Truyện Hậu Tinh Thần Biến : chương 533: hồng quân thiên đạo
Hậu Tinh Thần Biến
-
Bất Cật Tây Hồng Thị
Chương 533: Hồng Quân Thiên đạo
Hai bóng người xẹt qua hư không trong nháy mắt đã tiến lên trước hơn mười dặm, đối với bọn họ mà nói khoảng cách này bây giờ đã không tính là gì.
Huống Thiên Minh đứng trên Thiên Đạo chi nhận với tốc độ cực nhanh, Cổ Bàn bên cạnh huy động Bàn Cổ phiên tốc độ cũng không thua kém gì. Hai người không ngừng thuấn di hướng tới một nơi sâu trong vũ trụ.
Cổ Bàn nhìn Huống Thiên Minh cười nhạt.
Huống Thiên Minh khẽ lắc đầu:
" Nhiều năm như vậy ta một lòng nghiên cứu lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận, năng lực dự tri mặc dù đã khôi phục nhưng không rõ ràng như ở Hồng Mông vũ trụ... Đối với cuộc chiến chúng thần, ta vẫn không cách nào đoán ra được bất cứ tình huống nào, trong đầu rất hỗn loạn, mỗi khi nghĩ đến lại có cảm giác nhức đầu thống khổ "
Cổ Bàn khẽ thở dài:
Trải qua hơn một ngàn năm tu luyện, không ngừng lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận thực lực của hắn đã đột phá đến Quy thần sơ kì.
Huống Thiên Minh tựa hồ cũng rất hài lòng với tốc độ của mình, cười nói:
Cổ Bàn nhìn xuống Bàn Cổ phiên, qua nhiều năm như vậy cho dù là Luyện hồn bích hay là lực lượng phá toái hư không đều theo cảnh giới của mình mà không ngừng tăng lên, cho dù là linh hồn cấp bậc Giới Vương hiện tại cũng có thể luyện hóa trong nháy mắt.
Cổ bàn cười nhạt, nói:
Huống Thiên Minh khẽ mỉm cười, đột nhiên tăng tốc độ, hai người đồng thời triển khai thuấn di biến mất tại biến giới Thiên Âm tinh hệ.
Vũ trụ mênh mông vô hạn, Cổ Bàn huy động Bàn Cổ phiên, Hỗn Độn vật chất mãnh liệt dày đặc nhất thời bị lực lượng phá toái hư không làm khuấy động hẳn lên, trước mắt hai người xuất hiện một thông đạo rộng rãi. Hai người theo thông đạo phi hành rất nhanh, tiếp cận đến cỗ khí tức quen thuộc kia.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng bạo phá truyền tới, Hỗn Độn vật chất bốn phía như bị nén lại. Năng lượng hủy diệt này giống như một dã ngưu điên cuồng đang xông tới, không thể ngăn cản.
Bất thình lình bị tập kích, Huống Thiên Minh cùng Cổ Bàn đều giật mình, ngay tức khắc Cổ Bàn xông lên trước nghênh đón, trường phiên vũ động, lực lượng phá toái rất nhanh được phóng thích trong không gian Nguyên thủy vũ trụ. Mặc dù không thể phấn toái được Nguyên thủy không gian nhưng cỗ năng lượng này đủ để hủy diệt bất cứ vật chất nào.
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của hai người, cỗ lực lượng bạo phá kia khi chạm đến Bàn Cổ phiên một sát na chợt tước giảm sau đó biến mất, giống như một khí cầu trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Cổ Bàn nhíu mày, lực lượng phá toái hư không vẫn đang thi triển
Đột nhiên, Huống Thiên Minh dường như cảm giác được điều gì đó, hốt hoảng:
Cổ Bàn hai mắt một liễm, tuy nhiên ở bên trong Nguyên thủy vũ trụ không cách nào có thể thuấn di, nhanh chóng rút lui về phía sau. Chỉ thấy lực lượng phá toái hư không xung quanh dường như đã nằm ngoài sự điều khiển của Cổ Bàn, phản hướng lại mục tiêu hiện giờ lại chính là Cổ Bàn
Huống Thiên Minh sắc mặt tái đi, dũng mãnh xuất ra Thiên đạo chi nhận, lãnh quang bạch sắc chắn ngang trước người Cổ Bàn. Cổ Bàn thầm kinh hãi, hắn vạn vạn lần cũng không nghĩ tới lực lượng của Bàn Cổ phiên lại có thể phản lại như vậy, giống như một loại năng lượng vô hình khác đang điều khiển nó.
Đột nhiên, một trận cười sảng khoái vang lên từ trong đám Hỗn Độn vật chất dày đặc. Huống Thiên Minh cùng Cổ Bàn hiển nhiên rất kinh ngạc, bởi chủ nhân của thanh âm này không phải ai khác, chính là Hồng Quân.
Sau một khắc, thân ảnh Hồng Quân giống như ảo ảnh xuất hiện trước mặt hai người, không có bất cứ sự di động nào, hoàn toàn là tự nhiên xuất hiện. Lí do giải thích duy nhất chính là hắn đã vận dụng pháp tắc của Nguyên thủy vũ trụ mà tiến hành thuấn di.
Huống Thiên Minh hai mắt trợn tròn, nét mặt như là không thể tin nổi:
Giờ phút này, Hồng Quân đứng trước mặt hai người, thân thể trần trùng trục, da thịt chớp động hồng sắc quang hoa khiến cho người ta tràn ngập một cảm giác sung mãn lực lượng bạo phá, cách đỉnh đầu ba tấc một cổ kính tản ra lưu quang bạch kim, mặc dù có chút ảm đạm nhưng thấu phát ra một khí tức thần bí người khác không thể nắm bắt.
Một tay giơ lên, cổ kính khẽ xoay tròn, lực lượng phá toái hư không phản lại kia nhất thời tan thành mây khói, biến mất vô ảnh tung.
Hồng Quân nói, ánh mắt quan sát kĩ hai người, nét mặt toát ra nụ cười vui mừng.
Cổ Bàn trong lòng vẫn đang nghi hoặc, không thể đợi liền hỏi:
Hồng Quân cử động năm ngón tay, Đạo thiên kính đã trở lại trong bàn tay hắn, quang hoa cùng từ từ nhạt hẳn, mỉm cười nói:
" Hơn một ngàn năm qua ta chú tâm lĩnh ngộ Đạo Thiên kính, từ nó phát hiện ra một loại năng lực không thể tưởng tượng nổi... Nguyên lai là Đạo Thiên kính không chỉ ngừng lại ở việc lấy pháp tắc nguyên lực mà bất luận năng lực bổn nguyên của bất kì kẻ nào cũng có thể lấy, lần này ta tới Nguyên thủy vũ trụ cũng là để cố gắng thu lấy bổn nguyên pháp tắc. Nhưng hiệu quả rất ít, với năng lực của ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể thuấn di khoảng cách một ngàn thước "
Nghe thấy thế Huống Thiên Minh không khỏi hít một hơi khí lạnh, than thở:
Hồng Quân khẽ lắc đầu:
Cổ Bàn hiểu ra, nói:
Hồng Quân cười khổ một tiếng, hít vào một hơi thật sâu, nhướng mày nói:
Huống Thiên Minh gật đầu:
Hồng Quân hỏi:
Cổ Bàn mỉm cười:
Hồng Quân hỏi
Huống Thiên Minh nói:
Cổ Bàn tiếp lời:
Huống Thiên Minh cũng gật đầu đồng ý
Hồng Quân nói:
Ngay khi ba người chuẩn bị đi, một tiếng gầm nhẹ từ sâu trong Nguyên thủy vũ trụ truyền tới. Âm thanh này tựa hồ ẩn chứa một năng lượng mãnh liệt chấn nhiếp khiến cho Huống Thiên Minh và Cổ Bàn cảm giác được không thể tự chủ bản thân.
Hồng Quân cười khổ một tiếng, vỗ trán nói:
Cổ Bàn và Huống Thiên Minh trong lòng đều rất nghi hoặc, ánh mắt hướng tới đoàn Hỗn Độn vật chất sền sệt mông lung
Cách đó không xa, Hỗn Độn vật chất xung quanh giống như bị cuồng phong làm náo loạn, dạt sang hai bên, xuất hiện một thông đạo rộng rãi.
Một thú ảnh cự đại từ từ xuất hiện trước mắt mọi người, trường mao toàn thân đen nhánh, thậm chí so với màu trời ban đêm còn hơn vài phần. Nhưng hai con ngươi lại tựa như hai ngọn hỏa đăng trong đêm tối, sáng dị thường. Trên trán khắc một đồ án đỏ sậm phảng phất ẩn giấu trong đó là hỏa diễm vạn trượng, chớp động tia sáng không mãnh liệt lắm, một đám lông trắng dọc theo cổ nó kéo dài tới tận đuôi.
Hồng Quân cười nói:
Ánh mắt Cổ Bàn toát ra thần sắc khiếp sợ, nói:
Hồng Quân lắc đầu, trầm giọng nói:
Huống Thiên Minh hít một hơi thật sâu, nói:
Hồng Quân ánh mắt thu lại, dừng ở Tiểu Mặc nói:
Danh Sách Chương: