Truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh : chương 84:  thư viện dương oai

Trang chủ
Xuyên Không
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 84:  Thư viện dương oai
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Uyển Doanh tiểu thư kia có đối với Hậu Dược Bạch có chút tình ý, thấy hắn bị thua thiệt, nhất là bị một kẻ gia đinh chế giễu, trong lòng không phục, lập tức nói: - Câu đề xuất của Hậu công tử rất có ý cảnh, ngươi đối lại thật thô tục không chịu nổi. Trời, ngươi ra con cua, ta đối lại con nhện, như đại ca với nhị ca, đều như nhau. Thế nào mà hết lần này tới lần khác, đệ nhất tài tử chó má kia thì nói đúng, còn lão tử lại biến thành thô tục. Nghe nói Uyển Doanh này còn là bộ bộ khoái, Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn nàng, bộ dạng khinh thường, có lẽ cũng chỉ là một kẻ cậy quyền thế, hồ giả hổ uy*. - Lâm đại ca, câu này không thể tính. Một giọng nữ nhân từ phiá sau truyền đến. Lâm Vãn Vinh nghe quen tai, quay đầu lại phía sau, liền thấy Kim Lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng chậm rãi đi tới. Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới, nơi này chính là địa bàn của nàng a. Mới vừa rồi cùng mấy người này vừa làm thơ đối đáp vừa châm chọc nhau, cô gái này không chừng nấp một bên cười trộm. Lạc Ngưng mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nói : - Lâm đại ca, ngươi đối một câu “ con nhện đầy bụng kinh luân” chả phải ngay cả chúng ta cũng mắng hay sao? Ta thì có thể không tính đến, nhưng Tiêu đại tiểu thư năm đó cũng là một tài nữ danh tiếng a. Người như vậy không phải cũng gom cả nàng vào chứ? Nàng nói xong, che miệng cười, tựa hồ muốn xem Lâm Vãn Vinh và Tiêu đại tiểu thư trả lời như thế nào. - Xin ra mắt Lạc tiểu thư. Tiêu Ngọc Nhược duyên dáng chào, dường như hai nữ tử này tuy đã từng gặp qua, nhưng chưa rõ diện mạo của nhau - Tiêu tỷ tỷ sao mà khách khí vậy, tỷ tỷ có một nhân tài trợ giúp, tiểu muội thật rất bội phục. Đại tiểu thư nghe Lạc Ngưng nói vậy, lại thấy nàng xưng hô với Lâm Vãn Vinh là Lâm đại ca, thì tựa hồ có quen biết Lâm Tam. Nàng liền kì quái liêc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh. Tên Lâm Tam này giao du cũng thật rộng, đến cả công tử tiểu thư nhà Tổng Đốc cũng quen biết, quan hệ dường như quen thân, cũng không biết hắn che dấu bao nhiêu bí mật nữa. Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch, chính là một trong những kẻ theo đuổi Lạc Ngưng, thấy Lạc tiểu thư đối với Lâm Tam rất quen thân. Hơn nữa vừa rồi lại bị Lâm Tam chế giễu, sợ hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Lạc tiểu thư bị hạ thấp, liền vội nói: - Lạc tiểu thư, kẻ hạ nhân này nào có học hành gì, không biết học được ở đâu công phu võ mồm, Lạc tiểu thư không cần cùng hắn so đo làm gì. Con bà ngươi, ngươi xem lại mình đi cái loại không biết xấu hổ, Lâm Vãn Vinh đối với tài tử tài nữ gì đều không có hảo cảm. Đến ngay cả cùng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng nói chuyện còn không khiến hắn hứng thú. Như thế nào lại đến lượt đệ nhất tài tử chó má này. Chỉ là Lạc Ngưng nói vừa rồi một câu cũng là nói không sai. Con nhện là ám chỉ cả nữ tử, một câu vừa rồi tuy là tuyệt đối, nhưng lại gộp cả những nữ nhân ở đây vào, ngay cả Đại tiểu thư cũng không ngoại lệ. Lạc Ngưng này đúng là tâm tư sắc bén, chỉ với một câu nói, liền đẩy hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lâm Vãn Vinh trong lòng tự có tính toán, liếc nhìn Đại tiểu thư, giữ cho nàng một chút thể diện cũng là việc nên làm: - Vậy thế này, ta đối lại là “Phượng hoàng biến thể văn chương” ( phượng hoàng thân đầy văn chương). Coi như gởi đến các vị tiểu thư xinh đẹp ở đây lời tạ tội vậy. Hậu Dược Bạch ra vế đối trước, trong đó có ý vũ nhục, hiềm khích. Lâm Vãn Vinh đối lại, dĩ mạ đối mạ**.Tuy là tuyệt diệu, nhưng cũng chả cao nhã hơn là mấy, nhưng câu “ Phượng hoàng biến thể văn chương” cũng rất hoàn chỉnh, lại có ý cảnh, làm cho vế đối tăng thêm một bậc. Câu đối vừa được nói ra, làm cho mọi người không dám khinh thị gia đinh này nữa. Đến ngay cả người hâm mộ Hậu Dược Bạch là Uyển Doanh tiểu thư cũng phải âm thầm gật đầu, tên gia đinh này, ra là cũng có chút học thức. Hậu Dược Bạch thì không cần phải nói, cảm giác tựa như nuốt một lúc phải hai con ruồi, vốn là muốn thể hiện học thức, ai biết chính mình một câu ra khỏi miệng, lại nhận ngay hai câu trở về, tự mình chửi mình,còn bị mất mặt trước Lạc Ngưng tiểu thư, làm cho gã hạ nhân này mặc thêm gấm vóc, hết lần này tới lần khác tự đeo ách vào cổ, có khổ mà không nói được nên lời, trong lòng hắn rất buồn bực. Lâm Vãn Vinh “ngữ bất kinh nhân tử bất hưu”***, trong lòng đang rất đắc ý, mấy câu này đều là hắn nhanh trí mà nói ra, hơn nữa lại rất khéo, một tục một nhã, có thể nói là vô cùng nổi trội, sảng khoái vô cùng. Lạc Ngưng liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, thầm nghĩ: “ trước kia đúng là có chút khinh thị hắn, chỉ coi hắn là một tên đại đại gian thương, ngay cả đối liên (vế đối) cũng học từ nơi khác, thật không nghĩ hắn thật sự cũng có chút bản lĩnh, hai câu đối vừa nãy, chỉ là nghĩ trong chốc lát, ý cảnh lại hoàn toàn bất đồng, người này cơ trí thật không thể khinh thường. Đại tiểu thư vui vẻ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: - Lâm Tam, trước mắt chúng ta đều là những đệ nhất Kim Lăng tài tử tài nữ, không nên thất lễ lần nữa. Tuy nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt nàng đích thực là không tắt được, nàng kinh doanh đã nhiều năm, cùng thiên kim tiểu thư chốn quan trường gặp qua vài lần, cuối cùng, vẫn chính là kinh thương địa vị thấp, vẫn không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Hôm nay Lâm Tam này vừa lên đã hạ thấp uy phong của bọn họ, quả thật làm cho Tiêu gia nở mày nở mặt, nàng có thể nào không mừng cho được. Cái trò đối qua đối lại này, đối với Lâm Vãn Vinh mà nói cũng chỉ là tán nhảm, nhưng thật ra cái câu đối đầu tiên kia, cũng làm cho hắn rất đắc ý: ”Đại pháo oanh oanh oanh”, câu này rất có khí thế a, chỉ tiếc bọn tài tử tài nữ này đối lại hắn bằng cái đuôi chó, cú pháp trái ngược hoàn toàn, thật sự là rất khó coi. Lạc Ngưng nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, rồi lại quay sang Đại tiểu thư nói: - Tiêu tỷ tỷ, ngươi nhiều năm là thường khách của thư viện chúng ta, từ khi tiếp nhận công việc duy trì sinh ý cho Tiêu gia tới bây giờ. Hôm nay ta thay các tỷ muội phạt ngươi phải ngâm một vế đối coi như là chịu phạt. Thuận tiện nói thêm một câu, những tỷ muội của thư viện đang rất mong chờ ngươi, các nàng đều rất muốn biết, cái hương thủy thần diệu khó lường kia, rốt cuộc là pháp bảo thần kì gì. Lạc Ngưng này vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, quả là có chút cao tay, không hổ là Kim Lăng đệ nhất tài nữ. Đại tiểu thư cũng xuất thân từ tài nữ, chỉ là mấy năm nay lo giải quyết nhiều thương sự, mới quên mất điều này, liền khẽ cười nói: - Lạc tiểu thư mời, Ngọc Nhược sao dám chối từ. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi ngâm: Đồ ỷ vô liêu dạ ngọa trì Lục dương phong thĩnh tiểu tê chi. Nan tương tâm sự hòa nhân tố Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri. (4) ( Dịch nghĩa Đi dạo buổi đêm vì buồn bã khó ngủ Con chim đậu trên cành dương liễu xanh lặng gió. Tâm sự trong lòng khó bày tỏ cùng người, Đành nói với trăng sáng trên trời. Dịch thơ: Giấc ngủ chẳng yên bước tha phương Chim yên cành liễu lặng tang thương Lòng tràn tâm sự cùng ai ngỏ!? Chỉ biết cùng trăng thỏa vấn vương.) Giỏi, quá giỏi, Lâm Vãn Vinh thần tình sung bái nhìn Đại tiểu thư, không nghĩ tới a, tiểu thư này cũng biết ngâm thơ, có thể nói là thâm tàng bất lộ. Chỉ là bài thơ này, ẩn chứa có chút u oán, ca thán mà khó ai hiểu được, Đại tiểu thư này ra là có chút tâm sự. Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn chằm chằm nhìn mình, mặt liền đỏ lên, trừng mắt liếc hắn, rồi cúi đầu. Lạc Ngưng gia nhập thư viện là lúc Đại tiểu thư đã chấp chưởng tiêu gia, hai người không có tiếp xúc nhiều, hôm nay nghe Đại tiểu thư ngâm thơ, biết nàng quả thật có tài, trong lòng cũng có vài phần bội phục, liền giữ chặt tay Đại tiểu thư nói: - Tiểu muội ngu độn, nhưng cũng nguyện cùng tỷ tỷ chia sẻ nỗi lòng này. Lạc tiểu thư này tác phong hào sảng, Đại tiểu thư tuy là một nữ thương nhân kiên nghị mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là nữ tử, lại không có bằng hữu, lúc này đối với Lạc Ngưng cũng có chút hảo cảm, lập tức liền giữ chặt tay nàng ta: - Lạc tiểu thư chiếu cố ta như vậy, có thể cùng ngươi nói những lời tâm sự, cũng là mong muốn trong lòng Ngọc Nhược. - Còn ta nữa, còn ta nữa! Nữ bộ khoái kiêm thi sĩ gọi là Uyển Doanh đó, vội vàng chạy lên, giữ chặt tay của hai nữ tử kia nói: - Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội rất sùng bái các ngươi, sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn nữa a. Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười, quay sang Lâm Vãn Vinh phất tay, Lâm Vãn Vinh liền lấy trên người ra một cái túi. Đại tiểu thư từ bên trong lấy ra hai cái bình nhỏ, một cái đưa cho Uyển Doanh nói: - Uyển Doanh tiểu thư, cái bình này là do Tiêu gia chúng ta sản xuất, nước hoa mân côi (hoa hồng), rất thích hợp với ngươi, những người có tính cách hoạt bát nhanh nhẹn. Uyển Danh tiếp nhận, đưa lên mũi ngửi, trên mặt xuất hiện thần sắc mê say, mừng rỡ nói: - Ngọc Nhược tỷ tỷ, cái này là nước hoa à? Ai da, ta đã sớm nghe nói rồi, đáng tiếc số lượng quá ít, ta không có mua được. Tiêu Ngọc Nhược lại lấy thêm một cái bình nữa, đưa cho Lạc Ngưng nói: - Lạc tiểu thư, đây là sản phẩm mới của chúng ta, hoa lan hương thủy, rất thích hợp với những người có tính cách ôn nhu, điềm đạm, ngươi thử xem. Lạc Ngưng mở bình ra, một trận hương lan thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra, thanh đạm mà không nhạt nhẽo, Lạc Ngưng mỉm cười gật đầu nói: - Cảm ơn tỷ tỷ. Nàng nói, nhưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh. Tự hồ biết chuyện gì đó. Việc Lâm Vãn Vinh chính là người chế tạo nước hoa, vẫn cực kì giữ bí mật, chủ yếu là không muốn phiền toái, như lần trước bị Bạch Liên giáo bắt cóc, chính là tự mình rước họa vào thân, mà Lạc Ngưng này tựa hồ biết nước hoa là do hắn chế ra, nên mới đặc biệt liếc nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút, liền hiểu ra, nhất định là Xảo Xảo nói cho nàng biết. Mân côi hương thủy, vừa chế xong là đưa cho Xảo Xảo một bình, Lạc Ngưng cùng xảo xảo lại là hảo hữu chốn khuê phòng, đương nhiên ra nàng ta đã từng thấy qua rồi. Đại tiểu thư lần này hối lộ hai bình nước hoa cho Lạc Ngưng và Uyển Doanh, Lâm Vãn Vinh đứng một bên thấy xót ruột, hai bình này, đã có thể thu về hai trăm lượng bạc, Xảo Xảo tại tửu lâu khổ cực cả này, cũng chỉ thu được lợi nhuận như vậy mà thôi. Bất quá hắn cũng hiểu được dụng tâm của Đại tiểu thư, cái này là quan phí, là việc phải làm. Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch thấy mấy nữ tử tụm lại một chỗ ríu ra ríu rít, lại thấy Lâm Tam cái tên gia đinh kia đứng một bên vui vẻ cười đùa, tựu hồ như đó là chuyện thường tình. Hắn theo đuổi Lạc Ngưng đã lâu, vừa rồi lại có chút mất mặt, sợ Lạc Ngưng quên mất mình, liền vội nói: - Lạc tiểu thư, chúng ta hãy vào trong thư viện đi. Uyển Doanh tiểu thư vội vàng đồng ý nói: - Đúng thế, đúng thế, Ngọc Nhược tỷ tỷ, ở trong còn rất nhiều tỷ muội đang chờ chúng ta. Mấy nữ tử liền cùng nhau đi lên, hai tài tử liền đi theo phía sau ba nữ tử, chỉ có mỗi tên gia đinh Lâm Tam, đi một mình sau cùng theo mấy người này. Đàn bà con gái nói chuyện hắn không thể chen lời. Các tài tử nói chuyện nghe cũng như đàn gảy tai trâu. Tốt nhất là đi ở phía sau, tiêu diêu tự tại. Bước lên đài cao, xa xa có một khu vườn, cạnh đó có một gian tịnh xá, khi đi vào, nhất thời Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh ngạc. Nguyên lai ở bên trong tịnh xá, tụ tập hơn mười nữ nhân, nhìn vẻ ngoài đều là gia đình phú quý, có lẽ là những thiên kim tiểu thư của những gia đình quan lại. Nhất thời, oanh oanh yến yến, hoan hỉ nói cười, liền liền không dứt. Những cô gái này đều là những người yêu thích văn chương. Ai nấy đều nhận ra hai vị tài tử kia, không ngừng hướng bọn họ chào hỏi, trong đó cũng không ít người lớn gan, trộm hướng hai tài tử liếc mắt đưa tình, làm cho Lâm Vãn Vinh cả người nổi da gà. Lạc ngưng khẽ gật đầu, hướng tới những nữ tử cười nói: - Các tỷ muội, hôm nay chúng ta tụ hội ở đây, chủ yếu là có hai vấn đề, thứ nhất: là mời Hậu Dược Bạch công tử, giảng giải cho chúng ta cảm thụ về du lịch các nơi. Hậu Dược Bạch mỉm cười, tiến lên phía trước, quay người về phía mọi người thi lễ: - Đa tạ Lạc tiểu thư yêu mến, Dược Bạch là một thư sinh,từ nhỏ đã được dạy, biết rõ câu châm ngôn “ hành thiên lí lộ, phá vạn quyển thư” (5). Bởi vậy thập phần thích đi du lịch. Ta đã đi qua nhiều vùng của Đại Hoa, tây đến Hoàng Sơn, bắc lên Thái Sơn, nam thì xuống Vũ Di, đông cũng tới Sùng Minh đảo. Chuyến đi này, xem phong cảnh khắp Đại Hoa, quả thật rất đẹp... ...” Hậu Dược Bạch không hổ là Kim Lăng đệ nhất tài tử,đem kiến thức trong chuyến đi từ từ giảng giải, như thế nào là đi đường, như thế nào là lên núi, ở giữa còn ngâm vài câu thơ tả núi non, nhất thời, những nữ tử trong sảnh được nghe rất nhiều điều thú vị. Cô nàng Uyển Doanh kia đôi mắt đẹp long lanh say đắm, đến ngay cả Đại tiểu thư cũng cùng mọi người gật đầu liên tục, trong mắt sinh ra vài phần hâm mộ. Thời này giao thông bất tiện, các thiên kim tiểu thư thì bình thường càng không ra khỏi nhà, có đi cũng không xa, cho nên khi biết có những tao ngộ như vậy, nghe đến mê mẩn cũng là điều tự nhiên. Lâm Vãn Vinh thì cười thầm, Hậu Dược Bạch này nói rằng đã đi du lịch nhiều tỉnh, nhưng cũng chỉ là các tỉnh phụ cận Giang Đô, Hoàng sơn tại An Huy, Thái Sơn tại Sơn Đông, Vũ Di Sơn tại Phúc Kiến, từ Giang Đô đến các nơi này, sẽ không vượt quá ngàn dặm lộ trình, hắn cũng dám nói là “đi khắp Đại Hoa” ? Thật đáng buồn cười, nói hắn là kẻ yêu thích du lịch cũng có chút thiếu sót. Hậu Dược Bạch dương dương tự mãn giảng giải một hồi, cũng chỉ là miêu tả phong cảnh, ba hoa khoác lác banh trời, các nữ tử nghe đến say mê, còn Lâm Vãn Vinh cũng từ từ ngủ gục xuống. Lạc Ngưng nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của Lâm Vãn Vinh, liền chuyển tầm mắt, đợi cho những tiếng hoan hô sau khi Hậu Dược Bạch nói xong chấm dứt, nàng liền đứng dậy, mỉm cười nói: - Hôm nay, ngoại trừ Hậu Dược Bạch công tử ra, còn có một vị khách quý, trong các tỷ muội chúng ta ở thư viện đã nổi tiếng từ lâu, Tiêu đại tiểu thư, trước khi Đại tiểu thư giới thiệu nước hoa, có thể mời nàng cũng giới thiệu một chút những cảm nhận của nàng về việc đi du lịch ở nhiều nơi không? Theo ta được biết, Tiêu tỷ tỷ cũng đi được không ít được phương đâu. Tiêu Ngọc Nhược hôm nay đến đây chỉ để giới thiệu sản phẩm, căn bản là không có chuẩn bị gì về việc du kí, huống chi nàng tuy đi nhiều địa phương, nhưng đều đi làm ăn, ngay cả đến cưỡi ngựa ngắm hoa cũng không thể, làm sao mà nói về phong cảnh cho được. Lạc Ngưng này cố ý đưa ra nan đề a. - Lâm tam, làm sao bây giờ. Đại tiểu thư cắn răng nói, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ là người nhà, cái cảm giác cùng chung hoạn nạn lại nảy lên trong lòng. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lạc Ngưng, thấy trên mặt nàng tràn đầy ý cười, liền biết tiểu nha đầu kia muốn gây khó khăn cho mình một phen rồi. Được, là diễn giảng thôi mà, Tam ca ngươi trời sinh ra cái miệng chẳng phải chỉ dùng để ăn, công phu mồm mép, còn chưa có đối thủ . Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn sang Đại tiểu thư mỉm cười, hướng phía trước đi đến. Đang ngồi đều là các thiên kim tiểu thư, thấy một người có tướng mạo như là một gia đinh đi lên phía trước, trong lòng đều có chút kì quái. Lâm Vãn Vinh là ai đây. Trong khi làm quản đốc, thủ hạ tay sai có mười hai người, hằng ngày đứng trên chỉ bảo, là chuyện thường như cơm bữa, thế nào mà lại phải e ngại đám người này. Hắn quay lại phía sau, ánh mắt đảo qua bốn phía, mỉm cười nói: - Các vị tiểu thư, đại gia khỏe chứ. Ta gọi là Lâm Tam, chính là một gia đinh nho nhỏ trong Tiêu gia, mọi người đều gọi ta là Tam ca. Mọi người đều tò mò nhìn hắn, Lạc Ngưng thấy thần sắc hắn tự nhiên, ý cười tiêu sái, thầm nghĩ : “ Người này trời sinh không có biết xấu hổ sao?” Đại tiểu thư thấy hắn đi lên phía trước, đối mặt với nhiều ánh mắt, nhưng lại không có tí nào sợ hãi, trong lòng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngọc Nhược nở nụ cười rồi nói: - Đại tiểu thư của chúng tôi đúng là đã đi qua rất nhiều địa phương, những tỉnh xung quanh Giang Tô đã đi qua vô số lần. Nhưng nàng không thể hướng tới mọi người chia sẻ kinh nghiệm du kí, bởi vì sao? Bởi vì nàng chính là người đứng đầu Tiêu gia, nàng nên vì sanh kế của Tiêu gia mà tận lực, danh sơn đại xuyên cố nhiên là phong cảnh tuyệt vời tráng lệ, nhưng nàng thật sự không thể hân thưởng, bởi vì trách nhiệm của nàng quá nặng nề, đại bộ phận thời gian của nàng đều là bôn ba trên đường mưu sinh. Thanh âm của Lâm Vãn Vinh trầm thấp, Đại tiểu thư lặng im đến xuất thần, cố gắng kiềm chế nước mắt như đang chực rơi xuống. Xung quanh cũng không một tiếng động, đang ngồi ở đây tuyệt đại bộ phận là nữ nhân, Lâm Vãn Vinh chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, lại làm dấy lên ở các nàng sự đồng cảm thực sự, ngẫm lại thì Tiêu đại tiểu thư với mình cũng giống nhau, đều là người con gái yếu nhược, nhưng nàng lại mang trách nhiệm lớn như vậy, có thể nào lại không khiến người khác bội phục? Những kẻ như Kim Lăng đệ nhất tài tử kia, mặc dù du sơn ngoạn thủy, giảng giải lại thêm mắm dặm muối, cũng là dựa vào phước ấm tổ tiên. Lạc Ngưng len lén cười, tên gian thương này bản lãnh cũng không nhỏ, chỉ với mấy câu nói đó, không giống như Hậu công tử hiểu nhiều biết rộng giảng giải, nhưng lại dễ dàng hạ thấp Hậu công tử khi so sánh. - Bỏ qua những phong cảnh nổi tiếng, Đại tiểu thư cũng rất tiếc nuối, bất quá đó chính là phúc khí của mấy trăm nhân khẩu của Tiêu gia. Chính là có nàng khổ cực lao động, làm cho tiêu gia trở nên trật tự ngăn nắp, mới có thể để cho mọi người ăn ngon mặc đẹp, mới có thể để cho mọi người có cơ hội dùng tới nước hoa, một thứ xưa nay chưa từng có. Bỏ qua một phần phong cảnh, nhưng lại làm xanh một mảng bầu trời, Đại tiểu thư có tiếc nuối, nhưng lại không thể nói là hối hận. Nàng là một người con gái Đại Hoa siêng năng chịu khó, là đại biểu điển hình cho những người kiên nhẫn không bao giờ lùi bước. Ai nói nữ không bằng nam? Ta thấy phụ nữ có thể gánh nửa vòm trời này. “Hoa hoa…” tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâm Vãn Vinh này vỗ mông ngựa, tuy hơi lộ liễu, nhưng lại đánh vào lòng của các thiếu nữ ở đây. Thời đại này, địa vị nữ nhân cực kì thấp kém, mặc dù là những thiên kim tiểu thư nhìn thì rất phong quang, nhưng cũng là những người không có khả năng làm chủ chuyện của mình. Chưa có nam nhân nào dám nói : “Phụ nữ năng đính bán biên thiên” , vậy mà nam nhân này lại nói được, mặc dù địa vị của hắn có chút thấp hèn, nhưng cũng vẫn là nam nhi, các tiểu thư nhất thời cảm kích không nói nên lời. Lâm Vãn Vinh nói xong, thì cả người rùng mình, toàn thân đều nổi da gà, hắn đã vỗ mông ngựa qua vô số lần , lần này ngay cả chính mình cũng không tiếp thụ được. Chà, ta đây là vì Đại tiểu thư mà bịa truyện a, lão tử chính là điển hình của nam tử chủ nghĩa, hôm nay lại muốn chạy đến nơi này tuyên dương nữ nhi chủ nghĩa, da mặt dày cũng không uổng. May là da mặt hắn quá dày, khó ai bì kịp, mặc dù những ánh mắt nhiệt tình của chư vị tiểu thư đều tập trung trên người hắn. Hắn mỉm cười, hướng về phía mọi người phất phất tay. Đại tiểu thư nhìn cái tên kiêu ngạo kia, đến mức mặt mày đỏ bừng, thầm nghĩ, cái tên này thật là thích khoa trương, cái gì mà phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, khoác lác cả một hồi mà mắt cũng không chớp lấy một cái, cũng không biết là có thể tin ngươi hay không nữa. Hậu Dược Bạch cùng Vũ Văn Pha hai vị tài tử, sắc mặt cũng trắng bệch, cực kì khó coi. Tên hạ nhân này coi thường lễ pháp, tuyên dương nữ nhi chủ nghĩa, trái với quy củ tổ tông, thật sự là phản rồi. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thần tình kích động của mọi người, trong lòng cực kì đắc ý. Tuyệt, thời đại này con gái thật là dễ bị lừa, ở thời đại của ta thật là khó gấp trăm ngàn lần. - Nói đến du sơn ngoạn thủy, chính là chuyện mà những người nhàn rỗi thích nhất, như ta đây chẳng hạn. Lâm Vãn Vinh vừa chuyển giọng, thật ra là để nói xấu Hậu Dược Bạch một phen, mẹ nó, ngươi nếu không có cha làm Phủ doãn, ngươi du sơn ngoạn thủy cái rắm, chỉ có Tiểu Bạch ngươi nhàn rỗi không biết làm gì nên mới suốt ngày làm thơ tả chim. Trong phòng mọi người nghe hắn tự giễu, điều nhe răng ra cười. - Trong khi tiểu nhân như ta đây, cha ta đã đi qua rất nhiều địa phương, lão nhân gia đã nói lại một câu, ta đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, ngừoi nói: tất cả mọi người đều ngu muội, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ vẫn không biết chính mình ngu muội, ta trước kia không thể giải thích, chờ đến khi hiểu được rồi, nhưng lại không còn được gặp người nữa. Lâm Vãn Vinh giả bộ chảy một ít nước mắt. Lạc Ngưng khóe miệng hiên lên một nụ cười mỉm, Lâm đại ca này trời sanh đã ăn nói rất giỏi , phen này hắn nói chuyện, vừa có phong thái lại có thâm ý, cho dù là nói láo, người khác cũng có thể cãi lại , so với Hậu Dược Bạch thì lời nói thật cao minh hơn nhiều. Những thiên kim tiểu thư ở trong phòng, cũng chưa bao giò thấy qua một gia đinh dũng cảm như vậy, trước mặt nhiều người vậy mà cũng không có chút nào khiếp đảm, ngược lại còn mang phong thái hài hước, hóm hỉnh. Thật sự là vượt xa tưởng tượng cuả bọn họ. Đến ngay cả người ủng hộ Hậu Dược Bạch, Uyển Doanh tiểu thư, cũng không thể không thừa nhận, gia đinh này nói rất có sức hút, rất dễ làm động lòng người. - Kỳ thật, Đại Hoa rất lớn, thế giới cũng rất lớn, có rất nhiều thứ chúng ta chưa hề gặp qua, thậm chí không thể tưởng tượng được những sự vật đó lại ở trên thế giới này. Như khi ta nói về đại hoa, tất cả mọi người đều biết về núi Hoàng sơn, nhưng các tiểu thư có bao giờ nghĩ đến, qua dãy núi lớn này là nơi nào không? Lâm Vãn Vinh thở dài, nói tiếp: - Phía tây của trung hoa, có một ngọn núi tên là Châu Mục Lãng Mã (Hymalaya), những đỉnh cao nối tiếp, quanh năm tuyết phủ, mây mù che đỉnh, chính là ngọn núi cao nhất thế giới, vì thế được mọi người kính ngưỡng. Phía bắc đại hoa, có dãy núi Thiên Sơn, tuyết hải thiên trì, thiên trì đó trong truyền thuyết chính là dao trì, quanh năm tuyết phủ, sản sinh ra tuyết liên. Minh nguyệt xuất thiên sơn Thương mang vân hải gian Trường phong kỉ vạn lí Xuy độ ngọc môn quan (Dịch thơ: Thiên Sơn trăng ló dạng Mây biển buồn thương tang Gió từ nơi vạn dặm Đến tận Ngọc Môn quan) (6) Đó là nói về cảnh đẹp ở thiên sơn. Phía nam của Đại Hoa, là biển rộng hàng ngàn dặm kéo dài về phía nam, tục xưng là Hải Nam, trên đảo hải nam có Thiên Nhai Hải Giác, Ngũ Chỉ sơn, Vạn Tuyền hà, thông ra đại dương rộng lớn. Ở Đông hải của Đại Hoa, hải vực ngàn dặm, tài nguyên phong phú, trực diện Cao Lệ, Sơ Cầu, Đông Doanh vùng đảo hình cánh cung, chính là cánh cửa đường biển của Đại Hoa." Lâm Vãn Vinh nói xong một hơi, trong lòng cảm thấy sướng khoái vô cùng, không cho tiểu thư các ngươi một liều thuốc mạnh, không biết đến khi nào các ngươi mới chịu tỉnh ra đây. Những lời hắn nói những người ở đây đều chưa hề nghe qua, cái gì Châu Mục Lãng Mã, Minh nguyệt xuất Thiên Sơn, Thiên Nhai Hải Giác, Sơ Cầu Đông Doanh, đều làm cho mọi người phải ngạc nhiên. Trong đại sảnh nhất thời tĩnh lặng. __________________________________________________ ______________ * Hồ giả hổ uy là chồn mượn oai cọp. Ý nói: Mượn thế lực mạnh mẽ để hù dọa người khác. **Dĩ mạ đối mạ: mạ là miệt thị, tức là lấy 1 câu miệt thị đối lại 1 câu miệt thị ***Câu nói nổi tiếng của Đỗ Phủ: "Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu": chữ dùng không kinh người, chết không yên Câu nói này trích từ bài thơ Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật của Đỗ Phủ Vi nhân tính tịch đam giai cú Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu Lão khứ thi nhiên hồn mạn dữ Xuân lai hoa điểu mạc thâm sầu Tân thiêm thủy hạm cung thùy điếu Cố trước phù tra thế nhập chu Yên đắc tứ như Đào Tạ thủ Lệnh cừ thuật tác dữ đồng du (4) : Bài này là Mỹ nhân đối nguyệt (Đường Dần), trong truyện đã bị sửa lại 2 câu đầu. Tà kết kiều nga dạ ngoạ trì, Lê hoa phong tĩnh điểu thê chi. Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết, Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri. Dịch nghĩa: Người con gái đẹp, búi tóc xiên lệch, đêm ngần ngại chưa nằm xuống, Gió lặng, chim đậu lên cành hoa lê. Tâm sự trong lòng khó đem nói cùng người, Đành nói với trăng sáng trên trời. Dịch thơ: Tóc búi vẹo xiên, đêm ngại giấc, Gió thưa chim ngủ đậu cành lê. Khó đem tâm sự cùng người nói, Đành tỏ vầng trăng ruột não nề (thivien.net) (5)đi ngàn dặm đường, còn hơn đọc vạn quyển sách (6) Đây là bài Quan san nguyệt (Lý Bạch) nói về nỗi mong nhớ quê hương. Trong CPGĐ chỉ lấy bốn câu đầu. Minh nguyệt xuất Thiên san Thương mang vân hải gian Trường phong kỷ vạn lý Xuy độ Ngọc môn quan Hán hạ Bạch Ðăng đạo Hồ khuy Thanh Hải loan Do lai chinh chiến địa Bất kiến hữu nhân hoàn Thú khách vọng biên sắc Tư quy đa khổ nhan Cao lâu đương thử dạ Thán tức vị ưng nhàn Trăng sáng mọc lên Dịch nghĩa: Trăng sáng mọc lên từ núi Thiên sơn Biển mây xanh một màu man mác Cơn gió thổi dài bay mấy ngàn dặm Thổi đến cửa ải Ngọc môn Nhà Hán đem binh đóng ở đường Bạch Ðăng Rợ Hồ ngấp nghé ở vịnh Thanh hải Xưa nay vẫn là bãi chiến trường Không thấy có ai được trở về Người lính thú nhìn cảnh sắc vùng biên giới Lòng nhớ nhà, gương mặt lộ vẻ buồn khổ Ðêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao Hẳn phải than thở mà không dám nhàn nhã (st) Dịch thơ hieusol: Thiên sơn trăng một mảnh Biển mây xanh mênh mang Gió nào bay vạn dặm Tìm đến Ngọc môn quan... Binh Hán chặn đường Bạch Rợ Hồ ngó vịnh Thanh Xưa nay thời chinh chiến Mấy ai về an lành Lính biên trông trời nước Mặt chau lòng miên man Trên lầu đêm chốn ấy Biết người có thở than.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh Chương 84:  Thư viện dương oai được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close