Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 386:  khuyên giải hạ

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 386:  Khuyên giải Hạ
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Tần Tiên Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ như đang nhớ lại tình cảnh ngày ấy. Ông ta mà nàng nói đích thị là đương kim hoàng đế Đại Hoa, chỉ là quan hệ của hai cha con họ tựa hồ vẫn chưa khôi phục. Lâm Vãn Vinh nghe vậy âm thầm lắc đầu, An tỷ tỷ đã quá coi thường lão hoàng đế rồi, cô ta tưởng rằng lão hoàng đế chẳng biết đến sự tồn tại của Tiên Nhi, mà không hay rằng, lão hoàng đế sớm đã dựa vào dung mạo điều tra biết rõ thân thế của nàng ấy, còn phái người âm thầm bảo vệ. Nếu không phải sợ Thành Vương lợi dụng thân thế Tiên Nhi thì đã sớm đem Tiên Nhi hồi cung rồi. - Vì thế nàng bảo ông ta đề bạt ta, đây chính là điều kiện để nàng hồi cung? Lâm Vãn Vinh cười khổ hỏi, khó trách lão hoàng đế lại chuyển thái độ nhanh thế, thì ra là do quan hệ với Tiên Nhi. Bất quá, chủ ý của lão hoàng đế là muốn kéo nữ nhân trở về. Nhưng nếu chỉ là muốn trọng dụng ta thì không nhất thiết phải ban thưởng biển bài, lại ban thưởng phủ trạch. Xem ra là do tác dụng tài học của Lâm Vãn Vinh Lâm đại nhân ta. Hắn tự an ủi chính mình. Tần Tiên Nhi thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, đối với việc này rất để tâm, trong lòng kinh hoảng vội vàng nói: - Tướng công, thiếp chỉ muốn giúp chàng, kỳ thật bản lĩnh của chàng so với lũ cẩu quan tham ô phi pháp ấy hơn gấp ngàn vạn lần, phong vương thưởng tướng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Sự tình đâu có đơn giản thế, càng phức tạp lên rồi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười, vuốt mái tóc của Tiên Nhi, hỏi: - Còn sau đó, sau đó nàng có đi ám sát ông ta không? Tiên Nhi gật đầu ừ một tiếng, cúi mặt đáp: - Thiếp sau khi hồi cung đều ngụ tại nơi mẫu thân ở xưa kia. Vốn muốn tìm cơ hội động thủ, hết thảy đều chuẩn bị rồi, chỉ là một hôm soạn lại di vật của mẫu thân, tình cờ phát hiện trong cuốn sách ngày xưa mẫu thân rất thích có một phong thư. Thì ra là mẫu thân người, mẫu thân người… Tiên Nhi xoay mình nhìn căn nhà cũ, khóc không nói lên lời. Lâm Vãn Vinh nhẹ hít một hơi, trong lòng tinh tường, Tiên Nhi có thể tình cờ phát hiện bức thư kia như thế đích thị là do lão hoàng đế ra tay, vì muốn tránh bi kịch phụ tử tương tàn mà tỉ mỉ an bài. Để cho Tiên nhi tự mình phát hiện chân tướng, chính là bảo toàn thể diện cho Tiên Nhi, cũng lại phục hồi tình cảm cha con, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. - Vậy bây giờ nàng còn hận cha nàng không? Lâm Vãn Vinh ôm Tiên Nhi vào lòng khẽ hỏi. Tiên Nhi như một con mèo nhỏ cuộn trong lòng hắn, tay ôm bờ vai rộng của hắn thổn thức khóc nói: - Hận, thiếp đương nhiên hận ông ta, vì ông ta muốn làm hoàng đế mới có người tới ám sát, nếu không bị ám sát, mẫu thân thiếp đâu có cam tâm tình nguyện chết vì ông ta? Thiếp sao đến nỗi chịu cảnh dập vùi ly tán, cả việc thọ tang mẫu thân cũng muộn đến bao nhiêu năm như vậy? Thiếp tất nhiên hận ông ấy, ông ấy không phải cha thiếp, thiếp hận ông ta! Tần Tiên Nhi tinh thần kích động, ôm lấy hắn thất thanh khóc rống lên, đứt từng khúc ruột, khiến cho người khác nhịn không nổi, trong lòng chua xót. Lâm Vãn Vinh vỗ nhẹ bờ vai mềm mại, nhưng lại không biết nói gì cho tốt. Chuyện này đúng là hồ đồ không làm rõ được. Lão hoàng đế truy cầu ngôi báu, đây vốn không phải là việc sai, chỉ là ông ta trong lòng dù có ngàn vạn tâm cơ, đại khái cũng không thể nghĩ đến, đó lại là cái cớ để nữ nhân này hận mình, đúng là mọi chuyện khó liệu hết. Tần Tiên Nhi khóc một trận, mới từ từ ghé vào lòng hắn nhẹ giọng hỏi: - Tướng công, chỉ có vài người biết mẫu thân an táng tại chỗ này. Là ông ta nói cho chàng biết để tìm thiếp phải không? - Chuyện này lát nữa sẽ kể cho nàng hay. Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc mềm mại, thở dài: - Tiên Nhi, ta hỏi nàng, hoàng đế hàng năm đều đến sau núi Tướng Quốc tự, ông ấy tới làm gì? Trúc lâu đó là ông ta dựng sao? Tiên Nhi hừ một tiếng: - Mẫu thân thiếp đã chết, cho dù ông ta đến đây một trăm năm, ngồi trong trúc lâu một trăm năm thì cũng có ích lợi gì? Có thể chuộc tội của ông ta sao? Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: - Nha đầu ngốc, nếu yêu là một tội nghiệt, vậy chẳng phải tội nghiệt của chúng ta là quá sâu rồi hay sao? Tần Tiên Nhi sửng sốt lắc đầu như không thể tin, hỏi lại: - Tướng công, chàng nói gì? Chẳng lẽ ông ta đối với mẹ thiếp là có tình cảm? Năm xưa tại Giang Nam, ông ta chỉ coi mẹ thiếp như một món đồ chơi, thiếp không tin là ông ta hoài niệm mẫu thân thiếp. -Con người không phải cây cỏ, có thể vô tình sao? Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé, nói: - Hoàng đế cũng là người, ông ấy cùng mẫu thân nàng sớm chiều gần gũi, lại sinh ra nàng, đây là tình cảm hôn nhân ruột thịt vĩnh viễn không thể dứt bỏ, nói ông ấy không hề có tình cảm với mẫu thân nàng, ta tuyệt đối không tin, chỉ có điều, ông ấy thân là vạn thánh chí tôn, tâm tư thâm trầm, không thể dễ dàng biểu lộ ra mặt, lại càng không thể biểu đạt tình cảm, đây cũng là một loại áp lực, đây là cái giá của việc làm hoàng đế. Tần Tiên Nhi nghe như hiểu lại như không, dáng vẻ chăm chú, nét mặt thật sự rất chuyên tâm. - Mẫu thân nàng vì ông ấy mà chết, nhưng đó không phải là ý nguyện của ông ta, chỉ bằng việc hơn mười năm qua ông ta tới đây tế điện, đủ cho thấy ông ta đối với mẫu thân nàng không hề giống như nàng nghĩ đùa giỡn gì, mà đó hoàn toàn là tình cảm sâu đậm. Ông ta là hoàng đế, nhưng cũng là một người chồng, một người cha. Nàng một đêm mất đi mẫu thân, cũng mất đi phụ thân, đổi lại một góc độ khác, ông ta chẳng phải cũng mất đi thê tử, mất đi một đứa con? Ông ta và nàng hai người đều có nỗi thương tâm giống nhau, chỉ có điều, nàng thì có thể khóc ra, nhưng ông ta thì cái gì cũng không thể nói. Tiên nhi a, chưa làm cha mẹ chưa hiểu lòng mẹ cha. Ông ấy làm hoàng đế có lẽ cũng có chỗ sai, nhưng là cha thì ông ta chưa làm gì sai cả. Lâm Vãn Vinh đau khổ thở ra một hơi, nhớ tới chính mình cũng không còn dịp gặp lại cha mẹ, trong lòng trào dâng bao chua xót. - Tướng công, tướng công. Cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, Tiên Nhi đẩy nhẹ hắn, ghé vào lỗ tai ôn nhu gọi lên. Lâm Vãn Vinh lau nhẹ khoé mắt, cười nói: - Chuyện gì, có phải ta nói không đúng chăng? Tiên Nhi lắc đầu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trong suốt tràn đầy nhu tình: - Tướng công, chàng khóc? - Không có, ta sao lại khóc? Chỉ là gió to quá thôi! Lâm Vãn Vinh cười ha ha, khuyên giải: - Tiên Nhi, kỳ thật nghĩ lại mà nói, nàng có nghĩ tới vì sao mẫu thân nàng lại lưu lại thư khai đạo cho nàng chăng? Bà ấy hy vọng nàng không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với cha nàng, nếu bà ấy còn trên đời, nhìn thấy quan hệ này giữa các người, bà ấy có vui không? - Tướng công, chàng để thiếp nghĩ một chút, trong lòng thiếp loạn lên rồi. Tần Tiên Nhi u uẩn nói: - Chàng phải ôm chặt thiếp, không được nhúc nhích. Lâm Vãn Vinh hi hi cười: - Ôm chặt, có thể, bất quá đã đến trước mộ của nhạc mẫu rồi, ta nên bái lạy vài lạy cho phải đạo a. Tần Tiên Nhi đỏ mặt, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa mừng rỡ, vội rời ngực hắn, Lâm Vãn Vinh quỳ trước mộ Tần Như Tiên cung kính dập đầu, Tiên Nhi cũng quỳ rạp xuống đất theo hắn, lệ rơi lã chã khấn: - Mẫu thân, Tiên Nhi cùng tướng công dập đầu trước người. Một tiếng thở u uất nhẹ vang lên, một lão già mặc hoa phục vẻ mặt ốm yếu đứng ở xa, mắt nhìn không rời hai người đang quỳ rạp xuống, ánh mắt hiện lên một màn sương mù. - Chủ tử, thời gian không còn sớm nữa, ngài cần phải trở về thôi. Ngụy lão đầu đang dìu đỡ bên người ông ta nhẹ nhàng nói. - Tần phi, Nghê Thường… Lão hoàng đế hai môi chậm rãi nhích động, thanh âm thật nhỏ, ngay cả Ngụy lão đầu ngay sát bên cũng không nghe rõ lão đang nói gì. - Chủ tử, có Lâm Tam khuyên bảo Nghê Thường công chúa, nên sẽ không có chuyện gì đâu, hay là ngài hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi. Ngụy lão đầu cung kính bẩm. -Để trẫm đứng thêm lát nữa, bồi đáp Tần Phi, bồi đáp Nghê Thường… Lão hoàng đế khe khẽ thở dài, nhìn xa xa thấy Nghê Thường công chúa đang hạnh phúc trong lòng Lâm Tam, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Đứng một lát, lão đột nhiên mở miệng hỏi: - Tiểu Ngụy tử, ngươi nói xem, Lâm Tam thích nhất thứ gì? - Thích? Ngụy lão đầu sửng sốt, nếu nói về thứ tiểu tử kia thích thì vàng bạc, mỹ nữ, tựa hồ không thể bỏ gì, bộ dạng đều như muốn đem nhét hết vào trong túi. - Nô tài không biết! Lão cúi người đáp. - Hắn thích nhất là tự do, thiên mã hành không (ngựa trời tung cánh). Lão Hoàng đế mặt tràn ý cười nói: - Vậy trẫm liền để cho hắn tự do, để hắn tự do phát huy. Phương Bắc rộng lớn như vậy, vừa có thảo nguyên vừa có sa mạc, đủ cho hắn náo loạn. -Hoàng thượng, ngài là nói đến người Hồ? Ngài muốn cho hắn lãnh binh? Lão Ngụy cả kinh hỏi. Hai người trước mộ phần bái lạy xong, Tiên Nhi lòng tràn đầy vui mừng, lần trước bái lạy sư phụ, lần này lại bái lạy mẫu thân, chuyện mình và tướng công xem như đã hoàn mỹ rồi. Lâm Vãn Vinh tìm một cái cuốc, xới sửa lại tẩm lăng của Tần Như Tiên, Tần Tiên Nhi tuy trên người mặc tang phục, nhưng theo bên tướng công, tâm tình thoải mái, nụ cười cũng nhiều hơn. Xong việc này thì mặt trời cũng đã ngả về Tây, Lâm Vãn Vinh nhớ tới chuyện mình nhờ Ninh Vũ Tích đi làm, chẳng biết là thế nào rồi, liệu nha đầu kia có chuồn mất không. Tiên Nhi thấy hắn tâm thần không yên mới kỳ quái hỏi: - Tướng công, chàng làm sao vậy? Lâm Vãn Vinh thần sắc căng thẳng, giữ chặt tay nàng, bảo: - Tiên Nhi, ta nói cho nàng một việc, nhưng nàng không được hoảng hốt. Tần Tiên Nhi dạ một tiếng gật đầu: - Tướng công nói đi, thiếp sẽ giữ bình tĩnh. Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiên Nhi, nói: - Sáng sớm nay hoàng đế bị hành thích. Tiên Nhi nét mặt biến hóa liên tục, khi thì kinh ngạc, lúc lại phẫn nộ, đôi tay nhỏ bé cũng trở nên lạnh như băng. Nàng khẽ nhắm đôi mắt đẹp, hai hàng nước mắt chảy xuống: - Tướng công, ông ta bị thương có nặng không? Nhớ tới tình hình hôm nay tận mắt chứng kiến, hắn đối với Tiên Nhi không dấu diếm, liền thành thật đáp: - Theo ta thấy thì bị thương rất nặng, chỉ e… Tần Tiên Nhi đứng dậy, lau khô nước mắt dịu dàng nói: - Tướng công, chúng ta đi.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 386:  Khuyên giải Hạ được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close