Truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng : chương 317 : bị người tính kế

Trang chủ
Đồng Nhân
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Chương 317 : Bị Người Tính Kế
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phi Linh nhìn rừng cây rậm rạp, đối với chính mình suy xét. Làm cách nào để báo tin cho Độc Cô Bác tìm mình ?

Tấu đàn ? Đốt rừng ? Hoặc còn biện pháp nào khác ổn thoả hơn ?

Không nghĩ được nhiều như vậy. Vừa rồi nàng đã dò xét một lần, nơi này ngoại trừ thực vật thì không hề tồn tại một sinh vật sống nào cả.

Cách nhanh nhất có lẽ là đem toàn bộ nơi này đốt lên, lửa cháy càng to thì sẽ có người đến.

Diệp Phi Linh nghĩ như vậy, lập tức đem địa hình sắp xếp. Trước tiên chọn một nơi thoáng đãng có nước, bởi vì một khi đốt rừng khói cùng tàn lửa sẽ khiến chính mình chết ngạt. Hơn nữa cũng phải chuẩn bị vài thứ, không biết còn mắc kẹt ở trong nơi này bao lâu.

Chỉ không biết Độc Cô Bác bây giờ sao rồi.

Thở dài một hơi phiền muộn, Diệp Phi Linh trong lòng áy náy. Nàng lần nữa liên lụy đến ông ta, không rõ vì sao cứ dây dưa mãi như vậy. Đưa ông ta tới đây là bởi vì nàng sợ có chuyện bất trắc, nhưng chuyện bất trắc không xảy ra đến với mình, ngược lại còn khiến chính mình cùng hắn tách ra.

Nếu như Đường Tam tới đây, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Càng nghĩ càng thấy rối rắm.

Diệp Phi Linh bần thần nghĩ ngợi, sắc trời lập tức chuyển màu. Không giống như ban ngày thời tiết tốt, ban đêm trời lất phất mưa.

Ý định đốt rừng liền phải ngâm nước.

Cũng may nàng sớm tìm được nơi nghỉ ngơi tốt. Ở cạnh phiến rừng này có một cái hồ, cách đó không xa có cả hang đá. Tùy tiện đem cây cối thu thập, Diệp Phi Linh lập tức tìm hang đá trú ngụ, đồng thời đem lửa đốt lên.

Nghĩ lại trong người còn mấy thứ đồ mà không sử dụng được, nàng trong lòng tiếc gần chết. Trong tay còn có một khỏa pháo truyền tin của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng trong này cũng không có người cứu trợ, vật này dùng một lần sẽ hết.

Có nên đi tìm Độc Cô Bác hay không ?

Diệp Phi Linh nhìn trời mưa lất phất, đột nhiên lại nghĩ đến mấy ngày trước. Trời cũng mưa rả rích như vậy, và ông ta tự nhiên nói mấy lời không nên nói.

Đến bây giờ Diệp Phi Linh vẫn không có cách nào nghĩ thông được.

- Quên đi, ông ta nói là quên hết đi !

Nàng buồn bực nhủ thầm, xoa xoa thái dương cho dễ chịu một chút. Mấy ngày vừa rồi liên tiếp có nhiều chuyện xảy ra, bắt đầu từ khi ăn vào Hải Đường Tâm cho đến khi tiến vào bí địa lần nữa như thế này.

Ty Thư hẳn là kịp thời chạy trốn rồi nhỉ ?

Diệp Phi Linh nhớ tới trước lúc đi tặng quà cho nàng ấy. Mượn Như Ý Bách Bảo Nang của Đường Tam lâu như vậy, nàng cũng đem toàn bộ tiên thảo của hắn cắm rễ trong không gian, cũng là đem U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trồng cấy thành công.

Đối phó với Độc Trận của Độc Cô Bác, một đóa tiên thảo này là đủ. Tuy không rõ Ty Thư có hay không trúng độc của ông ta, nhưng thoát ra khỏi nơi đó trở về Nhân Xà lãnh địa, có lẽ nàng ấy còn có thể tìm được năm cái bán nhân hỗ trợ.

Vậy nếu như chính mình không thể thoát khỏi nơi này thì sao ?

Diệp Phi Linh nghĩ đến không gian ở trong bí địa vô tác dụng, dứt khoát không dựa dẫm vào không gian nữa. Thực lực tuyệt đối mới có khả năng bảo mệnh, bằng không về sau khi gặp được đối thủ càng lúc càng cường đại, lỡ như đối phương có hồn kỹ gì đó tương tự khóa định bản thân ...

Tới đó một cái mạng cũng không đủ.

Nghĩ thông suốt, Diệp Phi Linh buông bỏ mọi chuyện, tranh thủ thời gian tiến nhập tu luyện. Không có động vật sống cũng đại biểu cho bản thân sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng, chỉ là một mình thì sẽ thấy buồn tẻ vô vị mà thôi.

Lúc này, đột nhiên có một người không tiếng động xuất hiện.

Hải Đường nhìn Diệp Phi Linh tiềm tu, chính mình đi tới bên cạnh. Mặc dù người phá vỡ bia đá là nam nhân kia, nhưng Diệp Phi Linh lại là người phải thay nàng chịu đựng nguyền rủa quấn thân.

Hôm nay, tính là một ngày.

Qua một ngày mai, hai mắt nàng ấy sẽ không nhìn thấy gì nữa. Trừng phạt này nàng cùng Bích Lân đã từng trải qua, cho dù cảm nhận được nhau lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhau.

Mắt đối hồn thú quan trọng, không biết nhân loại sẽ thế nào ?

Tiếng mưa rơi lách tách giống như đáp án thay cho suy nghĩ của Hải Đường. Người kia cũng đang đi tìm Diệp Phi Linh, nhưng không biết kết cục của bọn họ sẽ thế nào.

Lúc ký sinh trong thân thể Diệp Phi Linh, Hải Đường nhìn rõ cảm xúc nàng ấy khi gặp người kia dao động rất lớn.

Chỉ là Diệp Phi Linh có hay không nhận ra mà thôi.

******

Độc Cô Bác đem đầm lầy bỏ qua, trực tiếp hướng về phía mặt trời tìm kiếm.

Hắn không rõ vì sao lại có cảm giác chỉ cần đi theo ánh mặt trời là sẽ tìm được nàng.

Lần trước hắn đã thấy Diệp Phi Linh mang theo cốt dực, nếu rơi xuống hẳn là có thể bay lên. Nàng rất thông minh, có lẽ sẽ tìm được cách sinh tồn ngay thôi.

Chỉ cần gặp được Diệp Phi Linh, hẳn sẽ tìm được lối ra.

Nghĩ đến lời nam tử kia nói, Độc Cô Bác bản thân không tự chủ được mà bay nhanh hơn một chút.

Nếu như nàng mù, có phải hay không mọi chuyện dễ dàng hơn một ít.

Độc Cô Bác nhủ thầm, ngược lại hướng đến nơi rừng cây tìm kiếm. Vừa rồi hắn ở trên không trung xác định phương hướng, tại một nơi chỉ có đầm lầy cùng cây cối rậm rạp phía xa, hẳn là Diệp Phi Linh sẽ ở nơi còn lại.

Mặc dù không rõ vì sao nơi này đem mình cùng nàng tách ra, nhưng Độc Cô Bác cũng không phải không nhìn thấy chuyện tương tự trùng hợp. Ban đầu nơi này vốn là một khu vực tối, chỉ có cái cây khô kia cùng một đầu xà cốt sinh tồn, sau khi đập vỡ bia đá, nơi này có ánh sáng, thực vật phát triển, nam tử kia chính là đầu xà cốt, vậy thì người còn lại hẳn là nữ, và cũng sẽ ở nơi đối diện.

Giống như hai trường phái đối lập.

Vậy thì đầm lầy này đại biểu cho hắn, còn rừng cây kia là Diệp Phi Linh. Bí địa này nhìn xa xôi như vậy, nhưng cũng không bằng một góc của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Cho nên Độc Cô Bác đẩy nhanh tốc độ, tới cuối chiều đã nhìn thấy người. Diệp Phi Linh yên lặng tiến vào tu luyện, đối với hết thảy đều không để tâm.

Nhìn nàng bình tĩnh như vậy, trong lòng Độc Cô Bác hơi chút bực bội. Bản thân mình vất vả mất gần hai ngày tìm người, nàng lại chẳng lo lắng gì còn có tâm tình tu luyện.

- Tiền bối ?

Độc Cô Bác không hề che giấu khí tức, Diệp Phi Linh liền cảm nhận được. Nàng kết thúc quá trình tiềm tu, hướng ánh mắt vui mừng nhìn hắn.

Độc Cô Bác không nói lời nào, hướng đến Diệp Phi Linh tìm kiếm. Người kia nói tìm được nàng sẽ có câu trả lời, vậy thì cửa ra ở nơi nào ?

Nghĩ đến mấu chốt là cửa đá đã tan thành bụi phấn, Độc Cô Bác giật mình nhìn lại. Hắn trải qua thân kinh bách chiến, nhưng đây là lần đầu gặp trường hợp như thế này.

Có khi nào nàng mới là người đứng sau tất cả.

Diệp Phi Linh quá kỳ bí, Độc Cô Bác trong lòng hoài nghi cực sâu. Phải biết rằng những chuyện này hoàn toàn không có trong sách cổ, ngay cả người kia cũng xác nhận chưa từng có.

