Truyện Hoàng Hậu Tô Đình - Dạ Bạch Vô Nha : chương 34
Tô Đình ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài mà cảm thấy thoải mái, có lẽ ở trên giường cả ngày nên người nàng lúc nào cũng thấy mệt mỏi uể oải, đã vài ngày nàng không có chút tâm tình nào mà đi hóng cảnh xung quanh Cung của mình.
Lúc này tiểu Thúy cùng hai cung nữ bưng khay đi vào, bên trên khay của tiểu Thúy chính là thuốc của nàng vừa được sắc xong, hai khay còn lại chính là trà cùng điểm tâm.
Tiểu Thúy ra hiệu cho hai cung nữ để đồ lên bàn, còn mình bưng chén thuốc đưa đến trước mặt Tô Đình.
"Tiểu thư, thuốc đã sắc xong uống khi còn nóng."
"Ừ." Tô Đình nhấc tay lấy chén thuốc ra khỏi khay rồi đưa lên miệng.
Nàng chậm rãi uống từng ngụm thuốc đắng mà mặt không chút biến sắc, sau khi uống xong liền để chén lại vào khay để tiểu Thúy nhanh chóng mang nó đi.
Tính đến giờ thì mẫu thân của nàng cũng sắp đến rồi, không thể để bà thấy được.
Tiểu Thúy cũng hiểu ý liền mang theo hai cung nữ rời đi, nhìn sắc trời có thể thấy tiểu thư cũng muốn giữ phu nhân ở lại cùng dùng chung một bữa cơm.
Nghĩ như vậy tiểu Thúy liền dặn dò đầu bếp làm thêm vài món mà phu nhân thích ăn, rồi mới an tâm trở về.
Lúc tiểu Thúy trở lại thì Tô Đình vẫn đang uể oải mà nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng nên nhìn khuôn mặt của nàng đã không còn quá xanh xao.
"Tiểu thư." Tiểu Thúy đi đến gần khẽ gọi.
Tô Đình nhìn qua, vẻ mặt khó hiểu.
"Nô tì đã kêu người chuẩn bị thêm đồ ăn." Tiểu Thúy báo cáo lại với nàng "Lát hồi ngài cùng phu nhân dùng bữa chung với nhau ạ."
"Ừ." Tô Đình nghe vậy liền đáp lại hai mắt đầy hoài niệm "Lâu rồi ta không cùng dùng bữa với họ rồi."
"Tô phu nhân đến."
Trong lúc hai chủ tớ đang nói chuyện cùng nhau thì bên ngoài vang lên giọng thông báo.
Tô Đình nhanh chóng sốc lại tinh thần nhìn chằm chằm ra cửa.
Một phu nhân đi vào, khuôn mặt đã có vài nếp nhăn, tóc bới cao, cây trâm cài ngang qua búi tóc là một cây trâm ngọc bích có khắc hoa mẫu đơn xinh đẹp, trên người một thân y phục màu xanh nhạt nhẹ nhàng, dung nhang vừa quen thuộc vừa thêm nhiều dấu vết do thời gian khiến Tô Đình vừa nhìn liền không kìm được mà hai mắt đỏ hoe.
Nhưng nàng kìm nén để nước mắt không rơi xuống, nhìn phu nhân càng lúc càng đến gần sau đó dừng lại hành lễ.
"Dân phụ Đình Thị khấu kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn tuế, vạn vạn tuế."
Tô Đình thấy bà hành lễ với mình liền không nhịn được mà đứng dậy chạy lại đỡ bà dậy, giọng nói nghẹn ngào "Mẫu thân không cần như vậy."
Tô phu nhân cụp mắt lắc đầu "Lễ không thể bỏ."
Tô Đình thở dài dìu bà đến ghế ngồi rồi nàng cũng trở lại ghế.
Tô phu nhân lúc này mới nhìn lên mặt nàng, thấy khuôn mặt xanh xao yếu ớt của nữ nhi mà khó khăn hỏi "Không biết sức khỏe hoàng hậu dạo này thế nào."
"Con vẫn tốt, mẫu thân không cần lo lắng." Tô Đình thản nhiên nhìn bà rồi cười nói.
"Nhưng ta nghe nói ngài bị bệnh..." Tô phu nhân không tin mà tiếp tục nói.
Tô Đình cắt ngang lời bà, vội vàng trấn an "Con thật sự không sao, chỉ bị bệnh nhẹ vài ngày thôi ạ."
"Bây giờ khỏe hơn rồi."
Tô phu nhân nghe vậy liền biết nữ nhi không muốn nói thật với bà, trong lòng cảm thấy đau nhói, nhưng bên trong có vài hạ nhân bà không thể hỏi quá nhiều.
Sinh con ra không ai hiểu con bằng phụ mẫu, chỉ cần nhìn thấy nàng, dù nàng có che dấu đến đâu bà vẫn nhận ra được sự bất ổn trong cơ thể nhỏ bé đó của nàng.
Danh Sách Chương: