Truyện Hậu Tinh Thần Biến : chương 587: nhâm thiên tuyệt
Hậu Tinh Thần Biến
-
Bất Cật Tây Hồng Thị
Chương 587: Nhâm Thiên Tuyệt
Tràn đầy cả gian phòng!
Hắc sắc khí lưu vô hình ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, dưới sự điều khiển của Tần Vũ chầm chậm lưu động. Trên phương diện công kích, Hỗn Độn lực vượt xa Nguyên tố pháp tắc nhưng không dễ điều khiển
Việc phát ra cũng cực kì khó khăn!
Lúc này, Tần Vũ đang thử biến ảo hình thái của nó, như vậy mới có thể hình thành công kích hiệu quả nhất.
Hắc sắc khí lưu vô hình đã tràn ngập cả những góc nhỏ trong căn phóng, dưới sự điều khiển của Tần Vũ đang thong thả dung hợp. Qua hơn một tháng lĩnh ngộ, Tần Vũ phát hiện trong khí lưu này ẩn chứa một thứ
Nó có dao động huyền ảo vô cùng, giống như hít thở nhưng cũng không dễ dàng phát hiện. Tuy nhiên chỉ cần có thể dựa theo tần suất ba động mà điều khiển Hỗn Độn lực, cũng sẽ dễ dàng thay đổi hơn rất nhiều.
Bất quá Tần Vũ hôm nay chỉ có thể tiến hành điều khiển một lượng nhỏ, về phần huyền ảo ẩn chứa bên trong Hỗn Độn lực vẫn không biết chút nào, đây cũng là điều cần phải dành thời gian rất lâu mới có thể lĩnh ngộ.
Giờ phút này, hắc sắc Hỗn Độn vật chất chung quanh Tần Vũ bắt đầu dao động hẳn lên, tựa hồ đang không ngừng co lại. Trong lòng Tần Vũ chợt cả kinh, dường như cảm giác được có một lực lượng áp bức.
Trường bào toàn thân như bị cuồng phong phất động, phát ra tiếng lật phật
Hắc sắc khí lưu vô hình vẫn như trước không ngừng co rút lại, phảng phất đã mất đi sự điều khiển của Tần Vũ.
Tần Vũ thở dài một hơi thật sâu, hai cánh tay rung lên, khí lưu hắc sắc không ngừng co rút lại kia chợt rung động
Chốc lát sau lại trở thành Hỗn Độn vật chất, bên trong gian phòng cực kì mơ hồ
Tần Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tu luyện gần một tháng chẳng qua là về lượng có tiến triển nhưng nếu muốn hoàn toàn điều khiển được Hỗn Độn lực, đạt tới bước có thể thay đổi hình dáng theo ý muốn vẫn còn chưa được.
Vẫn còn rất xa!
Ngay khi Tần Vũ muốn thử lại lần nữa, đột nhiên cảm giác được một khí tức cường đại dị thường, hơn nữa chủ nhân của cỗ khí tức cường giả này hách nhiên lại ở không quá xa Thần Thiên đại điện này.
Tần Vũ trong lòng kinh hãi, thần sắc cũng theo đó mà trở nên nghiêm trọng hẳn lên, hắn mơ hồ cảm giác được cỗ khí tức sâu xa kia thực lực trên mình rất nhiều.
Vượt xa hắn!
Tuy nhiên hắn hôm nay đã là cường giả Thần Thiên cảnh giới, nếu như nói rằng có người thực lực còn vượt qua cả Tần Vũ, như vậy cũng chỉ có Thần Thiên sống lại từ mộ địa.
Tần Vũ tất nhiên cũng đoán ra chủ nhân của cỗ khí tức kia, mặc dù vị Thần Thiên này đã che giấu khí tức rất nhiều, có lẽ ngay cả Chủ thần cũng không thể phát hiện. Nhưng trong mắt Thần Thiên đúng là không cách nào hoàn toàn biến mất, lập tức ánh mắt nhất liễm, thân ảnh giống như một cơn gió biến mất vô ảnh tung
Thần Thiên đại điện
Phía trước đại điện, lão nhân bạch y như tuyết kia vẫn đứng đó, chậm rãi chưa muốn vào. Lão dường như đang cảm thụ hơi thở nơi này, như là tìm lại một điều gì đó quen thuộc từ trước.
Lão nhân kia khuôn mặt hiện lên nụ cười, giống như cổ thụ trong gió khiến cho người khác cảm giác được cực kì thư thái.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, lão nhân kia cuối cùng cũng từ từ bước vào bên trong đại điện.
Phía dưới chân lộ ra con đường bằng bạch ngọc, dường như trong suốt, bên trong mơ hồ nhìn thấy được bụi lưu chuyển như có vẻ đang sống, hai bên là những thạch trụ thật lớn ba người ôm không hết, bề mặt khắc hình vẽ của Thất đại nguyên thủy ma thú. Lão nhân kia vuốt ve thạch trụ, phảng phất như rất yêu quí từng tấc đất tại nơi này, cẩn thận cảm thụ mỗi một hơi thở.
Cung điện nguyệt bạch sắc cách đó không xa, cực kì hoành vĩ tráng lệ, mười tám long trụ chống đỡ cả đại điện. Khi tiến vào, bốn phía thông thoáng khiến cho người ta cảm giác được cực kì thanh tịnh. Phía trước, bảo tọa kim sắc quang thải thấu phát ra một cỗ khí thế chí tôn vương giả cũng làm cho người khác phải chú ý.
Mặc dù Tần Vũ giao cả Đại Thần Thiên giới cho Thần tôn quản lý nhưng vị trí này vẫn thuộc về Tần Vũ, cũng chí có Thần Thiên chân chính mới có tư cách ngồi tại đây.
Lão giả kia đi vào trong Thần Thiên đại điận, ánh mắt thủy chung vẫn dừng ở bảo tọa ánh lên kim sắc quang hoa kia, khẽ nhích chân một cái cả thân thể đột nhiên bay lên không, vững vàng hạ xuống giữa bảo tọa.
Lão giả tựa hồ có chút tự giễu cười, tiếng cười quanh quẩn trong đại điện, thật lâu không dứt
Song, lúc này một thân ảnh xuất hiện ở cửa điện, khuôn mặt già nua toát ra vẻ vô cùng khiếp sợ, khóe mắt tự dưng chảy ra hai hàng thanh lệ, Thần tôn.
Thần Tôn khi nhìn thấy lão giả kia một sát na đột nhiên quỳ phục xuống, kích động run run nói:
Lão giả kia khi trông thấy Thần tôn trong lòng tựa hồ cũng cảm giác cực kì hưng phấn, cười một hơi dài nói:
Thần tôn kích động không nói ra lời, cúi đầu thật sâu
Nhâm Thiên Tuyệt đột nhiên thở dài, lạnh nhạt nói:
Thần tôn chậm rãi đứng lên, hỏi:
Nhâm Thiên Tuyệt cười nói
Thần tôn sợ run lên, vội vàng gật đầu:
Nhâm Thiên Tuyệt có chút áy náy nói:
Thần tôn nói:
Nhâm Thiên Tuyệt khẽ gật đầu:
Thần tôn nói:
Nhâm Thiên Tuyệt khoát tay, cười nói:
Thần tôn trong lòng cả kinh, xoay đầu nhìn lại. Ngoài cửa điện Tần Vũ đã lặng yên đứng đó, thần sắc có vẻ ngưng trọng, ánh mắt thâm thúy đang quan sát trên người Nhâm Thiên Tuyệt, một khắc cũng không rời.
Nhâm Thiên Tuyệt cười, thong thả đứng lên, tay trái vuốt ve bảo tọa nói:
Tần Vũ cước đạp theo gió bay vào đại điện, trầm giọng nói:
Nhâm Thiên Tuyệt khẽ nhíu mày, lắc đầu nói:
Thần tôn cả kinh nói
Nhâm Thiên Tuyệt trầm giọng nói:
Tần Vũ kinh ngạc nói
Nhâm Thiên Tuyệt lắc đầu cười nói:
Tần Vũ kinh ngạc nói
Tần Vũ càng cảm giác được không thể hiểu nổi
Lúc này, hai thân ảnh từ cửa điện cũng bước vào, là Tử Dạ Thương Long cùng Vũ Văn Thác
Tần Vũ mấy ngày nay dốc lòng tu luyện, đối với chuyện ngoại giới biết rất ít. Khi nhìn thấy Tử Dạ Thương Long cùng Vũ Văn Thác sắc mặt rất nghiêm trọng, trong lòng biết đã có chuyện không hay xảy ra, hỏi:
Tuy nhiên, ánh mắt hai người lúc này lại tập trung toàn bộ trên người Nhâm Thiên Tuyệt
Nhâm Thiên Tuyệt cười nhạt một tiếng:
Vũ Văn Thác lộ ra vẻ cực kì hưng phấn. Nét mặt Tử Dạ Thương Long cũng hiện lên thần sắc kích động
Nhâm Thiên Tuyệt nói:
Tần Vũ chau mày, trong lòng thầm biết đã xảy ra chuyện, vội hỏi:
Tử Dạ Thương Long thở dài thật sâu:
Danh Sách Chương: