Ngày lại ngày trôi đi, Nhược Hi cảm thấy cuộc sống buồn chán quá đỗi, quanh đi quẩn lại chỉ ngần ấy việc làm, Nhược Lan thì vẫn nhạt nhẽo lãnh đạm. Mọi chỗ có thể đi được trong Bối lặc phủ, Nhược Hi đều đã dạo qua không biết bao lần. Cô bắt đầu nhớ tiếc những lúc bù khú nhậu nhẹt, chén chú chén anh, sa đọa trác táng ở Thâm Quyến. Về đây thì chỉ có đàn ông mới được hưởng thụ thôi. Nhược Hi ngồi trên tảng đá, mặt quay ra hồ:
…
- Ài
- Ài! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ài!
…
Chợt nghe tiếng Thập Tứ a ca vang lên đằng sau: "Em thắng rồi!", Nhược Hi ngoái lại thì thấy Cửu, Thập và Thập Tứ a ca đang đứng sau lưng, liền lập cập nhỏm dậy thỉnh an. Thập a ca kêu lên:
- Sao cô cứ thở dài không ngớt thế? Vì mấy tiếng thở dài của cô mà ta mất hai mươi lượng bạc đây này.
Cửu a ca thêm:
- Ta cũng mất hai mươi lượng nữa.
Thập Tứ a ca thì cười sằng sặc, Nhược Hi thắc mắc ngó gã. Gã giải thích:
- Mấy anh em cá nhau, xem rốt cục cô thở dài bao lần. Cửu ca cá không quá hai mươi lần, Thập ca bảo không quá bốn mươi lần, ta khẳng định phải hơn bốn mươi lần.
Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi hỏi:
- Tôi thở dài nhiều thế cơ à?
- Lại còn không? – Ba người đồng thanh.
Nhược Hi dẩu dẩu môi, không nói năng gì. Thập a ca lại hỏi:
- Sao mà thở dài?
Nhược Hi định đáp, Thập Tứ đã át đi:
- Đừng nói vội, để chúng ta đoán nữa xem, tiền cược vẫn là hai mươi lượng.
Nhược Hi bật cười:
- Máu me cờ bạc quá đấy!
Thập Tứ giục:
- Cửu ca đoán trước đi!
Cửu a ca xua tay:
- Không đoán được, hai em chơi thôi.
Thập a ca chăm chú nhìn Nhược Hi, đoán:
- Tại buồn chán.
Thập Tứ cười bảo:
- Xem ra hôm nay chỉ kiếm được bốn mươi lượng này. Em cũng đoán là do buồn chán.
Nhược Hi vênh mặt lắc lắc đầu:
- Không phải đâu.
Hai người cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô gái, Thập a ca hỏi:
- Thế là tại làm sao?
- Là tại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ buồn chán – Nhược Hi nghiêm nghị đáp. Bốn người cùng phá lên cười.
Thập Tứ a ca an ủi:
- Đừng chán nữa. Sắp Trung thu rồi, trong cung sẽ có đại yến.
Nhược Hi tính ngày, nói:
- Thế là sắp Trung thu! – đoạn hỏi – Các anh đến gặp Bối lặc gia à?
- Ừ – Thập a ca đáp – Nhưng Diêu thị lang cũng đang ở thư phòng. Ta không muốn gặp lão già lắm mồm ấy, nên đi lòng vòng trong vườn đợi.
Nhược Hi nghĩ một lát, lại hỏi:
- Chốc nữa tôi theo các anh vào thỉnh an Bối lặc gia, được không?
Thập Tứ a ca nhướng mày:
- Tự nhiên tử tế, chẳng đểu cũng gian!
Nhược Hi trừng mắt lườm gã, nhưng không phân trần gì.
oOo
Sau lần hai chị em ôm nhau khóc lóc giãi bày, Nhược Lan mới coi như hết giận, lại đối xử với Nhược Hi chu đáo dịu dàng. Sắp tới tết Trung thu, đích phúc tấn đang lúc bận mình, việc soạn sửa cỗ bàn đều do một tay Nhược Lan thu vén, thành thử ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Nhược Hi không còn vướng mắc trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, tiếp tục làm một người nhàn tản trong cảnh phú quý. Việc khiến Nhược Hi vui vẻ nhất là từ bữa nghe cô than buồn chán, Thập a ca và Thập Tứ a ca thường xuyên sai người đưa đồ chơi mới lạ sang, giúp cô giải khuây, và cũng khiến cô bận trí với việc phỏng đoán về đồ chơi lần tới, khiến bọn a hoàn sôi nổi theo, trong nhà tiếng cười đùa tối ngày không dứt.