Truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du : chương 618:  ai sợ ai? (1)

Trang chủ
Dị giới
[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 618:  Ai sợ ai? (1)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
"Lời này không đúng rồi." Bần đạo cười nói: "Chẳng lẽ người chim giết người chiếm diện tích chỉ là vì mỗi tài nguyên thôi sao? Điều này cũng quá hoang đường, giống như ở trong hải dương cũng không có bao nhiêu thứ người chim cần có, hơn nữa coi như là cần bọn họ cũng không thể lặn sâu xuống biển sâu khai hoang. Thế nhưng Hải Thần vẫn bị bọn chúng đánh cho trọng thương, đến bây giờ còn đang ngủ say. Có sẵn ví dụ như Hải Thần ở trước mắt, ngươi vẫn có thể nói ra lời nói ngây thơ như vậy. Thật sự khiến cho ta quá thất vọng, chẳng lẽ đường đường chủ thần lại không có kiến thức như vậy sao?" "Ngươi, ngươi dám nhục mạ ta?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ thẹn quá thành giận nói: "Đừng tưởng rằng trên người của ngươi có khí tức Hỏa Tổ là ta không dám giết ngươi." "Ha hả, nếu như ngươi đã biết sau lưng ta là hắn, còn dám lớn lối với ta như thế?" Bần đạo cười lạnh nói: "Tính tình Hỏa Tổ không tốt lắm, chuyện này ngươi phải biết chứ?" "Ha ha ha~!" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cuồng tiếu nói: "Ta dĩ nhiên biết, tính tình hắn nếu như tốt cũng không có bị mất tích mấy vạn năm rồi, hắn bây giờ sợ rằng đã là dữ nhiều lành ít đi? Buồn cười, ngươi lại không biết xấu hổ cầm hắn làm chiêu bài lừa gạt ta, thật là không biết sống chết mà." "Ha hả, cho dù ta không biết sống chết thì như thế nào?" Bần đạo khinh thường nói: "Đừng tưởng rằng ngươi thật sự đoán trúng rồi. Hừ, ngươi lén lén lút lút ra tay giam cầm ta ở chỗ này, sợ là đã sớm không yên lòng rồi. Nếu không, ngươi cũng sẽ không đúng dịp như vậy xuất hiện ở trong hoàng cung Vu Yêu Đại Tôn, đúng không?" "Ha ha, không nghĩ tới tiểu tử ngươi thật sự rất thông minh." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười to nói: "Ngươi nói không sai, là ta ra lệnh cho bọn hắn truy tìm hành tung của ngươi, chỉ cần tìm được ngươi sẽ kịp thời báo cho ta biết. Cho nên hôm nay ngươi vừa xuất hiện, ta đã nhận được Vu Yêu Đại Tôn báo cáo ngay lập tức, vì thế mới tự mình đi đến hoàng cung của hắn chờ ngươi, không ngờ tiểu tử ngươi đúng là có tài, ta trong lúc vô tình thư giản lại bị ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, hoàn hảo lúc ấy ta đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không có thể để cho ngươi trốn thoát rồi?" "Ngươi tại sao muốn tìm ta?" Bần đạo tò mò hỏi. "Còn không phải là do ngươi ở trên đại lục ra tay tạo động tĩnh quá lớn gây họa hay sao? Nhiều Khô Lâu pháp sư như vậy trợ giúp ngươi chiến đấu, đám người chim kia thậm chí còn cho rằng ta ở sau lưng ủng hộ còn ngươi, cho nên gã chủ thần Da Cáp Đức chủ động gặp ta đưa ra kháng nghị nghiêm chỉnh. Ta tự nhiên không cần quản kháng nghị chó má của hắn, tuy nhiên ta lại sinh ra hứng thú nồng hậu đối với ngươi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian nói. "Nhưng mà ta không có hứng thú với nam nhân." Bần đạo nổi lên một trận ác tâm, cả người lập tứcnổi da gà. "Ha ha. Có ý tứ, có ý tứ! Thật ra ta cũng không cảm thấy hứng thú đối với nam nhân. Nhưng mà ta rất hứng thú đối với sự tích của ngươi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười nói: "Trải qua điều tra cẩn thận, ta phát hiện ngươi ở trong Minh giới của ta hô phong hoán vũ còn không nói, còn giết mất một gã thủ hạ cao đẳng cấp bậc Vu Yêu Hoàng, thật sự làm cho ta bất ngờ mà. Lấy thực lực của ngươi lại có thể giết chết Vu Yêu Hoàng, chắc là dựa vào vật gì đó đúng không? Khà khà, trên tay truyền nhân Hỏa Tổ có vài món thần khí cũng là hiển nhiên mà. Có phải hay không? Tiểu tử..." "Đúng thì thế nào?" Bần đạo cười nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt đi thần khí ở trên tay của ta?" "Dĩ nhiên, nếu như không muốn lấy nó, ta đây bắt ngươi làm gì?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ lộ ra bộ dạng hiển nhiên là như thế. "Hắc hắc, ngươi ngon !" Bần đạo xém chút nữa bị hắn chọc cho tức chết, ta đường đường một trong Tam Hại, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình ta đi cướp đồ nhà người khác, hôm nay ngược lại bị một tên ngu ngốc nói rõ ràng muốn đoạt đi vật ở trong tay, cảm giác này đúng là quá mới mẻ. "Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên đàng hoàng một chút, ngoan ngoãn giao ra nhanh đi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ tận tình khuyên bảo: "Như vậy ta đỡ đi ít việc, ngươi cũng bớt đi một chút đau khổ. Ta có thể bảo đảm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp công việc cướp bóc của ta, khi ta đưa ngươi đi tới chỗ đám người chim, tuyệt đối sẽ không ngược đãi ngươi. Như thế nào? Ta đủ nhân từ chưa?" "Ối trời đất ơi ~?" Bần đạo lần này trực tiếp bại bởi cái mồm hắn, tên này thế mà vô liêm sỉ đạt đến trình độ này, còn không biết xấu hổ bảo ta phối hợp với hắn. Thật là đủ ngu ngốc, ta cũng mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, đầu hắn khẳng định từng bị lừa đá làm não chấn động nứt rách gì đó rồi. Nếu không thì tại sao lại ngu ngốc tới mức này chứ? Thế nhưng bản thân ta lại quan tâm đến câu nói kia, cho nên vội vàng hỏi lại: "Bắt ta rồi trực tiếp giao cho đám người chim hả? Đây là tại sao ?" "Ha ha, điều này cũng phải đa tạ ngươi. Nếu không phải ở trên đại lục ngươi hành động quá lợi hại, lũ người chim cũng sẽ không hận ngươi như vậy, bọn họ cuối cùng đáp ứng nguyện ý dùng một ngàn nữ thiên sứ mỹ lệ tới trao đổi với ta để lấy mạng ngươi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian nói: "Toàn bộ đều là thiên sứ hai cánh tố chất tốt nhất, trải qua xử lý đặc thù, tất cả bộ vị trên người đều hoàn mỹ. Hơn nữa, khi các nàng còn sống đều là nữ tu sĩ thành kính nhất, cả đời cực kỳ thuần khiết, tín ngưỡng đối người chim vô cùng kiên định, đám người chim bảo các nàng làm cái gì thì sẽ đi làm cái đó, bất luận chuyện tình ác tâm cỡ nào các nàng cũng sẽ hoàn thành phi thường tự nhiên. Coi như bảo các nàng dùng thân thể đi phụng dưỡng người xa lạ như ta đây, các nàng cũng sẽ nghe theo ý muốn của người chim. Toàn tâm toàn ý làm cho ta hài lòng. Ha ha ha ~!" "Hiểu chưa? Thật ra lực chiến đấu của các nàng phi thường thấp, căn bản đi lên gia nhập chiến trường không nổi, các nàng hoàn toàn là một đám nữ nô do cao tầng người chim đặc biệt chế tạo cho mình mà thôi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian nói: "Ta đã sớm muốn một vài em rồi, nhưng mà nguồn cung cấp khó khăn quá, chính bọn hắn cũng không đủ dùng, cho nên ta đây vẫn không có được bao nhiêu, bây giờ thì tốt rồi, nhờ phúc của ngươi, chỉ một lần ta có tới một ngàn nữ nô thiên sứ, ha ha, đủ cho ta vui chơi vài chục năm rồi. Ha ha ~!" "Trời đất ơi ~!" Bần đạo hoàn toàn bị tâm lý đê tiện của con quỷ này chọc giận, khinh thường nhìn hắn, mắng to: "Những gã người chim và cả ngươi nữa, thực sự khiến cho ta ác tâm quá đi. Toàn bộ các ngươi là một đám tạp chủng vô lại." Bần đạo thuở nhỏ chưa từng thấy qua cha mẹ, xuất thân từ phố phường, lúc này mắng chửi người văng tục đương nhiên há mồm là tuôn trào như thác đổ, chẳng qua sau khi trở thành tông sư, vì nói đến phong độ mặt mũi mới từ từ bỏ đi, nhưng mà hôm nay ta thật sự không nhịn được, dứt khoát mắng cho thống khoái trước cái đã. "Tiểu tử, ngươi lại dám mắng ta?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ thẹn quá thành giận nói: "Ngươi chẳng lẽ không muốn sống hả? Phải biết rằng, ta chính là một vị thần minh, một vị chủ thần đỉnh cấp vĩ đại." "Tiên sư gia mày ~!" Bần đạo khinh thường mắng tiếp: "Ở trong mắt ta, bất luận lực lượng của ngươi mạnh mẽ cỡ nào, tuyệt đối không thể nào che dấu ngươi nội tâm, cái gì mà chủ thần, ngươi chỉ đơn giản là một bãi *** chó." "Ta sẽ giết ngươi ~!" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ giận đến nỗi mặt mày tái mét rồi, trực tiếp bắn ra một tia ánh sáng đen nhánh tới chỗ ta."Hừ." Bần đạo tiện tay giũ Hỗn Thiên Lăng dễ dàng đẩy tia ánh sáng tạt ra một bên, khinh thường nói "Ngươi giết được ta? Ta mà chết chỉ sợ ngươi cũng không đổi được một ngàn thiên sứ mỹ nữ đi?" Bần đạo đã sớm nhìn ra điểm dối trá của hắn, nếu như hắn thật sự muốn giết ta, mới vừa rồi sẽ không ra chiêu nhẹ nhàng như thế, hiển nhiên hắn đang có ý hạ thủ lưu tình. "Ha ha." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nghe xong không giận mà còn vui mừng, hưng phấn nói với ta: "Sợi dây trên tay ngươi là thứ gì? Tại sao có thể ngăn cản chiêu Tử Vong Xạ Tuyến của ta? Dù có là Thiên sứ sáu cánh bị ta bắn tới cũng phải tiêu mất lực chiến đấu, nó thế mà không hề có chút dấu vết gì cả?" "Hừ, hừ..." Bần đạo cười lạnh nói: "Đây chính là thần khí ta dùng để giết chết tên Vu Yêu Hoàng kia, có bản lãnh thì tới đây lấy?" Hắc hắc, tiểu tử này chỉ sợ ném chuột vỡ bình, khi xuất thủ sẽ do dự, ta đây cũng có cơ hội đánh cho hắn trở tay không kịp. Chủ thần đỉnh cấp thì thế nào, chọc cho ta giận sôi gan lên rồi, đạo gia ta một tay lật bay cái ổ của hắn luôn. "Ha ha, thần khí là tốt rồi, ngươi không biết chứ tài liệu ở trên tay của ta có không ít, nhưng mà thứ trân quý lại không nhiều, nếu muốn luyện chế ra thần khí thật sự là quá khó khăn, chuyện này đã khiến ta suy nghĩ nhiều năm qua, không ngờ rằng trên thế giới còn có loại thần khí hình thái kỳ lạ mà lợi hại như thế này, ha ha, ta cầm là chắc rồi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian cho đã rồi gầm lên giận dữ, sau đó hai tay giơ ngang trước ngực thả ra từng luồng sương khói màu đen y như thật thể, trong đó ẩn chứa năng lượng tử vong nồng nặc, hắn định bao vây ta chặt chẽ, sau đó từ từ mài cho hết năng lượng của ta rồi mới bắt sống. Khà khà, thật là ngu ngốc mà, chiêu số kém cỏi như vậy còn nghênh ngang thi triển pháp thuật ở trước mặt ta, hắn cho rằng bức tường ma pháp của hắn ta đánh không phá nổi sao? Bần đạo cười lạnh trong lòng, dường như không có