Vậy thì ... nàng rút cục là thứ gì. Mê loạn tâm thần hắn như vậy, nếu như không thuộc về mình, có nên giết phứt nàng hay không ?

Trời rất nhanh liền xuống sắc, giống như hôm qua lại mưa lất phất.

Diệp Phi Linh nhìn sắc mặt Độc Cô Bác nhìn mình kỳ quái, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bất an. Nội tâm nàng bỗng nhiên thấp thỏm lo sợ, không rõ vì sao lại cảm thấy thế.

- Tiền ... tiền bối, ngài sao thế ?

Nhìn sắc mặt Độc Cô Bác càng ngày càng dọa người, Diệp Phi Linh trong lòng càng lúc càng cảm giác nguy cơ đến gần. Độc Cô Bác cũng bước về phía nàng, Diệp Phi Linh lập tức lại lùi về phía sau.

- Ngươi vì sao chạy trốn ?

Độc Cô Bác giọng điệu âm trầm, nửa điểm cũng không giống ngày thường.

- Tiền bối, ngài đang tỏa ra sát khí kinh người như vậy, ta còn chưa muốn chết nha !

Diệp Phi Linh nhìn hắn cả người bốc hỏa, lại nghĩ đến lần trước trời mưa cũng từng bị Độc Cô Bác đập đầu một lần, ông ta lên cơn điên lần nữa, nàng cũng không có mạng bồi táng theo đâu.

Độc Cô Bác nghe nàng giải thích, nội tâm cũng từ từ bình tĩnh lại. Nàng không thể chết được, cho nên hắn đành thu hồi sát khí.

Diệp Phi Linh nhìn cơ mặt hắn từ từ dãn ra, trong lòng thoáng thở phào một hơi.

Nếu có thể ... nàng cũng rất muốn biết vì sao Độc Cô Bác lại trở thành thế này, so với ấn tượng của nàng thì cách xa quá nhiều.

Chẳng lẽ ... là do chuyện kia ?

Diệp Phi Linh không quên bí mật kinh người mà nàng nghe trộm được, nhưng lúc đó nàng cũng chưa có thời gian để xử lý chuyện này.

Nếu để cha nói ra thì sẽ đáng tin hơn, nhưng cha nàng trọng nhất là mặt mũi, chuyện này hẳn sẽ không thừa nhận.

Nhìn Diệp Phi Linh trầm tư, Độc Cô Bác liền nói:

- Bây giờ làm sao rời khỏi đây mới là vấn đề, trước khi chúng ta cùng rời khỏi thì cánh cửa đã tan thành bột phấn rồi !

Diệp Phi Linh nghe tới cửa đá tan thành bột phấn, trong lòng nhớ đến chìa khóa Diệp Tát Khắc đưa cho mình. Nếu ngay cả chìa khóa cũng bị hủy, vậy mới nói không thể rời khỏi đây được.

Đem chìa khóa bỏ ra, may mắn chìa khóa không có nát vụn như cửa đá. Diệp Phi Linh đang không biết xoay sở như thế nào, chìa khóa lập tức bị cướp đi.

- Quả nhiên là chìa khóa ở trên người ngươi !

Bích Lân đem chìa khóa đoạt đi, vốn dĩ còn định phí chút sức đem hai người này tra khảo, nhưng xem ra không cần. Bọn họ đã chờ đợi cơ hội rời khỏi bí địa rất lâu rồi, hiện tại lập tức đem hai cái người này thế chỗ.

- Trả chìa khóa cho ta !

Diệp Phi Linh giật mình hô lên, nhìn ánh mắt đối phương vui mừng như vậy, hẳn là hắn biết cách sử dụng chìa khóa thoát khỏi đây.

- Ngươi có lẽ không cần tới đâu, thay thế chúng ta ở lại nơi này trăm ngàn năm đi, cho tới khi tìm được kẻ khác thế chỗ !

Nam tử kia miệng lưỡi có điểm nhọn, Diệp Phi Linh nghe tới liền tức run cả người. Hóa ra mục đích vẫn là lừa người vào thế thân, chẳng trách cha nói ra yêu cầu phải là một đôi cùng tiến.

Độc Cô Bác toàn thân vừa nguội nhiệt một chút, lúc này lập tức bùng lên tức giận. Hắn cùng Bích Lân lập tức lao vào chiến đấu, hòng đem chìa khóa đoạt lại.

Hải Đường đồng thời xuất hiện, đem nanh thú kề cổ Diệp Phi Linh. Hai người bọn họ muốn rời đi an toàn, nhất định phải đem nữ hài này khống chế.

- Không được đánh nữa, bằng không ta sẽ giết nàng !

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đồng Nhân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả N/A.
Bạn có thể đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng Chương 317 : Bị Người Tính Kế được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close