Truyện Quang Minh Thánh Thổ : chương 651: mở rộng vùng đất tín ngưỡng, trương hằng gia nhập

Trang chủ
Mạt thế
Quang Minh Thánh Thổ
Chương 651: Mở rộng vùng đất tín ngưỡng, Trương Hằng gia nhập
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, Không Yên, ngươi đừng tưởng có Quang Minh Giáo Đình gì đó chống lưng là có thể không coi ai ra gì!” Một tu sĩ khoảng bốn mươi mấy tuổi vừa nhìn thấy nhóm Không Yên, hắn ta liền nói với vẻ mặt lạnh lùng.



“Đúng đó, Không Vũ Vương Triều ở trong tay ngươi không ra thể thống gì!”



“Không Yên, ngươi không quản lý tốt làm cho ma đầu hoành hành, bọn chúng chính là ma đầu chạy ra từ Không Vũ Vương Triều của ngươi, làm hại đến lê dân bách tính của bọn ta.”



“Bọn ta không những giúp người bắt giữ ma đầu, mà còn cho ngươi một cơ hội chuộc tội, hãy bồi thường cho bọn ta, mỗi một tên ma đầu phá hoại vô số, tổng thiệt do một tên gây ra là năm mươi ngàn Linh Thạch hạ phẩm.”



“Ở đây có bốn mươi tên ma đầu, ngươi mau giao ra hai triệu Linh Thạch hạ phẩm nếu không bọn ta liền trở về thông báo cho các vị đại nhân, sau đó dẫn người tiêu diệt Không Vũ Vương Triều của ngươi!”



Cả đám tu sĩ nhao nhao mở miệng, vẻ mặt hùng hổ nhìn Không Yên, không thèm để ý đến các lính gác đang phẫn nộ vì bị người ngoài xỉ nhục.



Năm người dẫn đầu đều là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, nắm giữ quyền cao chức trọng ở trong thể lực một sao. Nếu như đặt ở thời gian trước thì Không Vũ Vương Triều sẽ gặp nguy cơ diệt quốc, thế nhưng, ngay hôm nay, dù cho tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân có tới đây cũng chẳng làm nên trò trống gì.



“Các ngươi là ai?” Không Yên nhàn nhạt hỏi.



“Quốc Sư Vu Tự của Đại Hạng Vương Triều!” Kẻ lên tiếng đầu tiên trầm giọng nói ra.



“Đại Nguyên Soái Trịnh Hoàng đến từ Đại Từ Vương Triều!” Một người đàn ông với vóc dáng hơi gầy còm lên tiếng, ánh mắt nguy hiểm như một loài rắn độc đang rình rập con mồi.



“Phùng Hiệp, Đại Trưởng Lão của Linh Kiếm Tông!” Một người híp mắt nói, hắn đang cầm một cây kiếm dài, pháp bảo cấp ba thượng phẩm.



“Phạm Thái Dũng, Phó Động Chủ Phong Ma Động!” Một người mặc quần áo màu đen lạnh nhạt nói ra.



“Ôn Gia Luật, Phó Sơn Chủ của Cổ Kiếm Sơn!” Cuối cùng, một người nhàn nhạt nói ra.



“Thì ra là năm thế lực dưới trướng Đà La Môn.” Không Yên lạnh nhạt lên tiếng.



“Các ngươi dám đến đây mà không sợ Yêu Nguyệt Tông diệt các ngươi ư?”



“Đừng nói nhảm, mau giao ra hai triệu Linh Thạch hạ phẩm, nếu không bọn ta chắc chắn sẽ diệt quốc của ngươi trước khi Yêu Nguyệt Tông phản ứng kịp!” Vu Tự lạnh lùng nói, vẻ mặt trầm xuống, đưa một đôi mắt sắc bén chỉ thẳng vào Không Yên.



Mười lăm người liền thúc giục linh lực, gia tăng linh áp chấn nhiếp Không Yên.



Đáng tiếc, Không Yên vẫn thản nhiên, không hề cảm thấy áp lực vì bây giờ ông ta là người có thể chất đặc biệt, Bạch Vụ Thiên Thể, lại là tu sĩ Nhị Dương hoàn mỹ, chiến lực thật sự đã vượt qua Tam Dương hậu kỳ.



Nghe lời đe dọa cường thế rất trực tiếp từ Vu Tự, những người của Không Vũ Vương Triều không phản ứng gì nhiều, họ chỉ nhìn đám tu sĩ ngoại lai một cách hững hờ, không quan tâm lắm.



Ngoại trừ Tăng Tư Đạo nhận được một loại thú hỏa gọi là Hỏa Lân Thú giúp chiến lực tăng một bậc nhỏ ra thì có thêm mấy người đạt tới cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ.



Làm sao họ lại sợ hãi một đám tu sĩ đang hùng hổ ở trước mặt?



“Bắt những tu sĩ này rồi ép buộc ta giao Linh Thạch hạ phẩm, các ngươi không cảm thấy quá đáng sao?” Không Yên nhàn nhạt nói trong khi nhìn thoáng qua các tu sĩ đang bị trói chặt.



Cả đám tu sĩ đến từ năm thế lực một sao nhìn thấy biểu hiện nhẹ nhõm của Không Yên và những người khác, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mà nghĩ tới phần thưởng sau khi làm xong việc thì nội tâm của bọn họ lại hung ác hơn.



“Không cần nói nhiều, giao hay là không giao?” Trịnh Hoàng lạnh nhạt nói ra.



“Tất nhiên là không giao rồi!” Bất chợt, một người bước ra từ sau lưng nhóm Không Yên, đó là một thanh niên trẻ tuổi với đầu tóc màu bạc trắng.



“Ngươi là ai? Có tư cách gì đại diện cho Không Vũ Vương Triều?” Vu Tự hừ lạnh, liếc xéo Thanh Vũ với vẻ mặt khinh thường, một thằng nhóc con mà thôi, hắn còn không để ở trong lòng làm gì.



“Cút sang một bên!” Trịnh Hoàng quát lớn về phía Thanh Vũ.



Mấy người khác thì không thèm chú ý đến Thanh Vũ, bọn họ đang nhìn vào Không Yên, chờ đợi câu trả lời từ vị Quốc Vương của Không Vũ Vương Triều.



Ấy thế mà, câu trả lời thì không có, nhưng bọn họ lại hít một hơi khí lạnh vì cả nhóm Không Yên đang lùi ra hai bên, nhường đường cho người thanh niên trẻ, thái độ kính trọng.



“Ngươi hỏi ta là ai?” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng trong khi bước đi.



“Ta chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, không biết địa vị như vậy có đủ chưa?” Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn vào Vu Tự, sau đó lại nhìn lướt qua các khuôn mặt đang rất kinh hãi.



Cùng lúc đó, Thanh Vũ tản mát ra một luồng uy áp cường đại bao phủ lấy nhóm người Vu Tự, Trịnh Hoàng, bọn họ biến sắc, vội vàng dùng linh lực chống trả nhưng đó chỉ là hành động tự vệ vô nghĩa mà thôi.



Một cái chớp mắt, mười lăm tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hậu kỳ bị trấn áp triệt để bởi Thanh Vũ, thân thể nặng trịch, linh lực bị khóa chặt, bọn họ nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt nhìn Thanh Vũ.



“Giáo… Giáo Hoàng?!” Vu Tự hoảng sợ hét lớn.



“Không thể nào, tại sao Giáo Hoàng đó lại ở đây?” Trịnh Hoàng run rẩy nói.



“Xin ngài tha mạng!!” Những tu sĩ khác thì lập tức mở miệng cầu xin, ai chẳng biết Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình là một tu sĩ Chân Quân từng chiến thắng phân thân của Lý Thiên Dự?



Bọn họ tưởng rằng Giáo Hoàng không nên xuất hiện ở đây mới đúng chứ?



Bọn họ vừa nhận được mệnh lệnh từ Đà La Môn là đến Không Vũ Vương Triều thăm dò một phen, nếu gặp chuyện gì khó khăn sẽ có tu sĩ Đà La Môn tiếp ứng.



Vì phần thưởng rất lớn nên năm thế lực lập tức lên đường, trong chuyến đi, bọn họ nhìn thấy một ít tán tu làm việc rất khả nghi nên bọn họ bắt giữ tán tu luôn để có lý do gây sự với Không Vũ Vương Triều.



Không ngờ, các tan tu này lại rất giàu có, mang trên người mấy viên Linh Thạch trung phẩm, quả là một mũi tên trúng hai đích.



Bây giờ, bọn họ đã biết thân phận Thanh Vũ nên nội tâm đã tường tận vì sao Đà La Môn lại đưa ra một mệnh lệnh khó hiểu như vậy.



Không Vũ quốc còn chưa có hành động gì thì bọn họ đã bị đánh bại bởi Giáo Hoàng.



Rõ ràng, Đà La Môn dùng họ như một con tốt để thăm dò Giáo Đình.



“Có phải Đà La Môn khai khiến các ngươi làm vậy không?” Thanh Vũ lạnh nhạt hỏi.



Vu Tự liền trả lời thành thật, hắn ta biết bản thân đã không còn con đường thứ hai để đi nữa, chấp nhận số phận bị bắt giữ như một tù nhân.



“Đúng vậy, xin ngài hãy tha mạng cho chúng tôi, nếu như chúng tôi biết ngài ở đây thì chúng tôi sẽ không bao giờ làm vậy.”



“Đúng đó, xin ngài hãy tha mạng, chúng tôi lập tức trở về và không bao giờ bước vào Không Vũ Vương Triều một bước.” Trịnh Hoàng tiếp lời, giọng nói cầu xin.



Không ngờ, năm thế lực một sao ở phía bắc Không Vũ quốc lại ra nông nỗi này.



Không Yên và những người khác lạnh nhạt nhìn họ, đúng là những người tự đưa đầu vào cái chết, không thể trách người khác được.



“Ta có thể tha cho các ngươi một mạng!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.



“Thật sao?” Vu Tự mừng rỡ.



“Ta cần thiết lừa gạt các ngươi à?” Thanh Vũ lạnh nhạt lên tiếng.



“Quang Minh Giáo Đình sẽ cử người xây dựng Thánh Đường ở năm thế lực của các ngươi, ta cần các ngươi hợp tác một chút.”



“Hợp tác?” Vu Tự, Trịnh Hoàng ngây người ra vì không hiểu.



“Quang Minh Giáo Đình không cần quyền lực chỉ cần truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh cho những người dân, ta muốn các ngươi giúp đỡ việc đó.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.



“Nhưng chúng tôi không có đủ quyền hành để làm như thế!’ Vu Tự thấp thỏm nói.



“Đà La Môn không tha thứ cho chúng tôi nếu như chúng tôi làm theo lời của ngài.” Trịnh Hoàng lo lắng nói tiếp.



Bọn họ là người giữ quyền lực cao nhưng không phải là cao nhất, đối với những người đứng đầu một thế lực, việc truyền bá tín ngưỡng của Quang Minh Giáo Đình giống như đang xâm lược lãnh thổ của họ vậy, không thể nào chấp nhận được.



Bọn họ sẽ bài xích Giáo Đình bằng những hành động, tin đồn xấu, người dân chắc chắn tin tưởng vào người đứng đầu thế lực chứ chẳng hề đứng về một phe phái vừa mới xuất hiện như Giáo Đình.



“Yên tâm đi, Giáo Đình sẽ bảo đảm sự an toàn lẫn cung cấp cho các ngươi đủ tài nguyên để thực hiện công việc đó, nhưng các ngươi phải bảo đảm rằng tăng cao danh vọng của Giáo Đình trong mắt của người dân bình thường.” Thanh Vũ nhàn nhạt lên tiếng.



“Và ta cũng cảnh báo các ngươi, đừng bao giờ dở trò âm hiểm với Giáo Đình, nếu không, các ngươi sẽ rất hối hận.” Nói đến đây, ánh mắt Thanh Vũ hiện lên ánh sáng sắc lạnh làm cho cả đám tu sĩ rùng mình, gương mặt xám như tro.



“Vâng, chúng tôi tự biết nên làm thế nào.” Vu Tự, Trịnh Hoàng, Phùng Hiệp, Phạm Thái Dũng, Ôn Gia Luật đều cắn răng gật đầu.



“Ngoại trừ năm người các ngươi có thể đi thì những người khác ở lại đây đi, Giáo Đình đang cần một ít người lao động khổ sai.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.



Kế tiếp, Thanh Vũ đưa mắt nhìn các Thánh Sư rồi nói tiếp:



“Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tình, mọi người dẫn theo ít người đi cùng bọn chúng, xây dựng Thánh Đường, truyền bá tín ngưỡng, nếu làm tốt thì ta sẽ ban thưởng!”



“Vâng!” Bảy người nghiêm nghị đáp, vẻ mặt vui vẻ vì rốt cuộc họ đã có một công việc để làm.



Họ không sợ tu sĩ của năm thế lực bởi vì thực lực của mỗi người đều đạt nửa bước Tứ Dương kỳ, lại có nhiều bảo vật vừa mới lấy được từ Thần Niệm Trần Ai Giới, dù cho phải đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân thì họ cũng có năng lực tự vệ.



Ngoài ra, mỗi một người đều có thuộc hạ dưới quyền đáng tin cậy, thực lực còn không tệ cho nên việc xây dựng Thánh Đường rất đơn giản, không khó khăn chút nào.



Một cơ hội tốt để thể hiện năng lực trước toàn thể Quang Minh Giáo Đình.



Sau đó, nhóm Trần Liễu đi theo đám người Vu Tự đến năm thế lực một sao, bắt đầu nhiệm vụ mở rộng vùng đất tín ngưỡng, Thanh Vũ còn tặng cho họ một ít phù chú cấp bốn tuyệt phẩm, đủ để đánh chết tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ.



Trước kia, Thanh Vũ không đủ sức mạnh để làm như thế, còn bây giờ đã khác xưa nhiều, Giáo Đình chẳng quan tâm đến thái độ của Đà La Môn nữa, trực tiếp làm việc.



Càng nhiều Tín Đồ thì Giáo Đình càng phát triển với tốc độ nhanh chóng hơn.



“Trương Hằng, anh có sao không?” Thanh Vũ khẽ hỏi.



Trương Hằng là tán tu từng gặp gỡ Thanh Vũ mấy lần, còn giúp đỡ Thanh Vũ về chuyện của Diêu Nguyệt với đám Huynh Đệ Hội, cho nên Thanh Vũ đã coi Trương Hằng là một người bạn.



“Thưa ngài, tôi không sao, nhưng mà tất cả tài sản đều bị bọn chúng lấy hết.” Trương Hằng lắc đầu nhẹ rồi nói.



Không Yên cho người dẫn ba mươi chín tu sĩ khác đi trị thương, bọn họ bị liên lụy vì Không Vũ Vương Triều nên Không Yên cần làm một ít việc để giúp đỡ họ.



“Vậy thì tốt rồi.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.



Đám người Vu Tự, Trịnh Hoàng rất cẩn thận, không mang theo quá nhiều tài nguyên ở trên người, bao gồm số của cải bọn họ cướp từ các tu sĩ tán tu.



“Lâu rồi không gặp, chúng ta nên nói chuyện một chút nhỉ?”



“Vâng, có lẽ số mệnh tôi rất may mắn vì gặp gỡ Giáo Đình.”



“Ngài không những cứu mạng tôi mà còn tạo ra một công việc giúp tôi kiếm thêm rất nhiều tài nguyên tu luyện.”



“Ồ?” Thanh Vũ ngạc nhiên.



Trương Hằng cười nói: “Vì Tiệm Tạp Hóa Quang Minh bán ra Linh Thạch trung phẩm rất rẻ nên tôi nảy sinh một ý tưởng, hợp tác với một ít bằng hữu rồi cùng vận chuyển Linh Thạch trung phẩm đi xa để bán cho các chợ đen, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng thu hoạch thì rất khá.”



“Thì ra là vậy, tôi cảm thấy khâm phục anh vì anh dám đi vào hiểm nguy để tìm kiếm tài nguyên tu luyện đấy.” Thanh Vũ cảm khái.



“Tôi là tán tu, quen với cuộc sống nằm đao nếm mật rồi, hơn nữa, không phải chỉ mình tôi làm vậy, rất nhiều tán tu khác cũng thế, bọn họ thường xuyên nhận các công việc nguy hiểm để lấy một chút Linh Thạch tu luyện.” Trương Hằng khẽ nói.



“Tán tu là một quần thể rất tự do, hỗn loạn, nhưng không phải ai cũng làm công việc giết người cướp của, rất nhiều tán tu đang làm việc bằng chính sức của bọn họ chứ không dẫm đạp lên người vô tội để tu luyện.” Trương Hằng nói thêm một câu từ tận đáy lòng.



Tán tu là hai chỉ ám chỉ những tu sĩ không có thế lực, làm việc tùy ý, hay nói chính xác là những tu sĩ nguy hiểm, phần lớn ấn tượng của mọi người với tán tu rất tồi tệ, thậm chí là xa lánh, kỳ thị, khinh thường quần thể tán tu.



Trương Hằng đã trải nghiệm tất cả những thứ đó, cho nên anh ta mới nói với Thanh Vũ điều đó như thể đang giải bày nỗi lòng của mình, cố gắng nói cho Thanh Vũ biết tán tu cũng phân ra nhiều loại, không phải tất cả tán tu đều xấu xa.



“Tôi hiểu anh đang muốn nói đến cái gì.” Thanh Vũ từ tốn nói.



“Tuy nhiên, công việc đó quả thực rất nguy hiểm, tôi nghĩ anh nên thay đổi việc làm, chẳng hạn như gia nhập Quang Minh Giáo Đình, tôi sẽ giúp anh có một công việc ổn định.”



“Cảm ơn ý tốt của Giáo Hoàng, nhưng tôi thích sống cuộc đời tự do như hiện giờ vì thế tôi không thể đồng ý với ngài được.” Trương Hằng nhẹ nhàng lắc đầu nói.



Thanh Vũ lắng nghe câu trả lời của Trương Hằng, hắn trầm tư trong giây lát rồi nói tiếp:



“Hay là như vậy đi, anh hãy làm một việc bí mật cho Giáo Đình.”



Trương Hằng nghe xong, anh ta liền hiếu kỳ nhìn Thanh Vũ.



“Đó là công việc gì thưa ngài?”



“Công việc này giống với công việc mà anh đang làm, đó là vận chuyển một ít vật phẩm đặc biệt rồi bán đi ở những vùng đất xa hơn.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.



“Giáo Đình chắc chắn trả cho anh phần thù lao rất lớn và còn có tu sĩ bảo vệ sự an toàn của anh.”



“Đúng là một lời đề nghị rất hấp dẫn.” Trương Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói ra.



“Nhưng tôi cảm thấy ngài nên trực tiếp cử người làm công việc đó, không cần thông qua tôi làm gì.”



“Anh là một người có kinh nghiệm sinh tử trong việc này nên ta rất coi trọng anh và cho rằng anh sẽ làm việc rất tốt.” Thanh Vũ thản nhiên nói.



Trương Hằng biết nhiều địa điểm chợ đen, kinh nghiệm lại hơn hẳn tất cả thành viên trong Giáo Đình, một người rất thích hợp giữ nhiệm vụ buôn bán các vật phẩm mà Tiệm Tạp Hóa Quang Minh không thể bàn bán như món hàng thông thường.



Giống như vậy tinh thể tiến hóa, tinh thể biến dị, cho phép con người sở hữu thể chất vượt trội, nhiều bảo vật có trong Cửa Hàng của Hệ Thống, đan dược, phù chú, pháp bảo cấp bốn trở lên …



Nếu như Tiệm Tạp Hóa Quang Minh dám bày bán các vật phẩm kia thì mọi thứ sẽ rất tồi tệ, sợ là một ít tu sĩ cường đại lập tức phá hủy Tiệm Tạp Hóa Quang Minh để đoạt lấy hết tất cả vật phẩm quý giá đó.



Thanh Vũ muốn thu hút tu sĩ không quá mạnh mẽ nhờ vào tiệm tạp hóa chứ không phải thu hút các tu sĩ cảnh giới Tứ Dương, Ngũ Dương kỳ, một khi đan dược cấp bốn xuất hiện, chắc chắn rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ đó tìm tới đây điều tra, gây ảnh hưởng xấu cho Giáo Đình và Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều.



“Cảm ơn sự tin tưởng của Giáo Hoàng, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc, không phụ sự mong đợi của ngài.” Trương Hằng chân thành nói trong khi cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Quang Minh Thánh Thổ

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Mạt thế    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả thanhsontv2009.
Bạn có thể đọc truyện Quang Minh Thánh Thổ Chương 651: Mở rộng vùng đất tín ngưỡng, Trương Hằng gia nhập được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Quang Minh Thánh Thổ sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close