Truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du : chương 672:  trêu ghẹo giáo hoàng (1 + 2)

Trang chủ
Dị giới
[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 672:  Trêu Ghẹo Giáo Hoàng (1 + 2)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Chuyện này lập tức khiến cho những người chung quanh lo lắng, mau chóng ra tay trị liệu cho lão, bận rộn một trận mới cứu lão tỉnh lại. Sau khi Giáo Hoàng tỉnh lại vẫn trầm mặc không nói. Một vị Hồng Y giáo chủ ở bên cạnh đề nghị: "Bệ hạ, bây giờ trước mặt chúng ta có Thú Nhân, Tinh Linh chặn đường, phía sau có đại quân Thất công chúa đuổi theo, phía bắc là Tinh Linh Sâm Lâm đầy rẫy ma thú, đều là phương không thể thông hành. Tại sao chúng ta không đi phía nam? Chỉ cần lại đi thêm mấy trăm là gặp biển rộng, nơi đó có hải quân nguyên soái Tây Á tiếp ứng, chúng ta sẽ có thể trốn thoát, à không, là bình an quay về mới đúng !" "Có điều bên kia là phương hướng quân đoàn Kim long truy kích Thiên sứ, lỡ may bọn chúng bay ngược trở lại, chỉ sợ rằng đụng phải chúng ta, lúc đó mọi chuyện sẽ hỏng bét hết rồi!" Một vị Hồng Y giáo chủ khác vội vàng phản đối. "Chưa chắc !" Vị Hồng Y giáo chủ kia nói: "Kim long là mục tiêu quá lớn, chúng ta rất dễ dàng phát hiện ra chúng nó, đến lúc đó chỉ cần phân tán ra là được rồi, bọn chúng nhìn thấy chúng ta rải rác khắp núi đồi thì có biện pháp gì sao? Chúng ta nhiều người như vậy, cứ để cho bọn chúng tùy tiện giết, chém giết cho đuối cũng giết không xong nổi mà, đến lúc đó chúng ta có thể thừa dịp hỗn loạn đào tẩu." "Nhưng vấn đề là sau khi chúng ta đi đến bờ biển thì làm sao bây giờ?" Một vị Hồng Y giáo chủ khác nói: "Quân đoàn Kim long có lẽ không đi công kích kẻ địch phân tán, thế nhưng bọn chúng sẽ không bỏ qua hải thuyền của nguyên soái Tây Á, ta xem bây giờ nguyên soái Tây Á chỉ sợ cũng đã dữ nhiều lành ít rồi. Nếu như đi đến bờ biển còn không được chiến hạm của hắn tiếp ứng, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải bơi lội vượt biển sao?" "Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?" Vị Hồng Y giáo chủ kia bị bác bỏ thẹn quá thành giận, chỉ biết hỏi ngược lại đối thủ một câu. "Theo như ta thấy, hiện tại phương hướng thích hợp nhất đột phá vòng vây chính là Tinh Linh Sâm Lâm." Một vị Hồng Y giáo chủ khác làm ra vẻ thần bí nói. "Ngươi điên rồi sao? Nơi đó tối ngày hôm qua mới xuất hiện một đống lớn Ma Lang, đánh cho chúng ta tổn thất thảm trọng rồi. Có thể thấy được bên trong nguy hiểm đến mức nào. Nếu như xông vào chỉ có một con đường chết thôi." Vị Hồng Y giáo chủ kia bất kể vẻ mặt khiếp sợ của những người khác, thậm chí ngay cả Giáo Hoàng cũng đưa ánh mắt chuyển qua chỗ hắn. "Chưa chắc, ta nói như vậy là có căn cứ ." vị Hồng Y giáo chủ kia đắc ý nói: "Các ngươi nghĩ xem, nếu nơi đó có Ma Lang nói lên rằng nơi đó sẽ không có những địch nhân khác, trừ phi những con sói kia là do con người nuôi, nếu không bọn chúng tuyệt đối không thể nào ở chung một chỗ với bất kỳ sinh vật nào khác. Bởi vì phương bầy sói hoạt động luôn luôn không cho phép những ma thú khác tồn tại, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Thú Nhân và Tinh Linh, có đúng hay không?" "A, ta hiểu được!" Giáo Hoàng là người phản ứng đầu tiên, tiếp tục nói: "Nếu là như vậy, đã nói lên rằng nguy hiểm ở trong Tinh Linh Sâm Lâm chỉ đến từ một đám Ma Lang, so sánh với những địch nhân ba phương hướng khác mà nói. Bất luận là liên quân Thú Nhân, Tinh Linh, hay là Thất công chúa truy đuổi phía sau cùng với quân đoàn Kim long. Tất cả đều là loại đáng sợ hơn Ma Lang cả. Chúng ta ngày hôm qua dưới tình huống không hề có phòng bị cũng có thể đánh lui Ma Lang tiến công, như vậy bây giờ trải qua lần tổn thất đêm qua bọn chúng càng không phải là đối thủ của chúng ta. Chỉ cần chúng ta bất ngờ hành động là có thể xuyên qua Tinh Linh Sâm Lâm mà không cần giáp mặt quân đội Thú Nhân, sau khi đi tới bờ biển là coi như an toàn rồi. Cho dù không có chiến hạm vận chuyển, chúng ta tự chế tạo bè gỗ cũng được mà, dù sao Tinh Linh Sâm Lâm tuyệt đối không thiếu hụt cây gỗ. Hơn nữa chúng ta chỉ cần vượt qua eo biển hẹp kia là an toàn quay về rồi." "Bệ hạ cao kiến." Tất cả mọi người lập tức lên tiếng nịnh nọt. "Ha hả." Giáo Hoàng nhìn sang người vừa nghĩ ra kế sách gật đầu khen thưởng để làm thỏa mãn lòng hư vinh của đối phương, rồi mới quyết đoán hạ lệnh: "Đại quân tập hợp, ta trước tiên đi ra chào hỏi hai vị bằng hữu, các ngươi sẽ phải cực khổ một chút, đi vào trong Tinh Linh Sâm Lâm tìm kiếm đường đi." "Dạ." Mọi người đáp ứng một tiếng, sau đó tự động bận rộn đi làm chuyện của mình. Mấy giờ sau, quân đội Giáo Đình rốt cục đối diện với đại quân Thú Nhân. Hai bên không có gấp gáp khai chiến, Thú Nhân đã dàn trận sẵn sàng nghênh đón quân địch. Nhân loại thì ở địa phương phía trước quân đội Thú Nhân khoảng 1500m bắt đầu dàn trận. Bởi vì đã có chuẩn bị từ trước, lại là quân đội được nghiêm chỉnh huấn luyện cho nên bọn họ dàn trận xong rất nhanh. Chẳng qua là hai bên mặc dù đối diện với nhau, nhưng mà tinh thần rõ ràng hoàn toàn không giống nhau. Bên phía Giáo Đình là quân lính mới vừa chiến bại, bây giờ còn ở trạng thái bị bủa vây chạy trối chết, một đêm hôm qua lại ngủ không ngon, tinh thần không thể phấn chấn, cho nên thoạt nhìn toàn bộ đều một bộ dạng phờ phạc mỏi mệt. Ngược lại, Thú Nhân ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng sức, thân thể cường tráng, tinh thần đầy đủ. Hơn nữa quân đội của bọn hắn có hơn mười đầu Bỉ Mông cự thú trấn giữ, có thể nói là đội hình đằng đằng sát khí, tinh thần dâng lên cao tới cực điểm. Giáo Hoàng cưỡi chiến mã đi tới, đầu tiên liền chú ý tới những đầu Bỉ Mông kia, trong lòng nhất thời cả kinh, trong lòng tự nhủ có bọn kia tồn tại, cuộc chiến này căn bản không cần phải đánh cũng biết thắng thua rồi. Thế nhưng, thua người không thua trận, cho tới bây giờ hắn cũng không thể lui về được nữa, vì thế đành phải kiên trì đi tới phía trước, đồng thời ở phía đối diện có hai người bước ra khỏi hàng ngũ, một vị là Đại tiên tri cưỡi Bỉ Mông, một vị khác là Tinh Linh nữ vương cưỡi Độc Giác Thú. Giáo Hoàng đầu tiên lên tiếng chào hỏi nữ vương: "Nữ vương bệ hạ, đã lâu không gặp, ngài đúng là phong thái vẫn như cũ, không biết bữa giờ có khỏe không?" "Ha hả, ta sống rất tốt, đa tạ bệ hạ nhớ đến." Tinh Linh nữ vương cười nói. Nghe khẩu khí người không biết còn tưởng rằng hai người là bạn tốt lắm đó, thật ra bọn họ từng có lần quyết đấu lưỡng bại câu thương, cơ hồ đồng quy vu tận. Cho tới bây giờ còn đang hận đối phương thấu xương. "Hẳn là thế ..." Giáo Hoàng mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang nhìn Đại tiên tri nói: "Xin hỏi đối diện có phải là Đại tiên tri của Thú nhân đế quốc không?" "Ha hả, gặp qua Giáo Hoàng bệ hạ." Đại tiên tri nhẹ nhàng thi lễ với Giáo Hoàng. "Không dám, gặp qua Đại tiên tri bệ hạ." Giáo Hoàng cũng mau chóng đáp lễ. Lúc này là ở trước mặt hai quân, trước mặt tất cả mọi người, ai nấy cũng không chịu mất đi lễ số, vì như vậy sẽ bị người đời chê cười. Nghi thức xã giao xong xuôi, Giáo Hoàng tiến vào chính đề, nói: "Giáo Đình xưa nay không có gì ân oán cùng hai vị, không biết vì sao đột nhiên ngăn cản con đường quân ta đi? Chẳng lẽ hai vị không sợ sẽ tạo ra một màn chiến tranh tông giáo sao?" Đại tiên tri cười nói: "Ai da aa..a, Giáo Hoàng bệ hạ nhưng ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, ta lần này dẫn người tới cản đường thật ra chỉ là bị người ta nhờ đánh thuê mà thôi, cố chủ bảo chúng ta trấn giữ phòng thủ trên địa bàn của hắn một đoạn thời gian chừng mười ngày, trong lúc đó không cho phép bất luận kẻ nào thông qua, trừ phi nhận được mệnh lệnh của cố chủ. Cho nên ta mới đến đây, chứ không phải là đặc biệt đến vì các ngươi aa..a." "Đánh thuê?" Giáo Hoàng bắt đầu lửa giận dâng lên. Nói: "Đại tiên tri đang nói đùa sao? Nơi này rõ ràng là địa phương nhân loại, làm sao có thể mời Thú Nhân tới phòng thủ?" "Tại sao không thể?" Đại tiên tri cười nói: "Dựa theo phân chia các quốc gia nhân loại các ngươi, nơi này chính là lãnh thổ Tạp Tây Á vương quốc, ta nhận được ủy thác của công chúa Hải Luân điện hạ là nhiếp chính Tạp Tây Á mới tới đây phòng thủ, điều này chẳng lẽ có chỗ nào không đúng sao?" "Công chúa Hải Luân đã đắm mình vào trong luân lạc, trở thành địch nhân của thần rồi, nàng ta sắp bị thần minh vứt bỏ, bị dân chúng vứt bỏ, ta sẽ tước đoạt danh hiệu công chúa của nàng, làm cho nàng biến thành kẻ tù tội. Cho nên, nàng ta căn bản không có tư cách mời các ngươi đi tới nơi này." Giáo Hoàng tức giận nói: "Ta nghĩ rằng các hạ nên nhanh chóng rời đi mới là tốt nhất." "Ha ha, thật là buồn cười, Hải Luân điện hạ ở quốc nội rất được dân chúng thương yêu. Hơn nữa thân là công chúa nhiếp chính Tạp Tây Á, cho dù là quốc vương Tạp Tây Á cũng không có quyền tước đoạt danh hiệu công chúa của nàng. Tại sao ngài có quyền đó chứ?" Đại tiên tri buồn cười nói: "Nếu như nói không khách khí thì bệ hạ không có bản lãnh này. Chúng ta xem như đã nhận tiền và phòng thủ con đường này rồi, ngài cũng nên quay đầu rời khỏi lãnh thổ Tạp Tây Á nhanh đi. Thật ra nếu như ngài có khả năng thì đã một đường tiến thẳng đến thủ đô bắt giữ Hải Luân điện hạ mới đúng." "Hừ." Giáo Hoàng bị Đại tiên tri nói một câu kích thích đỏ mặt một trận, cuối cùng vẫn phải mạnh mẽ đè cơn giận xuống. Bởi vì hắn biết mạnh bạo đối với Thú Nhân là không thể áp dụng được, tình huống bây giờ cho dù nói thế nào cũng sẽ không còn hệ trọng nữa. Vì thế hắn dự định dùng ích lợi để hấp dẫn Thú Nhân, hắn ngược lại mỉm cười nói với Đại tiên tri: " Đại tiên tri các hạ tôn kính, ngài xem chiến sĩ Thú Tộc khôi ngô cường tráng cỡ nào chứ, hơn nữa còn có mấy đầu Bỉ Mông có lực chiến đấu cường đại như vậy, có một lực lượng cường đại như thế mà hàng năm vẫn phải sống ở trong Ma Thú Sâm Lâm nguy cơ tứ phía, thật sự là một điều tiếc nuối." "Ha hả!" Đại tiên tri cười khổ nói: "Chúng ta cũng không phải là chưa từng nếm thử, chẳng qua là lúc đó hình như bị bệ hạ phái quân đội ra ngoài đánh cho chật vật đành phải quay về, không biết ngài có quên hay không đây?" "A..." Giáo Hoàng lại lúng túng một trận, vội vàng giải thích: "Ta lúc ấy chỉ là nhất thời hồ đồ mà. Thật sự không nên ra tay cứu Ngõa Nạp, cứu Thất công chúa mấy thứ đáng khinh bỉ kia, nàng ta trở mặt quá nhanh đi!" Nói đến đây, Giáo Hoàng liền khổ tâm dâng trào. "A? Phải không?" Đại tiên tri giả bộ bất đắc dĩ nói: "Đúng là tiếc nuối thật." Nói thế thật ra hắn đang len lén cười không ngừng. Trong lòng tự nhủ, ai bảo ban đầu ngươi cứ thích xen vào việc của người khác, cho đáng đời ngươi, quỷ xui xẻo. "Ai…" Giáo Hoàng thở dài nói: "Chuyện đã qua chúng ta kể tới cũng không làm gì được, ta bây giờ có một đề nghị, không biết Đại tiên tri có hứng thú nghe thử hay không?" "À? Giáo Hoàng bệ hạ ra cao kiến, ta đây đương nhiên sẽ rửa tai lắng nghe rồi." Đại tiên tri giả bộ nghiêm túc nói. "Ta có thể lấy lấy thân phận Giáo Hoàng chính thức kết làm liên minh với các ngươi, cũng mời các ngươi cùng tham dự tràng Thánh Chiến tiêu diệt Tự Nhiên thần giáo. Như vậy các ngươi có thể danh chính ngôn thuận tiến công Ngõa Nạp vương quốc. Lấy thực lực của các ngươi, Thất công chúa tuyệt đối không ngăn cản được. Chỉ cần ta ở chỗ này chế trụ chủ lực của Long Thanh Thiên, các ngươi sẽ có thể dễ dàng chiếm lĩnh Ngõa Nạp, thậm chí Đại Hán và Tạp Tây Á. Sau khi tiêu diệt Tự Nhiên thần giáo, chúng ta có thể lấy con sông Lưu Hoa và Tinh Linh Sâm Lâm làm ranh giới, như vậy chẳng khác nào các ngươi chiếm được thổ địa của ba vương quốc." Giáo Hoàng tận lực nói thật thành khẩn: "Ngài thấy đề nghị này như thế nào?" Trong lòng Giáo Hoàng tự nhủ, ta cũng không tin khối bánh ngọt lớn như vậy nhà ngươi lại không động tâm? Đại tiên tri sờ sờ râu mép, cười khổ nói: "Nói ta không động tâm thì đúng là giả, thật sự là một đề nghị tốt mà." Giáo Hoàng mừng rỡ, vội vàng nói: "Vậy thì Đại tiên tri các hạ là có đồng ý không?" "Không, không..." Đại tiên tri giả bộ khó xử nói: "Chúng ta cần phải suy nghĩ một lát đã, sự tình trọng đại ta còn phải thương lượng cùng Thú Hoàng bệ hạ mới được." Giáo Hoàng vừa nghe nhất thời có chút thất vọng, thế nhưng hắn vẫn nói: "Ta có thể lý giải điều này, chẳng qua bây giờ các ngươi có thể nhường đường cho chúng ta được không? Ta nghĩ các ngươi cũng không muốn làm cho đồng minh tương lai bị tổn thất thảm trọng đúng không?" "Ai da, chuyện này có thể không dễ dàng rồi." Đại tiên tri giả bộ khó khăn nói: "Thú Nhân luôn nói tín nghĩa, hơn nữa trong khi đang đánh thuê chúng ta từng hạ lời thề, ta cũng không thể đổi ý mà? Thế nhưng…” Hắn nói đến đây lại cố ý ngừng một chút. Giáo Hoàng nóng lòng muốn nghe đoạn sau, lập tức hỏi tới: "Thế nhưng cái gì?" "Chúng ta ban đầu ước định chỉ cần trấn giữ thời gian mười ngày, hiện tại cũng đã qua bảy ngày rồi, Giáo Hoàng bệ hạ hoàn toàn có thể đợi thêm ba ngày, đến lúc đó chúng ta tuyệt đối không ngăn cản các ngươi nữa." Đại tiên tri cười híp mắt nói. "Các hạ đang đùa bỡn ta sao?" Giáo Hoàng giận dữ nói: "Một ngày ta cũng không thể chờ được." Hắn dĩ nhiên không thể nào chờ đợi ba ngày, bởi vì phía sau có đại quân Thất công chúa truy đuổi, nhiều nhất một ngày là chạy tới ngay, hắn nào dám tiêu tốn thời gian vô ích ở đây chứ. "Vậy thì không có biện pháp rồi." Đại tiên tri giả bộ bất đắc dĩ nói: "Chúng ta thật ra cũng không muốn khai chiến với Giáo Đình, nhưng mà sự tình đúng là khó xử quá. Ta cũng không có cách nào rồi.” Chẳng qua nơi này đường đi nhiều như vậy, ngươi làm gì lại đi qua chỗ chúng ta phòng thủ đây?" Đại tiên tri vừa nói còn chớp chớp mắt nhìn Giáo Hoàng. Giáo Hoàng vừa nghe thì nghĩ tựa hồ cũng có đạo lý, nhất thời nhớ tới kế hoạch hắn nói lúc nãy. Cho nên gật đầu với Đại tiên tri, tỏ vẻ cảm tạ, sau đó hắn nhìn Tinh Linh nữ vương nói: "Không biết nữ vương bệ hạ tại sao cũng ngăn cản trên con đường này đây?" "Ta đây mặc kệ hết thảy, ngươi nguyện ý đi ta tuyệt đối không ngăn cản ." Tinh Linh nữ vương lên tiếng bảo đảm. Nàng ta không ngăn cản là vì nơi đây có Thú Nhân là đủ rồi, làm gì còn cần đến nàng ra tay chứ? Giáo Hoàng cũng hiểu đạo lý này, cho nên hắn dứt khoát trực tiếp hỏi: "Vậy xin hỏi nữ vương bệ hạ lần này tới nơi này là vì điều gì?" "Ha hả, hôm nay ta tới nơi này có hai mục đích, một là để nhìn lại lão bằng hữu nhà ngươi, khó khăn lắm mới nhìn thấy mặt bệ hạ. Ta muốn xem bộ dạng bệ hạ ngài nằm xuống đất nó như thế nào đây?" Tinh Linh nữ vương cao hứng cười nói. Giáo Hoàng nhất thời bị nàng chọc cho tức giận muốn chết, nàng đây rõ ràng là đến xem Giáo Hoàng làm trò cười, nếu không khi cần thì không bao giờ nhìn thấy mặt nàng, tự dưng đến lúc Giáo Hoàng chật vật chạy trốn mới đụng tới mở miệng bảo đi thăm hỏi lão bằng hữu? Mặc dù Giáo Hoàng biết rõ ý tứ Tinh Linh nữ vương, nhưng mà hắn không thể nào phát tác. Dù sao mọi người còn tạm thời nể mặt nhau, cần phải giữ vững phong độ nhất định. Cho nên hắn chỉ đành cười khan hai tiếng, sau đó hỏi: "Vậy việc thứ hai của nữ vương bệ hạ kiện là chuyện gì?" "Chỉ là nhắc nhở bệ hạ một vấn đề lập trường trung lập của Tinh Linh chúng ta." Tinh Linh nữ vương ngay sau đó nghiêm túc nói: "Dựa theo hiệp nghị trước kia với Giáo Đình. Tinh Linh Sâm Lâm là địa bàn thuộc về Tinh linh tộc, bất luận kẻ nào không được chúng ta cho phép thì không thể tự tiện tiến vào, người vi phạm giết chết không tha. Bây giờ toàn bộ rừng rậm đã bị chúng ta phong tỏa, ta cố ý thông báo một tiếng tránh cho phát sinh một vài chuyện hiểu lầm vốn không nên phát sinh." "Ngươi chạy đi xa như vậy, chẳng lẽ chỉ vì đặc biệt nhắc nhở ta đây một câu đó thôi sao?" Giáo Hoàng tức giận nói. Trên thực tế, mặc dù về danh nghĩa Tinh Linh Sâm Lâm là thuộc về Tinh linh tộc, nhưng cũng không thể hạn chế nhân loại ra vào. Bởi vì Tinh Linh Sâm Lâm quá rộng lớn, Tinh Linh tộc nhân số ít ỏi căn bản không khả năng trông coi hết thảy. Mà ở đây cách đại bản doanh Tinh Linh tộc còn có lộ trình mấy chục ngày, bầy đàn ma thú cường đại trải rộng khắp nơi, cho nên trước kia Tinh Linh tộc chưa từng xuất hiện ở chỗ này. Hôm nay bọn họ lại cố ý chạy tới phong tỏa toàn bộ Tinh Linh Sâm Lâm, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, chuyện này hiển nhiên là hành động nhằm vào đại quân Giáo Đình. Cho nên Giáo Hoàng mới dị thường tức giận. "Dĩ nhiên không phải là đặc biệt tới để nhắc nhở bệ hạ." Tinh Linh nữ vương cười nói: "Chuyện này Giáo Hoàng bệ hạ đã sớm rõ ràng mà, ta đây không cần nhắc nhở làm gì. Chỉ là Đại tiên tri mới vừa đến, có một số việc không quen thuộc lắm. Cho nên ta mới cố ý tới đây thức tỉnh hắn." "Không sai, nữ vương bệ hạ đúng là tới để nhắc tỉnh của ta, Giáo Hoàng bệ hạ không nên hiểu lầm nha!" Đại tiên tri cười nói: "Ta ở chỗ này còn phải tạ ơn Tinh Linh nữ vương bệ hạ nhắc nhở, đồng thời cũng bảo đảm sẽ không để cho đám hài tử tùy ý tiến vào Tinh Linh Sâm Lâm." "Đa tạ tiên tri !" Tinh Linh nữ vương mỉm cười nói. Trong nháy mắt Đại tiên tri và Tinh Linh nữ vương một hát một múa phụ họa, ngăn chặn mọi nẻo đường mà Giáo Hoàng chạy về nhà. Hơn nữa, ngay cả phương hướng dễ dàng chạy trốn nhất cũng âm thầm bịt kín, cả quá trình ăn nói lưu loát tự nhiên, hết sức hài hòa giống như trước đó hai người đã thương lượng tốt lắm. Rõ ràng có sơ hở như thế, lão Giáo Hoàng gian trá dĩ nhiên là phải nhận ra rồi. Hắn lập tức ý thức được bản thân tựa hồ là đang bị hai người bọn họ đùa chơi, chẳng qua cho đến bây giờ đối phương còn chưa có lộ ra sơ hở chút nào, hắn cũng ngại trở mặt tại chỗ. Vì muốn tinh chỉnh lại phán đoán của mình, hắn thử thăm dò một câu: "Đại tiên tri, xin hỏi Hải Luân rốt cuộc đưa ra bao nhiêu chỗ tốt mới thuê được các ngươi xuất động vài chục vạn đại quân, đến chỗ này giúp nàng phòng thủ mười ngày?" "Ừ …!" Đại tiên tri giả bộ do dự nói: "Cũng không phải ta không muốn nói, chỉ là ta sợ sẽ kích thích ngài lắm đó." "Không sao, bao nhiêu tràng diện to lớn ta đây chưa từng thấy qua?" Giáo Hoàng ngạo nghễ nói: "Bất luận là so sánh tài lực hay là vật lực, Tạp Tây Á cũng không thể nào đánh đồng với Giáo Đình." "Ừ, điều này cũng đúng, chỉ có điều tình huống lần này tương đối đặc thù, sợ rằng thật sự sẽ kích thích đến ngài không chừng." Đại tiên tri cười nói: "Bệ hạ xác định muốn biết điều bí mật này?" "Dĩ nhiên, ta xác định." Giáo Hoàng ra vẻ bình thản nói. Thứ mà bản thân mình càng muốn che dấu, lại càng dễ dàng khiến cho người khác hứng thú, Giáo Hoàng bây giờ chính là như thế. "Nếu như vậy, ta đây sẽ nói cho ngài biết vậy." Đại tiên tri cười gian nói: "Tạp Tây Á lần này ra giá thuê đại quân chúng ta rất cao, hắc hắc, một quả tiền đồng của nhân loại các ngươi." "Ha hả." Đại tiên tri mới vừa nói xong, hắn cùng với Tinh Linh nữ vương mở miệng cười lớn lên. "A..." Giáo Hoàng nhất thời bị chọc tức lại thổ một búng máu ra ngoài, sau đó bi phẫn gầm thét lên: "Các ngươi lại dám kết phường đùa bỡn ta ?" "Ha ha." Tinh Linh nữ vương cười to nói: "Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính, Giáo Đình các ngươi ở trên đại lục hoành hành ngang ngược mấy ngàn năm rồi, vẫn luôn uy phong bốn phương tám hướng trêu đùa người khác, ngươi có hôm nay cũng là đáng đời!" "Ha hả, cảm giác trêu chọc Giáo Hoàng bệ hạ tôn quý nhất xã hội loài người, ừ..." Đại tiên tri làm ra vẻ nghiêm nghị nói: "Tương đối thoải mái !"

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Dị giới    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 672:  Trêu Ghẹo Giáo Hoàng (1 + 2) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close