“Cái gì?” Sắc mặt Trần Vũ thay đổi lớn: “Cô đừng có gấp, tôi sẽ đến đó ngay lập tức”
Trần Vũ cúp điện thoại, khởi động ô tô, lái xe về nhà.
Anh vượt đèn đỏ suốt chặng đường, lấy tốc độ nhanh nhất về đến nhà.
‘Anh rể cuối cùng anh cũng về rồi! Em đã gọi cấp cứu rồi, chị gái em chảy máu rất nhiều, hu hu phải làm sao đây!” Trong phòng ngủ, Diệp Thiến sợ hãi bật khóc, cô ta chưa từng trải qua chuyện như vậy
Trần Vũ đẩy cửa xông vào, mấy bác sĩ cấp cứu đang tiêm thuốc cho Diệp Hân Vũ, Diệp Hân Vũ tỏ ra đau đớn, sắc mặt tái nhợt, một bên ga trải giường dính đầy máu.
“Chồng, cứu… em, cứu con của chúng ta.” Diệp Hân Vũ nắm chặt tay Trần Vũ, cô đau đến mức muốn ngất đỉ cho xong!
“Đừng lo lắng, Hân Vũ, đứa trẻ sẽ không sao đâu.” Trần Vũ đặt tay lên cổ tay cô.
“Anh là người nhà bệnh nhân à?” Một nữ bác sĩ hét lên: “Người nhà thì đợi ở bên ngoài, không được tiến vào”
“Bác sĩ Triệu, sợ là không cứu được, máu
ra nhiều quá!” Một bác sĩ nói.
“Cố gắng hết sức đi.” Nữ bác sĩ thở dài, dựa vào kinh nghiệm cá nhân, về cơ bản, với tình huống của Diệp Hân Vũ là không thể cứu được thai nhi, nhưng bác sĩ chỉ có thể cố gắng hết sức thử xem.
“Mọi người đi ra ngoài hết đi!” Trần Vũ lấy ra cây kim châm và hét lên.
“Anh đang làm gì vậy? Hiện tại chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu đứa trẻ, anh lấy kỉm châm để làm gì?” Nữ bác sĩ lo lắng.
“Tôi bảo các người đều đi ra ngoài!” Trần Vũ ghim một kim, Diệp Hân Vũ chìm vào giấc ngủ.
“Anh muốn dùng châm cứu để bảo vệ thai nhi à? Đối với trường hợp của vợ anh, 80- 90% thai nhỉ không thể cứu được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Bác sĩ Triệu ngạc nhiên.
“Cám ơn mọi người, nhưng các người không làm được đâu, chỉ có tôi tự mình ra tay mới có thể cứu được.” Trần Vũ nói xong, liên tục ghim năm sáu kim.
“Bác sĩ Triệu xuất thân từ một gia đình có truyền thống y học, cô ấy đã cứu được rất nhiều bào thai trong những năm qua, anh đừng có mà
không biết tốt xấu.” Một y tá không vui.
“Đã đến lúc này rồi, châm cứu còn có tác dụng gì? Không thể giữ được đâu, nếu bác sĩ Triệu ra tay thì vẫn còn chút hy vọng, bảo vệ đâu, mau đưa anh ta ra ngoài.”
“Châm tam tài?” Bác sĩ Triệu nhanh chóng chặn nhân viên bảo vệ đang mở cửa bước vào, cô ấy chăm chú nhìn Trần Vũ tiến hành châm cứu.
Hợp cốc, Tam âm, Thái xung!
Trần Vũ ghim kim một cách thành thạo, sau mỗi một kim ghim vào thì lại nhanh chóng ghim một kim khác, phải mất nửa giờ mới châm cứu xong.
Diệp Hân Vũ hỉện đã thở đều đặn hơn, sắc mặt hồng hào trở lại, chỉ là cô vừa mất máu quá nhiều và cần được điều dưỡng để khỏe lại.
Bác sĩ Triệu hơỉ sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra mạch đập của Diệp Hân Vũ, vừa kiểm tra, cô ấy đã bị sốc: “Nhịp tỉm thai nhi bình thường, mạch ổn định, thai nhi đã được bảo vệ, làm sao có thể chứ?”
Sau khỉ rút kim ra, Trần Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bào thai của Diệp Hân Vũ không có vấn đề gì, nhưng sau này cần phải
dùng thực I iệu(*) để hồi phục.
(*)Thực liệu là một lĩnh vực nghiên cứu công năng, phối ngũ, chế biến các loại thực phẩm và phương pháp ăn uống bằng lý luận y học cổ truyền nhằm duy trì sức khỏe, phòng ngừa và hỗ trợ điều trị bệnh tật.
“Chồng, đứa nhỏ… con của chúng ta…” Diệp Hân Vũ vừa mở mắt là đã khóc.
“Không sao đâu Hân Vũ, đứa bé đã được cứu rồi, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi việc ở đây đã có anh, em đừng lo lắng.” Trần Vũ nhanh chóng an ủi cô.
“Thật sao, chồng? Đứa bé thật sự không sao chú?” Diệp Hân Vũ sửng sốt, cô cảm thấy thân thề thoải mái hơn, nhưng cô vẫn còn lo lắng.
“Thật mà, em yên tâm đỉ, nghỉ ngơi nhiều vào, anh đi nấu thuốc cho em, đừng lo lẳng.” Trần Vũ nhẹ nhàng an ủi cô.
Lúc này Diệp Hân Vũ mới yên lòng, sau khỉ Trần Vũ an ủi cô, anh bước ra cửa.
“Anh Trần, tôi kiến nghị, với tình huống của vợ anh thì nên đến bệnh viện để quan sát.” Sau khi ra ngoài, bác sĩ Triệu tháo khẩu trang xuống và nói: “Thêm nữa, vừa rồi anh đã dùng châm
tam tài sao? Làm thế nào để ổn định thai nhi trong tình huống như thế này?”
“Là châm tam tài, vừa rồi tình huống của vợ tôi rất nguy kịch cho nên cần ích khí thăng dương, cố thận an thai.1’ Trần Vũ bình tĩnh nói.
“Thì ra là vậy.” Bác sĩ Triệu trầm tư gật đầu, sau đó cô ấy nói: “Anh có tiện cho tôi phương thức liên lạc không? Tòi có một số vấn đề muốn nhờ anh chỉ bảo.”
“Được.” Trần Vũ gật đầu.
“Tôi tên Triệu An Nhiên.” Bác sĩ Triệu thêm tài khoản WeChat của Trần Vũ và mỉm cười ngọt ngào, sau khỉ tháo khẩu trang ra trông cô ấy rất xinh đẹp.
Sau khì tiễn bác sĩ đi, sắc mặt Trần Vũ sa sầm hẳn.
Tình trạng của Diệp Hân Vũ vẫn luôn ổn định, với trình độ y học hiện tại của anh, nếu cô có dấu hiệu sinh non, anh chắc chắn đã nhận ra từ sớm.
Hơn nữa khỉ anh ra ngoài vào buổi chiều, Diệp Hân Vũ vẫn không có việc gì, tại sao chỉ trong chớp mắt lại ra máu?
“Sao cô lại ở đây? Tôi nhớ là mình chưa nói với cô tôi đã chuyển nhà.” Trần Vũ nhìn
chằm chằm vào Diệp Thiến.
“Em… mẹ em nói chị em đã chuyển đến một biệt thự cao cấp, bảo em tới xem thử.” vẻ mặt Diệp Thiến lo lắng hỏi: “Chị em, chị ấy không sao chứ?”
“Không sao đâu, hiện giờ mẹ cô đang ở đâu?” Trần Vũ nhìn biểu hiện của Diệp Thiến, liền biết cô ta không cũng rõ nguyên nhân.
“Mẹ em hầm canh gà, chị em uống xong thì bà ấy đi ra ngoài, nói là về nhà lấy chút đồ để lại đây ở vài hôm.” Diệp Thiến nói: “Anh rể nếu không có việc gì thì em đi trước, anh chăm sóc tốt cho chị gái em nha.”
Sau khi Trần Vũ giúp đỡ cô ta trong câu lạc bộ lần trước, thái độ của cô ta đối với anh đã trở nên tốt hơn rất nhiều, nói xong cô ta rời đỉ.
“Canh gà?” Sắc mặt Trần Vũ hơi thay đổi, quay người đi vào phòng bếp, chỉ thấy trong nồi còn có nửa nồi canh gà.
Anh cầm muỗng lên múc một chút, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt chợt tức giận.
Chóp mũi có một mùi thơm thoang thoảng, là mùi của quế chi, hơn nữa trong mùi thơm có vị chát là mùi của cây trúc đào.
“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi không hiểu cậu có ý gì.” Trên mặt Vương Tuyết Cần lộ ra một tia hoảng sợ, bà ta hét lên: “Trần Vũ, cậu đừng vu khống người khác, sao tôi có thể làm hai con qáỉ mình đươc?”