Truyện [Dịch] Thốn Mang : chương 180:  phúc hề họa hề

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
[Dịch] Thốn Mang
Chương 180:  Phúc hề họa hề
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Nghe được lời của Tiêu Diêu tán nhân, Lý Dương sửng sốt, nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Diêu, loáng cái hắn đã hiểu được tâm ý của nghĩa phụ mình. Nhìn ánh mắt lúc này đã đỏ lên của Nam Cung Lam và Tằng Phong mấy người, trong lòng Lý Dương ngầm cảm thán: - Thần kiếm Tử Điện trước mặt, có lẽ mấy người Nam Cung Lam, Tằng Phong này sẽ giết sạch tất cả những người muốn cướp đoạt nó thôi. Ngay lập tức, nhãn thần của Lý Dương đã nhìn về Tiêu Diêu tán nhân với vẻ vô cùng kiên định. - Nghĩa phụ, người yên tâm, con sẽ không vào đó đâu! Trên mặt Tiêu Diêu tán nhân lộ ra một nụ cười nhẹ. - Nghĩa phụ, người phải cẩn thận đó! Lý Dương nhìn về phía mấy người Tằng Phong, Nam Cung Lam đã lâm vào tình trạng mắt đỏ rực lên thì liền nhập tức nhắc nhở nghĩa phụ mình. Tiêu Diêu tán nhân vui vẻ cười rồi khẽ gật đầu, tiếp đó thân hình lão lóe lên rồi lao vào bên trong, Lý Dương thì an tâm đứng bên ngoài nham động mà xem tình hình tranh đoạt thần kiếm sẽ phát sinh. Bên trong lòng núi trống rỗng. - Róc rách, róc rách! Tiếng suối chảy vang lên khắp trong lòng núi, thậm chí Lý Dương còn ngửi thấy mùi của những cọng rêu xanh tươi màu bích lục bên dòng suối, nó phảng phất như mang theo mùi vị của những giọt sương đọng trên mặt đất lúc sáng sớm. Chính giữa hang động trống rỗng trong lòng núi. Thanh trường kiếm tử sắc trông rất cổ xưa được cắm trên một khối đá đen thui to lớn, những con tử sắc điện xà (rắn điện màu tím, ý chỉ những dòng điện) vây quanh, kiếm khí tung hoành, nhưng tất cả lại bị bạch sắc quang tráo hoàn toàn bao lấy. - Oành! Oành! Oành! … Mấy người Nam Cung Lam, Tằng Phong đều lao lên như thiểm điện và công kích vào bạch sắc quang tráo, hiển nhiên ai cũng muốn kích tan cái quang tráo màu trắng kia ra rồi đoạt lấy thần kiếm. - Cút đi chỗ khác! Một đạo kiếm quang của Nam Cung Lam lóe lên, bạch mi lão giả nọ lập tức phải vất vả né tránh, tiếp đó những tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, y phục của bạch y lão giả đã bị chém rách tan, máu tươi bắn ra tung tóe. Lão giả đó vội vã lù lại sau mấy chục mét. Tằng Phong, Hữu Di cũng xuất ra những chiêu cực kì độc ác, vô số đạo kiếm quang chém đến mấy người Thiết Oa chân nhân. Hiển nhiên đám Đại La kim tiên này muốn giết hoặc đánh tàn phế mấy tiểu nhân vật này đi, nếu không khi mấy Đại La kim tiên tranh đoạt thần kiếm sẽ không dám phóng tay phóng chân mà đánh. - Xoẹt! Tiêu Diêu tán nhân một kiếm xuất ra, Ngọc Minh chân nhân nhãn thần lập tức trở nên rã rời, tâm thần lão đã hoàn toàn bị chấn động. - Bùm! Thân thể Ngọc Minh chân nhân đã nổ tung, máu thịt bắn ra tung tóe, dưới Kiếm Chi Bi Sát của Tiêu Diêu tán nhân, Ngọc Minh chân nhân lập tức hóa thành tro bụi, một đạo quang mang lóe lên trên tay Tiêu Diêu tán nhân, Quy Nguyên châu đã ở trên tay lão. - Ngọc Minh! Tằng Phong đột nhiên nhìn thấy cảnh này, lập trức trong mắt hắn lóe lên một tia lăng lệ, đồng thời một đạo quang mang bắn thẳng tới Tiêu Diêu tán nhân. Tiêu Diêu tán nhân chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng tránh khỏi. Tằng Phong hai mắt đỏ bừng lên, Ngọc Minh chân nhân có chết, hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng còn Quy Nguyên châu! Quy Nguyên châu chính là trung cấp tiên khí, hơn nữa là một tiên khí có tính phòng ngự, so với tiên khí có tính công kích còn quý báu hơn. Quy Nguyên châu lại bị Tiêu Diêu tán nhân giết người đoạt vật ngay trước mắt mình, Tằng Phong lúc này giống như vừa ăn phải ruồi vậy (kiểu ví von của TQ), phẫn hận vô bỉ. - Hừ, Tằng Phong, ngươi đừng có ở đây mà phát cuồng, trước nay Tiêu Diêu ta chưa từng coi ngươi ra gì đâu, muốn đánh nhau ư, lẽ nào ta lại sợ ngươi? Tiêu Diêu tán nhân nuốt luôn Quy Nguyên châu xuống, tiếp đó cười lạnh nhìn Tằng Phong nói. Hiện giờ, về công kích Tiêu Diêu tán nhân có Kiếm Chi Bi Sát, hơn nữa còn là dùng tiên kiếm Luyện Tâm công kích. Về mặt phòng ngự lại có Quy Nguyên châu, lão còn lo lắng cái gì nữa chứ? Với tu vi tâm cảnh đạt tới Tiên Quân tiền kì của lão mà thôi động Kiếm Chi Bi Sát thì có lẽ đến Tằng Phong cũng bị chấn động mà biến thành kẻ ngốc luôn. Tằng Phong liếc nhìn Nam Cung Lam rồi lại nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân, hắn hậm hực hừ lạnh một tiếng, tiếp đó không nói gì nữa. Hắn hiểu được, nếu hắn động thủ với Tiêu Diêu tán nhân, Nam Cung Lam mà ở một bên đánh lén, lúc đó thì không ổn rồi, cuối cùng không phải là Nam Cung Lam được thoải mái sao? Lần này tới Phàm Nhân giới chỉ là vì thần kiếm Tử Điện, so với thần kiếm Tử Điện thì Quy Nguyên châu chẳng đáng là gì nữa rồi. Do chuyện Tiêu Diêu tán nhân giết chết Ngọc Minh chân nhân, cướp đoạt Quy Nguyên châu nên cuộc chiến đấu vừa rồi đã ngưng lại. Tứ đại yêu thú Thiết Oa chân nhân, Tuyết Cơ, Chân Tất, Sa đều đã trọng thương rồi, nếu còn tiếp tục bị mấy Đại La kim tiên tiếp tục công kích thì có lẽ bọn họ đều coi như xong, Thiết Oa chân nhân lập tức lấy ra Vân Thiên đan và đưa cho ba yêu thú kia. Kim Kiếm tôn giả lạnh lùng nhìn Đại La kim tiên Hữu Di, một kiếm vừa rồi của Hữu Di chút nữa đã giết chết hắn. Nếu không phải là có Kim Kiếm tôn giả có tiên kiếm Tường Kim thì có lẽ lão đã chết ngay tức khắc rồi. Người đáng thương nhất lúc đó chính là vị bạch mi lão giả kia, chẳng có ai giúp đỡ, nhưng lão cũng có thể coi là có cốt khí, lão nhìn trừng trừng vào Nam Cung Lam rồi đứng vào một góc mà chậm rãi tĩnh tu để hồi phục thương thế. - Giết hay lắm, lão gia hỏa Ngọc Minh chân nhân này đáng chết lắm rồi, hừ hừ! Lý Dương đang đứng trong nham động quan chiến lộ ra vẻ rất cao hứng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nghĩa phụ hắn giết chết Ngọc Minh chân nhân, cướp lấy Quy Nguyên Châu. - Bạch sắc quang tráo kia không ngờ lại có sức phòng ngự kinh khủng như vậy! Lý Dương nhìn lớp quang tráo màu trắng kia, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạch sắc quang tráo vẫn y nguyên như cũ. Chịu qua một loạt công kích, bạch sắc quang tráo kia vẫn không chịu một chút ảnh hưởng nào. Nam Cung Lam, phu thê Tằng Phong và Hữu Di, Tiêu Diêu tán nhân bốn người vây quanh thần kiếm Tử Điện. Mấy người Kim Kiếm tôn giả, tứ đại yêu thú, bạch mi lão giả đều đứng ở phía sau, khuôn mặt người nào cũng lộ ra vẻ khó coi. Tuy bọn họ cũng muốn tranh đoạt, nhưng trong lòng mỗi người cũng tự hiểu rằng thực lực bản thân còn chưa đủ, vừa rồi chỉ vì mình lao lên cho nên mới bị Đại La kim tiên công kích. Lúc này đừng nhìn đám người này đều an phận đứng ngoài mà lầm, trên thực tế họ đều đã chuẩn bị ổn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay cướp đoạt. Đối mặt với thần kiếm Tử Điện, cho dù liều mạng cũng là đáng giá. - Cửu Thiên kiếm điển, Long Biến kiếm điển thiên, phá! Nam Cung Lam hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm mang kim sắc bỗng đằng không và hóa thành một con kim sắc cự long, lợi trảo và lân phiến (vẩy) của con kim sắc cự long này Lý Dương đều có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Ngay sau đó kim sắc cự long bèn ngâm lên một tiếng rồi từ trên không trung mãnh liệt đánh xuống, nó giống như một mũi lợi tiễn lao thẳng xuống, mục tiêu chính là ... bạch sắc quang tráo. - Bùm! Kim sắc cự long lập tức hóa thành những mảnh vụn và tiêu tan trong không gian. Nhưng bạch sắc quang tráo kia cũng chỉ rung động có một chút, tiếp đó chẳng có động tĩnh gì nữa, không ngờ nó lại chẳng chịu chút ảnh hưởng nào. - Không lấy ra chút thực lực thì đừng mong phá được cấm chế này, Nam Cung Lam, ngươi đừng nằm mơ nữa! Tằng Phong cố ý nói, hắn và Hữu Di không xuất thủ mà ở bên cạnh quan sát, hắn đã nhìn ra rồi, cấm chế này muốn phá cũng chẳng hề dễ dàng, nó đã có thể khốn trụ được thần kiếm Tử Điện, muốn phá thì cần phải dùng đến không ít khí lực. Tằng Phong đã chuẩn bị để dành lại một chút khí lực, vào thời khắc cuối cùng, khi tranh đoạt thần kiếm Tử Điện hắn sẽ xuất toàn bộ ra. - Nam Cung, “Cửu Thiên kiếm điển” ngươi đã luyện đến thiên kiếm điển thứ năm Kiếm Hoàng, sau lại dùng chiêu thức của thiên kiếm điển thứ ba để công kích chứ? Ngươi cũng quá biết ẩn tàng thực lực đó! Hữu Di bên cạnh cố ý nói. Nam Cung Lam trong lòng có chút kinh ngạc, hắn luyện tới thiên thứ năm Kiếm Hoàng thời gian còn chưa lâu, tuy đây chẳng phải là bí mật nhưng kể cả là người ở Thục Sơn kiếm phái biết đến cũng chẳng phải là nhiều. Vậy mà bây giờ người của Thượng Thanh cung lại biết được. Hiển nhiên… hiển nhiên bọn chúng có ý đồ không tốt đối với Thục Sơn kiếm phái. Cửu Thiên kiếm điển, thiên thứ năm Kiếm Hoàng, Nam Cung Lam tuy đã luyện thành, nhưng khi thi triển một chiêu ra cũng phải tiêu hao mất rất nhiều năng lượng. Nếu vì cái bạch sắc quang tráo này mà xuất ra một chiêu, như vậy sẽ bị tiêu hao mất quá nửa năng lượng, khi tranh đoạt thần kiếm sẽ rất bất lợi. - Tằng Phong, Hữu Di, hai ngươi muốn ta đi trước để lãng phí công lực sao? Đừng năm mơ nữa, muốn phá tan cấm chế này thì mọi người cùng xuất thủ, Nam Cung Lam ta không phải là kẻ ngốc đâu! Giờ đã là lúc chẳng cần quan tâm đến chuyện mặt mũi, Nam Cung Lam cũng chẳng cần để ý gì nữa. Tằng Phong mỉm cười quay đầy lại, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Diêu tán nhân nói: - Tiêu Diêu đạo hữu, tại sao ngươi cũng không xuất thủ vậy? - Hừ! Tiêu Diêu tán nhân khẽ cười lạnh, lão hừ một tiếng rồi quay đầu đi, căn bản chẳng thèm nhìn đến Tằng Phong một cái. Lập tức, Tằng Phong, Hữu Di, Nam Cung Lam, Tiêu Diêu tán nhân bốn người tựa hồ như đã lâm vào cục diện bế tắc. Tất cả đều đã phát hiện ra, muốn phá được cái bạch sắc quang tráo này ra thập phần khó khăn, muốn phá ra nhất định phải tiêu hao mất quá nữa công lực, mà chẳng ai lại nguyện ý lãng phí công lực vào cái lúc này cả. Nhưng, không phá cái bạch sắc quang tráo này ra thì lại chẳng thể động đến thần kiếm Tử Điện kia! - Cục diện bế tắc! Nhìn thấy tất cả, Lý Dương không khỏi mỉm cười, tiếp đó hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống nền nham động, dù sao thì việc tranh đoạt thần kiếm tịnh không phải là trong một giờ nửa khắc là xong được. Đột nhiên… Một luồng năng lượng vừa cường đại vừa hùng hậu sau nháy mắt đã bao phủ lấy Lý Dương, Lý Dương phảng phất giống như một cánh buồm nhỏ trong biển lớn vậy. Dưới sức mạnh của biển cả, hắn chẳng còn chút sức phản kháng nào. Sức mạnh cường đại đó bao bọc lấy Lý Dương, tiếp đó là một loạt chấn động. Còn lúc này, Tiêu Diêu tán nhân theo thói quen liếc mắt nhìn ra nham động bên ngoài, lão thường xuyên chú ý đến nơi đó, theo đạo lí thì Lý Dương cũng sẽ ở đó mà nhìn thấy tất cả bên trong. Đột nhiên Tiêu Diêu chân nhân biến sắc. - Lý Dương! Thì ra Lý Dương vốn phải ở đó đã không thấy đâu nữa rồi, trong lòng Tiêu Diêu chân nhân lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng, thân hình lão hóa thành một đạo thiểm điện mà lao thẳng ra ngoài nham động xem xem có chuyện gì xảy ra. - Oành! Thân hình Tiêu Diêu tán nhân phảng phất giống như đã va phải vật gì vậy, lão bị chấn cho rơi xuống đất, thì ra cánh cửa vốn không có chút trở ngại nào nay phảng phất giống như đã xuất hiện một cấm chế không thể nhìn rõ, Tiêu Diêu tán nhân đã chẳng còn biện pháp nào để đi ra. - Lý Dương! Tiêu Diêu tán nhân lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng, lão tin rằng Lý Dương không thể chưa nói tiếng nào với lão mà đã đi rồi. “Trong Vân Vụ sơn này trận pháp cấm chế trùng trùng, ta vốn cho rằng ở trong nham động đó thì sẽ an toàn, nhưng mà ngờ nơi đó cũng có cấm chế, Lý Dương khẳng định là đã dính phải một trận pháp cấm chế rồi!” Nghĩ đến đây, Tiêu Diêu tán nhân càng thêm lo lắng. Đi đến Vân Vụ sơn, Tiêu Diêu tán nhân đã cảm thấy sự tình nơi đây không nằm trong tầm khống chế của mình nữa rồi. Trong cái Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận đó, vô luận là công kích thế nào cũng ko phá vỡ nổi bạch sắc quang tráo, bây giờ lại có cái cấm chế trong suốt không nhìn thấy được ở cửa này. Tất cả những điều này nói lên rằng, sự tình ở Vân Vụ sơn này đã vượt ra ngoài sự không chế của Tiêu Diêu tán nhân. - Phá! Một đạo quang mang màu máu từ thân thể Tiêu Diêu tán nhân bắn ra, nó trực tiếp bắn vào cái cấm chế trong suốt đó. Quang mang hồng sắc đó chính là tiên kiếm Luyện Tâm mà Tiêu Diêu chân nhân hiếm khi lấy ra, tiên kiếm Luyện Tâm tuy chỉ là hạ phẩm tiên khí nhưng nó lại lại được dung hợp với tinh huyết của Tiêu Diêu tán nhân, do Tiêu Diêu tán nhân dùng tính mạng của bản thân mình song tu luyện chế. Những tiên nhân khác thì đa phần đều là tìm lấy một thanh tiên kiếm, sau đó rồi luyện hóa và sử dụng, nhưng như vậy thì chẳng thể bằng được tiên kiếm Luyện Tâm mà Tiêu Diêu tán nhân dùng tính mạng rồi song tu luyện chế ra. Thanh tiên kiếm Luyện Tâm này chính là tính mạng của Tiêu Diêu tán nhân nên khi dùng thì uy lực của nó vô cùng to lớn, nhưng cũng không phải là không có khuyết điểm. Một khi tiên kiếm Luyện Tâm vỡ nát thì Tiêu Diêu tán nhân cũng sẽ hồn phi phách tán, đây cũng là khuyết điểm của việc dùng tinh huyết bản mệnh để tiền hành song tu luyện chế. - Phốc! Năng lượng phản chấn mãnh liệt truyền lại, quá kịch liệt, Tiêu Diêu tán nhân thổ ra một ngụm máy tươi, nhưng đến máu tươi cũng chẳng thể phun qua khỏi cánh cửa, máu tươi bắn đến cấm chế trong suốt ở cánh cửa đó thì liền giống như va phải một lớp màng mỏng vậy. Tiêu Diêu tán nhân trong lòng càng thêm lo lắng, rút cục là đã có chuyện gì xảy ra rồi? Công lực của Lý Dương Tiêu Diêu tán nhân biết rõ, Lý Dương có thể tiến được vào đây phần lớn là do quang tráo phòng hộ mà lão đã phải dùng một phần năm năng lượng của mình để bố trí ra. Chỉ dựa vào bản thân Lý Dương thì chẳng có chút hi vọng nào để lao được đến đây, dù sao Lý Dương cũng chỉ mới tới Độ Kiếp kỳ mà thôi. Án chiếu theo sự an bài của trận pháp cấm chế, càng đi vào sâu thì càng lợi hại, có lẽ hiện nay Lý Dương đã gặp phải một đại trận còn lợi hại hơn Ngũ Lôi Thiên Phạt rồi! Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận mặc dù chỉ là bỏ ra một phần thực lực thôi nhưng có có thể giết chết được cả La Thiên Thượng Tiên trung kỳ cao thủ, án chiếu theo quy luật thì có lẽ Lý Dương sẽ gặp phải trận pháp cấm chế dùng để đối phó Đại La kim tiên cao thủ. Nếu thật sự là như vậy thì Lý Dương căn bản chẳng còn chút sinh cơ nào! Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Diêu tán nhân càng thêm khó nhìn. - Phốc! Một ngụm tiên huyết phun ra, sắc mắt Tiêu Diêu tán nhân đã trở nên đỏ bừng, quá nửa năng lượng trong thể nội lão ào ra, đây đã là một đòn cường đại nhất của lão rồi, huyết hồng sắc trên tiên kiếm Luyện Tâm càng thêm lăng lệ, tiên kiếm Luyện Tâm rung lên một trận mãnh liệt, tiếp đó đâm thẳng về cấm chế trong suốt không nhìn thấy được trước mặt. - Bùm! Tiêu Diêu chân nhân lại bị phản chấn một lần nữa, một ngụm máu tươi lại từ trong miệng trào ra, sắc mặt lão sau nháy mắt đã trở nên trắng bệch cấm chế trong suốt kia căn bản chẳng bị một chút ảnh hưởng nào, một kích cường đại nhất của Tiêu Diêu chân nhân đánh tới mà cấm chế trong suốt đó không hề bị ảnh hưởng chút nào? Chênh lệch thật sự quá lớn! - Tiêu Diêu đạo hữu, bỏ đi, những đại trận tại Vân Vụ sơn này đều là do Tiên đế Thiên Nhàn Tử dựng ra, trận pháp cấm chế mà y bố trí ra, cho dù là tùy tiện bố trí thì mấy người chúng ta cũng chẳng thể phá nổi, chúng ta chỉ có thể tiếp nhận thôi! Nam Cung Lam khuyên bảo. - Tiên đế? Tiêu Diêu chân nhân trong lòng chấn động, thực lực thật sự của mình bất quá mới chỉ là Đại La kim tiên tiền kỳ, cấm chế đại trận mà Tiên đế bố trí ra mình có cơ hội phá nổi sao? Điều này giống như, một con kiến so với một con rồng vậy, liệu có chút khả năng nào không? - Lý Dương! Trong lòng Tiêu Diêu tán nhân càng thêm sợ hãi, lão còn nhớ những lời lão nói với Ảo Quang chân nhân lúc ban đầu khi tiến vào Vân Vụ sơn, lúc đó Tiêu Diêu tán nhân rất tự tin mà nói với Ảo Quang chân nhân và tán tiên Lãnh Vũ rằng lão có thể bảo hộ được cho Lý Dương, cho nên mới mang Lý Dương vào trong, nhưng bây giờ... Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Diêu tán nhân nổi lên một sự áy náy vô cùng mãnh liệt. - Lý Dương, con trai của ta, nghĩa phụ có lỗi với con a! Tiêu Diêu tán nhân phảng phất như sau nháy mắt đã tan vỡ vậy, lão quỳ trước cảnh cửa, nước mắt tuôn trào. Nhưng lúc này, tại một nơi khác. Lý Dương vừa bị cơn lốc năng lượng hùng hậu đó cuốn đi, giờ “bịch” một phát và rơi xuống đất, hắn chậm rãi định thần lại và ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát bốn phía...

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Thốn Mang

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Thốn Mang Chương 180:  Phúc hề họa hề được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Thốn Mang sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close