Truyện Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Hoa Lí Tầm Hoan : chương 42: cứ tiếp tục, ông anh trai cũng phải đội mồ sống dậy!

Trang chủ
Xuyên Không
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Hoa Lí Tầm Hoan
Chương 42: Cứ tiếp tục, ông anh trai cũng phải đội mồ Sống dậy!
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
“Chuyện đã qua thôi không nhắc lại, dạo gần đây hoàng tẩu có khỏe không?” Chiêu Ninh đế giọng trầm ấm, chuyển sang tán gẫu chuyện nhà, “Còn An Vinh nữa, trẫm thấy gần đây con bé hơi gầy, hoàng tẩu hãy làm nhiều đồ ăn ngon cho con bé bồi bổ, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”

Việt vương phi lặng im không đáp, hồi lâu sau đột nhiên lên tiếng: “Đừng gọi ta là hoàng tẩu nữa.”

Chiêu Ninh đế trầm mặc.

“Huynh biết thừa, ta chưa bao giờ muốn trở thành hoàng tẩu của huynh.” Việt vương phi như đang cố gắng trấn tĩnh, cuối cùng không nhịn được buột ra vài câu thương tâm, “Nếu không phải bà nội ta lấy cái chết ép buộc, sao ta lại thành hoàng tẩu của huynh? Từ trước tới nay ta luôn nghĩ sẽ thành….”

“Chuyện đã qua rồi….” Sau một hồi yên lặng, Chiêu Ninh đế đáp lại, giọng không nghe ra cảm xúc, “Hoàng tẩu hãy quên những điều đó đi, hãy sống thật tốt cùng An Vinh, hoàng huynh đối xử với trẫm và mẫu hậu rất tốt, vì huynh ấy, trẫm sẽ không để cho người khác chèn ép hai người.”

“Ta không muốn.”

Chiêu Ninh đế giương mắt nhìn nàng.

“Ta không quên được, cũng không muốn quên,” Việt vương phi vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, “Những ký ức đó là thứ duy nhất còn lại của đôi ta, huynh nghĩ sao ta có thể buông bỏ được, sao có thể quên được?”

Nữ tử trước mắt rực rỡ như ánh trăng, ngay cả tiếng khóc nỉ non cũng không mất đi phong nhã, nàng từng là vầng sáng đẹp nhất trong lòng Chiêu Ninh đế thuở thiếu thời, nhưng hôm nay…Chàng thanh niên mặt mày dịu dàng, nhẹ nhàng rũ mi, che giấu đi ánh mắt đang chuẩn bị trào dâng nỗi niềm: “Quên hết những thứ này, bắt đầu cuộc sống mới, không tốt ư?”

“Không!” Việt vương phi vừa dứt lời liền tiến lên ôm lấy Chiêu Ninh đế.

Chiêu Ninh đế sau một giây sửng sốt liền đẩy nàng ra, nhưng nàng ta lại không chịu buông tay, như không đè nén nổi xúc cảm mà ngẩng đầu nước mắt lệ nhòa, nấc nghẹn, “Tại sao huynh cứ phải buông lời cay đắng như vậy? A Ngôn, huynh biết trong lòng ta luôn chỉ có mình huynh…”

Ôi mẹ ơi, buông người đàn ông đó ra ngay! Đó là em chồng cô đấy!

Quần chúng vây xem là Tấn vương điện hạ đây không khỏi trợn ngược hai mắt.

“Nay hoàng huynh của huynh không có ở đây, tiên đế và trưởng bối trong nhà ta đều đã qua đời, hiện giờ không ai có thể ngăn trở chúng ta được nữa, A Ngôn à, chúng ta….Chúng ta quay lại có được không? Huynh yên tâm, ta không cầu danh phận gì cả! Ta sẽ không để ai có cơ hội lên án, khiển trách huynh, ta chỉ muốn ở bên huynh, dù không quang minh chính đại, ta cũng cam tâm tình nguyện mà…”

Chiêu Ninh đế bất động.

Lục Quý Trì trong lòng không khỏi than hai tiếng ‘mẹ kiếp’, anh hai của ta ơi hãy nhớ đến người vợ hiền của mình đi!



Này không những là chị vợ anh, còn là chị dâu anh đó! Chị dâu đó! Cứ tiếp tục nữa, anh trai anh sắp đội mồ sống dậy tới nơi rồi!

“Bao năm trôi qua như vậy, chưa một khắc nào ta quên được huynh…” Việt vương phi nói tới đây như tràn ngập vui mừng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng trai dịu dàng như ngọc, giọng lẩm bẩm chan chứa nhu tình. Ngay sau đó, nàng ta như không kiểm soát được bản thân, rướn người lên, vừa thẹn thùng vừa kiên định hướng tới đôi môi mềm.

Mắt thấy một cuộc tình gian sắp bày ra tới nơi, Lục Quý Trì không nhịn được thụt đầu xuống, lòng thầm mắng một tiếng ‘cẩu nam nữ’, sau đó không khỏi băn khoăn suy nghĩ xem làm sao để phá hư cảnh này mà không bị phát hiện.

“Hoàng tẩu xin tự trọng.”

Ấy ấy? Gì gì? Lục Quý Trì ngạc nhiên, thò đầu ra liếc nhìn lần nữa, Chiêu Ninh đế đã nghiêng đầu và đẩy Việt vương phi ra.

Sương mù mờ ảo cũng không che được nét mặt kinh hoàng và thất vọng của Việt vương phi, nàng ngây ngẩn nhìn chàng thanh niên vốn rất quen thuộc trước mặt mà giờ bỗng dưng trở nên xa lạ quá đỗi, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Có phải huynh vẫn còn trách ta hay không?” Nàng không giận dỗi, chỉ nhìn y thương tâm, “Năm đó nghe theo gia đình gả vào Đông cung, phản bội lại lời ước định với huynh, là ta sai, nhưng bà nội lấy cái chết ra ép buộc, ta không còn lựa chọn nào khác…”

“Trẫm chưa bao giờ trách tẩu vì chuyện đó,” Hướng mắt lên nhìn vầng trăng vằng vặc giữa trời, Chiêu Ninh đế nghe giọng mình bình tĩnh nhẹ nhàng, “Chẳng qua là, hoàng tẩu à, có một số việc, đã qua rồi thì không thể trở về như ban đầu được nữa.”

Việt vương phi ngơ ngác một hồi, rồi đột nhiên bật cười khổ sở: “Huynh trông như thuận theo số phận, nhưng thật ra đã có tính toán riêng, nếu huynh thật sự muốn quay lại, lấy địa vị của huynh hiện giờ, ai có thể ngăn cản huynh?”

Nói đến đây nàng hơi trầm mặc, cúi đầu lau đi nước mắt, “Bệ hạ khỏi cần qua loa lấy lệ với ta bằng mấy lời giả dối này, ta có lỗi với bệ hạ, lại từng gả cho người khác, còn có con nhỏ, bệ hạ không thích ta nữa cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Hôm nay ta thất thố, có chút xúc động, xin bệ hạ lượng thứ, ta…thần phụ cáo lui.”

Miệng nàng ta nói cáo lui nhưng động tác hành lễ thì rõ thong thả, Lục Quý Trì nhìn mà khóe môi run rẩy tới mấy lần.

Ôi đúng là phụ nữ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!

Tuy nhiên chuyện Chiêu Ninh đế cự tuyệt nàng ta, là điều mà chàng không ngờ tới.

Qua cuộc đối thoại vừa rồi có thể thấy hai người từng là người yêu, sau đó Việt vương phi bị ép gả vào Đông cung làm kế thái tử phi, duyên phận tới đây đứt đoạn. Lục Quý Trì là đàn ông, cũng hiểu đàn ông bản tính ‘không có thì mãi ước mong, có rồi lại coi như không ra gì’, nhất là Việt vương phi đẹp như vậy, lại thề thốt không cần bất kì danh phận nào, ôi đây quả là hạnh phúc trên trời rơi xuống; đặt vào chế độ một vợ một chồng hiện đại sợ là không nhiều người có thể từ chối, chứ nói gì chế độ tam thê tứ thiếp thời cổ này.

Thế mà Chiêu Ninh đế cự lại được!

Quả là người làm việc lớn!

Lục Quý Trì quyết định thu hồi câu mắng ‘cẩu nam nữ’ vừa rồi của mình, cho y một ngón tay cái.

“Đêm khuya mờ sương, hoàng tẩu đi thong thả, sớm nghỉ ngơi.”

Chiêu Ninh đế cũng không vờ vịt buông lời giữ lại, Việt vương phi nhất thời đờ đẫn, đi không được, ở không xong.

Nàng đang nói lẫy đó! Y có hiểu không vậy?!

Không đúng, trước giờ y vẫn luôn thế này, không lý gì không hiểu, vậy thì…

Việt vương phi theo bản năng nắm chặt hai tay, lòng ngổn ngang trăm mối: “Trước khi đi, thần phụ còn một câu muốn hỏi bệ hạ.”

Chiêu Ninh đế trầm ngâm một lúc: “Mời hoàng tẩu nói.”



“Nếu ta nguyện buông bỏ hết thảy, thậm chí là danh hiệu Việt vương phi này, bệ hạ cũng…cũng không nguyện ý cùng ta nối lại duyên xưa ư?”

Xưa nay nàng luôn thanh tao cao quý, đẹp như một vị nữ thần, dù xuất hiện trước mặt người rất tôn quý như tiền thái tử, cũng chưa lộ ra vẻ yếu đuối và hèn mọn như lúc này.

Chiêu Ninh đế nhìn nàng, thấy mắt nàng đỏ lên, chứa đầy mến mộ yêu thương, trầm mặc không nói gì.

Lòng Lục Quý Trì lại nhảy cẫng lên.

Kiềm chế nha huynh đệ! Dù dáng vẻ này của nàng có động lòng người đến thế nào, đánh trúng tâm lý đàn ông đến cỡ nào, huynh cũng phải giữ lấy mình nha, không được tùy tiện thỏa hiệp!

Nhớ tới người anh đang nằm trong quan tài của huynh đi! Nhớ tới người vợ xinh đẹp của huynh đi! Kiềm chế, ngàn vạn lần đừng sụp đổ!

“Trẫm không thể làm chuyện có lỗi với hoàng huynh.” Không biết đã trôi qua bao lâu, Chiêu Ninh đế cuối cùng cũng mở miệng đáp.

Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

Ôi chứng kiến bí mật thế này thật mệt mỏi, chàng cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

“Lại là hoàng huynh…lại là hắn, nếu không phải vì hắn, làm sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh như thế này!” Việt vương phi như bùng nổ cảm xúc, cũng may nàng ta là người giỏi kìm nén, hít sâu hai lần liền trở về như bình thường, “Thôi, suy cho cùng là chúng ta không có duyên, ta…Chuyện tối nay, xin bệ hạ hãy quên đi, thần phụ cũng sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”

Nói dứt lời nàng liền đi.

Bóng đêm đen tối, không ai nhìn thấy được ánh mắt nàng ta lúc đó, lóe lên trông dữ tợn đến thế nào.

Nhớ tình xưa nghĩa cũ nàng mới cho y một cơ hội, nhưng y lại không chịu nắm lấy….Đã thế, đừng trách nàng lòng dạ ác độc.



Dù Việt vương phi đã đi, nhưng có thể Chiêu Ninh đế vẫn còn đó, Lục Quý Trì rúc đầu xuống ghế dài, không dám gây ra một tiếng động nào.

Nếu vị đại huynh đệ này biết chàng phá đám đêm hẹn hò của y và Việt vương phi, còn suýt chút nữa nối lại tình xưa, không chừng quay đi quay lại đã ra tay diệt khẩu chàng rồi, chàng không thể mạo hiểm được.

Thật may tới giờ vẫn chưa ai phát hiện ra, ngôi đình này xây cũng cao, bốn phía lại có cỏ cây giúp che giấu, từ dưới nhìn lên sẽ không thấy được gì, nếu không…

Lục Quý Trì sờ sờ cái cổ ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng cầu mong Chiêu Ninh đế hãy nhanh rời đi.

Nhưng có lẽ ông trời già cũng ngủ say mất, Chiêu Ninh đế chẳng những không đi, lại còn ngồi xuống bên cạnh hồ nước.

Lục Quý Trì: “…”

Đang sốt hết cả ruột, Chiêu Ninh đế đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, đi ra đi.”

Ui cha bị phát hiện rồi ư?! Lục Quý Trì sợ hãi giật nảy mình, suýt thì nhảy dựng lên.



“Sao thế, chẳng lẽ phải để trẫm đi mời?”

Chiêu Ninh đế chẳng ngẩng đầu cũng chẳng quay đầu, chỉ một tay chống cằm, ngắm nhìn tầng sương mỏng trên mặt ao, giọng không nghe ra vui giận.

Lục Quý Trì đau hết cả đầu, vừa cứng nhắc từ từ bò dậy khỏi ghế dài, vừa nghĩ xem nên giải thích chuyện này sao cho hợp tình hợp lý còn nịnh nọt đối phương nữa…

“Từ lúc nào bệ hạ phát hiện ra thần thiếp vậy?” Tiếng hừ nhẹ bất ngờ vang lên làm Lục Quý Trì không khỏi ngây ngẩn.

Theo bản năng thò đầu ra nhìn một cái, chỉ thấy Sở hoàng hậu một thân đỏ rực xinh đẹp từ từ đi ra từ rừng trúc phía đông hồ nước, Lục Quý Trì: “…”

Hóa ra không phải đang gọi chàng! Hú hồn, chàng nhanh chóng nằm sấp xuống, không dám ló đầu ra nữa, trong lòng càng nghĩ càng khổ sở —- ai da hết cái này tới cái khác, bao giờ mới xong đây!

Chiêu Ninh đế không ngoái đầu lại, chỉ hờ hững đáp: “Lúc gặp hoàng tẩu bên ngoài rừng trúc.”

Tiếng hừ kia chua lè, Việt vương phi không nghe thấy, nhưng y lại nghe được.


(Chương trước mình có để ngôi xưng của Việt vương phi là ‘thị’, lúc đó là dưới góc nhìn của Lục Quý Trì đã biết về bộ mặt thật của cô ả này; chương này để là ‘nàng’, do Chiêu Ninh đế chưa hề biết + đang trong phân đoạn tình cảm mùi mẫn)

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Hoa Lí Tầm Hoan

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Hoa Lí Tầm Hoan.
Bạn có thể đọc truyện Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Hoa Lí Tầm Hoan Chương 42: Cứ tiếp tục, ông anh trai cũng phải đội mồ Sống dậy! được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh - Hoa Lí Tầm Hoan sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close