Truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân : chương 620:  đàm phán hoà bình

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 620:  Đàm phán hoà bình
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
- Có ý tứ gì? Lăng Tiêu khẽ mỉm cười. Sau đó nói: - Không có ý tứ gì! Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Đại Sở quốc của ngươi lập quốc cũng được, mở mang lãnh thổ cũng thế, nhưng xung quanh thành Vọng Thiên này hai vạn dặm, là địa bàn của Thục Sơn ta! Mặc kệ là ngươi, hay là người nào khác, chỉ cần chưa được ta cho phép mà tiến vào vùng lãnh địa này, sẽ bị ta coi là khiêu khích. Mà các ngươi... không những là xâm nhập, còn tấn công vào nữa! Mạc Vong! Ngươi hiểu ý của ta chứ? Mạc Vong biến sắc, rốt cục không kìm nổi lửa giận trong lòng: - Lăng Tiêu! Ngươi nói hươu nói vượn! Thành Vọng Thiên thế lực lớn nhất cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến ba bốn ngàn dặm, biến thành gấp đôi cũng chỉ sáu bảy ngàn dặm, khi nào thì thành phạm vi hai vạn dặm? - Hiện tại! Lăng Tiêu vô cùng xác định nhìn Mạc Vong, thản nhiên nói: - Chính là hiện tại! Các ngươi thực sự nghĩ rằng tiến công địa bàn của ta, nhưng không cần phải trả giá chút nào rồi có thể rời đi sao? - Được... được! Mạc Vong bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, giống như là đang nhìn một người chết: - Trẫm gặp qua người có lòng tham không đáy. Nhưng chưa từng gặp qua lòng tham như ngươi vậy! Vốn ta còn muốn nói chuyện hòa bình với ngươi, hiện tại xem ra, cũng đã không cần thiết rồi! Vậy ra tay đi! Để ta nhìn xem, rốt cuộc tông chủ Thục Sơn ngươi lợi hại, hay là quân Đại Sở quốc của ta lợi hại! Mạc Vong thầm nghĩ trong lòng: “Tuy rằng trận pháp của ngươi lợi hại, tuy rằng kiếm kỹ của ngươi vô song, nhưng Mạc Vong ta dễ chọc lắm sao? Nghĩ Mạc Vong ta sau Thần chiến chuyển thế hơn hai mươi lần, rốt cục hôm nay tu luyện tới cảnh giới Kiếp Hậu Thần này lại chỉ có thể thi triển ra uy lực của kiếm kỹ Kiếp Tiền Thần sao? Nếu như ta ra tay một kiếm chém chết ngươi cũng không thành vấn đề, có điều nếu làm như vậy ắt sẽ dẫn tới Thanh Hà phát hiện ra ta.” Mạc Vong nghĩ trong lòng, sắc mặt giận dữ trên mặt cũng dần dần dịu xuống, nhìn Lăng Tiêu trầm giọng nói: - Lăng Tiêu! Ta có một đề nghị: có lẽ chúng ta thật sự có thể ngồi xuống nói chuyện tốt hơn. Lăng Tiêu nhướn mày, không có hứng thú gì lắm nói: - Ngươi không quản tới sống chết của đám quân đội ngươi sao? Mạc Vong thản nhiên nói: - Thừa cơ hội, để cho bọn chúng tăng thêm kiến thức cũng rất tốt. Lăng Tiêu gật gật đầu, rất lớn phương thu hồi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, sau đó buông lỏng: - Như vậy có thể nói rồi. Mạc Vong nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt lóe sáng nói: - Lăng Tiêu! Thực lực của ngươi đích xác rất mạnh, thậm chí có phần vượt qua nhận biết của ta! Ta thừa nhận, ta có hơi xem thường ngươi! Tuy nhiên, mỗi người trong Thục Sơn phái đều có thể có thực lực như ngươi vậy sao? Ngươi có thể cam đoan bọn họ vĩnh viễn đều trốn ở dưới cánh của ngươi sao? Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói: - Mạc Vong! Ngươi muốn nói điều gì, cứ nói thẳng ra! Ta không thích nói quanh co. Còn có một điều, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, là ngươi muốn đàm phán với ta, chứ không phải ta muốn đàm phán với ngươi! Môn nhân Thục Sơn phái có phải đều có thực lực như ta hay không, với ngươi không có gì quan hệ, hơn nữa... quân đội Đại Sở quốc của ngươi, sợ là yếu hơn đó! - Ta thừa nhận! Mạc Vong rất thống khoái gật gật đầu: - Ta thừa nhận ngươi nói có đạo lý, hơn nữa dưới sự bảo vệ của hộ sơn đại trận, chỉ cần môn nhân Thục Sơn phái của ngươi không ra ngoài, thì không ai có thể đủ năng lực làm gì được bọn họ, có lẽ qua mấy vạn năm, mỗi người bọn họ đều có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn. Nhưng ngươi dám cam đoan, trên đời này, thật sự không có người nào có thể phá được đại trận của ngươi sao? Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " - Mạc Vong! Ta nói rồi, ta thích nghe lời nói thật. - Ta nói chính là lời nói thật! Thục Sơn phái thoạt nhìn tạm thời là không đếm xỉa đến bên ngoài. Nhưng trên thực tế, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng! Khi ngọn lửa chiến tranh hoàn toàn bốc cháy lên, toàn bộ Thánh Vực... Mạc Vong duỗi hai bàn tay, quơ một vòng, sau đó lớn tiếng nói: - Sẽ không có bất cứ thế lực nào có thể lựa chọn chỉ lo cho thân mình! Hoặc là... bị hủy diệt! Hoặc là... bị sáp nhập! Đại Sở quốc vì sao tới? Chính là bị bọn họ ép tới! Bằng không sơn trang Sở gia ta rời xa thế tục, nơi đó cảnh sắc tuyệt đẹp linh khí sung túc, cần gì phải lội xuống vũng nước đục này? Mạc Vong nói xong, ánh mắt lóe sáng nhìn Lăng Tiêu, nhưng vẫn không thể thấy trên mặt Lăng Tiêu điều muốn nhìn thấy, hắn không khỏi thầm mắng trong lòng: “Khá lắm tiểu tử giảo hoạt!” Mạc Vong trong lòng mắng, ngoài miệng nói tiếp: - Dưới tình huống như vậy, các ngươi chỉ có lựa chọn bám vào một thế lực hùng mạnh... Đúng lúc này Lăng Tiêu cắt ngang câu nói của Mạc Vong, trên mặt lộ vẻ tươi cười: - Nói vậy các hạ cũng nghe nói qua quan hệ giữa Thục Sơn phái và Liên minh Nam Châu. Nếu như lựa chọn chỗ dựa dẫm, Thục Sơn phái hà cớ gì không lựa chọn thế lực Liên minh Nam Châu như vậy để dựa vào? Huống chi, không sợ nói cho ngươi biết một sự thật: Ta sẽ không đồng ý Thục Sơn phái dựa vào bất cứ thế lực nào! - Ngươi thực cố chấp! - Điều này cùng cố chấp không quan hệ, ngươi không hiểu! - Nếu như ta đem tặng vị trí quân Đại Sở quốc cho ngươi thì sao? Mạc Vong rốt cục tung đòn sát thủ. Nhưng mà, Lăng Tiêu trả lời, lại khiến Mạc Vong thất vọng tột cùng. - Ta không thích của lạ. Mạc Vong đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra, thở phào một cái, sắc mặt dần dần âm trầm xuống: - Lăng Tiêu! Nhất định phải đánh sao? - Nói đùa! Khí thế cả người Lăng Tiêu đột nhiên biến đổi, giống như là một con hùng sư vốn đang nằm úp sấp ngủ say, trong giây lát bừng tỉnh lại, mở to mắt, phóng xuất ra một thân sát khí lạnh giá. Lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mạc Vong: Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " - Các ngươi cũng đã đánh tới cửa Thục Sơn, không ngờ lại còn có thể nói ra lời nói ngây thơ như thế! Mạc Vong! Ngươi ra tay đi! Ta ngược lại muốn nhìn ngươi Thần chuyển thế này, rốt cuộc có thể có bản lĩnh gì! Mạc Vong giật mình cả kinh, bật lui về phía sau hai bước: một là Lăng Tiêu phóng xuất ra tới sát khí quá mức sắc bén, dũng mãnh như Mạc Vong cũng không thể không né tránh khỏi cạnh sắc; hai là lời nói của Lăng Tiêu quả thực quá kinh người, hắn làm thế nào biết ta là Thần chuyển thế? Trong mắt Mạc Vong chợt lóe ra tia sáng hung ác. Hắn đã đầu thai hơn hai mươi lần, mục đích chính là muốn hoàn toàn rửa sạch dấu vết Thần chuyển thế của mình. Cho dù là Thanh Hà hiện tại cũng không có khả năng nhìn ra cội nguồn của hắn là gì! Bởi vì Mạc Vong rất hiểu biết tính tình của Thanh Hà: nếu hắn là Thần mà không trung thành với Thanh Hà, kết cục chỉ có một chữ chết! Nhưng nếu hắn là người, thành lập thế lực to lớn như vậy, tương lai cho dù không thể lật đổ, không thể hoàn toàn chém giết được Thanh Hà, nhưng vẫn có thể lựa chọn đầu nhập vào Thanh Hà! Thanh Hà thích nhất, chính là khống chế thế lực như vậy, sau đó hắn sẽ biến thế lực thành tín đồ của hắn! Mà nay không ngờ bị Lăng Tiêu nhìn ra căn nguyên của mình, Mạc Vong gần như trong nháy mắt liền động sát tâm. Gần như không kìm nổi lập tức muốn ra tay giết chết ngay người trẻ tuổi đã khiến tâm thần hắn bất an. Nhưng Mạc Vong vẫn lựa chọn nhịn xuống. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình vận dụng lực lượng mạnh nhất, Thanh Hà lập tức có thể cảm ứng được ngay! Không riêng Thanh Hà có thể cảm ứng được, tin rằng bên trong Thánh Vực này, còn có rất nhiều rất nhiều cường giả cùng chính mình không sai biệt lắm có thể cảm ứng được. Mà trong số cường giả đó, sao biết có bao nhiêu người trung thành với Thanh Hà chứ? Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " Mạc Vong đột nhiên mỉm cười, hắn cười chính mình vẫn còn xem thường người trong thiên hạ. Hơn nữa, hắn cũng không sợ! Rốt cục hắn hiểu được vì sao Lăng Tiêu lợi hại như vậy, cảm thấy như mình đã nắm bắt được nhược điểm lớn nhất của Lăng Tiêu. - Lăng Tiêu! Không thể không thừa nhận ngươi rất lợi hại! Ta thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt! Có thể đoán được thân phận của ta, vậy ngươi cũng là Thần chuyển thế à? Năm đó Thần Giới vô cùng rộng lớn, mọi người không có duyên gặp gỡ quen biết cũng là bình thường. Hôm nay nếu có thể gặp nhau, vậy cứ xem đó là hữu duyên. Hơn nữa không quản ngươi có nguyện ý thừa nhận hay không, tình cảnh Thục Sơn phái hiện tại cũng không hay ho lắm. Cho nên Lăng Tiêu! Không cần hành động theo cảm tính, giữa chúng ta kết minh mới là thực tế nhất! Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu, trong lòng biết Mạc Vong hiểu lầm thân phận của mình, hắn nói thầm: “Ngươi muốn hiểu lầm thì tùy ngươi”: - Mạc Vong! Kết minh ta không thể đồng ý! - Vậy ngươi muốn gì? Mạc Vong lúc này cũng nhìn ra, Lăng Tiêu đúng thật sự không có ý định kết minh cùng mình, hắn có chút thất vọng, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ: “Xem giọng điệu Lăng Tiêu, nếu không kết minh với ta, chỉ sợ cũng sẽ không kết minh với những người khác! Một khi đã như vậy, cứ nghe xem hắn có ý gì là được.” - Như vậy tốt lắm. Lăng Tiêu thở phào một cái, xem ra Mạc Vong cũng không muốn đánh nhau với mình: - Tuy rằng ta sẽ không kết minh với các ngươi, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi một điều: nếu Đại Sở quốc gặp phải nguy hiểm, Thục Sơn phái sẽ không ngồi xem! Nhất định sẽ âm thầm trợ giúp, nhưng nếu muốn chúng ta quang minh chính đại trợ giúp, chuyện đó là không có khả năng. Hơn nữa, thành Vọng Thiên phạm vi hai vạn dặm... - Ngươi thật quá đáng! Mạc Vong căm tức nhìn Lăng Tiêu, Đại Sở quốc gần như có một nửa giới tuyến tiếp giáp với thành Vọng Thiên, Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói một câu, sẽ làm cho bọn họ mất trắng hơn một vạn dặm đất đai. Cho dù đất đai trong Thánh Vực không đáng giá, đất đai rộng lớn của cải dồi dào, nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một quốc gia, Mạc Vong cũng không có khả năng tự mình quyết định, chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói: - Lăng Tiêu! Chuyện này, ta không thể dễ dàng đáp ứng ngươi. Như vậy đi, ba ngày sau, ta sẽ trả lời cho ngươi! Mạc Vong nói xong, thân thể hóa thành một luồng sáng lung linh, nhanh chóng biến mất bên ngoài không gian. Còn lại Lăng Tiêu một người, lăng không đứng ở chỗ này, Yêu Huyết Kiếm nổi lơ lửng sau lưng Lăng Tiêu. Thần thức của Lăng Tiêu đã bao phủ trong phạm vi ngàn dặm, bao gồm bầu trời cao vô cùng vô tận trên đỉnh đầu kia. Nhưng không có cảm nhận được chút dao động gì, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Thanh Hà kia hoặc là bản thân mạnh ra nhiều lắm, hoặc là không có chú ý tới nơi đây. Lăng Tiêu thật không tin tin tức mình không chết, đến bây giờ Thanh Hà còn không biết, nếu như vậy, thật ra Lăng Tiêu có vài phần xem thường Thanh Hà rồi. Quân đội Đại Sở quốc rút lui, để lại một trường cảnh đổ nát hoang tàn. Tuy nhiên nguyên vốn quân đội năm vạn người của Mạc Vong, cũng chỉ còn lại có hơn bốn vạn người, trong đó đa số là bị mấy đạo kiếm khí của Lăng Tiêu giết chết. Đã hòa bình hơn mười vạn năm nay, lúc này rốt cục mọi người chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, càng làm cho thế nhân nhận thức được chỗ lợi ích của một quốc gia! Liên minh Nam Châu năm đó cũng thế, Liên minh Nam Phương hiện tại cũng vậy, cho dù phát động chiến tranh quy mô nhỏ, trên cơ bản cũng đều là chiến đấu trong địa phương, chưa bao giờ chứng kiến qua toàn cảnh kỷ luật nghiêm minh như thế. Trận chiến tranh này, khiến Liên minh Nam Châu và Liên minh Nam Phương đều ý thức rằng: Lập quốc... chính là xu thế phải làm. Vương Thành và Lý Thắng hai người khóc không ra nước mắt nhìn căn cứ địa của gia tộc tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Trong trận chiến này tổn thất ít nhất là Ngô gia, nhưng cũng có rất nhiều kiến trúc bị hủy, chiến sĩ gia tộc cũng bị chết rất nhiều. Về phần dân chúng bình dân trong thành Vọng Thiên, lại càng thê thảm lớp chết lớp bị thương. Bên trong thành tiếng kêu than vang dậy khắp bốn phương. Vương Thành và Lý Thắng hai người không có đưa ra bất cứ chỉ thị gì với gia tộc, ngay trước tiên tìm đến Ngô Anh. Từ thời điểm này, Ngô gia trở thành gia tộc đệ nhất của thành Vọng Thiên cũng không ai có thể ngăn cản, nhưng mà Ngô Anh cũng không có vui sướng gì đáng nói. Ba người đều ý thức được: một khi ba đại gia tộc rời khỏi Thục Sơn, thì đối mặt với các thế lực chân chính hùng mạnh, chỉ là một trò đùa của người ta. các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé cám ơn trước Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Chương 620:  Đàm phán hoà bình được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close