“Đang đùa gì thế?” Trần Vũ dở khóc dở cười. Buổi tối tại quán trà Huyền Vũ.
Quán trà Huyền Vũ là một địa điểm rất nổi tiếng trên giang hồ, một tách trà giải quyết mọi ân oán, bất cứ khi nào mà người trong giang hồ xảy ra thù oán thì sẽ hòa giải ở đây, nếu hai bên không thể hòa giải thì sẽ ra tay giải quyết ở đây.
Nhưng sau khi ra tay, bất kể ai chết hay bị thương, những ân oán này đều kết thúc tại đây, không ai được gây phiền phức cho đối phương.
Tầng ba của quán trà, phòng Trung Nghĩa.
Tầng ba là một không gian rộng lớn với tám chiếc trống khổng lồ đặt hai bên, đẳng sau mỗi chiếc trống là một tay trống mặc áo đỏ. Một tiếng trống vang lên là báo hiệu bắt đâu hòa giải, hai tiếng trống vang lên, hai bên giải quyết ân oán, ba tiếng trống vang lên ân oán kết thúc ở đây.
Khi Trần Vũ đến đây, trong phòng đã có một nhóm người.
Là Chu Long và Thái bảo thứ năm – Lý Trung Nghĩa, Thái bảo thứ sáu – Nhậm Phi, và Thái bảo thứ bảy – Trương Chiêu Minh trong Thập Tam Thái Bảo.
Ngoài ra, Đỗ Phong cũng có mặt ở đây, dưới ánh nhìn chăm chú của những người này, Trần Vũ và Lâm Thanh Nguyệt ngồi xuống ở một bên khác.
Đỗ Phong nhìn chằm chằm Trần Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì gã ta đã giết Trân Vũ hàng trăm lần rồi.
Mối thù giết cháu, không đội trời chung, Chu Long vẫn như cũ, ra dáng thanh cao hơn người, nhưng ba vị Thái bảo còn lại thì có biểu cảm khác nhau.
"Chu tiền bối, đây chính là Trần Vũ mà ngài nhắc đến sao?" Lý Trung Nghĩa và Thanh Long Xã có quan hệ rất tốt, ông ta là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt khinh thường liếc nhìn Trần Vũ.
"Cậu ta mà cũng xứng để Chu tiền bối phải bày ra cục ân oán sao? E rằng một quyền là đã có thể giết cậu ta rồi." Lý Trung Nghĩa chế nhạo.