Truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố : chương 546:  đông phương ma đô thượng hải (2)

Trang chủ
Khoa huyễn
[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 546:  Đông phương ma đô Thượng Hải (2)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Từ đầu năm, ở bến Thượng Hải đã có một dòng chảy ngầm âm ỉ. Ngoài một số rất ít người biết được nội tình ra, phần lớn đều bị che giấu, thậm chí có rất nhiều người tự xưng là nhân sỹ cấp cao hoặc là tin tức linh thông gì đó còn cho rằng có khả năng quân đội Nhật Bản đang có kế hoạch đại đồ sát, có thể thảm kịch Nam Kinh sẽ lại tái diễn ở Thượng Hải... Chính vì có đủ loại suy đoán, đồn đại nên Thượng Hải dần trở nên rối loạn, mà số ít những người biết rõ tình hình cụ thể thì lại bận tranh đoạt thứ trong truyền thuyết đó nên chẳng có thời gian để ý, khiến cho đám hỗn loạn tại Thượng Hải ngày càng nghiêm trọng. Càng không may là, các thế lực ngoại quốc vốn duy trì trật tự ở đây sau khi quân Nhật chiếm lĩnh Thượng Hải cũng chính một trong những kẻ gây ra trường hỗn loạn này, do họ cũng muốn đoạt được vật kia nên thật sự đã không còn ai khống chế tình hình nữa... Lúc này, Carnahan đang đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn ra ngoài, trên tay hắn cầm một cục vàng nhỏ, vô thức tung tung lên, đến khi một luồng gió lốc xuất hiện, hắn mới thở ra một hơi nói: - Imhotep, ta nói này, người đừng tùy tùy tiện tiện biến thành cát xuất hiện sau lưng người khác có được không? Tình huống như thế thật sự khiến người ta sởn cả gai ốc. Một gã đầu trọc anh tuấn xuất hiện sau lưng Carnahan, trên người hắn mặc một chiếc áo bào màu đen của thầy pháp, chính là tư tế bất tử Imhotep, hắn nhún vai nói: - Đinh Lực chết rồi, ấn ký ta đặt trên người hắn đột nhiên biến mất hai phút trước, nơi đây có lẽ cũng không quá an toàn... Carnahan ừm một tiếng như không có việc gì, tiếp đó hắn quay người đi thẳng tới góc phòng, ở đó có một cái rương lớn không có gì nổi bật, hắn đặt cục vàng vào bên trong, nhấc rương lên rồi nói với Imhotep: - Còn đợi cái gì nữa? Chúng ta mau chạy thôi! Imhotep có vẻ đã quen với hành động như vậy của hắn, bất đắc dĩ nói: - Ta rút cuộc cũng tin rằng ngươi tự mình trốn ra khỏi ngôi mộ cổ đó, thực tế ngoài ngươi ra, những người khác đều chết hết... Nếu nói chạy trốn là một loại thiên phú thì thiên phú này của ngươi có thể gọi là kỳ tích, thậm chí là thần tích... Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nghỉ chân. - Mà nói lại... Imhotep, ta thấy ngươi hình như không hứng thú gì với vàng bạc cả, tại sao thế? Carnahan vừa khoác ba lô vừa tò mò hỏi. Imhotep nhíu mày đáp: - Trước kia ta là đại tư tế của Ai Cập, hưởng không hết vinh hoa phú quý, chỉ cần ta muốn, đồ vật gì, của cải gì cũng có thể có được, chỉ là vàng bạc thì sao có thể lọt vào mắt ta? - Nói như vậy... Carnahan lập tức hai mắt tỏa sáng nói: - Tặng phần vàng của ngươi cho ta được không? Dù sao ngươi cũng không cần số vàng bạc này, cứ tặng hết cho ta đi, ta tuyệt đối không chê nặng. Imhotep không thể không nhìn lại cái rương lớn của Carnahan, trong đó kỳ thật đã có hơn bốn trăm kg vàng, chỉ là nhờ tác dụng phản trọng lực của vật đó mà trọng lượng của nó không hề vượt quá mười cân, nên nhìn qua thì là một bao to đùng nhưng Carnahan nhấc lên chẳng phí mấy công sức. Chuyện chính thức khiến Imhotep thấy bất đắc dĩ là tính tham tiền như mạng của Carnahan, cho dù đã ở cùng hắn khá lâu thì đối với tính cách chỉ có ở nô lệ cấp thấp này, Imhotep vẫn không biết phải nói thế nào nữa. - Không được! Một giọng nữ từ ngoài cửa vàng lên, một tuyệt thế đại mỹ nữ đang đứng đó, nàng trừng mắt nhìn Carnahan nói: - Ngươi muốn làm cái gì? Số vàng đó là thù lao bọn ta bảo vệ ngươi rời khỏi Trung Quốc, hơn nữa ta cũng chỉ chọn một số trang sức nhỏ, tinh xảo, bao nhiêu dụng cụ bằng vàng khác đều giao cho ngươi, thế nào? Ngươi còn không thỏa mãn sao? Cô gái này đẹp thì đúng là đẹp, có điều tính cách nhìn qua cũng có chút chua ngoa, còn Carnahan thì cũng chỉ có thể cười hề hề, không dám nói thêm gì. Imhotep cười, khẽ kéo tay cô gái kia rồi mới quay sang Carnahan nói: - Không cần biết thế nào, chúng ta cứ nhanh chóng tìm thuyền có thể ra biển thì hơn. Năm quái vật mặc áo vàng đó không biết đến lúc nào sẽ lại hồi sinh tập kích chúng ta, lần tới ta cũng không chắc có thể bảo đảm an toàn cho ngươi được không, cứ mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này trước đã. - Dù nói là như thế nhưng ngươi không cảm thấy rất khó tìm được thuyền rời khỏi đây sao? Carnahan vừa đi vừa nói: - Ta cơ bản đã tìm tới tất cả những người mà ta quen biết rồi, đến cả Đinh Lực quyền hành lớn nhất tại bến Thượng Hải cũng không có cách nào bảo vệ chúng ta rời đi, bản thân hắn cũng bị giết... Uổng công ta còn thật sự định lấy đầu tượng Phật làm thù lao cho hắn, bây giờ xem hắn vậy mà cũng... Carnahan làu bàu bước ra ngoài, còn Imhotep cũng không để ý, nắm tay tuyệt sắc mỹ nữ kia chậm rãi bước theo sao. Dù sao thì Carnahan cũng là con gián sống dai, kể cả người xung quanh chết hết thì hắn vẫn có thể sống sót, tuy Đinh Lực đã vì liên quan tới tượng Phật mà bị giết nhưng phỏng chừng Carnahan vẫn còn lối thoát khác. Chạy trốn trước mắt không phải vì sợ người, mà là sợ sinh vật kỳ bí đang ẩn nấp ở một nơi nào đó... Những sinh vật đáng sợ có thể gây thương tổn cho cả Imhotep... Khi mấy người Trịnh Xá tới gần đại lục đã là rạng sáng, sắc trời vẫn còn nhập nhoạng tối. Nhờ khung cảnh yểm hộ, mọi người nhẹ nhàng hạ xuống đất rồi tụ lại trong một ngõ nhỏ không có gì nổi bật, thu thập Goblin glider, sau đó mỗi người cõng một thành viên đang hôn mê, bắt đầu thương lượng hành động tiếp theo. - Chưa cần biết thế nào, cứ tìm một nhà trọ nghỉ lại trước, ngày mai chúng ta sẽ tìm tòa báo phát tin nhắn, vậy được không? Trịnh Xá vừa quan sát xung quanh vừa nói với những người còn lại. Không riêng Trịnh Xá, những người khác cũng nhìn quanh đầy vẻ tò mò. Nơi đây là Thượng Hải những năm ba mươi bốn mươi, cho dù bắt đầu từ lúc này, Thượng Hải đã là một trong những thành phố lớn trên toàn thế giới, cho dù đất nước đang chịu đủ mọi khuất nhục, thành phố này vẫn là thành phố lớn số một số hai toàn châu Á, cho dù trong thành phố này tràn ngập tội ác.... Sau khi mọi người ra khỏi con ngõ, họ nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Thứ nhất là quần áo đang mặc khác xa với người của thời đại này, sang không ra sang, hèn chẳng ra hèn, mọi người mặc mấy bộ quần áo thường dụng đi lại trên đường, không nghi ngờ gì hoàn toàn cách biệt với những người chung quanh, thậm chí còn có một số thiếu nữ dè dặt tránh né họ. Thứ hai là trong nhóm này, vậy mà lại có mấy người đang hôn mê, cảnh tượng như vậy dù nhìn thế nào cũng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những chuyện bắt cóc, mưu sát, vì tiền hại mạng các loại. - Quả nhiên là xã hội cũ, xem ra tình hình trị an ở đây rất hỗn loạn... Trình Khiếu vừa đi vừa nói. Mọi người nhìn lại theo hướng hắn chỉ, trên đường không ngờ đang có mấy chục người đang cầm đao búa bao vây một nhóm người khác. Trong nhóm người này mặc dù có người cầm súng lục nhưng nhân số chênh lệch quá lớn, đã có hai người bị chém ngã xống đất, mấy người còn lại thì đang hoảng hốt chạy trốn. Mà khiến người ta cảm thấy kỳ quái nhất là cách đám chém giết này không xa lại có mấy người mặc trang phục cảnh sát đang đứng hút thuốc, nhìn tình cảnh thật sự vừa khôi hài vừa đáng buồn. - Cảnh này rất là quen mắt mà! Trình Khiếu bỗng chỉ chỉ đám người đang đâm chém loạn xạ, hưng phấn nói: - Mặc dù rất tò mò xã hội đen luôn thích chém người lúc sáng sớm hay sao? Có điều cảnh này thường xuyên xuất hiện trong phim kungfu, một đám như vậy đâm chém nhau xong, một lão đại hô một tiếng, cảnh sát chạy tới dọn dẹp, sau đó bộ dạng rất là biết lỗi rời đi, còn đám cảnh sát thì chỉ đứng đó chịu đựng không dám kêu một tiếng... Cứ như vậy... Tiếng Trình Khiếu nói rất lớn, hơn nữa bộ dạng chỉ chỉ trỏ trỏ của hắn từ xa cũng nhìn thấy được. Đây đúng là một thành phố lớn, bên đường có rất nhiều đèn đóm, động tác của Trình Khiếu thật sự quá rõ ràng, một số người dân bình thường xung quanh đều yên lặng thối lui còn mấy viên cảnh sát kia thì mặt nóng bừng bừng bước tới. - Các ngươi đang làm cái gì? Mấy người này làm sao vậy? Viên cảnh sát đi đầu mặc một bộ đồng phục xộc xệch, nhìn qua giống như một tên kiêu binh, không, nhìn thế nào cũng giống một gã lưu manh, lúc này hắn đang cầm dùi cui hằm hằm nhìn Trình Khiếu. Trình Khiếu lại giống như phát ngốc, nghiêng ngó nhìn tên cảnh sát, nhìn đến lúc tên cảnh sát nổi giận bừng bừng hắn mới đột nhiên mở miệng hỏi Trịnh Xá cùng Sở Hiên ở phía sau: - Giết tên khốn này được không? Trịnh Xá còn chưa kịp trả lời, Sở Hiên vừa cúi đầu xem tài liệu vừa nói: - Giết đi, không sao cả. Mục đích của chúng ta lần này không phải hoàn thành phim kinh dị, chỉ vẻn vẹn hoàn thành tình tiết kịch bản thôi, chuyện của thế giới này không thể trói buộc chúng ta quá nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng tới kế hoạch của ta thì bất kỳ kẻ nào uy hiếp cũng một hơi giết sạch. - À. Trình Khiếu cười hắc hắc, đoạn vừa cười vừa nhìn mấy tên cảnh sát lưu manh. Đám cảnh sát sớm đã nghe đến ngây ngốc, họ chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy, giữa đường giữa phố nói muốn giết người. Cho dù là các bang phái lớn như Thanh Bang, Hồng Bang, muốn giết người cũng không tuyên bố quang minh chính đại như vậy, ví dụ như lần này lão đại Thanh Bang bị người của phe nào đó giết chết, bang chúng Thanh Bang ra đường trả thù cũng phải báo trước một tiếng với họ, cả Trung Quốc có ai dám kiêu ngạo như vậy chứ? - Vậy thì... Trình Khiếu chợt tung người nhảy lên. Hắn vọt lên cao tới hơn bốn mét, xoay người giống như một con chim lớn, đến khi hắn hạ xuống đất, tên cảnh sát lưu manh cầm côn chỉ vào hắn đã bị đá văng đầu. Tiếp theo hắn lao thẳng tới chỗ mấy tên còn lại đang sững sờ, mấy tên cảnh sát này kinh hoàng thất thố, vội vàng kêu gọi mấy chục thành viên Thanh Bang ở phía xa. Trình Khiếu cười hắc hắc đang định xông lên, bỗng tiếng Trịnh Xá láo nháo ở phía sau vọng lên. Trong lòng hắn thầm hô hỏng bét, đang tưởng Trịnh Xá sẽ ngăn cản hắn đánh tiếp, ai mà biết Trịnh Xá lại phun ra một câu hoàn toàn khác. - ...Trình Khiếu, không cần giết hết, lưu lại một tên sống.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Khoa huyễn    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả {tacgia}.
Bạn có thể đọc truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố Chương 546:  Đông phương ma đô Thượng Hải (2) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện [Dịch] Vô Hạn Khủng Bố sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close