Truyện Hậu Tinh Thần Biến : chương 259: huống thiên minh báo thù
Hậu Tinh Thần Biến
-
Bất Cật Tây Hồng Thị
Chương 259: Huống Thiên Minh báo thù
Tần Vũ trừng mắt nhìn Tần Tư, bất đắc dĩ truyền âm nói:
Nghe cha truyền âm, mới đầu vẻ mặt Tần Tư hưng phấn tưởng rằng ông già (dịch thế cho sát nghĩa bây giờ hi hi) bất đắc dĩ trợ giúp mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ông già chậm rãi chuyển biến liền hiểu được có chút không ổn nhưng lại không biết cuối cùng là không ổn ở chỗ nào.
Tần Vũ vốn mỉm cười thần sắc tự nhiên trầm xuống, một cỗ uy lực bàng bạc uy áp trong nháy mắt từ cơ thể bột phát, thậm chí khiến vân vụ trên bầu trời cũng chuyển biến.
Tần Tư vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Tần Vũ, cuống quít truyền âm:
Băng Nghiên cũng bị áp lực này làm cho ngừng khóc, ngước lên cũng đồng thời sợ hãi nhìn về phía Tần Vũ, trong lòng nàng vốn đã có ý nghĩ bởi vì nàng mà Cha con bọn họ bất đồng, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Tần Tư tự huỷ diệt chính mình.
Tần Vũ không để ý tới Tần Tư truyền âm, lúc này vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Tần Tư khiến trong lòng Tần Tư kinh hoàng không thôi.
Một thanh âm uy nghiêm giống như từ trên trời cao truyền xuống, trong vòng trăm dặm trên bầu trời vân vụ màu xám quay cuồng không thôi.
Tần Tư nghe Cha quát cuống quít vận khởi năng lượng muốn chạy trốn nhưng bất đắc dĩ phát hiện bản thân đã không thể nhúc nhích thậm chí ngay cả truyền âm cũng không thể làm được.
Tần Tư trong lòng bi thảm kêu lên.
Không nói nữa, ngươi xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?Không liên quan đến huynh ấy!Bá phụ nếu người trừng phạt thì trừng phạt ta đi, là ta đã quyến rũ huynh ấy, không liên quan đến y, ngài không nên trừng phạt Tư ca...Nghiên nhi, không phải như ngươi nghĩ đâu, nhưng cái tên tiểu tử này nhất định phải giáo huấn mới được.Nghiên nhi cô nương đáng yêu như vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm khiến nàng ta khóc!? Hừ, nếu bây giờ không giáo huấn ngươi sau này không biết Nghiên nhi còn không biết nhận bao nhiêu đau khổ nữa!Cha! Con không cần người giúp nữa!Tần Tư, Ta phạt ngươi phải đối tốt với Nghiên nhi! Nếu để ta biết ngươi có gì khi dễ nàng, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi! Hừ!Nghiên nhi, bá phụ chỉ có thể giúp ngươi đến vậy, còn lại là do các ngươi giải quyết a.Ông đã đồng ý, ông họi ta là Nghiên nhi tự xưng bá phụ.Cha à, thế này mà gọi là hỗ trợ sao? Cha hại chết nhi tử người rồi!Sớm biết thế này đã không gọi cha trợ giúp.Giáo huấnNghiên nhi, không bằng chúng ta chạy trốn đi a?Ách!Cha ta rất nghiêm, ta sợ không chịu được!Không như vậy đâu, ta hiểu được bá phụ tốt lắm a!Tư ca, lúc Bá phụ gần đi đã truyền âm cho Nghiên nhi, người nói sẽ mang chúng ta trở lại Nhân gian giới, có thể nhìn thấy cảnh sắc ở đó!Sẽ có một ngàyPhí Hưng, gần đây Lưu Quang Thiên Tôn có gì không ổn chăng? Suốt ngày bắt Thần Vương chúng ta đi tìm tin tức?Hắc, ta nghĩ không sai, tin tức của ngươi còn chậm lắm. Nghe nói Lưu Quang Thiên Tôn ngày đó bị mấy người Thần Vương đánh cho chạy bán sống bán chết! Cho nên trong lòng vẫn buồn bực như vậy!Cái gì, ngươi nói là mấy người Thần Vương? Sao có thể?Lúc đầu ta cũng không tin bất quá biểu hiện của Lưu Quang Thiên Tôn ngươi cũng thấy được. Hơn nữa, cái tin tức này chính là từ Thiên Tôn thành truyền đếnThiên Tôn thành? Chu Viêm sẽ không có ngồi im như vậy a?Điều này còn chưa rõ sao? Chu Viêm Thiên Tôn rõ ràng là không để Lưu Quang vào mắt, kì thật theo ta phân tích, Chu Viêm Thiên Tôn đã chuẩn bị diệt trừ Lưu Quang Thiên Tôn rồi. Chỉ là cần một cái cớ mà thôi!Nếu theo như lời ngươi vừa nói thì cũng có thể là Chu Viêm Thiên Tôn đã an bài cho kẻ dưới nguỵ tạo lời đồn a, hoặc là sau khi biết chuyện đã cố ý thêm thắt vào câu chuyện của Lưu Quang Thiên Tôn, cũng là lấy cớ.Chu Viêm Thiên Tôn muốn diệt trừ một người còn cần tìm cớ sao? Nói thật cho ngươi biết ta có một vị huynh đệ là một mãnh tướng dưới tay Chu Viêm Thiên Tôn, khi Chu Viêm Thiên Tôn xuất quan tiếng cười của hắn đã vang khắp cả Thiên Tôn thành, trong đó có một câu chính là chuyện Lưu Quang Thiên Tôn bị đám Thần Vương kia đánh bại.
Hà Tiêu vẻ mặt khinh thường nhìn về phía người trước mặt phảng phất người kia không coi vào mắt.
Phí Hưng vẻ mặt hậm hực khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Hà Tiêu.
Hà Tiêu nói.
Phí Hưng còn muốn nói cái gì nữa lại bị một thanh âm chen vào, thanh âm này giống như thiên lôi từ trên trời giáng xuống khiến hai người giật nảy mình.
Theo hướng thanh âm nhìn lại đã thấy một người với đôi cánh màu vàng đang lăng không phí trên Lưu Quang điện, không ngừng ra oai.
Phí Hưng hét lớn một tiếng cùng Hà Tiêu hướng đến chỗ kẻ lạ mặt kia quát.
Hai người cũng là kinh hãi không hiểu được chung quang Lưu Quang điện đều có cấm chế do đích thân Lưu Quang Thiên Tôn bố trí, muốn phá trận vào cũng phải là một người có lĩnh ngộ về trận pháp cực cao hoặc là cũng phải có lực lượng cường đại. Mà loại năng lực này tuyệt đối không phải là Thần Vương có khả năng có được.
Nếu trước mắt hai người là một cao thủ trận pháp như vậy thì rất có thể hai người ngay cả cơ hội tới gần người kia cũng không có, sẽ trực tiếp bị tiêu diệt bởi sát trận. Mà nếu thực lực người này cường đại thì còn tệ hơn, hai người hợp sức cũng không bằng một nửa hắn.
Bởi vậy hai người chỉ có thể đứng xa xa mà nói, không dám tiến lên nghênh địch, dù sao bọn hắn cũng là bị Lưu Quang bức bách mà phải tới đây bán mạng.
Người có cánh màu vàng kia nổi giận gầm lên, thanh âm truyền khắp cả Lưu Quang điện giống như lôi điện đánh xuống khiến cho cả toà Lưu Quang điện rung lên, thậm chí vân vụ phía trên còn có chút náo loạn.
Phí Hưng bị tiếng gầm của người kia sợ không dám lên lại thấy không tốt, cũng không thể chạy trốn chỉ có thể miễn cưỡng hỏi, hy vọng người lạ mặt kia tính tình tốt một chút sẽ không như vậy mà tức giận. Bất quá, xem bộ dáng hắn như vậy tính tình phải là rất cuồng bạo mới phải, trong lòng Phí Hưng bắt đầu thấy không ổn.
Chưa hết câu, thân ảnh người kia đã loé lên xuất hiện trước mặt Phí Hưng.
Phí hưng nhanh thuấn di bỏ chạy nhưng một chuyện khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Phí Hưng vừa với thuấn di ra sau Lưu Quang điện đã có một khe không gian đánh lên thân hình hắn trực tiếp đánh tan chân linh.
Phí Hưng trợn tròn hai mắt, cuối cùng cũng không hiểu là mình chết ra sao.
Hà Tiêu một bên mọi chuyện đều thấy trong mắt, đáy lòng vô cùng kinh hãi.
Vừa mới bắt đầu, người có cánh kia đã thuấn chuyển tới bên cạnh Phí Hưng nhưng lại không công kích mà chuyển hướng một bên phá toái không gian tạo ra một cái khe. Mà Phí Hưng vừa vặn lại xuất hiện tại vị trí cái khe không gian đó liền bị chém thành hai nửa.
trong lòng Hà Tiêu chỉ có một ý nghĩ người trước mắt này quả là đáng sợ, không cần nghi ngờ, chỉ cần là người này muốn thì hắn căn bản không thể trốn thoát.
Danh Sách Chương: