Tôi tên là Tề Tiểu Nhạc, năm nay học năm nhất cao trung, mười sáu tuổi.
Tôi có chiều cao bình thường, gương mặt rất bình thường, dáng người cũng rất bình thường, không gầy, cũng không béo, ngực không to cũng chẳng nhỏ, bụng có nhỏ một chút, hít hơi một chút là teo tóp luôn.
Kiểu tóc của tôi cũng không có cố định, nuôi dài quá thì cắt, cắt rồi lại nuôi dài, màu tóc là màu đen thuần, đôi mắt cũng thuần khiết là màu đen, làn da cũng là da của người đã vàng bình thường, không thể gọi là trắng so với đại đa số người, cũng không thể gọi là đen so với bọn họ.
Tôi không có siêu năng lực, không có thư thông báo nhập học trường Hogwarts, không có con kì lan nào nhảy ra quỳ gối trước mặt tôi gọi tôi là chủ thượng, không có cơ giáp bạo long đột nhiên từ trên trời rơi xuống, không có mấy cái ký ức kiếp trước kiếp này, không trọng sinh, không có xuyên không, cũng không có đôi sn tượng mà bản thân hận thấu xương muống tiêu diệt cho sảng khoái.
Gia đình của tôi không bần cùng, không giàu có, nhà khá giả trung bình thôi, ba mẹ tôi đều là công dân đi làm tiêu chuẩn, trong gia phả đến bây giờ không có xuất hiện học bá, không có xuất hiện lão đại hắc bang, không có xuất hiện văn nghệ sĩ, không có bất kì bệnh sử ác tính di truyền, cũng không có bất kì ai chết trẻ.
Nói nhiều như vậy chỉ là để thuyết minh rằng tôi thực sự rất bình thường, cả đời gắn với chữ ‘bình thường’ có dứt cũng không ra.
—— trừ một điều này.
Tôi có một người bạn trai.
Vụ này thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, là nữ sinh cao trung, tôi có một người bạn trai, vụ này cũng rất bình thường. Hơn nữa cũng chẳng phải trong bụng tôi có đứa con của bạn trai, không có đâu.
Vấn đề là, bạn trai của tôi là một tên bệnh kiều.
Tôi không có nối đùa đâu, có gọi là ‘dục vọng chiếm hữu’ cũng khôn ngoa, càng không phải tôi show ân ái đâu.
Tôi đang trần thuật sự thật đó.
—— Bạn trai tôi là bệnh kiều, bệnh kiều hàng thật giá thật, hàng đúng tiêu chuẩn luôn, bạn không biết lúc nào anh ấy phát bệnh kiều. Bất đồng với vẻ ngoài nhìn qua chính trực đẹp trai như ánh mặt trời, nội tâm anh ấy bảo thập phần cực đoan, hoàn toàn cố chấp, cố chấp, cũng hoàn toàn không thể nói đạo lý.
Có thể lấy ví dụ hàng đầu kể điểm này chính là, tôi bây giờ mười sáu tuổi, anh ấy và tôi cùng tuổi, mà tôi trở thành bạn gái của anh ấy mười năm rồi.
Bởi vì mười năm trước, anh ấy nói nếu tôi không làm bạn gái anh, không cho anh ấy nắm tay tôi mỗi ngày, anh ấy sẽ nhốt tôi trong nhà anh, sau đó khoá hết cửa sổ, mở hết hết bình gas, dứt khoát cùng nhau chết, thế là có thể ở bên nhau.
—— Lúc ấy, anh ấy vừa nắm bả vai tôi thật chặt, vừa rơi nước mắt lã chã, lại đau lòng, lại hung tợn nói như vậy với tôi.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.