Truyện Great Mage ở thế giới Harry Potter : chương 145: cửa ải cuối cùng

Trang chủ
Đồng Nhân
Great Mage ở thế giới Harry Potter
Chương 145: Cửa Ải Cuối Cùng
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Văn Đoàn cười, anh nói:

- Anh cứ tưởng chú không thích chứ. Chú ở nước ngoài về, anh nghĩ là cởi mở, tân thời chút thì mới hợp được. May mà không nhầm.

Tưởng Quốc cười nhạt. Nó đáp:

- Em dễ tính mà. Chỉ cần chất lượng thịt không quá kém thì thịt gì cũng ăn tuốt. (https://www.facebook.com/profile.php?id=100006850487108 - facebook tác giả)

Sau khi ngâm nước nóng được 15 phút, Tưởng Quốc được hai cô gái dẫn vào một căn phòng khác. Trong căn phòng, một chiếc giường to đùng choán gần hết diện tích. Cô gái có mái tóc bạch kim chốt cửa, bật đèn lên. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng xanh đỏ đầy mập mờ. Tưởng Quốc giật mình, nó lui lại sát cái giường, hai tay ôm ngực, run giọng:

- Hai người tính làm gì. Tránh xa ra.

Ánh mắt sáng quắc của Tưởng Quốc hoàn toàn bán rẻ cái nội tâm xấu xa của nó. Hai cô gái cũng vô cùng phối hợp với trò giả ngoan ngoãn của Tưởng Quốc. Cô gái tóc vàng tiến sát tới bên cạnh, lấy ngón tay nâng cằm của nó lên, cười tà, hỏi:

- Em nói xem chị tính làm gì? Hử?

Cô gái tóc bạch kim cũng xáp lại, lấy hai tay vờn quanh vai của Tưởng Quốc. cô nói:

- Chị gái này thù dai lắm á. Ban nãy em vò đầu chị ấy rối bù, giờ đoán coi chị ấy tính làm gì.

Tưởng Quốc ngửa người ra sau, tựa lên người của cô, nó run rẩy:

- Chị đừng có dọa em. Em sợ lắm á!

Cô gái tóc nhuộm vàng áp sát vào người Tưởng Quốc:

- Ai dọa em. Chị có nói rồi, đền bù đi chứ.

Tưởng Quốc gian nan nuốt nước miếng, nó hỏi:

- Đền… đền bù thế nào?

- Dĩ nhiên là… - cô gái kéo dài giọng - … đánh một trận!

Cô đột ngột đưa tay đẩy Tưởng Quốc và cô gái tóc bạch kim ngã ngửa ra giường rồi nhào lên.

“Aaaaaaa...!” - Tiếng hô không biết của người nào vang lên, cả căn phòng chìm trong hỗn loạn…

***

Một tiếng rưỡi sau, Tưởng Quốc đi ra một ban công rộng rãi, Văn Đoàn đang đợi ở đây trên một chiếc ghế nằm. Tưởng Quốc quăng mình xuống cái ghế bên cạnh. Cả người nó mềm nhũn xuống ghế, sau màn quần ẩu vừa rồi với hai cô gái, hiện tại nó có cảm giác toàn thân đều lười biếng.

Văn Đoàn hỏi:

- Cảm giác thế nào? Anh trọn và đào tạo kỹ lắm đấy.

Tưởng Quốc đáp:

- Người em còn đang nhũn ra đây. Nhìn thế mà mát xa chuyên nghiệp ghê. Cảm giác như hồn chưa về lại xác ấy.

Văn Đoàn cười:

- Nếu chú muốn thì sau này cứ tới. Bất cứ lúc nào chú cũng là thượng khách.

Tưởng Quốc cười cười không đáp lại. Nó không có tiếp tục vấn đề này. Với nó thì đây chỉ là một game nho nhỏ, nó thậm chí còn chả thèm nhớ tên người đã chơi cùng, bởi nó biết rõ, bản thân sẽ không chơi lại game này, tại đây, lần nữa.

Đúng bốn giờ chiều, hai anh em có mặt ở đầu ngõ, nơi mà cả hai đã xuống hồi sáng, để lên xe trở về. Văn Đoàn đi HN, sau khi dùng xong bữa tối, đã lên đường để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển vị trí tham dự giải giao hữu quốc tế sắp tới.

Sáng hôm sau, ông nội vẫn chưa trở lại, sau khi dặn kĩ với người giúp việc, Tưởng Quốc một mình đi tới từ đường cũ, tiếp tục quá trình tập huấn của mình, đối diện với hồ sen. Buổi chiều hôm đó, ông Nhân trở lại. Đích thân ông tới đón Tưởng Quốc về. Nó có tò mò về lý do khiến ông rời khỏi nhưng ông Nhân lảng tránh và không tiết lộ dù chỉ nửa chữ.

Những ngày tiếp theo, nhịp sinh hoạt của nó trở lên khá đơn điệu, sáng đi tới từ đường, chiều tối trở lại. Đều như dân công sở.

Tới ngày thứ 3 kể từ khi ông Nhân trở lại, ông gọi Tưởng Quốc lại vào kêu nó đi theo ông. Ông Nhân dẫn Tưởng Quốc ra phía sau từ đường cũ, lấy ra một cái nhẫn rồi tiến sát tới bức tường rêu phong loang lổ. Từ trên bức tường, ông cầm một viên gạch cũ kỹ như vô số những viên gạch khác xung quanh nó. Bỏ chiếc nhẫn vào cái hốc tối mới tạo thành do viên gạch bị rút ra. Những viên gạch bắt đầu chuyển động, chúng tách ra thành một lối đi dẫn tới một cánh cửa gỗ. Khung cảnh này làm Tưởng Quốc ít nhiều nhớ tới Luôn Đôn, nơi bức tường dẫn vào Hẻm Xéo.

Ông Nhân đi trước tiến vào, ông nói:

- Nơi đây là một trong những địa điểm quan trọng nhất của dòng họ ta.

Ông Nhân đẩy cánh cửa mở rộng. Trước mắt Tưởng Quốc là vô số những giá sách khổng lồ. Nhiều tới mức khiến nó không nhìn thấy đâu là bến bờ.

- Nơi đây lưu giữ tất cả tri thức mà dòng họ Trần chúng ta đã thu gom được trong suốt lịch sử hơn 800 năm của mình. Hôm nay, ông cho phép con tiến vào đây, trọn lựa học tập bất kỳ kiến thức nào con muốn. Nhưng con phải nhớ kỹ 3 việc.

Ông Nhân nhìn chăm chú vào Tưởng Quốc như để nhấn mạnh cho nó tầm quan trọng của những gì ông sắp nói. Khi nhận thấy Tưởng Quốc đã thực sự chăm chú hết mức thì ông mới tiếp tục:

- Đầu tiên, con chỉ có 10 tiếng đồng hồ; sau 10 giờ, cửa sẽ đóng lại và phải sau 1 tháng nữa mới có thể mở ra lần nữa. Con nhớ chưa.

- Vâng. Con nhớ rõ rồi thưa ông.

- Thứ 2, cũng là vấn đề l quan trọng thực sự. Con không được phép mang bất cứ thứ gì trong này đi ra trừ tri thức con đã học được. Đồng thời không được phép tùy ý truyền thụ những kiến thức trong này cho người khác.

- Thứ 3, tất cả những thứ con sáng tạo ra, có nguồn gốc, hoặc có tham khảo từ những tri thức trong đây, con đều phải làm một bản sao và gửi ngược lại trong thư viện này. Nếu chấp nhận tất cả những điều kiện trên thì điểm chỉ vào đây.

Ông Nhân chỉ vào một cái bảng đá ngay bên cạnh cửa. Trên đó ghi hai điều kiện phía sau được ông Nhân đưa ra.

Sau khi đọc kỹ những gì viết trên đó, Tưởng Quốc đưa tay ấn vào một ô vuông ở góc bảng, dấu bàn tay của nó hiện lên trên đó rồi nhanh chóng biến mất. Tưởng Quốc quay sang hỏi ông nội:

- Nếu như con không điểm chỉ xác nhận thì sao ạ. Dù sao thì cửa cũng mở rồi.

Ông Nhân khẽ lắc đầu:

- Chỉ khi nào con xác nhận khế ước thì những tri thức in trên sách mới hiện ra. Còn không, tất cả những gì ở trên giá chỉ là những bìa sách mà thôi. Hơn nữa, chỉ những người đã tham gia vào khế ước mới có thể nhìn thấy những gì sách viết. Ừm… bắt đầu rồi đó, người làm sẽ chờ con bên ngoài. Nhớ kỹ, không được vi phạm khế ước đâu đấy.

Ông Nhân chưa dứt lời, Tưởng Quốc đã phi về phía mấy cái giá sách. Tiếng nói của nó vọng lại:

- Con biết rồi ạ…

Ông Nhân lắc đầu cười, sau đó rời khỏi.

Tưởng Quốc chìm đắm trong không gian của những cuốn sách. Nó nhanh chóng xuyên qua những giá sách khổng lồ, vừa đi, vừa quan sát khắp hai bên nhằm tìm cho mình một quyển sách hợp ý.

Trong quá trình tìm kiếm, Tưởng Quốc phát hiện ra đủ mọi chủng loại sách, từ ma pháp, đạo thuật, luyện kim… cho tới thiên văn, lịch sử, khoa học, hội họa… Có thể nói rằng, chỉ cần là tri thức, thì nhà họ Trần đều sẽ thu gom cất giữ, bất kể nó thuộc về thế giới nào, ma thuật, võ thuật hay là khoa học kỹ thuật. Tưởng Quốc cũng không lấy làm lạ trước khối lượng thu gom khổng lồ này. Đã từng là hoàng tộc cực kỳ thịnh vượng, là triều đại hùng mạnh với nhiều chiến công lẫy lừng nhất lịch sử VN, dù có suy sụp thì cũng hơn xa mấy hào tộc mới nổi nhiều, nhiều lắm.

Không biết qua bao lâu, Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, vặn vẹo cái cổ, kiểm tra đồng hồ. Nó sững sờ nhận ra thời gian đã trôi qua hơn 9 giờ đồng hồ, Tưởng Quốc chỉ còn lại chưa tới nửa tiếng ở lại nơi đây. Nếu như để lỡ thời gian, nó sẽ phải ở lại đây thêm 1 tháng mới có thể ta ngoài. Tưởng Quốc bắt đầu băn khoăn, nó tự hỏi có lên rời khỏi đây hay không. Bên trong túi vô ngân của nó có chứa đựng thừa đủ thức ăn, đồ uống để nó ở đây cả tháng trời, nhưng như vậy cũng có nghĩa nó sẽ bỏ qua cuộc giao lưu sắp tới. Tưởng Quốc thở dài, nó bắt đầu sao chép quyển sách đang đọc dở vào chiếc UC, hi vọng có thể mang kiến thức bên trong nó ra khỏi đây.

Sau khi hoàn thành sao chép kiến thức của quyển sách, ghi chép khá nhiều tri thức thú vị về biến thể của "Thần Hộ Mệnh", cho Tưởng Quốc rất nhiều dẫn dắt, nó đứng dậy, đi ra cửa. Vài ba phút chênh lệch cũng không giải quyết được vấn đề gì vào lúc này.

* * *

Tưởng Quốc đứng giữa hồ nước, xung quanh nó là vô số hoa sen, cùng với sóng nước vô tận. Tưởng Quốc thở dài, trong giọng mang theo tiếc nuối:

- Qủa nhiên là ảo ảnh sao? Như vậy thì những tri vừa rồi đều là giả dối, vô nghĩa cả sao? Và kể cả anh nữa, cũng chỉ là ảo giác thôi nhỉ?

Tưởng Quốc quay người lại, phía sau nó, chẳng biết tự bao giờ đã đứng đó một người thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tưởng Quốc nhất thời không nhận ra anh ta là ai, nhưng khuôn mặt này khiến nó có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Người thanh niên đứng đó, lẳng lặng nhìn Tưởng Quốc. Anh ta quan sát nó rất kỹ, nhưng ánh mắt của anh ta thì vô cùng bình đạm, lạnh nhạt và có phần trống rỗng.

Lửa giận vô danh không biết từ đâu xuất hiện, đốt lên trong linh hồn. Tưởng Quốc không biết vì lý do gì, nó rất khó chịu trước ánh mắt của người thanh niên đối diện. Nó hỏi lại:

- Tôi hỏi anh có phải là ảo giác. Hoặc anh chính là cửa ải cuối cùng tôi phải trải qua đúng không?

Giọng nói của nó bắt đầu đã thể hiện sự nóng nảy.

Trái ngược với sự nóng nảy của Tưởng Quốc, người thanh niên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt của mình. Cho tới tận khi Tưởng Quốc sắp mất hết bình tĩnh, người thanh niên mới lên tiếng, nhàn nhạt, nhưng đầy chắc chắn:

- Đúng vậy!

Trong mắt Tưởng Quốc cháy bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Nó không biết tại sao, nhưng nó vô cùng khó chịu và căm ghét thái độ lạnh nhạt, đạm mạc như mọi việc đều chẳng quan trọng của người thanh niên. Nó tức cười, nói:

- Xem ra cửa ải cuối cùng này cũng quá dễ dàng chứ hả? Đập anh ra bã là tôi xong việc! Ra tay đi!

Không để người thanh niên nói gì khác, Tưởng Quốc ra tay. Một tia sáng đỏ rực bay ra từ cây đũa phép trong tay nó:

- Expelliarmus!

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Great Mage ở thế giới Harry Potter

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đồng Nhân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường.
Bạn có thể đọc truyện Great Mage ở thế giới Harry Potter Chương 145: Cửa Ải Cuối Cùng được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Great Mage ở thế giới Harry Potter sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close