Truyện Cậu Có Nhận Ra Tôi? = It\'s me Forever Young : chương 35: đi trốn
Cậu Có Nhận Ra Tôi? = It\'s me Forever Young
-
It\'s me Forever Young
Chương 35: Đi trốn
“Bình An, tôi muốn nói chuyện!”. Ngân Hà vừa bước theo vừa nói.
“Có chuyện gì lúc về hãy nói!”. Cậu ấy vẫn bước mau không dừng lại, dù cho xung quanh đã có vài cặp mắt để ý đến họ.
“Cậu cứ thế này tôi sẽ bỏ về đấy!”. Ngân Hà giật khỏi tay cậu ấy. Đúng là làm gì cũng cần chút dứt khoát, cậu ấy dừng lại. Bình An quay lại nhìn cô, nét mặt hơi khó chịu, rồi khi ý thức được xung quanh có vài ánh nhìn lập tức dịu mặt xuống, giọng nói cũng chợt rất nhỏ nhẹ khi cậu ấy đến gần thầm thì vào tai cô.
“Sao dám rời khỏi tôi?”
“Tôi không rời khỏi cậu, tôi thấy hơi mệt, vả lại cậu cũng đã nói rằng có thể tìm chỗ nào đó chờ cậu!”. Ngân Hà cũng thầm thì nói.
Chưa kịp để cậu ấy nói tiếp, Ngân Hà vội vã như không còn cơ hội khác giải thích.
“Tôi vô tình gặp Minh Hải thôi, tôi không có cố ý hẹn anh ta. Tôi đã nói rõ với anh ta rồi!”.
“Được rồi, chuyện đó để về tôi sẽ trừng phạt cậu”. Ánh mắt cậu ấy nghiêm nghị nhưng chứa đầy ẩn ý. Trừng phạt cô là sao? Cô đã nói rõ rồi là cô không cố ý!
“Đi theo tôi!”. Ngân Hà chưa kịp phản ứng đã bị Bình An kéo đi. Cậu ấy rẽ một đám người đi tới một góc có vài nhóm người đang nói chuyện.
“Chào chủ tịch!”. Cậu ấy cung kính chào một người đàn ông tóc trắng đeo một cặp kính dày, thần thái trí thức đáng kính.
“Cậu là…?”. Người đàn ông già đang cầm ly rượu trên tay ngước nhìn lên. Người thanh niên trẻ, có lẽ là trợ lý thầm thì vào tai ông ấy điều gì.
“À, tổng giám đốc Nguyễn Bình An của Jezz, chào cậu!”
“Thật hạnh phúc khi gặp chủ tịch ở đây, cháu vẫn ngưỡng mộ những thành tựu bác gây dựng, mong một ngày được diện kiến, không ngờ ngày đó cũng đến!”
“Cậu quá lời, không phải tổng giám đốc của Jezz cũng là người tuổi trẻ tài cao sao? Tôi có nghe nhiều, chỉ có điều chưa biết mặt cậu!”. Người đàn ông vẫn giữ phong thái lịch sự.
“Hôm vừa rồi cháu đã gửi đề xuất muốn hợp tác với Nano pharmacy, được chung tay gây dựng những sản phẩm có ích cho xã hội luôn là mong mỏi của cháu, không biết bác có suy nghĩ thế nào?”.
“Về nhà với tôi không?”. Cậu ấy ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói đã lạc đi mấy phần. Luồng hơi nóng phả vào vành tai, vào lỗ tai, luồng hơi ấy mang ma lực gì mà khiến cả người Ngân Hà ớn lạnh. Đúng là mà lực thật, cô như bị thôi miên, đầu óc trống rống, ma lực đó khiến cô gật đầu, ngơ ngác. Hai người nắm tay nhau, vội vàng rời khỏi chốn đầy ánh sáng, đầy tiếng nhạc và những tiếng thầm thì, họ vội vã giống như cặp tình nhân đang rủ nhau đi trốn!
Danh Sách Chương: