Truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố : chương 220:  một thoáng nhàn hạ và hứng thú của sở hiên!? (3)

Trang chủ
Khoa huyễn
[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 220:  Một thoáng nhàn hạ và Hứng thú của Sở Hiên!? (3)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Cảng Giza, bến cảng lớn nhất Cairo, cũng là chỗ bọn Trịnh Xá lên thuyền chạy trốn sau khi đụng độ với Ấn Châu đội lần trước, vừa tới nơi, Trịnh Xá liền không ngừng cảm thán. - Lúc ấy chúng ta bắt đầu chạy trốn chính từ chỗ này, địch nhân trong The Mummy là Imhotep và Ấn Châu đội, bọn ta có thể chạy thoát khỏi đây đúng là phi thường may mắn. Ngươi căn bản không biết tình huống lúc đó kinh khủng đến thế nào, trên đường đông nghìn nghịt toàn zombie Imhotep triệu hồi ra, còn bọn ta thì cướp một chiếc xe bus, bắt đầu phóng như điên. Ngươi không biết chứ, lúc đó ấy đạn dược của chúng ta đã hết sạch chỉ có thể gọi là bi thảm, đến được đây hoàn toàn là dựa vào khả năng cận chiến của ta và... ta và Triệu Anh Không, miễn cưỡng đến được đây. Có thấy khối đá dựng lên kia không? Ha ha ha, không ngờ rằng nó lại ở đấy, lúc đó xe bus lao lên hòn đá, bay vọt qua mặt sông, hạ xuống một chiếc tàu hơi nước, ha ha ha.... Dọc đường đi, Trịnh Xá liên tục ba hoa với Sở Hiên, nếu nói trước đây hắn rất có thành kiến với cách Sở Hiên coi thường tính mạng người khác thì sau khi biết cố sự của Sở Hiên, hắn liền cảm thấy nam tử này kỳ thật rất đáng thương... Không, đối với người mạnh mẽ như Sở Hiên dùng từ đáng thương có chút sỉ nhục hắn, gọi là bất hạnh thì tốt hơn... Bởi vì đối với người không có chút dục vọng nào, ngoài một tia suy nghĩ muốn có được cảm giác là dục vọng ra, lúc nào cũng chỉ biết bắt buộc bản thân phải làm một chuyện gì, hoặc ép mình phải học tập càng nhiều tri thức, đối với hắn mà nói, chỉ biết mong chờ vào thay đổi sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư. - Ngu ngốc! Nghe Trịnh Xá tự thuật xong, Sở Hiên thản nhiên phun ra một câu: - Cần phải khó khăn như vậy sao? Xét từ nhiệm vụ mà ngươi nói, trước khi Imhotep biết các ngươi muốn giết hắn, hai bên thật sự cũng không có xung đột gì, nói cách khác, cho dù các ngươi diễu hành qua mặt hắn, hắn cũng chẳng có lý do gì mà vô duyên vô cớ tấn công các ngươi. - Lúc đó mục tiêu của hắn chỉ vỏn vẹn là đám người Mỹ thôi, vì thế sao các ngươi không để bọn hắn chạy trốn theo hướng khác? Luôn tiện lắp đặt thuốc nổ trên xe kia, khi đó Imhotep còn chưa hoàn toàn khôi phục pháp lực phải không? Sau đó cho nổ xe, biến cả đám người Mỹ và Imhotep cùng thành mảnh vụn. Một là hắn cần rất nhiều thời gian mới khôi phục được, hai là hắn muốn hấp thu tất cả mảnh vụn thân thể phỏng chừng cũng mất không ít thời gian, cứ thế không phải các ngươi chạy trốn dễ dàng hơn rất nhiều sao? Ngữ điệu bình thản, giống như đang nói tối nay ăn món gì, hắn nói chuyện máu me tàn nhẫn, phá thây, nổ xác mà cứ như chẳng có cảm giác gì. “Đây đúng là phong cách của Sở Hiên, không có bất cứ tình cảm nào, chỉ có bố cục chiến đấu thuần túy, bất cứ chuyện gì cũng được xếp đặt vì xác suất thắng lợi lớn nhất.” Trịnh Xá cười khổ, móc ra một bao thuốc lá, châm thuốc rít một hơi rồi nói: - Dù nói như vậy nhưng trong tình huống lúc đó sao có thể dễ dàng vứt bỏ người khác? Bọn họ là nhân vật trong phim mà, lúc ấy chúng ta còn phải dựa vào mấy người O’Connell đi tìm Cuốn sách của thần Ra, nếu để họ sinh ý đề phòng, thậm chí ra tay với chúng ta thì ngươi nói bọn ta làm thế nào giải quyết được Imhotep đây? Sở Hiên không chút nghĩ ngợi nói: - Lúc ấy nên đánh ngất họ, sau đó nhân cơ hội đem mấy gã người Mỹ kia... Trịnh Xá lau lau mồ hôi, vội vã ngắt lời Sở Hiên: - Dừng lại, dừng lại, hôm nay chúng ta đến đây để câu cá, không phải để thảo luận làm thế nào phân thây, giết người... Ngươi cầm cần câu này. Nói đoạn, Trịnh Xá chạy tới chỗ bến tầu như bị ma đuổi còn Sở Hiên thì cầm cần câu yên lặng đứng đó. Có tiền là chuyện gì cũng xong, vung một xấp bảng Anh dầy cộp ra, Trịnh Xá rất nhanh chóng thuê được một chiếc du thuyền nhỏ. Lái thuyền là một người đàn ông da trắng, trung niên, ông ta có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy một người da vàng tới thuê thuyền câu cá, nhưng bảng Anh đút vào túi là hàng thật giá đúng nên cũng không nói gì thêm, lập tức đưa hai người ra giữa sông Nile du ngoạn. - Nước ở đây đã bị ô nhiễm rồi, ở hạ du cách Cairo không xa có mấy nhà máy dệt với xưởng sản xuất, nước thải đều đổ ra sông, bây giờ sông Nile đã không còn được trong lành như mười năm trước nữa rồi... Người đàn ông trung niên nào có vẻ rất lắm mồm, không ngừng luyên thuyên: - Đi lên thượng du đi, chỗ đó vẫn thường xuyên câu được cá nặng đến mấy chục cân, ha ha ha... Trịnh Xá thuận miệng đưa đẩy mấy câu với thuyền trưởng còn Sở Hiên thì chăm chú kiểm tra cần câu và lưỡi câu, hơn nửa giờ sau, hai người bắt đầu móc mồi vào lưỡi câu, Trịnh Xá quăng cần ra xa rồi nói: - Trước kia ngươi thật sự chưa từng đi câu? Ha ha ha, hồi trước ta lại thường xuyen đi câu cá với đồng nghiệp công ty, nói để ngươi biết kỹ xảo câu cá của ta cũng thuộc hàng nhất lưu đấy. Sở Hiên vung cần câu, cũng không quay đầu lại, đáp nhàn nhạt: - Thật sự chưa từng câu, nhưng cũng xem qua mấy quyển sách giới thiệu đại khái về câu cá. Trước kia ở ngoài căn cứ toàn là đồng cỏ, nếu muốn câu cá phải đi rất xa, thủ tục xin phép rất phiền hà, hơn nữa, câu cá cũng không có ý nghĩa thực tế, nếu dùng lưới hoặc phương pháp khác thì bắt cá dễ dàng hơn nhiều, nên ta cũng không để ý lắm tới cách câu cá trong sách. Trịnh Xá cười ha hả nói: - Tiếc thật đấy, hôm nay cho ngươi thấy người được gọi là hoàng tử câu cá... Trịnh Xá vừa dứt lời, Sở Hiên đã nhẹ nhàng vung tay lên, một con cá xanh thuận thế bay lên boong tàu, lúc rơi xuống còn không ngừng quẫy lên. Thuyền trưởng phản ứng nhanh nhất, đưa tay bắt lấy con cá, gỡ lưỡi câu ra rồi ném nó vào thùng nước, ông ta cười nói: - Khá lắm, ít khi gặp con cá diếc lớn thế này, hôm nay các ngươi gặp may đấy. Sở Hiên vẻ mặt lạnh nhạt thu hồi lưỡi câu, hắn lại chậm rãi móc mồi vào, Trịnh Xá khóe miệng khẽ nhếch lên, cười ha ha nói: - Cứ chờ xem, ta không nói khoác với ngươi đâu, mọi người đều gọi ta là hoảng tử câu cá, bởi vì từ trước tới nay ta không phải người đầu tiên câu được cá, nhưng kỹ xảo của ta... Sở Hiên quăng lưỡi câu ra xa, Trịnh Xá còn chưa nói xong đã thấy hắn dùng sức lôi kéo, một con cá khác lại rơi lên boong. - Ha ha ha, được lắm nhóc, đây là cá vược sông Nile, lâu lắm mới thấy một con to thế này... Tiếng lão thuyền trưởng da trắng lại truyền tới. Trịnh Xá khóe miệng mấp máy, âm thanh nhỏ đi mấy phần nói: - Kỹ xảo câu cá của ta không phải nói khoác, mặc dù ta không phải người câu nhanh nhất, nhiều nhất, nhưng bình thường đều câu được cá lớn mà mọi người không câu nổi... Sở Hiên cố sức lôi kéo, một con cá to bằng nửa thân người bị lôi lên, vẫn là thuyền trưởng phản ứng nhanh, vội vã lấy một chiếc lưới đỡ lấy con cá rồi quăng nó lên boong. - Chúa ơi, một con cá vược khổng lồ, các ngươi nhìn hàm răng nó xem. Ha ha ha, loại cá nà là cực phẩm trên bàn tiệc đó... Sở Hiên bấy giờ mới quay lại phía Trịnh Xá, hỏi: - Vừa rồi ngươi đang nói gì à? Ta không nghe rõ. - ....Không, chúng ta câu tiếp đi... Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng lần này thật sự thất bại rồi... Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trịnh Xá, câu cá một ngày, hắn không ngờ chỉ câu được mấy con cá diếc châu Phi nhỏ, còn cá Sở Hiên câu được đã chật ních cả thùng. Mấu chốt là, cá hắn câu được có xu hướng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cả Trịnh Xá và thuyền trưởng đều luôn mồm khuyên bảo Sở Hiên, cùng lấy cớ là đã muộn lắm rồi, mặc dù mới vừa tới hoàng hôn nhưng hai người cứ lèm bèm mãi, cuối cùng cũng làm Sở Hiên dừng câu cá, mà nhìn bộ dạng hắn tựa hồ vẫn chưa tận hứng. - Nói thật... nếu hắn còn câu tiếp, ta sợ là hắn sẽ lôi cả cá mập lên.... Lão thuyền trưởng lau mồ hôi, khẽ nói với Trịnh Xá. - Cá mập á? Ta nghĩ phải là cá voi ấy... Trịnh Xá cũng thấp giọng đáp. Cho dù thế nào, Trịnh Xá cùng thuyền trưởng cũng thỏa thuận hôm sau sẽ tiếp tục thuê thuyền, đưa bọn hắn đi câu cá sông Nile hoặc nhánh sông khác. Đương nhiên, có thêm một yêu cầu là phải tận lực tìm kiếm chỗ nào không có cá to mới được... Trịnh Xá bàn bạc với thuyền trưởng xong, hắn quay lại thì thấy Sở Hiên vẻ mặt lạnh nhạt đang thu dọn đồ nghề câu cá, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: - Ta thấy bộ dạng ngươi câu cá rất thích thú đấy? Câu cá rất vui phải không? Ha ha ha, sau này nếu cảm thấy mệt mỏi thì lại câu cá nghỉ ngơi nhé. - Không biết. Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, đáp. - Không biết? là có ý gì? Trịnh Xá ngẩn người, hắn kỳ quái hỏi. - Không biết tiếp theo có câu được cá không, không biết tiếp theo sẽ là loại cá gì cắn câu, không biết tại sao lại dễ dàng câu được cá như vậy, những điều không biết này làm ta cảm thấy... câu cá cũng không tệ lắm. Sở Hiên thản nhiên nói. Trịnh Xá rút một điêu thuốc lá, châm lửa hút một hơi rồi vỗ vỗ vai Sở Hiên nói: - Chính là như thế, thế giới này có rất nhiều chuyện đáng để làm, dù hiện tại ngươi còn chưa cảm giác được nhưng không có nghĩ là chúng không tồn tại. Tương lai ngươi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sẽ cảm nhận được, mà hiện tại không phải đã cảm thấy dễ chịu hơn sao... Ngươi có thể không ngừng tìm kiếm, rất nhiều rất nhiều chuyện, ha ha ha.... Ngày mai lại đi câu cá nhé! Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, trầm mặc, hơn nửa ngày sau mới nói: - Ta cần bảy ngày yên tĩnh để phân tích Goblin glider, nếu chỉ ngày mai thôi... thì được.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Khoa huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố Chương 220:  Một thoáng nhàn hạ và Hứng thú của Sở Hiên!? (3) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close