Truyện [Dịch] Vô Tận Đan Điền : chương 3053:  bội phục

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
[Dịch] Vô Tận Đan Điền
Chương 3053:  Bội phục
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
- Ah... Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đổng Hân rung động không nhỏ, lần nữa nhìn sang Việt lão, chỉ thấy sắc mặt của hắn tái nhợt biến thành hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cũng vững vàng lại, rất hiển nhiên, bệnh nhức đầu lúc này còn chưa phát tác đã bị áp chế. - Việt lão, ngươi không sao chớ... Vội vàng tiến về đỡ Việt lão, Đổng Hân khẩn trương nhìn sang. - Ta không sao... Việt lão thở ra một hơi, mở mắt ra nhìn thiếu niên. Vừa rồi thiếu một ít đã khống chế không nổi, lúc này kim châm của thiếu niên đâm vào, đầu óc của hắn mát lạnh và thoải mái không ít. Lúc này cho dù hắn dốt đặc cán mai với y thuật cũng biết là thiếu niên cứu hắn vào lúc mấu chốt, từ đó thoát khỏi tâm ma cắn trả. - Nhiếp Vân đại sư... Biết rõ thủ đoạn của Nhiếp Vân, Việt lão xưng hô cũng cải biến, vận chuyển lực lượng cảm thấy thân thể khỏe mạnh nên nhìn sang Nhiếp Vân. Đổng Hân nhìn sang, không nhìn thì thôi, chỉ nhìn đã giật mình. Thiếu niên trước đó còn sinh long hoạt hổ, lúc này sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy giống như hư thoát. - Nhiếp huynh... Diệp Đào vội vàng đỡ hắn. - Hắn vì cứu ta hao tổn quá lớn, dìu hắn ngồi xuống! Việt lão nhìn thấy tình huống của hắn một lần đã bàn giao Diệp Đào, năm ngón tay mở ra truyền thâu lực lượng vào người Nhiếp Vân. Việt lão không hổ là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, lực lượng tinh thuần trầm trọng, thời gian không dài sắc mặt Nhiếp Vân khôi phục và đứng lên. - Đa tạ Việt lão ra tay... Nhiếp Vân ôm quyền. - Là đại sư khách khí, ngươi vì cứu ta mới trả giá, là ta cảm tạ mới phải. Việt lão khẽ khom người. Trước khi thiếu niên nói tâm ma cổ hắn còn có chút bán tín bán nghi, trải qua việc này hắn đã tin tưởng. Thiếu niên trước mắt thật sự là y đạo đại sư, tuy danh khí không lộ ra nhưng bằng vào thực lực như vậy, về sau tất nhiên sẽ danh chấn cả Thần giới. - Việt lão, vừa rồi... Đổng Hân có ngốc cũng hiểu xảy ra chuyện gì, nàng mở to mắt không dám tin. Tiểu tử trước mặt còn nhỏ hơn nàng một ts, tại sao có thể có y thuật lợi hại như thế? Nghĩ đến lúc trước còn cười nhạo đối phương, sắc mặt Đổng Hân đỏ lên. - Xem ra bệnh cảu ta là tâm ma cổ, không biết đại sư có phương pháp trị liệu hay không? Việt lão thở dài một tiếng, hỏi. Dù hắn xem nhẹ sinh tử, có thể sống tự nhiên không muốn chết, hắn hỏi với ánh mắt hi vọng. - Tâm ma cổ của Việt lão đã dung hợp với linh hồn, rất khó trừ tận gốc trong một lần, cần phải trị lâu dài. Nhiếp Vân trầm tư chốc lát và nói. Không phải hắn không muốn ra tay, mà là tâm ma cổ đã dung hợp hoàn mỹ với linh hồn đối phương, muốn chữa cho tốt, mặc dù y thuật của hắn cũng không thể làm gì. - Ý của ngươi là... Bệnh của Việt lão có thể trị tốt? Đôi mắt Đổng Hân lóe sáng. Đối phương chỉ nói không thể chữa tốt trong một lần duy nhất, ý tứ nói cách khác bệnh này có thể chữa. - Ân! Nhiếp Vân gật đầu. - Quá tốt! Nếu như ngươi có thể trị khỏi bệnh cho Việt lão, yêu cầu gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi... Đổng Hân nhảy lên, nói xong lời này mới phát hiện có chút không đúng, trong lời nói mang theo nghĩa khác, sắc mặt đỏ lên. Diệp phủ rất nhiều công tử truy cầu nàng, nàng cũng không phải chưa từng động tâm qua, dù sao nữ tử sớm muộn gì cũng phải xuất giá, có thể gả cho công tử đại gia tộc cũng là nơi quy túc tốt. Chỉ có điều bệnh của Việt lão vẫn không tốt, nàng cũng không có tâm tình gì, lúc này nói ra lời này liền cảnh giác nhìn đối phương, càng có chút xấu hổ, thấy thiếu niên cũng không đặc biệt cao hứng, vẫn lạnh nhạt như cũ thì nội tâm tức giận. Bất kể thế nào thì nàng cũng là mỹ nữ trăm người có một, cho dù không có gì ý tứ, chính mình nói thế hắn cũng phải mừng rỡ chứ, không thể bình thản như vậy. - Yêu cầu, ta không cần, thầm nghĩ muốn nhờ Việt lão dẫn ta đi gặp lão gia tử, nghe nói thân thể của hắn cũng không tốt, hy vọng có thể tận chút sức lực. Nhiếp Vân thản nhiên nói. - Gặp lão gia tử? Việt lão liếc mắt nhìn Diệp Đào, sau đó gật đầu với hắn. Tuy hắn không quan tâm tranh đấu trong gia tộc, nhưng không có nghĩa hắn không biết gì. - Ngươi muốn đi lúc nào? Nói thật, cho dù ngươi không nói thì ta cũng mang ngươi qua... Lão gia tử bệnh thời gian còn dài hơn ta, ta cũng hi vọng hắn sớm ngày khỏe mạnh. Việt lão vuốt vuốt chòm râu và cười cười. Trải qua việc này hắn bôi phục thiếu niên rạp đầu xuống đất, nếu như có thể xem bệnh cho lão gia tử, có lẽ cũng có thể chữa tốt tật bệnh. - Nếu như Việt lão không chê phiền toái, chờ ta kê phương thuốc lại đi. Nhiếp Vân biết rõ chuyện Nam Thiên Y Thánh như lửa sém lông mày, việc này không nên chậm trễ, lúc này gật đầu nói. - Tốt! Việt lão gật đầu. - Bệnh của ngươi không cần nhiều dược liệu, đại bộ phận có trong tiểu viện này, đây là phương thuốc, mỗi ngày uống vào buổi trưa, đương nhiên trọng yếu không phải uống thuốc, mà là châm cứu! - Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ châm cứu cho ngươi một lần, không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái nửa tháng có thể khỏi hẳn. Nhiếp Vân lật cổ tay thu kim châm. Tuy tâm ma cổ dung hợp hoàn mỹ với linh hồn của đối phương nhưng bằng vào y thuật của hắn, mỗi ngày đều kiên trì châm cứu, nửa tháng là có thể hoàn hảo, đương nhiên cũng cần người bệnh phối hợp, chỉ có ý niệm tương khắc với tâm ma cổ mới có thể bài xuất triệt để. - Còn nữa, ta khuyên ngươi nên trừ gốc dược liệu đó sớm đi, thật sự không thể lưu lại! Sau khi bàn giao xong, có lẽ Việt lão sẽ chú ý tất cả, Nhiếp Vân mỉm cười nhìn sang gốc dược liệu cách đó không xa. Đó là gốc Bán Nguyệt Trân Châu Hoa. - Diệt trừ? Ngươi nói là gốc Trân Châu Thảo? Ta tổn hao cái giá lớn mới tìm được nó, có tác dụng an thần tĩnh tâm vô cùng tốt, tại sao lại diệt trừ? Nhìn thấy thiếu niên nhắm vào gốc Trân Châu Thảo nàng tân tân khổ khổ tìm được, Đổng Hân không làm, lập tức sốt ruột nói. Vì gốc hoa này nàng tốn hao cái giá lớn, chẳng lẽ hắn muốn gốc hoa này nên nói thế? - Ngươi biết tên nó là gì không? Nhiếp Vân nhìn sang. - Đương nhiên biết rõ, không phải vừa rồi nói với ngươi sao? Nó là Trân Châu Thảo! Đổng Hân thở phì phì nói. Vừa rồi gia hỏa còn không biết thứ này nên chuyên môn hỏi mình, không thể nhanh quên như thế. - Nó cũng không phải Trân Châu Thảo, mà là Bán Nguyệt Trân Châu Hoa, có công hiệu trái ngược với Trân Châu Thảo, rất dễ dàng làm người ta lâm vào cuồng bạo, trước kia Việt lão ở trong phòng rất an ổn, tâm ma trong thức hải không dị động, nhưng đến nơi đây lập tức sôi trào, đau đầu muốn nứt ra, chính là tác dụng của nó đấy! Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Vô Tận Đan Điền

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Vô Tận Đan Điền Chương 3053:  Bội phục được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Vô Tận Đan Điền sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close