Truyện Già Thiên : chương 522: thiên tuyền

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Già Thiên
Chương 522: Thiên Tuyền
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Khi tiệc rượu đã tàn, một lão nhân râu tóc bạc trắng, như một lão thần tiên đi tới khu vực nơi đám nhân kiệt trẻ tuổi này ngồi.

Diệp Phàm lập tức đứng dậy thi lễ. Vương thần y với tiếng tăm lừng lẫy Trung Vực đi tới. Y thuật của người này thông thiên, thân mình lại là một vị đại năng, danh vọng rất lớn.Nhân vật như lão thần tiên này giữ cánh tay Diệp Phàm.

Gần như thần sắc hắn lập tức ngẩn ra nhưng nhánh chóng che giấu, trở nên điềm tĩnh, chẩn bệnh cho Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Diệp Phàm biết là hỏng rồi, vị Vương thần y này quả nhiên lợi hại, vết thương hắn diễn biến ra căn bản không thể che giấu được đối phương, nhất định đã bị nhìn thấu.Diệp Phàm âm thầm truyền âm. Đây là một nhân vật cấp Thánh chủ, có chiến lực tuyệt đỉnh đương thời, trong lòng hắn có chút lo lắng bất an.Vương thần y gật đầu, cũng âm thầm truyền âm lại nói:Diệp Phàm thả lỏng người, cảm thấy mình đã thành công. Đối phương quả nhiên vẫn nhớ tới đại ân của Thần Vương, đồng thời trong lòng cũng cả kinh.

Phong tộc Thánh chủ đưa hắn trở về khiến những nhân vật cấp Thánh chủ khác có lòng nghi ngờ. Dù những chuyện này rất tinh tế nhưng lại có thể diễn hóa ra hậu quả đáng sợ.- Được, đa tạ tiền bối.

Sau đó, Vương thần y tuyên bố trước mặt mọi người Diệp Phàm nhiều nhất chỉ còn có thể sống được mười bốn ngày nữa. Tin tức này vừa ra lập tức khiến ai ai cũng chấn động.- Không thể tưởng tượng được a... Thánh thể sắp chết mà khí huyết còn tràn đầy như vậy! Đúng là không hổ thể chất có thể tranh hùng với Đại Đế!

Trên Bất Bách Thần Đảo, rất nhiều tu sĩ đang âm thầm bàn luận. Chiến lực Diệp Phàm quá mạnh mẽ khiến nhiều người bất an nhưng tin tức này truyền ra khiến nhiều người như sỡ được tảng đá trong lòng xuống.Đây là tin tức thứ hai mà Vương thần y đưa ra.

Lúc này, ngay cả các Thánh chủ ở đại điện cũng bị kinh động, tuy nhiên không ai nói gì mà chỉ lặng lẽ lắng nghe mà thôi.

Trong một thế hệ trẻ có rất nhiều người không thèm che giấu nụ cười. Đại địch như vậy rốt cục cũng phải chết, không bao giờ có uy hiếp thêm nữa.

Một thế hệ trẻ tuổi Phong tộc vốn đều an phận nhưng lúc này lại như sống lại, không sợ Diệp Phàm, ngông nghênh đi qua đi lại mời rượu.

Tử Phủ Thánh tử lại không nói gì, thần quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, tự nâng chén uống một ly.

Diêu Hi lại âm thầm thở phào. Nhược điểm của nàng nằm trong tay Diệp Phàm, thủy chung không thể yên tâm, hiện tại đã có thể thoải mái rồi.

Hai mắt Phong Hoàng chớp động thần quang, lả lướt đi tới, rót cho Diệp Phàm một chén rồi nói:Mấy người hoàng tử Đại Hạ, Yêu Nguyệt Không cũng trước sau đi tới, chân thành an ủi mấy câu, đều muốn Diệp Phàm đi theo bọn họ.

Khóe miệng Triệu Phát mang theo thần sắc mỉa mai, đi tới gần Diệp Phàm mới thu lại nói:Dứt lời hắn vỗ vỗ vai Diệp Phàm. Nếu là trước đó, hắn dù thế nào cũng không dám tùy ý như vậy!

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, có vết thương đại đạo hay không thì chỉ có hắn và Vương thần y mới biết, thấy một màn này lập tức nở nụ cười nói:Triệu Phát cười lớn nói:Diêu Quang Thánh tử cũng đi tới, chân thành kính một chén rượu nói:Sau hừng đông, Phong Duyên cứ thế theo Vương thần y rời đi, để lại rất nhiều nghị luận. Mọi người đều đang âm thầm đoán vận mệnh của hắn. Nhiều người cũng đang chờ đợi và quan sát.Đại hắc cẩu cho cô gái nhỏ cười trên lưng, cười lạnh không thôi.

Lý Hắc Thủy cũng cười lớn nói:Nơi Vương thần y ẩn cư là một tiên mạch của Trung Vực, nơi đó gần một đại hoang mạc vô tận, là một địa vực rất nguyên thủy.

Hắn dùng y thuật nhập đạo, ngày thường cần rất nhiều thảo dược, luyện đan dược cho nên rất ít khi tiến vào phiến hoang mạc này.

Tâm cảnh Vương thần y rất cao, dọc đường đi dù Hắc Hoàng hồ ngôn loạn ngữ nhưng cũng không ý kiến gì, cũng không biết nói gì cho phải.

Diệp Phàm nói ra vấn đề của cô gái nhỏ, hướng Vương thần y thỉnh giáo biện pháp chữa chứng bệnh quên quá khứ của nàng.Vương thần y khá giật mình, nhìn chằm chằm đứa nhỏ, lại nhìn khối đá thất thải, như lâm vào hồi tưởng.

Xuyên qua dãy núi vô tận, bay qua rất nhiều vùng đất, cuối cùng bọn họ đi tới bên ngoài đại hoang, đi tới trước mái nhà tranh của Vương thần y.

Đây là một sườn núi, núi cao suối sâu, đầy tùng trúc, tiên hạc bay múa... Đúng là một mảnh tịnh thủ rất tốt để tu luyện.Đại hắc cẩu lộ ra thần sắc giật mình.Vương thần y gật đầu rồi chi về phía trước nói:Mấy người Diệp Phàm bay lên cao, nhìn về phía xa xa, trong lòng rung động. Mỗi dãy núi đều như một con đại long, khí thế bằng đại, nguy nga hùng vĩ.Đại hắc cẩu cả kinh.Vương thần y thở dài.Diệp Phàm giật mình.Vương thần y nói ra đáp án.

Đây vốn là một thánh địa vô cùng cường đại nhưng lại hoàn toàn biến thành sâm lâm nguyên thủy, vô cùng hoang vắng, trở thành vương quốc của các loại cây cối và muông thú.

Nơi đây cổ mộc che thiên, cây cối xanh tốt, hoàn toàn che khuất quá khứ, biến thành một mảnh long mạch nguyên thủy.

Đột nhiên một tiếng khóc lớn truyền tới, chấn động cả dãy núi, cây cỏ điêu linh, chim chóc tán loạn. muông thú phủ phục xuống.Mấy người đều bị kinh sợ.Tiếng khóc lớn thứ hai truyền tới, cả đại sơn đều lay động, cây cỏ đều rụng rất nhiều lá, vô cùng khủng bố.

Tiếng khóc ngắn ngủi, nhanh chóng ngưng lại nhưng vạn thú vẫn run rẩy như cũ.

Không lâu sau, tiếng khóc thứ ba truyền tới, cả dãy núi vô tận đều rung động, phiến Đằng Long Địa này dường như có ngàn vạn con đại long bay lên.Ầm ầm ầm!

Cả dãy núi lay động, loạn thạch bay loạn như đang khai thiên lập địa.

Trong nháy mắt này, dãy núi vô tận hiện ra cảnh tượng kỳ dị. Cây cối đang héo rũ lại lần nữa phồn thịnh, như đã trải qua hai mùa thu xuân.

ở ngọn núi thông thiên, long khí vô tận của đại địa nối lền đất và trời, cảnh tượng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.Đại hắc cẩu cũng run rẩy.

Một lúc sau mọi thanh âm biến mất, Thiên Tuyền di chỉ lại khỏi phục bình tĩnh, không còn tiếng động nào nữa, vạn vật đều sống lại, đã không còn điêu linh nữa.

Phía trước, cổ địa hoang dã, vạn núi như rồng, cổ mộc cao ngập trời, dây mây lâu năm che kín núi rừng, thương mang, cổ lão, nguyên thủy, thần bí... Đây là một cỗ ý vị rất kỳ lạ.

Đại sơn nguy nga, mỗi tòa đều hùng vĩ bao la, không ít thác nước lớn từ trên đỉnh núi đổ xuống, cao tới ngàn trượng, trắng xóa một mảnh, vô cùng tráng lệ.

Âm thanh khóc lớn kia trôi qua rất lâu rốt cục có linh thú qua lại, thọ viên leo lên thánh sơn, tiên hạc bay lượn trong tầng mây...Lý Hắc Thủy nói.Vương thần y ngăn cản.Trong lòng Diệp Phàm rất kinh ngạc, nhưng tiếc khóc lại không giống do một lão nhân phát ra.

Trong lòng bọn họ rất không bình tĩnh, không ngờ lại gặp chuyện này. Thánh địa đã bị hủy sáu ngàn năm trước không ngờ còn có người khóc lớn.Ngay cả đại hắc cẩu cũng thấy hết hồn, không thể không lùi bước.

Nơi Vương thần y ẩn cư chỉ là mấy gian nhà tranh nằm trên một sườn núi mộc mạc, có một mảnh rừng trúc nhỏ với thác nước từ trên cao đổ xuống.

ở cạnh nơi này, Vương thần y khai khẩn mấy dược điền, trồng các loại linh dược, dù ở rất xa cũng có thể ngửi được mùi dược hương.

Mấy phiến dược điền kia phong phi điệp vũ, sinh cơ bừng bừng, cây lá đều tràn ngập quang lưu, vừa nhìn đã biết là dược thảo trân quý.

Đại hắc cẩu lập tức nhễ cả nước miếng nhưng Vương thần y lập tức nghiêm khắc cảnh cáo nó không được cắn loạn vì rất nhiều kỳ dược có kịch độc.

Hắc Hoàng luôn miệng đáp ứng nhưng ngay sau đó lập tức lao vào dược điền, bị độc cho miệng sùi bọt mép, ngã xuốn không dậy nổi, toàn thân co giật.

Nếu không phải cô gái nhỏ đi chơi đùa, ngang qua dược điền, nhìn thấy bộ dáng của nó rồi kêu cứu thì con chó này chắc đã mấy cả nửa cái mạng.Cô bé mở to mắt, còn chân thành dặn dò.Lý Hắc Thủy không chút thông cảm, phun ngay hai chữ!Đại hắc cẩu vừa sùi bọt mép vừa nhe răng hăm dọa.

Diệp Phàm cũng thấy con chó này thật quá đáng, vừa tới nơi này đã đòi trộm linh dược ăn, kết quả lại khiến mình bị độc chết đi sống lại.

Vương thần y không quản tới thương thế của Diệp Phàm vì thương thế đại đạo của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, chi luôn suy nghĩ vấn đề của cô bé.

Hắn tự nhốt mình trong thảo đường, lật xem các loại cổ tịch, tìm kiếm manh mối, chân mày luôn nhíu lại.

Qua hai ngày sau, hắn mới đi ra, trong tay cầm một quyển sách cổ xưa, khuôn mặt đầy ưu tư tìm Diệp Phàm.Hắn dường như có chút khẩn trương, lời nói cũng có chút không tự nhiên.

Vương thần y không chỉ có y đạo thông thiên mà còn là một vị đại năng, là cao thủ tuyệt đỉnh hiện tại, các Thánh chủ cũng phải nể mặt mà lại có dạng này, thật khiến người ta kinh dị.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Già Thiên

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Thần Đông.
Bạn có thể đọc truyện Già Thiên Chương 522: Thiên Tuyền được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Già Thiên sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close