ai quy định ta không thể chủ động tiến công mà? Đã như vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết, đạo gia ta là người âm hiểm thế nào. Nghĩ tới đây, bần đạo tiện tay bắn Bích Không Huyết Ảnh Kiếm hình châm ra ngoài, mũi kiếm đối diện mũi của hắn. Chỉ dựa vào phi kiếm tuyệt đối không thể nào đột phá đạo phòng ngự của hắn, nhưng mà cộng thêm luồng năng lượng bá đạo ở trong chiếc nhẫn ta mới thu được, nhất định có thể cho hắn một lần giáo huấn nho nhỏ. Ta sở dĩ không có trực tiếp bắn ra năng lượng lưu là sợ bị hắn nhìn ra sơ hở, dù sao một người vô duyên vô cớ đưa tay ra mà không thấy thứ gì xuất hiện, như vậy sẽ khiến cho hắn cảnh giác, nếu như hắn thấy được có cái gì đó bắn tới sẽ tập trung lực chú ý vào vật thể phi hành, không chú ý tới thứ ở phía sau nó. Quả nhiên, sau khi Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nhìn thấy phi kiếm của ta bay tới, trên mặt toát ra một tia khinh miệt, căn bản là không cần lý tới nó. Hắn hoàn toàn không thèm nhìn phi kiếm gần tới, bởi vì hắn đã nhìn ra cây châm này ẩn chứa năng lượng quá ít, tuyệt đối không thể nào tạo thành uy hiếp đối với hắn. Chỉ riêng bức tường ma pháp trước người hắn là có thể ngăn cản rồi. Cho nên hắn trực tiếp bỏ qua, vẫn đỉnh đạc chỉ huy khí tức tử vong màu đen bao vây ta lại. Bần đạo điều khiển phi kiếm đụng tới bức tường ma pháp của hắn, dĩ nhiên bị đẩy ra ngay lập tức, trên mặt Minh thần Tạp Ba Tư Cơ vẫn giữ nụ cười lạnh như cũ, hơn nữa mỉm cười càng sâu, nhưng mà nụ cười còn đọng trên khuôn mặt hắn, một đạo năng lượng lưu vô hình tựa như thanh lợi kiếm trực tiếp đâm phá bức tường ma pháp của hắn, sau đó mở ra ở trên mặt hắn một cái hố. Từ trên sống mũi đục vào, từ sau não xuyên ra. Bên trong không có chảy máu, cũng không thấy óc, chỉ có năng lượng màu đen tuôn tràn ra ngoài, dòng khí đen đó đang ra sức khu trừ luồng năng lượng Huyễn Tật Thiên Hỏa chảy qua còn lưu lại trên mặt hắn. "A~!" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ hét thảm một tiếng, hai tay bụm mặt, vội vàng lui về phía sau, hắn dù sao cũng là đại nhân vật trải qua vô số lần chiến đấu mới có được thần cách, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Biết lúc này là bản thân dễ bị tập kích nhất, cho nên hắn chỉ lui hai bước rồi lập tức mạnh mẽ phát động pháp thuật không gian. Trực tiếp biến mất ở trước mặt ta. Khiến cho bần đạo đánh theo vào một chiêu Ngũ Hành Miên Chưởng ẩn chứa năng lượng Huyễn Tật Thiên Hỏa rơi vào trong khoảng không, thật là giảo hoạt mà, bần đạo không khỏi mắng thầm. Thế nhưng, mắng thì mắng, ta không dám có chút chậm trễ, mới đánh lén một đòn mặc dù chế tạo một ít phiền toái cho Minh thần Tạp Ba Tư Cơ, nhưng mà còn cách chuyện đánh bại hắn xa lắm, thậm chí ngay cả tư cách thương tổn hắn cũng không có, Nhiều nhất chỉ qua một hai lần hô hấp, lão già đó đó khẳng định sẽ có thể vui vẻ về lại đây. Khi đó hắn đã có phòng bị, ta còn muốn đánh lén ám toán thì không dễ dàng rồi! Cho nên thời gian của bần đạo hiện tại rất cấp bách, từ cái không gian giam cầm này ta tháo chạy ra ngoài, nếu như muộn một chút rất có thể vĩnh viễn chạy không thoát rồi. Lão già này thật sự lợi hại, không phải là người mà ta bây giờ có thể đánh thắng được. Nghĩ tới đây, bần đạo không dám do dự chút nào, cũng không dám che giấu nữa, trực tiếp tế ra Hạo Thiên thần kiếm hấp thu tất cả linh khí tụ tập ở phía trên, thanh kiếm dài ba thước này có phong ấn hàng tỉ tinh tú, sau khi được năng lượng của ta truyền vào tựa như sống lại vậy, tinh quang từ trong thân kiếm nhanh chóng bắn ra, mỗi một tinh tú treo lơ lửng ở trong hư không, dựa theo quỹ tích huyền diệu di động tới, thoạt nhìn lướt qua thì vô số tinh tú này tựa như hợp thành một thanh cự kiếm dài hơn 10m. Tiếp theo, cổ tay bần đạo run lên, thanh kiếm này lập tức bức ra khí thế cường hãn có hteer khai thiên tích địa, trực tiếp chém nát không gian giam cầm chung quanh ta. Hạo Thiên thần kiếm được xưng là đệ nhất thần binh Thần Giới, uy lực mạnh mẽ tuyệt đối không cần phải chất vấn. Cho dù là bần đạo hiện tại chỉ có thể phát huy ra một phần trăm uy lực, bổ nát cái không gian giam cầm này là một chuyện rất dễ dàng. Theo một thanh âm y như tiếng thủy tinh vỡ, cảnh vật chung quanh lập tức biến đổi, ta lại xuất hiện ở bên trong hoàng cung Vu Yêu Đại Tôn. Chỉ có điều hiện tại ở chỗ này chỉ là một mảnh bừa bãi, vốn là cung điện hoa mỹ đã triệt để biến thành một mảnh đất bằng phẳng, khắp nơi đều là phấn xương màu trắng, giống như nơi này là Tuyết Sơn bốn mùa tuyết đọng vậy. Hiển nhiên, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ sử dụng không gian giam cầm vô cùng đột ngột, không còn kịp chú ý bảo vệ kiến trúc nơi này, trực tiếp mang theo chúng nó giam cầm với ta luôn, kết quả lại bị ta chém một kiếm kinh thiên động vô tình phá thành ra như vậy. Khà khà, coi như là trút được một ngụm oán khí đi. Lúc này, ta đột nhiên chú ý tới một gã mặc áo choàng đen đang đứng ở bên cạnh ta, tướng mạo hắn y như là một lão nhân tóc trắng xoá, hiện tại đang dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào ta, thật lâu nói không ra lời, khà khà, ta khẳng định hắn chính là Vu Yêu Đại Tôn. Còn bộ dáng hắn đang sợ hãi cũng rất dễ hiểu, trong ấn tượng của hắn, ta vốn là đang ở cùng với Minh thần Tạp Ba Tư Cơ trong không gian giam cầm. Hiện tại ta đi ra, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ thế nhưng mất đi tung tích. Cho nên hắn còn tưởng rằng ta vừa giết chết Minh thần đó chứ, rồi hiện tại ta đi ra ngoài khẳng định là muốn tìm hắn tính sổ, cho nên hắn mới nhìn ta sợ hãi như vậy. Ài, trong lòng bần đạo tiếc hận một trận. Nếu như ta có thời gian, hiện tại nhất định sẽ lừa gạt hắn, nhất định có thể khiến cho hắn giao ra cả quần lót luôn. Đáng tiếc là ta không có cơ hội này, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ tùy thời đều có thể xuất hiện, ta làm gì dám do dự ở đây thêm chút nào? Cho nên ta chỉ liếc hắn một cái, vội vàng dùng chiếc nhẫn mở ra một cánh cửa không gian chạy mất. Trong khoảng thời gian này nói thì chậm, thực ra chỉ phát sinh ở một thời gian rất ngắn, từ khi ta ám toán thành công Minh thần Tạp Ba Tư Cơ mãi cho đến khi rời khỏi Minh giới, mới dùng có vài giây trôi qua mà thôi. Ngay khi bần đạo vượt qua cánh cửa không gian, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nổi giận đùng đùng hiện ra tại vị trí ta mới vừa đứng. Hắn nhìn lướt qua chung quanh không có nhìn thấy ta, liền giận dữ hét gã Vu Yêu Đại Tôn: "Hắn ở đâu?" Vu Yêu Đại Tôn nhìn thấy chủ tử tức giận như thế. Không dám chậm trễ, run sợ nói: "Mở ra Truyền Tống Môn chạy mất rồi." "Ngươi là cái thùng cơm hả?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ trực tiếp nổi hung lên, nhắm về phía Vu Yêu Đại Tôn chửi ầm lên: "Ngươi là người chết hả? Chẳng lẽ cũng không biết ngăn cản hắn? Ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn chạy trốn ở trước mặt ngươi? Ngươi cũng xứng làm Đại Tôn sao? Ngươi đi làm tên ngu ngốc cho rồi." "Ta…ta..." Vu Yêu Đại Tôn xấu hổ tìm không thấy đất dung thân, lúc ấy hắn nếu cản ta xuống một lát. Chỉ cần trì hoãn ta thời gian vài giây là có thể đợi được Minh thần Tạp Ba Tư Cơ xuất hiện rồi, khi đó ta coi như chạy không thoát. Hắn vốn có thần cách với thực lực Đại Tôn chủ thần cấp một, thế nhưng lại bị ta xuất hiện ngoài ý muốn dọa cho sợ đến không dám động thủ, để ta tự do rời khỏi. Thất ngộ như thế thật sự quá mất mặt, cho nên hắn run run hồi lâu cũng không nói được một câu, hận không thể trực tiếp đi mua một khối đậu hủ đập đầu chết tại chỗ cho rồi. "Ngươi cái rắm aa..a." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nổi giận mắng: "Cũng là do ngươi, cái tên phế vật này làm hại, thần khí của ta đã không có, mỹ nữ cũng mất luôn. Ông trời à, ta làm sao lại nuôi một lũ ngu ngốc như các ngươi vậy chứ." "Lập tức tìm ra hắn đi tới Vị Diện nào, tìm không được ta sẽ giết chết ngươi." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ giận đến nổ phổi quát: "Ta nhất định sẽ giết ngươi." "Chủ nhân hãy yên tâm. Ta có thuộc hạ rất quen thuộc với hắn, hơn nữa tới từ Vị Diện của hắn, chúng ta chỉ cần từ trên người gã thuộc hạ kia sẽ có thể tìm ra không gian tọa tiêu của Vị Diện đó, ta bảo đảm hắn nhất định sẽ có mặt ở đó." Vu Yêu Đại Tôn vội vàng nói: "Ta đã bảo hắn đi tới nơi này rồi, tin tưởng rằng hắn sẽ lập tức tới ngay." "Ngươi tốt nhất không nên gạt ta. Nếu không ngươi nhất định phải chết." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ tàn bạo nói. Lúc này bần đạo đã trở lại Khô Lâu đảo, nhìn thấy Bất Lại Khắc và Cái Thứ. Bần đạo lâm vào tình cảnh bi thảm, ta đoán chừng Minh thần Tạp Ba Tư Cơ tuyệt đối không thể nào từ bỏ ý đồ, không nói chỉ vì thần khí của ta và một ngàn nữ thiên sứ, chỉ riêng vấn đề mặt mũi hắn đã tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha cho ta. Cho dù là một con chó hoang ở trên đường cái bị người khác hung hăng đạp lên đầu cũng sẽ cắn người, chớ nói chi là một vị chủ thần đỉnh cấp như hắn. "Đại nhân, sắc mặt ngài không tốt lắm. Có phải chuyện tình không thuận lợi hay không?" Bất Lại Khắc lo lắng hỏi. "Không phải là không thuận lợi, là quá mức không thuận lợi." Bần đạo cười khổ nói: "Không được ăn thịt, còn chọc một thân nguy hiểm, ai dà, thật là buồn bực mà." "Đại nhân, sự tình rất nghiêm trọng sao?" Bất Lại Khắc khẩn trương hỏi: "Có cần ta hỗ trợ hay không?" "Sự tình cực kỳ nghiêm trọng, nhưng mà các ngươi không có ai giúp được ta cả. Ngay cả Vong Ưu cũng không thể, thế nhưng ta vẫn cám ơn tấm lòng của ngươi, Bất Lại Khắc." Bần đạo cười nói. "Đại nhân thế nào lại nói ra lời ấy? Đây đều là chuyện mà những thuộc hạ như chúng ta phải làm mà." Bất Lại Khắc có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ tiếc rằng chúng ta không giúp được gì!”

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Dị giới    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 618:  Ai sợ ai? (1) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close