Truyện Tam Giới Lục Cõi Ký : chương 383: sức mạnh của quốc thiên.

Trang chủ
Trùng Sinh
Tam Giới Lục Cõi Ký
Chương 383: Sức Mạnh Của Quốc Thiên.
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Trong khu vực trung tâm quận Bình Phúc, một nơi từng là phố đèn đỏ đông đúc người qua lại giờ đây chẳng có một bóng người. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói khi một thời đại dường như đang sắp kết thúc diễn ra như thế này.

Nhưng sự khác biệt ở đây là đống đổ nát tại khu phố đèn đỏ này. Một vài tòa chung cư cao tầng, đây là tài sản của Lục Nương. Nhưng nó đã sập đổ gần hết. Thế giới không có điện đóm, không thiết bị nào hoạt động được kể cả máy móc xe cộ. Vậy mà những tòa nhà ấy bằng cách nào đó sụp đổ hoàn toàn thành bình địa.

“Bá Vương Quyền !!!”

“Uỳnh !!!”

Đúng lúc này một tiếng thét lớn vang lên. Tiếng thét ấy vừa dứt là mặt đất lại rung động cả lên.

Thời khắc này Thu Phong đã chạy tới, hắn cảm nhận được nơi chiến đấu, tức thì lao đến, đập vào mắt Thu Phong là hình ảnh Quốc Thiên vừa đấm bay một gã to lớn nào đó.

Đôi mắt Quốc Thiên bây giờ hừng hực lửa chiến. Dường như thằng bé không hề thấy rằng anh trai mình đang có mặt tại nơi này.

Vừa đấm bay gã kia, tức thì Quốc Thiên bật người lao đến đống đổ nát.

Khi lao đến giữa chừng bất chợt Quốc Thiên khựng lại nửa khắc mà hô nhẹ lên :

“Hỗn Độn Trấn Nhạc Quyền !”

Dứt lời Quốc Thiên như tan vào hư không. Thằng bé biến mất trước mặt Thu Phong.

“Kình kình kình kình …”

Hàng chục tiếng động vang lên.

Đống đổ nát đè gã được cho là Dị Năng Giả kia bỗng hóa thành vụn vấn. Cơ thể to lớn của gã Dị Năng Giả và Quốc Thiên hiện ra.

Có một điều khác lạ rằng gã Dị Năng Giả đó đang co đấm lại, nhưng lại không thể nhúc nhích, thay vào đó trợn mắt lên mà nhìn Quốc Thiên.

“Mày còn dám chạy đến đây gây sự à ?”

“Có ngon giải huyệt ra tao với mày chiến một trận !”

Gã Dị Năng Giả to lớn có gương mặt dữ tợn kia hét vào mặt Quốc Thiên. Tiếng thét của hắn làm bay cả tóc của Quốc Thiên ra đằng sau.

“Mày phạm phải vào điều đại kỵ của anh trai tao. Đụng vào chị dâu tao … Cựu quân vương à ? Lần trước tao không giết mày, lần này mày phải chết !!”

Dứt lời Quốc Thiên đứng tại chỗ trước mặt cơ thể cao hơn ba mét đang bất động kia. Quốc Thiên khẽ co tay lại, cơ thể dòng nội lực từ màu vàng hóa thành màu cam. Nắm đấm dãn ra biến hóa thành chưởng.

Tức thời một khí thế to lớn tỏa ra thì người của Quốc Thiên.

“Đại Tu Di Chưởng – Thứ thứ hai – Phá Ngoại !!!”

Dứt lời nguyên một bàn tay khổng lồ to bằng cả người của gã Dị Năng Giả kia nện thẳng vào người hắn.

“Đùng !!!”

Lãnh trọn một chưởng trong trạng thái không thể nhúc nhích, né tránh hay đỡ đòn.

Một chường tung ra hóa vàng cả một vùng không gian nhỏ. Ánh sáng tan đi, Quốc Thiên vẫn đứng ngạo nghễ ở đó, còn gã Dị Năng Giả hóa hình thành người khổng lồ kia đã gục gã nằm sấp mặt dưới mặt đất.

“Bộp …”

Quốc Thiên nhẹ nhàng dùng chân đạp lên đầu hắn ta mà nói :

“Vẫn còn sống à ? Vậy tao sẽ ấn nát cái đầu heo của mày ra …”

Dứt lời Quốc Thiên dồn lực xuống dưới chân của mình.

“Rắc ~~”

Lực đạo lớn đến mức khiến mặt đất nứt toác ra, hiển nhiên cái đầu của gã đó vẫn chưa bị nát.

“Kình kịch … Thùng !!!!”

Tiếng nhịp tim đập thình thịch to lớn vang lên từ cơ thể gã Dị Năng Giả kia.

Đúng lúc này Quốc Thiên cảm giác được chân của mình đang bị nhấc lên. Cảnh tượng toàn thân của gã Dị Năng Giả kia đang bắt đầu mọc ra những cái gai nhọn, tóc của hắn cũng đã trở nên thô ráp và cứng cáp.

Quốc Thiên trợn mắt lên, hắn lập tức nhấc chân đang đạp lên đầu của gã ta, liền sau đó hắn liền dồn thêm lực ấn xuống một lần nữa.

“Uỳnh ~~~”

Mặt đất vốn đã nứt khá nhiều nay liền lập tức vỡ nát. Một vùng đất tính từ vị trí của hai người họ bị lún xuống. Một luồng xung kính lấy họ làm trung tâm phóng toạc ra tứ phương tám hướng. Vô số những kính xe oto chưa vỡ nát trực tiếp bị sóng xung kích chấn cho vỡ vụn.

Đồng tử mắt của Quốc Thiên co lại, chân của hắn, hay đúng hơn là cổ chân của hắn đã bị gã Dị Năng Giả kia giữ chặt lại. Bàn tay của hắn từ khi mọc gai lên nắm lấy chân của Quốc Thiên khiến cho Quốc Thiên cảm thấy hơi đau đớn.

“Khà khà …”

Bỗng nhiên gã Dị Năng Giả ngẩng đầu lên, miệng hắn có một khóe máu, hắn ta nở nụ cười trông rất ghê rợn.

Tức thì hắn ta bật người dậy lôi theo Quốc Thiên chân bị bắt dính trên tay gã.

Nắm lấy cổ chân của Quốc Thiên, gã Dị Năng Giả kia dốc ngược Quốc Thiên lại như một đứa trẻ. Sau đó hắn đập cả người của Quốc Thiên xuống mặt đất.

“Rầm … Rầm rầm rầm rầm rầm rầm …”

“Ọc …”

Quốc Thiên trông bất lực bị gã Dị Năng Giả kia liên tục vần lên vần xuống như một món đồ chơi.

Đập qua phải, đập qua trái, đập ra phía trước. Cứ thé Quốc Thiên bị nện hơn chục lần xuống dưới mặt đất.

Xung quanh đó, mặt đường nhựa nứt toạc ra không còn hình thù gì. Chỉ còn đất cát ở dưới.

Đúng lúc này gã Dị Năng Giả cảm nhận được một bóng hình lao đến đây với vận tốc không thể tin được.

“Đùng !!!”

Bóng hình đó xuất hiện ngay trước mặt gã Dị Năng Giả, đôi mắt màu xanh của bóng hình ấy khiến gã Dị Năng Giả rùng mình. Một quyền tung ra thẳng vào giữa mặt gã.

Một quyền ấy đơn thuần chỉ mang lực lượng thuần túy chấn bay gã Dị Năng Giả đi cả trăm mét. Dù là thế hắn vẫn giữ chặt lấy Quốc Thiên trên tay mình. Quốc Thiên bất lực bị kéo theo mà không thể làm gì được.

“Đùng !!”

Bất ngờ một tiếng nổ vang lên, bức tường âm thanh bị xé rách. Thân ảnh Thu Phong xuất hiện thêm một lần nữa ngay sau lưng của gã Dị Năng Giả đó.

Gã Dị Năng Giả chỉ kịp thấy bóng hình ấy đưa một chân lên trời và :

“Bộp !! Rắc ~~”

Một đòn chẻ chân trực tiếp chẻ thẳng xuống dưới cánh tay mà gã ta đang nắm lấy Quốc Thiên.

Hiển nhiên đúng với một đòn đó, cánh tay của hắn gãy nát. Không còn sức lực để nắm hắn liền thả Quốc Thiên ra.

“Bịch bịch bịch …”

Được thả ra, Quốc Thiên rơi xuống mặt đất lăn lộn vài chục vòng cho đến khi hết đà thì dừng lại.

Thu Phong sừng sững đứng đó như một vị thần, không hề đỡ em trai mình dậy, cũng thèm quan tâm đến gã Dị Năng Giả vừa bị hắn đấm bay kia giờ đã bay đến chỗ nào.

Dù vừa rồi Thu Phong chẻ vào cánh tay của hắn, nhưng vẫn không tác động nhiều đến đà bay. Bởi thao tác của Thu Phong cực kì nhanh, không gây chấn động nhiều, mà trực tiếp cướp đoạt lại Quốc Thiên.

“Khụ khụ …”

Quốc Thiên sau khi nằm bất động một vài giây trên mặt đất liền lồm cồm bò dậy ho khan liên tục vài hơi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh trai của mình đứng tại đó, dù cứu hắn nhưng lại không thèm nhìn mặt hắn.

“Rầm …”

Quốc Thiên tức giận đấm thẳng vào mặt đất, khiến vùng đất nhỏ bị nứt toạc ra.

“Anh đã dặn mày bao nhiều lần … đừng coi thường đối thủ. Lần sau mày sẽ chết nếu như còn giữ thái độ cợt nhả đó với kẻ thù của mình.”

Tại đó, Thu Phong vẫn không quay đầu lại. Thanh âm từ miệng hắn vang lên truyền thẳng vào tai của Quốc Thiên. Khiến cho cơ thể Quốc Thiên khi nghe được những từ ngữ ấy liền run lên bần bật.

Không ! Quốc Thiên không bao giờ coi thường đối thủ. Từ cái ngày mà anh trai nó dặn dò nó, dù đối thủ yếu hay mạnh, tuyệt đối đừng coi thường. Với kẻ này cũng vậy, Quốc Thiên từng đấu với hắn một lần trong đấu trường ngầm cao cấp rồi.

Quốc Thiên đã đánh bại hắn và dành ngôi vương tại đấu trường. Nhưng lần này gặp mặt quả thật với kẻ từng thất bại dưới trướng mình, Quốc Thiên lại vô tình coi thường hắn. Nếu như ngay vừa nãy, Quốc Thiên dùng hết lực đạp nát đầu hắn ta thì đã không phải gặp tình trạng như thế này.

Đây là lần đầu tiên Quốc Thiên coi thường người khác kể từ khi anh trai hắn dặn dò hắn. Quốc Thiên không có gì để nói, dù một lần, hay là lần đầu, vẫn là bản thân hắn sai khi coi thường đối thủ.

Nếu lần này không có anh trai hắn, có lẽ hắn ăn hành ngập mồm rồi.

Còn gã Dị Năng Giả kia, hắn ta chưa hề thể hiện qua sức mạnh đó. Tại sao hắn lại có thể hóa hình lần hai trở thành một gã mình đầy gai nhọn thế kia ?

“Đánh nghiêm túc vào, thể hiện cho anh xem !”

Thu Phong nhè nhẹ lên tiếng.

Dứt lời hắn nhảy một phát lên tòa nhà gần đó. Nơi này cũng cách phố đèn đỏ vài trăm mét. Ở đây còn mấy tòa nhà chưa bị đánh sập. Thu Phong muốn quan sát Quốc Thiên chiến đấu từ trên cao để thấy rõ hơn khả năng chiến đấu và quan sát tình hình của Quốc Thiên.

“Vâng thưa anh !”

Đôi mắt Quốc Thiên trở nên sắc lạnh. Hắn không còn tức giận hay bất lực đó, thay vào đó là ánh mắt hừng hực lửa chiến. Sau đó bỗng dưng Quốc Thiên khoanh chân lại ngồi thiền, mắt nhắm tịt xuống. Hai tay đưa lên vận nội công rồi ấn xuống Đan Điền.

Khí nóng tỏa ra từ cơ thể của Quốc Thiên có ánh vàng đan xen lẫn ánh cam.

“Rầm rầm rầm …”

“Chó chết ! Chó chết ! Chó chết quân đánh lén !!!”

Lúc này mặt đất lại trở nên rung động nhè nhẹ. Xa xa một gã Dị Năng Giả to lớn, vốn cao từ 3m giờ đây đã cao đến 5m. Khắp người toàn gai nhọn trông khá giống một con khủng long thời tiền sử có hình người.

Hắn ta mang gương mặt tức giận chạy đến chỗ Quốc Thiên liên tục ngó qua ngó lại tìm thân ảnh của Thu Phong. Hắn ta trực tiếp bỏ mặc qua sự tồn tại của Quốc Thiên ngồi ngay trước mặt mình, giống như hắn không còn để Quốc Thiên vào mắt nữa.

“Hừ hừ …”

Bất giác hắn ta ngẩng đầu lên trời nhìn vào đỉnh của một tòa nhà. Nơi đó, Thu Phong đứng khoanh tay lại trông như một vị thần nhìn xuống kẻ phàm phu tục tử là hắn.

“Thằng chó !!!”

Gã Dị Năng Giả tức giận trực tiếp lao đến tòa nhà.

“Rầm rầm rầm …”

Mỗi bước hân của hắn ta là mỗi một lần mặt đất rung động. Hắn ta trực tiếp chạy ngang qua Quốc Thiên mà không hề quan tâm đến sự tồn tại của Quốc Thiên, kẻ từng đánh hắn gần chết vừa nãy.

Bây giờ trong mắt hắn chỉ có Thu Phong, kẻ vừa đấm bay hắn mà thôi.

“Uỳnh !!”

Khi cách tòa nhà chừng 30m gã Dị Năng Giả hóa hình kia lập tức bật lên tòa nhà cao mấy trăm mét.

Nhưng hắn chỉ bật cao được khoảng vài chục mét liền hết đà. Hắn ta đành phải bám vào tòa nhà mà leo lên.

“Rầm rầm rầm rầm … xoảng xoảng xoảng xoảng …”

Như một con quái vật đúng nghĩa đang săn đón mạng người. Hắn ta liên tục trèo lên tòa nhà cao chọc trời bằng tay không của hắn.

Đôi mắt hắn nhìn vào Thu Phong như thể chỉ muốn nhai đầu Thu Phong mới vừa lòng.

Đúng thời điểm này, một bóng hình khác xuất hiện giữa không trung trước mặt gã Dị Năng Giả đó. Gã Dị Năng Giả co đôi mắt như mèo của mình lại để nhìn rõ bóng hình ấy:

“Quốc Thiên !!! Cút !”

Là Quốc Thiên.

Tự lúc nào Quốc Thiên đã bật lên hơn cả trăm mét, ở tại không trung, Quốc Thiên tiêu sái nhìn gã Dị Năng Giả đó mà nơ nụ cười. Miện thằng bé thốt nhẹ lên hai chữ :

“Cút xuống !”

Dứt lời Quốc Thiên xoay một vòng trên không trung, một đạp nện thẳng vào mặt gã Dị Năng Giả hóa hình kia.

“Bốp !”

“Uỳnh …”

Đúng một đạp khiến cho gã Dị Năng Giả cắm thẳng người xuống dưới mặt đất. Lực tác động của Quốc Thiên quá mạnh, thêm lực hút trái đất lên cơ thể to lớn ấy của hắn khiến toàn bộ diện tích xung quanh vài chục mét bị chấn nát.

“Kiếm Thiên !!”

Giọng của Tô Lâm không biết từ đâu vang lên. Từ một phương trời nào đó, một thanh kiếm vàng óng phóng đến bên cạnh Quốc Thiên.

Đứng tại đó Thu Phong không nhìn rõ được thanh kiếm đó ra sao, nhưng hắn chỉ biết một điều rằng khi Quốc Thiên rút thanh kiếm ấy ra cả bầu trời hóa thành màu vàng tuyệt đẹp.

“Thái Dương Hạ San !!”

Quốc Thiên hét lên một tiếng. Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại.

Không ! Không phải là bầu trời tối lại, mà chính là vị trí của Quốc Thiên quá sáng, sáng đến mức ánh sáng mặt trời cũng phải tối đi để nhường ánh sáng lại cho nó.

Hơi nóng không biết từ đâu ra liên tục phả vào mặt Thu Phong. Lúc này Thu Phong phải sử dụng con mắt xanh của mình mới có thể nhìn rõ được động tác của Quốc Thiên.

Thằng bé sau khi rút thanh kiếm ra, nó hô lên một tiếng, cả bầu trời tối sầm lại. Toàn thân nó phát sáng lên ánh sáng vàng rực rỡ, sau đó ánh sáng trên người nó chuyển về thanh kiếm của nó, thanh kiếm ấy vốn đã sáng nay còn sáng hơn. Một quả cầu vàng xuất hiện trên đỉnh đầu của Quốc Thiên, kèm theo đó là một vòng tròn màu cam.

Tiếp theo đó Quốc Thiên lướt đi nhẹ nhàng dưới mặt đất. Khi gã Dị Năng Giả hóa hình kia vừa đứng dậy thì Quốc Thiên một kiếm chèm ngang qua người hắn. Một kiếm ấy kéo theo sự sụp đổ của những tòa nhà bên cạnh.

Kể cả tòa nhà của Thu Phong đang đứng cũng không tránh khỏi tai họa.

“Ầm ầm ầm … !”

Hàng chục tòa nhà cao tầng đổ xuống, Thu Phong cũng đã buông mình nhảy xuống dưới này. Trong mắt hắn, gã Dị Năng Giả kia đã bị chém ra thành hai mảnh, vết chém gây bỏng lên cơ thể của hắn, khiến cho hắn ta không thể nào hồi phục được như cách mà cánh tay của hắn bị Thu Phong chẻ gãy.

Một màn thể hiện này của Quốc Thiên thực sự làm cho Thu Phong rung động.

‘Từ lúc nào thằng bé đã mạnh đến thế này ?’

‘Chắc chắc là Tô Lâm. Lão già Tô Lâm này bảo sau khi về lại nhà tù liền từ chức, từ đó đến giờ hắn không thấy lão ta đâu. Chắc chắn là bí mật huấn luyện cho thằng em mình mà bỏ mặc mình. Lão già chơi bẩn !”

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tam Giới Lục Cõi Ký

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Trùng Sinh    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả ๖ۣۜGấu๖ۣۜ.
Bạn có thể đọc truyện Tam Giới Lục Cõi Ký Chương 383: Sức Mạnh Của Quốc Thiên. được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tam Giới Lục Cõi Ký sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close