Truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố : chương 717:  các đồng đội (6)

Trang chủ
Khoa huyễn
[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 717:  Các đồng đội (6)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Trương Hằng và Minh Yên Vi trở về cũng xảy ra sau nháy mắt, hai người nắm tay nhau xuất hiện tại Chủ Thần không gian. Vừa trở về Chủ Thần không gian, Minh Yên Vi lập tức hất tay Trương Hằng ra, nhưng nàng không nói câu nào, cũng không liên tục châm chọc Trương Hằng như trước nữa, chỉ quay người yên lặng đi về phòng mình. Có thể thấy, quan hệ giữa nàng và Trương Hằng tựa hồ đã có tiến triển rất lớn. - Thế nào, thế nào? Trình Khiếu lập tức cười hề hề, bước tới cạnh Trương Hằng, bộ dạng như đang đòi quà, miệng không ngừng hỏi. Trương Hằng khẽ cười khổ, đáp: - Không có tiến triển quá lớn, cơ nhân tỏa cũng có chút đột phá, sắp sửa tiếp xúc tới cánh cửa tầng thứ tư, thuốc giải độc đó quả nhiên là đặc hiệu, chỉ là quá trình hơi bị khổ sở một chút.... Còn về các phương diện khác à. Cung tiễn cũng không sáng tạo ra kỹ năng mới gì, mỗi ngày đều đánh sống đánh chết, có lúc căn bản không kịp bắn tên, chỉ biết dùng súng đạn giết bọ. Tóm lại là tiến bộ cũng khá lớn, Bạo liệt tiễn của ta đến mức tối cao đã có thể bắn bảy mũi tên liên tiếp, uy lực cực lớn, nếu dùng phụ ma tiến +3 thì đủ sức bắn sụp một ngọn núi nhỏ. Lúc ấy để giết một con bọ tàu vũ trụ đã bay lên không trung, trong lúc cấp bách liền bắn ra một phát, quả nhiên trực tiếp xuyên thủng giữa con bọ, nhưng ta cũng phải chữa trị trong bình dịch mất ba ngày ba đêm. Khi ấy đúng là quá nguy hiểm, tiêu hao cho một tiễn cũng quá lớn, tuy vậy uy lực rất mạnh... Bất quá ta thật muốn biết cảnh giới tối cao cửu tiễn xạ nhật là mạnh đến mức nào... Trình Khiếu dùng sức vỗ bồm bộp vào Trương Hằng, nói: - Bớt mấy chuyện nhàm chán ấy đi, ta muốn hỏi ngươi chuyện khác... Đã làm chưa? - Làm cái gì? - Mẹ nó, là *** đấy! Là làm *** đấy! Đừng có giả vờ ngây thơ với ta, mau khai ra, các ngươi *** với nhau chưa? Trình Khiếu giống như một con sói già, tru lên. Minh Yên Vi đã đi được khá xa đột nhiên quay phắt lại, ném cây cung ra, bốp một tiếng đập Trình Khiếu ngã bịch xuống đất, tiếp đó nàng cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy về phòng mình, sau đó đóng cửa đánh sầm một cái. Trình Khiếu nằm bò dưới đất, xoa xoa đầu, khi thấy Trương Hằng vẻ bất đắc dĩ, nhặt lấy cây cung, hắn lập tức kêu ầm lên: - Nhất định là có gian tình! Các ngươi nhất định là có gian tình! Ha ha, lúc trước đều là cô ấy đánh ngươi, bây giờ không ngờ lại đánh ta, có thể thấy các ngươi nhất định là đã *** rồi! Trường Hằng nhất thời cười khổ, lắc lắc đầu nói: - Đừng có nói kiểu... À ừm, thô tục như vậy, bọn ta không có.... Chỉ là mấy lần nguy hiểm sống chết trong Starship Troopers khiến quan hệ giữa ta và cô ấy hòa hoãn được một chút thôi. Xin ngươi tích khẩu đức đi được không, đừng có quấy chuyện của ta thêm rối nữa. - Được rồi, vậy thì nói năng nghiêm chỉnh.... Lúc các ngươi *** là làm trên hành tinh loài bọ? - ....Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời ngươi sao? Trương Hằng cười khổ khẽ siết cây cùng màu xanh đang cầm, trong đầu hồi tưởng lại tình hình trong Starship Troopers. Hắn và Minh Yên Vi đều gia nhập quân đội, sau đó tới hành tinh loài bọ chiến đấu. Với tố chất thân thể và thực lực của hai người, mặc dù không có tài năng lãnh đạo nhưng trong thế giới thiếu hụt tố chất chiến tranh như Starship Troopers, hắn vẫn thuận lợi trở thành sỹ quan, còn Minh Yên Vi thì thành cấp phó của hắn. Hai người cùng trải qua rất nhiều trận chiến. Quả đúng như những gì Vương Hiệp đã nói, trong Starship Troopers chiến đấu liên miên không dứt. Loài người đã ở vào thế yếu tuyệt đối, ngoài nghiên cứu ra vũ khí mới cùng một loại robot điều khiển cỡ nhỏ cực kỳ ít ỏi thì thế lực quân sự của loài người trong Starship Troopers căn bản không thể chống cự lại loài bọ. Trong thế giới ấy loài bọ là sinh vật có trí tuệ đã tiến hóa lâu hơn con người mấy trăm lần. Tuy không hề có khả năng khoa học công nghệ gì đó nhưng phương hướng tiến hóa của chúng hoàn toàn tập trung vào phương diện thân thể, các chủng các dạng bọ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Có loại bọ chiến đấu cận chiến lợi hại, có loại bọ đạn pháo tầm xa lợi hại, thậm chí cả bọ khổng lồ sinh hoạt trong vũ trụ cũng có vài loại, càng không cần nhắc tới mấy loại bọ chỉ huy có trí tuệ vượt hơn loài người, nói tóm lại, không cần biết là số lượng hay chất lượng quân lính, loài bọ đều mạnh hơn loài người. Trong hoàn cảnh như vậy, một trận chiến đều phải dốc toàn lực phấn chiến, vì sống sót mà chiến đấu, vì ngày mai có thể tới mà chiến đấu. Liên bang nhân loại thậm chí đã hạ giới hạn tuyển quân xuống còn mười bốn tuối, nhưng dù như vậy, số lượng quân lính vẫn thua kém loài bọ rất nhiều. Có điều, loài người cũng có ưu thế của mình. Sau khi liên tục gặp thất bại, sức mạnh khoa học kỹ thuật cuối cùng cũng từ từ phát huy, rất nhiều vũ khí chiến tranh được nghiên cứu chế tạo ra, tốc độ tăng trưởng của luồng lực lượng này còn nhanh hơn tiến hóa của loài bọ rất nhiều. Bây giờ liên bang nhân loại chỉ có thể đánh cược một ván, cược rằng, trước khi loài người hoàn toàn diệt vong, sức mạnh khoa học kỹ thuật có thể toàn diện áp đảo loài bọ, đó cũng là hy vọng duy nhất của loài người. Trương Hằng cùng Minh Yên Vi tiến vào đúng lúc ấy, do biểu hiện xuất sắc của hai người, họ được sắp xếp đến hành tinh tiền tuyến chiến đấu với loài bọ. Nơi đó hoàn toàn là một cái máy xay thịt đúng nghĩa, thời gian sống của một binh sỹ bình thường chỉ khoảng một tháng, nói cách khác, trong một tháng phải có trên trăm nghìn người hy sinh. Đó còn là chỉ chiến đấu thường, nếu có một chiến dịch lớn, số lượng người tử vong lại càng lớn hơn nhiều. Trương Hằng cùng Minh Yên chính là giãy giụa cầu sinh trong một chiến trường như thế, mấy lần sinh tử quan đầu đều do Trương Hằng liều mạng cứu nàng về. Kinh khủng nhất là một lần Minh Yên Vi đã bị đám bọ kéo vào trong hang, Trương Hằng giống như phát cuồng, liều mạng thôi động năng lượng tinh linh, cầm dao găm một mình điên cuồng lao vào bên trong. Sau khi giết sạch mấy trăm con bọ ở trong hang, hắn cũng gần như thoi thóp sắp sửa đất hơi, đến lúc ấy lại là Minh Yên Vi cõng hắn thoát ra bên ngoài, tới khi quân đội cứu được hai người, hai người đều đã dạo một vòng trước quỷ môn quan. Sau lần sống sót trở về đó, đội ngũ của Trương Hằng được điều về tàu mẹ nghỉ ngơi, cấp dưới của hắn cũng bày tiệc chúc mừng cho đội trường. Trên tàu mẹ, binh lính nghỉ ngơi được phép uống rượu vì thế hầu như tất cả mọi người đều say, đến cả Minh Yên Vi có vẻ cũng say, cuối cùng vẫn là Trương Hằng đỡ nàng về phòng. Khung cảnh lúc đó Trương Hằng giờ vẫn còn nhớ rõ, tuy không hề có *** như Trình Khiếu nói nhưng là một bước quan trọng để khoảng cách giữa họ dần dần biến mất. Minh Yên Vi sau khi say bật khóc nức nở, cũng không biết là lẩm bẩm nói những gì, khóc mệt rồi thì nằm trong lòng Trương Hằng ngủ suốt một đêm... Kỳ thực trong lòng Trương Hằng hiểu rõ, nàng có lẽ, không hề say... Sau đêm hôm đó, quan hệ giữa hắn và Minh Yên dần dần được thả lỏng, ngày thường cũng có thể nói chuyện tự nhiên với hắn mấy câu, khi chiến đấu cũng có thể dựa gần hắn hơn một chút.... Mặc dù tất cả chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng chú ý, nhưng nội tâm hắn cũng từ từ tích cực lên, hắn rút cuộc cũng cảm nhận được, nàng đang dần mở rộng lòng mình.... - Đáng tiếc là đã đến lúc, chúng ta buộc phải trở về Chủ Thần không gian... Trương Hằng khẽ cảm thán, tiếp đó hắn lại thì thào nói: - Tiếp theo sẽ là trận chiến cuối cùng rồi, chỉ cần trận chiến này kết thúc thì cho dù là phải mất mười năm, trăm năm.... Chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực. Tìm tới cái chết hoặc là lấy chết tạ tội là biện pháp hèn nhát nhất, chỉ có sống sót mới có thể thay đổi, chỉ có sống sót mới có thể tìm thấy hy vọng.... Cho dù thế nào ta cũng nhất định phải sống sót! Nhất định phải sống sót qua trận chiến cuối cùng! Lời thề như vậy, hoặc có thể gọi là quyết tâm như vậy.... Là thời thề và quyết tâm thường thấy nhất trong lòng các thành viên Trung Châu đội. Có thể là Trịnh Xá ngay từ đầu biểu hiện quyết tâm sống sót, sau vô số lần chiến đấu đã từ từ khích lệ những thành viên khác trong đội. Mỗi người đều có quá khứ của mình, mỗi người đều có tương lai của mình, cũng đều có tiếc nuối riêng, chỉ có sống sót mới có thể thay đổi tất cả, chết là hành động ngu ngốc nhất, chí ít là trong Trung Châu đội, người muốn chết tuyệt đối không tồn tại! Đối với điểm này Lâm Tuấn Thiên có nhận thức trực quan nhất. Là một người thành đạt, từng được giáo dục chu đáo, từng gia nhập xã hội thượng lưu, hắn kỳ thực có IQ cùng EQ khá cao, cho nên trong thế giới hiện thực khó tránh khỏi có chút ngạo khí, đây cũng là một nguyên nhân làm hắn tiến vào Chủ Thần không gian. Người quá kiêu ngạo một khi thất bại, thường thường sẽ không chịu nổi đả kích, Lâm Tuấn Thiên tuy không vì thế mà tự sát nhưng sau khi tiến vào Chủ Thần không gian, hắn cũng cảm nhận được tâm nguyện muốn sống sót của đồng đội xung quanh. Đúng thế, không cần biết là vì tâm nguyện còn chưa hoàn thành hay là vì muốn mạnh lên sau này trở về thế giới hiện thực tiếu ngạo một phen, hoặc chỉ vỏn vẹn là đơn thuân muốn sống sót, dưới áp lực của thế giới luân hồi lúc nào cũng có thể tử vong này, dù là loại tình cảm nào cũng sẽ phóng đại đến vô hạn. Hắn hiện tại cũng muốn sống sót. Là một tân nhân, hắn không có trình độ mở cơ nhân tỏa cao thâm, không có kỹ năng tự sáng tạo, thậm chí đến cả thuộc tính cường hóa từ chủ thần cũng không có. Tuy nói dựa vào mọi người hỗ trợ, chung quy cũng hoán đổi được năng lực phép hiện thực hóa ảo tưởng, nhưng năng lực này lại không hề mạnh như hắn tưởng tượng. Đầu tiên là nhất định phải tưởng tượng ra thứ ngươi cần trong đầu, tinh thần lực phải tập trung cao độ, tiếp theo là tưởng tượng tới từng chi tiết nhỏ của vật thể, sau đó vật thể ấy mới từ từ xuất hiện. Nhưng kể cả như vậy thì chỉ cần có một điểm tưởng tượng không đúng, cả quá trình sáng tạo sẽ thất bại, cho nên hắn dù chỉ muốn sáng tạo ra một con dao nhỏ cũng phải tốn mười phút, hơn nữa còn không phải chắc chắn mỗi lần đều thành công, xác suất chỉ được khoảng 40% Một thuộc tính cường hóa cấp A sao lại yếu ớt như vậy? Suy nghĩ mãi mà không có lời giải, Lâm Tuần Thiên cuối cùng cũng không nhịn được phải tới hỏi Sở Hiên. Tuy nói hắn là tân nhân nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra được một vài thông tin trong đội... Ví dụ như, gã tên là Sở Hiên đó cực kỳ khủng bố.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Khoa huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố Chương 717:  Các đồng đội (6) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close