia chúng ta đã phải chịu áp lực lớn thế nào, ngươi không biết, ngươi không biết gì cả! Trước đây ta làm tất cả cho ngươi là vì tu luyện, vì Diệp gia, nhưng không ngờ ngay cả vị trí của ta ngươi cũng muốn ngồi lên. Ngươi tưởng rằng...Làm một người gia chủ chỉ cần có chút thực lực của kẻ thất phu, một tên ích kỷ như ngươi là có thể được sao! Vốn ta cũng muốn bồi dưỡng ngươi trở thành gia chủ tương lai, nhưng bây giờ xem ra ngươi đã không có tư cách để tiếp nhận địa vị gia chủ Diệp gia nữa rồi. Bây giờ ta sẽ triệu tập trưởng lão hội, Diệp Thiên, ta muốn mở trưởng lão hội để trừng phạt ngươi! Diệp Thiên vẫn mỉm cười nghe những lời nói của gia chủ Diệp gia, hắn nhìn vẻ mặt vì tức giận mà trở nên đỏ hồng của gia chủ rồi khẽ cười nói: - Gia chủ, ngài quá kích động rồi! Ta đã khi nào nói Diệp gia đối đãi với ta không tốt, đã khi nào muốn làm phản Diệp gia chứ? Ngài không phải đã nói là rất mệt mỏi, khi làm gia chủ không có chút thời gian thoải mái để tu luyện sao? Cho nên bây giờ ta chỉ muốn cho ngài một cơ hội mà thôi, không ngờ ngài lại không cảm kích, nhưng cũng không sao. Khi ngài thật sự giải nhiệm chức gia chủ thì sẽ hiểu, không làm gia chủ sẽ rất tốt. Hơn nữa Diệp gia trong tay ngài sẽ mãi mãi không bao giờ trở thành một gia tộc hạng nhất, lại càng không phải là gia tộc độc nhất vô nhị trong Thánh Vực. Nhưng nếu nó vào trong tay ta, gia chủ, ngài tin không, lần này sau khi đi tham gia hôn lễ của Lăng Tiêu thì Diệp gia ta sẽ là minh chủ của Liên Minh Phương Nam. Mười năm sau Diệp gia ta sẽ thống nhất Nam Châu. Trăm năm sau, Diệp gia ta...Trong Thánh Vực...Sẽ là độc nhất vô nhị...Gia tộc vương giả.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Chương 569:  Phong khởi vân dũng (P1) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close