Truyện [Dịch] Phi Thăng Chi Hậu : chương 505:  sự quật khởi của vương triều trung ương (phần 1)

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu
Chương 505:  Sự quật khởi của vương triều Trung Ương (phần 1)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
“Người này không thể lưu lại! Ta sẽ lập tức thông báo cho phụ hoàng, để người phái cao thủ tiêu diệt hắn.” - Sau khi Bổn Tôn rời đi, An Đức Liệt cuối cùng khôi phục tinh thần lại, tức giận nói. “Ngươi đang đùa sao? Cường giả mà cả một Hắc Ám Quân Chủ như ngươi cũng không đối phó được, tên phụ hoàng đó liệu có thể mạnh hơn bao nhiêu so với ngươi?” - Linh hồn tà ác kia cười lạnh nói: “Cho dù xuất động toàn lực thì sao? Ngươi cho rằng đối phương là một kẻ ngu chỉ biết đứng yên một chỗ à? Với thực lực của hắn, nếu muốn chạy trốn thì ai có thể ngăn cản được?” An Đức Liệt im lặng không nói, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: “Cũng chưa chắc. Chỉ cần trước đó ta chuẩn bị thật tốt, niệm xong chú ngữ mượn thần lực, đến khi gặp hắn mới ra tay, chưa chắc đã không có cơ hội. Hơn nữa với đông đảo cao thủ vương triều, hẳn là có thể khiến hắn trọng thương.” “Hừ, ngươi giận đến mức đầu óc hồ đồ rồi sao? Nếu như hắn không nắm giữ thời gian quy tắc thì chiêu này của ngươi may ra còn được. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta đối mặt với kẻ này cũng không có một chút cơ hội thắng nào. Thời gian quy tắc, ngay cả Chủ Thần cũng không nắm giữ được, nhưng kẻ này lại có thể, ngươi có hiểu ý nghĩa của nó không?” “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tại sao? Tại sao hắn không có hình dáng khác, lại mang khuôn mặt của tên nhân loại ti tiện kia?” - An Đức Liệt nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên mặt nổi lên từng đường, dáng vẻ vô cùng đáng sợ. “Rắc rắc!” An Đức Liệt nắm chặt hai tay, tiếng giòn như đậu nổ không dứt bên tai. “Ngươi cũng không nên nản chí! Chỉ cần ngươi dựa theo chỉ dẫn của ta, thu thập hoàn chỉnh tấm da dê, ngươi sẽ có thu hoạch rất lớn. Ít nhất, muốn giết kẻ này cũng không phải là không thể!” - Linh hồn tà ác kia âm trầm nói. An Đức Liệt nghe vậy không hề vui mừng chút nào, ngược lại trên mặt càng âm trầm: “Ngươi rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật?” “Ngươi đừng hỏi nữa! Có nhiều thứ ngay cả chính ta cũng không rõ. Đây chỉ là một loại bản năng, đã có sẵn từ khi mới sinh ra. Ta chỉ dựa theo bản năng này để làm tất cả mọi chuyện. Chuyện mà cả ta cũng không rõ, làm sao nói cho ngươi biết được?” - Linh hồn tà ác kia bất đắc dĩ nói: “Ấy… hắn lại không rời khỏi?” Trong tẩm điện lập tức yên lặng, một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu linh hồn tà ác và nhị hoàng tử An Đức Liệt: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì?” “An Đức Liệt, hiện giờ e rằng không cần ngươi thông báo phụ hoàng của ngươi nữa…” - Linh hồn tà ác thở dài nói. “Hướng đó… hình như là… tẩm cung… của phụ hoàng…” - Sắc mặt An Đức Liệt trở nên cực kỳ khó coi. Linh hồn tà ác ở sâu trong linh hồn kia cũng không lên tiếng. Trong lúc An Đức Liệt đang do dự có nên ra tay hay không, Bổn Tôn đã chọn tòa cung điện lớn nhất và hoa lệ nhất trong không gian này để làm nơi nghỉ chân tạm thời, nghiên cứu thần lực vừa thu được. - Kẻ nào đó? Đứng lại! Trong không gian của vương triều Ma Đế Hoàng, trên bậc thang của đại điện nằm ở trung tâm vương triều, mấy tên thi vệ mặc giáp vảy, tay cầm trường kích, thân cao hơn hai trượng, gương mặt có chút thô lỗ lập tức giơ ngang trường kích, từ phía xa quát lạnh. Bổn Tôn hờ hững nhìn hai kẻ này một cái, cũng không trả lời, bước chân vẫn không nhanh không chậm đi về phía đại điện to lớn kia. - To gan! Hai tên thị vệ giận dữ quát lớn một tiếng, từ trên cầu thang mấy ngàn bậc nhảy xuống, trường kích trong tay xoay tròn, thân kích tỏa ra những luồng ma khí như sương khói, mang theo tiếng rít đâm về phía Bổn Tôn. “Cheng!” Hai thanh trường kích giao nhau ở sau đầu Bổn Tôn, mũi kích va chạm với nhau bắn ra những đốm lửa sáng ngời. Hai tên thị vệ kinh hô một tiếng, lập tức đánh tay vào nhau để tách người ra. Khi bọn chúng muốn quay người công kích, lại phát hiện những thị vệ tuần tra chung quanh đại điện đã sớm tụ tập lại, từ những phương hướng khác nhau tấn công người xa lạ mặc áo bào trắng đột nhiên xâm nhập này. Thế nhưng vũ khí trong tay bọn chúng toàn bộ đều đánh hụt vào phía sau. Trong khoảnh khắc hai gã ma quay người, nhân loại thần bí mặc áo bào trắng kia đã vẽ nên một dãy tàn ảnh chui vào trong đại điện âm u lạnh lẽo. Khi Bổn Tôn bước vào đại điện hoàn toàn làm bằng kim loại đen, đông đảo cao thủ vương triều mặc chiến giáp đứng ở hai bên đều nhìn hắn, vô số luồng ma thức trong nháy mắt tập trung vào kẻ lạ mặt đột nhiên xâm nhập này. Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị từ bên trên truyền xuống: - Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật to gan, vừa mới giao thủ, bây giờ lại ngươi lại dám bước vào trong cung điện của trẫm! Người đâu… Khác với An Đức Liệt, khi Bổn Tôn ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc dài lộ ra đôi mắt màu trắng bạc lạnh băng vô tình, Ma Đế Hoàng liền phát giác có chỗ không đúng: - Ngươi không phải Phong Vân Vô Kỵ! Ngươi rốt cuộc là ai? Bổn Tôn không hề để ý đến đám quần thần trong điện, liền đi thẳng đến đều cuối của tòa đại điện bằng kim loại đen dài mấy trăm trượng. Có đám quần thần ở đây, Ma Đế Hoàng cảm thấy vô cùng mất mặt, liền hừ lạnh một tiếng: - Trước mặt trẫm mà dám làm càn! Hừ, cho dù như ngươi có là đỉnh cấp yêu ma, trẫm cũng muốn ngươi tan thành tro bụi! Giọng nói vừa dứt, tay phải của hắn đang giơ lên đột nhiên hạ xuống. “Bùng!” Hư không chấn động. Theo ma khí cuồn cuộn, vô số ma công ma quyết đồng thời phát động, hai bên đại điện vang lên những tiếng quát lớn. - Vạn Thú Phệ Hồn quyết! Một gã Thiên Ma Thần bỗng nhiên vọt lên, vuốt sắc như chim ưng mở ra. Chợt nghe một tiếng mãnh thú gầm thét, giữa lòng bàn tay bắn ra một đoàn ma khí, dáng vẻ dữ tợn như hung thú từ giữa không trung bắn về phía Bổn Tôn ở đầu cuối đại điện. - Tu La Huyết Ngục! Ở hàng thứ ba bên trái Ma Đế Hoàng, một gã đại hán cao lớn xoay bàn tay vỗ một cái. Trong tiếng áo giáp rung động, một đoàn sương đỏ chói mắt hiện lên trên bàn tay của hắn. Tên đại tướng quân ma tộc kia vung tay một cái, đoàn sương đỏ liền rít lên, hóa thành một luồng sáng như sao băng màu đỏ từ trên đại điện đánh về phía Bổn Tôn. - Chết đi! Bên trái Ma Đế Hoàng, một tên yêu ma cường đại thân cao hơn hai trượng trong mắt lóe lên một sáng lạnh, năm ngón tay thô dày niết lại. Tiếng hư không rạn vỡ vang lên, cách Bổn Tôn khoảng hai mươi bước bỗng xuất hiện một vòng vết nứt không gian. Trong nháy mắt Bổn Tôn đã bị ngăn cách trong một phiến không gian, sau đó dưới tác dụng một loại ma khí bá đạo, toàn bộ không gian bắt đầu sụp lõm vào bên trong. Cặp mắt màu trắng bạc của Bổn Tôn bỗng nhiên sáng ngời, dường như chậm nhưng lại cực nhanh quét qua đại điện một vòng. “Bùng!” Một ống tay áo màu trắng nhẵn bóng phản chiếu rõ ràng trong mắt của đám quần thần trong điện, một bàn tay trắng như ngọc chậm rãi từ dưới tay áo vươn ra. Các cường giả đỉnh cấp của vương triều Ma Đế Hoàng đều hoảng sợ phát hiện, công kích do mình phát ra cũng đang “chậm rãi” tiến đến gần kẻ xâm nhập có hình dáng nhân loại này. Khi năm ngón tay của Bổn Tôn hoàn toàn mở ra, toàn bộ mọi người kể cả Ma Đế Hoàng đều phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được, lập tức sợ hãi. Tất cả cao thủ vừa ra tay với Bổn Tôn đều kinh ngạc nhìn công kích của mình đang bắn ngược trở về với tốc độ vô cùng chậm rãi, đồng thời bản thân cũng giống như bị người khống chế, cánh tay từ từ thu trở về. “Bình! Bình! Bình!”' Năm ngón tay Bổn Tôn gập lại, sau đó búng ra. Vô số bóng người từ trong đại điện bắn ra, hóa thành từng dòng ảnh, dọc theo bốn con đường thông đến đại điện bay ra ngoài. Trong nháy mắt cả đại điện chỉ còn lại Ma Đế Hoàng vốn để cho thủ hạ ra tay, còn mình thì ngồi yên, cùng với mấy tên đại tướng quân của vương triều vừa thi triển cấm chế hư không, để tránh cho đại điện bị ma khí làm chấn động nổ tung. - Thời gian… thời gian… quy tắc… Ma Đế Hoàng ngồi ngay ngắn ở bảo tọa trên đại điện, bàn tay đặt lên hai bên thành ghế làm bằng ngọc đen run rẩy kịch liệt, môi mấp máy, lẩm bẩm những tiếng chỉ mình hắn mới có thể nghe rõ. Trong đại điện, vài tên cường giả của vương triều vì sử dụng cấm chế hư không nên cũng không trực tiếp tham gia đối phó với Bổn Tôn, lúc này sắc mặt trắng bệch nhìn Bổn Tôn từng bước đi đến đầu cuối đại điện, hai vai run rẩy kịch liệt như đang đấu tranh trong nội tâm. - Ha! Cuối cùng, vài tên Thiên Ma Thần còn lại trong đại điện quát lớn một tiếng, tạo thành một chuỗi hư ảnh đánh về phía Bổn Tôn. - Lui ra! Ma Đế Hoàng bỗng trầm giọng quát. Kẻ đột nhiên xông vào này đã đạt đến cảnh giới “khống chế thời gian”, những thuộc hạ này vốn không thể chống lại được. Đừng nói đến bọn chúng, ngay cả chính mình cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Ma Đế Hoàng lên tiếng ngăn cản vẫn chậm một chút. Chỉ nghe mấy tiếng “bình bình” vang lên, lại có vài bóng người đụng vỡ vách tường sắt thép, kêu rên mấy tiếng bay ra bên ngoài. Cường giả của vương triều liên tiếp bay ra ngoài, biến động này đã sớm làm kinh động toàn bộ vương triều. Vô số bóng ma từ bống phương hội tụ, từng đoàn bao vây cả đại điện của vương triều, nhưng Ma Đế Hoàng chưa hạ lệnh nên không ai dám tự tiện xông vào. - Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ma Đế Hoàng bình tĩnh nói. Bổn Tôn vẫn không hề để ý tới tên cường giả chấn nhiếp một phương này, chỉ chậm rãi bước về phía trước. Cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu Ma Đế Hoàng, Bổn Tôn bỗng khoanh chân ngồi xuống trong đại điện, hai mắt khép lại, không nói cũng không cử động. Ánh mắt nhìn chăm chú vào Bổn Tôn, sắc mặt Ma Đế Hoàng không ngừng biến ảo, lúc thì tái nhợt lúc thì lại xanh mét, hai tay đặt lên thành bảo tọa cũng có lúc nắm lại thành quyền, có lúc lại giãn ra. “Ai, bỏ đi!” - Cũng không biết trải qua bao lâu, Ma Đế Hoàng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía đồ án ma thần màu vàng tối trên đỉnh điện, thở dài một tiếng. Từng vòng gợn sóng màu đen nổi lên sau người, thân thể cao lớn của Ma Đế Hoàng dần dần biến mất trong sương đen, chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ quanh quẩn trong đại điện. Ma Đế Hoàng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, với kinh nghiệm của hắn dĩ nhiên biết rõ quy tắc huyền diệu nhất và khó lường nhất chính thời gian quy tắc. Công kích có cường đại đến mấy, đối mặt với loại cao thủ nắm giữ thời gian tĩnh chỉ và thời gian nghịch lưu, cũng giống như một tấm giấy mỏng đụng vào là rách. Sự huyền diệu của thời gian, ngay cả Chủ Thần cũng không thể khống chế, nhưng hôm nay trong đại điện của mình lại đột nhiên xuất hiện một cường giả như vậy. Ma Đế Hoàng cũng không biết đây là phúc là họa. - Người đâu, chuẩn bị hắc ám tế tự! Giọng nói của Ma Đế Hoàng vang vọng khắp cả vương triều. oOo “Rắc rắc!”' Những giòn vang từ dưới chân truyền đến, ba người Phong Vân Vô Kỵ, Thái Huyền và Cổ Liệt Nhĩ lặng lẽ đi trong thông đạo ẩm ướt dưới lòng đất, dưới chân là những mảng xương cốt dày đặc. Nhìn vào những chiếc sừng trên xương sọ và xương đuôi thật dài, có thể phân biệt được những hày cốt này đã từng là yêu ma cao cấp. Thông đạo uốn lượn gấp khúc giống như ruột người, dẫn đến vực sâu bên dưới mặt đất. - Cổ Liệt Nhĩ, xem thử bản mà đồ Bội Lý Tư lưu lại! Phong Vân Vô Kỵ chắp hai tay phía sau, vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi Hấp Tinh đại pháp thành công, cả người bất giác tỏa ra một vẻ tự tin và bá đạo của cường giả đỉnh cấp. - Vâng thưa chủ công! Cổ Liệt Nhĩ mở tấm bản đồ da dê trong tay ra. Tấm bản đồ này là một bản sao do Bội Lý Tư vẽ lại, cũng giống như tấm bản đồ Ma Giới kia đều là do hắn từ trong sở Ám Tài mang ra. Ba người lẳng lặng đứng trong hang động dưới lòng đất. Khác với dự đoán của Phong Vân Vô Kỵ, vực sâu không phải là một nơi sông biển trên đất liền, mà là ẩn sâu dưới lòng đất. Phong Vân Vô Kỵ phát ra ma thức, kết cấu dưới lòng đất trong khoảng ngàn trượng chung quanh đều hiện lên trong đầu, nhưng ở nơi xa hơn lại cảm thấy lờ mờ. Nơi này có một loại lực lượng kỳ quái làm nhiễu loạn sự cảm ứng của ma thức, với thực lực của Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có thể xóa bỏ ảnh hưởng trong phạm vi ngàn trượng, về phần những yêu ma hơi yếu thì càng không chịu nổi. - Chẳng trách vực sâu này nổi tiếng như thế nhưng lại không có nhiều tìm đến. Theo như niên đại của nó, dù chỉ có ít người tìm tới, xương khô dưới lòng đất này không thể nào chỉ có một chút như vậy, hoặc là đã sớm che lấp thông đạo rồi. Thái Huyền nhìn lướt qua hang động ẩm ướt và thô ráp dưới lòng đất, lạnh nhạt nói. - Có phải ngươi biết được điều gì? Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Thái Huyền nói. - Nơi này và Phong… Ánh mắt bất giác nhìn qua Cổ Liệt Nhĩ đang vùi đầu xem tấm bản đồ da dê, Thái Huyền bỗng nhiên im bặt, đổi thành truyền âm nhập mật nói với Phong Vân Vô Kỵ: “Ta đã từng theo Kiếm Thần của Thái Cổ tham gia vào cuộc tranh bá với Phong Tộc. Hang ổ của Phong Tộc kia chính là ở dưới lòng đất, có đặc tính làm không gian sụp đổ và biến ảo, có thể làm nhiễu loạn tác dụng của thần thức. Cuối cùng phải nhờ Vô Kỵ thi triển thuật tụ khí ngưng kiếm, dùng năng lực ngự kiếm để thăm dò thông đạo phức tạp dưới lòng đất.” Dừng một chút, trong mắt Thái Huyền lộ ra vẻ suy tư nói: - Bội Lý Tư đã nói là A Long Tác này sống tại vực sâu. Vực sâu là nước, nhưng lại không ở mặt đất mà là dưới lòng đất, đồng thời lại có thể chứa đông đảo ác ma của vực sâu, trong chuyện này có chút kỳ quái. Theo ta suy đoán, vực sâu này hẳn là ở một không gian khác nối liền với Ma Giới, mà nơi nối tiếp chính là thông đạo phức tạp dưới lòng đất này. Phương thức nối liền giữa các không gian là phức tạp nhất, vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là nơi không gian hỗn loạn. Không gian quy tắc hỗn loạn, đương nhiên thần thức cảm ứng sẽ bị ảnh hưởng. - Thì ra là thế. Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói. - Chủ công, đúng rồi, chắc là thông đạo này. Cổ Liệt Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Theo như ký hiệu Bội Lý Tư lưu lại, phía trước chính là nơi đám ác ma vực sâu sinh sống. Chủ công hãy nhìn phía trước! Cổ Liệt Nhĩ chỉ vào một đống thứ như cục đá tỏa ra mùi tanh hôi nhàn nhạt phía trước, nói: - Đây chắc là phân và nước tiểu do một số ác ma vực sâu lưu lại. Loại phân và nước tiểu này khá ít, hẳn là đám ác ma vực sâu dưới lòng đất cũng chỉ đi xa đến đây. - Vậy đi thôi! Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt một cái, áo bào phất lên, liền cất bước đi vào trong động. Càng đi về phía trước, phân và nước tiểu do đám ác ma vực sâu lưu lại càng nhiều, cuối cùng ngay cả bọn người Cổ Liệt Nhĩ cũng nhíu mày. Theo thời gian trôi qua, hang động gấp khúc uốn lượn này càng lúc càng sâu và lớn, cũng càng lúc càng ẩm ướt, phía trước đã bắt đầu bốc lên sương đen nồng đậm. “Chít!” Một tiếng kêu chói tai từ trước mặt truyền đến. Trong sương mù dày đặc phía trước xuất hiện hai điểm sáng lạnh lẽo, sau đó một bóng đen từ trong sương đen vọt ra, lao về phía đám người Phong Vân Vô Kỵ. “Bình!” Theo một tiếng vang trầm, bóng đen kia khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ mười trượng đột nhiên run lên giữa không trung giống như bị sét đánh, kêu rên một tiếng sau đó rớt xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. “Chít!” Phía trước sương đen nồng đậm dập dờn, rất nhanh lại có từng bóng đen lao ra, nhưng khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ khoảng mười trượng đều run lên một chút, sau đó rơi xuống trên đất, không còn đứng dậy. Cổ Liệt Nhĩ ngưng mắt nhìn trên mặt đất, cuối cùng thấy rõ những bóng đen từ trong sương đen lao ra, đó là một loại ác ma vực sâu thân thể cực nhỏ khoảng chừng con nghé, bên ngoài thân ướt đẫm, làn da dày loang lổ màu đen xám, chiếc đầu hơi giống như địa hành long, nơi miệng có hai chiếc răng nanh nhỏ dữ tợn, dưới xương sườn còn mọc ra một đôi chân trước nhỏ ngắn. Tại phía trước Phong Vân Vô Kỵ mười trượng, loại ác ma vực sâu cấp thấp, không có tư duy này đã có khoảng mười con nằm dưới đất, tất cả đều bị ma khí hộ thể của Phong Vân Vô Kỵ đánh ngã. “Xào xào!” Trong sương mù lần lượt xuất hiện từng bóng đen, những đôi mắt trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày. Những ác ma vực sâu nhỏ này thực lực chẳng ra sao nhưng lại rất đáng ghét. - Chủ công, để tôi mở đường! Cổ Liệt Nhĩ khẽ khom người, thành khẩn nói. - Ừm. Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt gật đầu. “Xoẹt!” Được chủ công cho phép, Cổ Liệt Nhĩ liền hóa thành một vệt cầu vồng lao vào trong sương mù dày đặc, sau đó là tiếng thân thể nổ tan vang lên trong động. Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng theo sát phía sau, đi vào sâu trong hang động. Còn Thái Huyền thì đi ở sau cùng.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Phi Thăng Chi Hậu Chương 505:  Sự quật khởi của vương triều Trung Ương (phần 1) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Phi Thăng Chi Hậu sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close