Truyện Cậu Không Được Chết - Dạ Bạch Vô Nha : chương 8: bệnh viện ma quái

Trang chủ
Huyền ảo - Huyền huyễn
Cậu Không Được Chết - Dạ Bạch Vô Nha
Chương 8: Bệnh viện ma quái
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
"Anh ơi."

"Ừm." Cậu còn trong trạng thái mờ mịt thì nghe thấy tiếng của Tiểu Khả, cậu giật mình mở to đôi mắt nhìn bàn tay nhỏ nhỏ đang nắm một góc áo của cậu.

"Anh không sao chứ." Tiểu Khả lo lắng nhìn anh trai vẫn ôm mình từ lúc đầu tới giờ, bé không rõ tại sao bé thoát được khỏi ảo ảnh khủng khiếp ấy, bé chỉ là trong sự đau đớn tuyệt vọng thì cảm thấy một luồn ấm áp bao trọn lấy bé rồi bé tỉnh dậy.

"Tiểu Khả có sao không." Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé không khỏi lo lắng.

"Em không sao." Tiểu khả lắc đầu rồi nở một nụ cười, không biết bao lâu rồi cô bé mới cảm nhận được sự quan tâm chân thật đến thế này.

"Mọi ngươi còn chưa tỉnh à, vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ tiếp vậy." Cậu chiếu ánh sáng vào từng người.

Cái lạnh thấu sương đã không còn, cậu cũng không nghe thấy tiếng cười ghê rợn nữa, bây giờ chỉ còn tiếng hít thở của những người trong phòng. Cậu cứ thế ôm cô bé ngồi suy nghĩ về những thứ mình đã thấy, cậu không tin lúc ấy mình rơi vào ảo giác, bởi vì ảo giác là những sự vật mình thấy có liên quan đến mình hoặc người thân của mình, nhưng cái cậu thấy lại không dính dáng gì tới cậu cũng như người thân của cậu. Có lẽ thứ cậu thấy có liên quan đến những người ở đây cũng nên, nghĩ đến đây cậu cũng không dám nghĩ nữa, nếu thật sự như vậy thì quá đáng sợ đi.

Cậu chờ cũng không quá lâu, mọi người cũng từ từ tỉnh dậy, khuôn mặt đều xanh xao, mồ hôi ướt đẫm cả người, có lẽ họ vừa trải qua một cơn ác mộng.

Cậu định mở miệng hỏi thăm, nhưng không kịp nói lời nào đã bị một người ôm chặt.

"Ngốc tử, cậu làm gì đó Tiểu Khả vẫn còn trong lòng tớ đấy." Cậu hoảng hốt la lớn, sợ Tử Lâm ôm quá chặt khiến cho cô bé trong lòng mình bị ngợp.

"Tân, Tân." Tử Lâm nỉ non, dần dần thả lỏng tay.

"Ngốc tử, cậu sao vậy." Không hiểu tại sao Tử Lâm cứ gọi tên cậu, cảm thấy vừa khó hiểu, vừa bất an, cậu dò hỏi.

Tử Lâm không nói gì chỉ trầm thấp nỉ non, cậu cũng không định hỏi tiếp chỉ vương tay vỗ vỗ tấm lưng rộng, vững chắc của cậu ấy.

"Giờ chúng ta làm gì đây." Cảnh cả người lấm tấm mồ hôi, gian nan hỏi, cậu ta vẫn còn trong sự sợ hãi, nhưng nhìn hai người kia ôm nhau khiến cậu ta không được tự nhiên đành lên tiếng.

"Tiếp tục đi lên." Tuấn lau mồ hôi trên trán rồi đứng dậy nhìn hai người vẫn còn đang ôm nhau như tỏ ý 'tránh ra'.

"A ha ha." Cậu xấu hổ đẩy Tử Lâm ra rồi ôm Tiểu Khả tránh ra, trước đó cậu cũng không quên trừng mắt kẻ đầu sỏ.

Mất mặt, quá mất mặt cũng tại tên kia khi không lại ôm cậu chầm chầm không chịu buông.

Dù bị đẩy ra mặt của Tử Lâm cũng không thể hiện ra biểu tình gì chỉ thản nhiên tránh sang bên.

Két két két.

Tuấn kéo nhẹ cửa thé ra một khe hở quan sát tình hình bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng mở rộng ra rồi dẫn đầu bước ra ngoài.

Bảy người tiếp tục nối đuôi nhau bước đi, mục tiêu là cầu thang.

Hành lang lúc này lại yên tĩnh lạ thường, dường như đây là sự yên tĩnh trước cơn bão.

"Cầu thang kia rồi." Vy nói nhỏ.

"Đi." Tuấn tăng nhanh bước chân.

Bịch bịch bịch.

Từng bậc, từng bậc thang, mọi người thả nhẹ bước chân bắt đầu đi lên.

Cạch, cạch, cạch... Bịch, bịch, bịch...

Một loạt âm thanh kéo dài, từng tiếng, từng tiếng động vang lên, càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, mỗi tiếng là một lần vang dội khắp cả cầu thang.

"Cái gì vậy." Thư hoảng hốt.

"Không biết, nhưng nghe tiếng chắc là từ phía trên." Cảnh chỉ tay lên bậc cầu thang bị che khuất, bởi cầu thang cũng làm bằng một vòng quanh.

"Có phải thứ đó không." Vy cảm thấy bước chân càng gần khí lạnh càng ập đến.

"Chạy ngược về, căn phòng bên phải cầu thang." Tuấn nói xong xoay đầu ngược lại chạy thẳng xuống lầu.

"Ở đây." Cảnh mở cửa ra.

Mọi người cứ thế vọt vào rồi đống sầm cửa lại.

Cạch, cạch, bịch bịch bịch...............

Tiếng càng ngày càng lớn, bây giờ có thể nghe rõ ngày, giống như một vật gì đó rất nặng đang rơi xuống sau đó bị kéo lê.

"Hí... hí... hí... ha ha ha..." Tiếng cười quỷ dị vang lên, khí lạnh càng ngày càng thấu xương.

Lạch bạch, lạch bạch... Xoẹt... Xoẹt...

Tiếng kéo lê càng ngày càng quỷ dị, giống như thứ bị kéo rất nặng mà người kéo nó lại dùng lực rất mạnh còn kéo rất thô bạo.

"Nó đang đi ngang qua." Thư cuộn mình lại ngồi trong góc phòng.

Có thể nói đây là sai lầm, sai lầm lớn nhất của cô khi không nghe lời người khác mà chăm chăm theo sự to mò của mình.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Cậu Không Được Chết - Dạ Bạch Vô Nha

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Huyền ảo - Huyền huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Dạ Bạch Vô Nha.
Bạn có thể đọc truyện Cậu Không Được Chết - Dạ Bạch Vô Nha Chương 8: Bệnh viện ma quái được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Cậu Không Được Chết - Dạ Bạch Vô Nha sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close