Truyện Hậu Tinh Thần Biến : chương 472: tà thần điện
Hậu Tinh Thần Biến
-
Bất Cật Tây Hồng Thị
Chương 472: Tà Thần điện
Tử Băng Linh điều khiển xe ngựa dọc theo sơn đạo hẹp dưới chân núi hướng lên đỉnh chạy như điên, trên đường cũng không thấy binh lính thủ vệ ngược lại bắt gặp hơn trăm ngàn cấm chế lực lượng nhưng đã bị người khác phá vỡ, xem ra Tứ thần nguyên lão biết bọn Tần Vũ cũng sắp tới cho nên trước đó đã phá giải cấm chế
Sơn đạo cực kì mấp mô mà trong Tà Thần điện tựa hồ ẩn chứa một cỗ lực lượng áp chế vô cùng cường đại rất kì quái, khi mọi người tiếp cận đỉnh núi Hỗn Nguyên trong cơ thể vận chuyển ngày càng chậm. Bất quá Tần Vũ cũng có thể cảm giác được nhưng đối với tân lực lượng cũng không có ảnh hưởng quá lớn
Dọc trên đường đi, do Vũ Văn Thác gợi chuyện nên mọi người bắt đầu thảo luận về Tà Thần Tử Dạ Thương Long. Bản thân là chưởng khống giả Tà Thần vũ trụ, hắn trong lòng mỗi cư dân thuộc các đại tinh hệ đều như là tồn tại thần thánh, bất quá điều khiến Tần Vũ cảm thấy nghi hoặc chính là hắn có thể sáng tạo vũ trụ thiên địa cùng với tính mạng nhưng bản thân hắn từ đâu mà đến, chẳng lẽ cũng là từ trong nguyên thuỷ vũ trụ mà ra?
Tần Vũ lúc này còn chưa thể biết, có lẽ lúc đạt được cảnh giới như Tà Thần sẽ hiểu được tất cả
Qua không lâu sau, xe ngựa chở mọi người đã tới đỉnh núi, hiện ra trước mắt là một toà cung điện khổng lồ màu trắng đen nhìn qua cũng không có chút nào xa hoa quyền quý nhưng lại có vài phần khí tức trang nhã. Toàn bộ toà cung điện Hỗn Độn vật chất cực kì dày đặc, vô luận là trong phòng hay trên tường đều tản ra ít nhiều hắc sắc khí thể khiến cho người ta một loại cảm giác hư ảo
Tường cung điện xám trắng cao cao ngạo nghễ nhưng cũng không thấy một người thủ vệ nào, một cửa điện thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, cao lớn uy nghiêm, cửa điện có khắc ba chữ rất có lực:
Dương Thiên Hành có chút nghi ngờ hỏi, mọi nơi có thể nhìn thấy quả nhiên không phát hiện một thủ vệ nào
Tử Băng Linh giải thích:
Vũ Văn Thác gật đầu nhẹ, nói:
Nói đến đây, xuất hiện một vài nhân ảnh cách đó không xa, thần sắc bọn họ đều mang theo vài phần vui sướng, có lẽ là Tử Băng Linh rời khỏi Tà Thần giới đã lâu cho nên dường như bọn họ cũng không nhận ra, vội vã xuống núi
Uông Hi Thiên có chút nhăn mày:
Tử Băng Linh gật đầu:
Sau đó mọi người theo Tử Băng Linh đi tới toà cung điện trung ương, cũng là một điện phủ cực kì đẹp mắt, như trước là bố trí đen trắng hợp lí khiến cho người ta một loại cảm giác thanh tân nhàn nhã. Lúc này một lão nhân mập mạp từ trong điện phủ đi ra, thân mặc trường bào màu vàng cực kì xa hoa, tóc điểm trắng, khuôn mặt hồng hào, tinh quang trong hai mắt hấp háy, toàn thân tản ra một cỗ Hỗn Độn khí lúc có lúc không
Tử Băng Linh hưng phấn chạy tới trước
Lão nhân mỉm cười nhìn Tử Băng Linh, nói:
Tử Băng Linh ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó giới thiệu mọi người:
Tần Vũ quan sát người này có thể cảm giác được trong Hỗn nguyên đang hùng hồn vận chuyển kia thấu phát ra một cỗ khí tức rất mạnh, trong lúc lưu chuyển tựa hồ hư không bốn phía đều theo nó mà có chút dao động, có thể kết luận cảnh giới tuyệt đối đã nằm ngoài Hoàn Hư mạt kì
Theo như Tử Băng Linh nói kỳ thật Tứ thần nguyên lão thực lực sớm đã đạt tới Quy Thần sơ kì
Tử Băng Linh xoa xoa hai tay, hừ hừ nói
Kim La nguyên lão hắc hắc cười nói
Tử Băng Linh kinh ngạc nói
Kim La nguyên lão ra vẻ thần bí ghé vào tai Tử Băng Linh thấp giọng thì thầm, Tử Băng Linh sau đó cơ hồ vui đến nhảy dựng lên, lớn tiếng hô:
Bọn người Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng, Tử Băng Linh đã kéo bọn họ tiến vào trong đại điện, Chỉ thấy cách đó không xa một thiếu phụ dung mạo tuyệt mỹ đứng chờ, thiếu phụ nhìn Tử Băng Linh nét mặt mang theo một tia từ ái cười nói:
Tử Băng Linh sau khi thấy thân ảnh thiếu phụ, đôi môi đỏ mọng đột nhiên chu lên, làm bộ dạng uỷ khuất:
Nguyên lai người này chính là Đỗ Vũ Trân mẫu thân của Tử Băng Linh
Đỗ Vũ Trân sau khi nhìn thấy Tử Băng Linh hiển nhiên là cực kì mừng rỡ, nhanh chóng hỏi xem ngàn năm qua nàng ta đã gặp qua những tao ngộ gì, Tử Băng Linh tất nhiên đưa sự tích hiển hách thêm mắm thêm muối thuật lại một phen, cũng là khiến Đỗ Vũ Trân rất kinh ngạc
Đỗ Vũ Trân nói
Tử Băng Linh gật đầu, hưng phấn nói:
Trước khi đi, Đỗ Vũ Trân quan sát rất kĩ Tần Vũ tựa hồ từ câu chuyện của nữ tử đã nghe ra một số điều, cười nhẹ với Tần Vũ
Mọi người theo Tử Băng Linh từ cửa sau đại điện đi ra ngoài, tới một địa phương như rừng rậm nguyên thuỷ. Tại từng đám cổ thụ cao thấp đã có thể thấy xa xa một toà kiến trúc cao lớn, trông giống như một toả cổ tháp, từ sâu bên trong thấu phát ra một cỗ khí tức thần bí không thể tưởng tượng, phảng phất âm thầm có thể khống chế tất cả không gian bốn phía, thong thả vận hành
Hiên Tuần Khanh hỏi
Tử Băng Linh lắc đầu:
Tần Vũ hơi nhíu mày, nét mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ
Tần Vũ vừa muốn bước đi đã có một cỗ lực lượng áp chế trước đây chưa từng có trong nháy mắt hoàn toàn phong bế hắn, đừng nói là phi hành ngay cả việc đi nhanh một chút cũng thành việc khó khăn lớn. Lúc này, thần sắc Tần Vũ đại biến tiện đà thả ra Hỗn Độn vật chất mới phát hiện bản thân đã mất đi khả năng diễn hoá nguyên tố pháp tắc. Sử dụng thần thức lại thậm chí không cách nào phóng ra được quá mười thước
Tần Vũ cảm khái nói đồng thời cũng cảm giác được nguy cơ, nếu Tử Dạ Thương Long muốn giết mình thậm chí só với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn
Vũ Văn Thác sắc mặt đột nhiên trở nên khó khăn, ôm bụng chạy lại phía sau
Dương Thiên Hành đạo
nói xong, Vũ Văn Thác đã biến mất phía sau điện
Vũ Văn Thác rời đi Tần Vũ cũng không có ngăn cản ngược lại tâm trí hoàn toàn đặt ở cổ tháp. Tử Băng Linh hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói:
Mọi người dưới cỗ lực lượng áp chế mạnh mẽ từ từ đi vào bên trong rừng, mà khoảng cách với cổ tháp càng gần cỗ lực lượng áp chế cũng càng mạnh lên, không lâu sau đã tới phía trước cổ tháp. Mà lúc này ngoại từ Tần Vũ ra sắc mặt ba người kia đã trở nên vô cùng khổ sở, Tử Băng Linh hiển nhiên cũng không thể thích ứng với cỗ lực lượng áp chế không thể tưởng tượng này
Lúc này toà cổ tháp đã hiện lên trước mặt mọi người, trên tháp hiện lên từng đoàn liệt văn, dường như đã trải qua trăm ngàn ngàn năm tháng bị bào mòn. Dưới chân tháp là mộ cửa tháp lớn, mặt trước bao phủ một tầng Hỗn Độn vật chất nồng đậm, Tần Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, đến lúc chạm vào đám Hỗn Độn chất một sát na, cả tháp đột nhiên như sống lại phát ra một tiếng rống hận trầm muộn, phía bên trong tháp chớp lên, Hỗn Độn chất nồng hậu thấm ra từ trên những bức tường
Dương Thiên Hành hoảng sợ nhìn mọi thứ phát sinh
Song sắc mặt Tần Vũ lại có vẻ rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
Đột nhiên, một kết giới hình tròn xuất hiện trước mặt mọi người, mặt trước tản ra quang hoa xám trắng, phía trong kết giới từng đạo dị tuyến lưu động sau khi không ngừng biến ảo xuất hiện một cánh cửa u ám
Danh Sách Chương: