Truyện Hậu Tinh Thần Biến : chương 338: lại xuất phát
Hậu Tinh Thần Biến
-
Bất Cật Tây Hồng Thị
Chương 338: Lại xuất phát
Ánh mắt nàng nóng rực hướng về vẻ mạt tiêu sái của Đế Tuyết Phong, trong mắt dường như mang theo chút chờ đợi
Đế Tuyết Phong mỉm cười, không có chút nào ưu sầu bi thương vẫn bình tĩnh nói:
Đôi mắt xinh đẹp của Hải Huyên bỗng nhiên sáng ngời, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên lấy từ trong người ra một cái túi hương, mặt đỏ bừng nói:
Tâm ý của con gái! Đế Thiên Hồn vẻ mặt đầy cảm thán mỉm cười nhìn ca ca đang nhận lấy túi hương của Hải Huyên, trong lòng không chút đố kị, chỉ có điều đối với cô gái thanh tú trước mắt có chút thương tiếc
Trầm ngâm một lúc, Đế Tuyết Phong nét mặt cũng đã giãn ra xoay người không hề nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp của Hải Huyên, phất tay đi trước
Đế Thiên Hồn vũ động đôi cánh cũng rất nhanh biến mất tại chỗ
Lúc hiện ra đã ở cách xa ngàn thước bên cạnh Đế Tuyết Phong, hai người cùng phất cánh, mỗi một lần có thể tiến đến một ngàn thước
Qua một lúc lâu, Đế Thiên Hồn nét mặt đầy nghi vấn, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đế Tuyết Phong trong lòng cũng rất kinh ngạc
Đế Tuyết Phong nét mặt lộ ra vài phần tự hào, khẽ cười nói:
Đế Thiên Hồn lần đầu tiên nghĩ đến vị ca ca này quả thật quá mức vô sỉ, chiếm được sự trong trắng của người ta rồi bỏ lại còn muốn người ta phải cảm kích, đây là đạo lí gì?
Đế Tuyết Phong dùng tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi, tư thế cực kì tiêu sái, nhàn nhạt nói:
Thấy Đế Thiên Hồn giương mắt nhìn, Đế Tuyết Phong ánh mắt phát ra một cỗ hào quang màu tím, lạnh lùng nói:
…
Đế Thiên Hồn không nói gì nhìn Đế Tuyết Phong, người đại ca này của hắn thật sự khó có thể đoán được, tâm tính quả thật rất khác lạ
Đế Tuyết Phong lại khôi phục nét mặt háo sắc như trước, thấy Đế Thiên Hồn mồm miệng há hốc liền nói:
Đế Thiên Hồn thiếu chút nữa từ trên không rơi xuống, hắn bây giờ mới phát hiện nếu cùng ca ca tranh luận về vấn đề này có thể không cần quan tâm đếm nhiệm vụ nguy hiểm lần này phụ thân giao cho mà đã ngã chết rồi
Không nói gì nữa chỉ đi theo sau Đế Tuyết Phong đang hưng phấn, hai người rất nhanh bay về phía trước
Sa thành, đúng như tên gọi nó được xây dựng bên cạnh một sa mạc, chẳng những tường thành đều được tạo nên bằng cát mà phòng ốc bên trong thành cũng đều sử dụng cát ở sa mạc này xây nên
…
Huống Thiên Minh cực kì tức giận mặt đỏ phừng phừng nhìn vẻ mặt câng câng của Tôn Ngộ Không, đột nhiên lớn tiếng khiến Hồng Quân và Lãnh Diễm Phỉ hoảng sợ
Mà Tôn Ngộ Không hình như không để ý chút nào đến tiếng quát của hắn, miệng vẫn nhai ngau ngáu cái gì đó, nhíu mày nói:
Huống Thiên Minh hắng giọng, vặn vẹo, ôm mặt giận không thể lập tức đánh chết cái tên hầu tử suốt dọc đường đi luôn làm hắn bực mình này
Nhưng hắn biết, tuy có thể dễ dàng đánh chết hắn nhưng cũng chỉ có thể là nghĩ mà thôi. Trước tiên là thời điểm lúc trước tại Tu La ở nhân giới, Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không cũng có chút cảm tình. Đặc biệt hắn cũng là mục đích Tần Vũ tới đây, Huống Thiên Minh sẽ không dám tổn thương đến hắn. Huống chi, còn có Hồng Quân che chở cho hắn
Tôn Ngộ Không đột nhiên hét lớn, vẻ mặt như là không thể nhịn được nữa nhìn Huống Thiên Minh, có vẻ rất là tức giận
Nhìn chằm chằm Huống Thiên Minh sau hồi lâu, Tôn Ngộ Không đột nhiên ôm đầu gục xuống, thống khổ nói:
Nói xong hắn giơ chiếc côn lên tựa hồ như muốn một gậy đánh chết mấy người
Hồng Quân chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không trịnh trọng nói:
Tôn Ngộ Không đau khổ nhìn Hồng Quân, đáng thương nói:
Nói xong hắn chắp tay hành lễ, bộ dáng cực kì đáng thương
Hồng Quân và Huống Thiên Minh gặp phải tình huống này cũng cười khổ không nói gì, ngược lại Lãnh Diễm Phỉ lại cảm thấy cực kì hứng thú trước bộ dạng này của Tôn Ngộ Không, nét mặt rất buồn cười
Hồng Quân cũng không cùng hắn tranh luận nữa, dọc đường đi cũng chỉ vì chuyện này mà Tôn Ngộ Không hiện tại là Tôn Thiên cùng với Huống Thiên Minh đã cãi nhau không dưới mười lần
Tuy nói mỗi lần đều thua Huống Thiên Minh có vẻ cực kì thê thảm nhưng khí chất cuồng ngạo của hắn trước kia vẫn không thay đổi sớm đã khắc vào xương tuỷ rồi. Đấy cũng chính là bản tính của Tôn Ngộ Không kiếp trước, Hồng Quân thầm nghĩ vậy, bất giác nhìn Tôn Ngộ Không ánh mắt lại ấm lên
Tôn Thiên tò mò hỏi
Huống Thiên Minh phiết phiết miệng nghe được Tôn Thiên hỏi liền đáp sau đó quay đầu chỗ khác
Hồng Quân còn lại là cười cười, đôi mắt hiện lên thần sắc tán thưởng nói:
Tôn Thiên vẫn khổ não đi theo sau Hồng Quân, trong lòng không thể hiểu được bọn họ vì cái gì lại có thể nhận định mình là Tôn Ngộ Không?
Nghĩ đến là hỏi, Tôn Thiên sẽ không phải vì Huống Thiên Minh tu vi cao hơn hắn mà sẽ sợ hãi
Hồng Quân trầm ngâm một lúc ánh mắt nhìn về phía Nam, nơi đây chính là trung tâm của Tu La tộc, là nơi ở của Tu La nữ vương thống trị giả Tu La tộc ngày nay, hồi lâu mới lãnh đạm nói:
Hồng Quân con ngươi loé ánh quang, như là trong đó ẩn chứa kiếp lôi, chỉ có điều là từ trong hai mắt bắn ra:
Tôn Thiên nuốt nước bọt, quay đầu lại lạnh lùng nói:
Nói xong ánh mắt lại như có vẻ chờ mong khiến Hồng Quân bật cười:
Không có gì, ta lại tìm được một vị huynh đệ, xem ra phụ thân ta đã ra tay chậm a! Đại nhân, chúng ta sẽ tới thành nào trước? Tới Hoả Dực thành, đây cũng là thành trì cuối cùng chúng ta tìm người! Tuân lệnh đại nhân!"
Danh Sách Chương: