Truyện Lai Như Phong Vũ - Sử Quân : chương 5: hộ quốc đại tướng quân?

Trang chủ
Ngôn Tình
Lai Như Phong Vũ - Sử Quân
Chương 5: Hộ quốc đại tướng quân?
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
"Báo thù?"

Mạc Phong bắt được trọng điểm, không hiểu nổi đây rốt cuộc là chuyện gì.

Mạc Cố cũng không kiềm được tức giận mà cắn răng: "Mạc gia chúng ta ở đây nước sông không phạm nước giếng, chưa từng đắc tội ai sao lại báo thù chúng ta?"

"Chẳng lẽ vì chúng ta cũng họ Mạc, họ Mạc rõ ràng ở Đô thành không hiếm gì, đếm sơ cũng hơn mấy chục hộ, chẳng lẽ chúng muốn giết hết họ Mạc ở Liên Chi quốc luôn sao!?"

Thành chủ một bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn mấy đứa trẻ, vẫn là không đành lòng.

Mạc Vân Hà rũ mắt cúi xuống nhìn vạt áo bị vò nhăn nheo, cuối cùng lưỡng lự mà nói ra: "Tiểu Cố...thật ra...thật ra có một số chuyện cha, nương vẫn luôn giấu chúng ta, chỉ là có một lần ta tình cờ nghe được mới biết..."

Văn Triết ngồi một bên khẽ thở dài, chầm chậm minh bạch mọi chuyện: "Xem ra ngươi cũng biết hết rồi."

"Thân phận thật của đại ca, đại tẩu không phải chỉ đơn giản là Mạc Phủ nhỏ nhoi ở Đô Thành. Hai người họ chính là hộ quốc tướng quân năm xưa quy ẩn cùng quận chúa tiền triều."

"Bọn họ giấu các ngươi chỉ vì sợ tin tức lọt ra ngoài Mạc gia sẽ gặp nguy hiểm, không ngờ... an ổn bao nhiêu năm, cuối cùng lại như vậy."

Mạc Cố có chút ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi lại: "A cha...thực sự là hộ quốc tướng quân, là Mạc Bắc Ly sao?"

Tuy cố bình tĩnh nhưng giọng của Mạc Cố lúc này không giấu khỏi luống cuống. Hộ quốc tướng quân nổi danh thiên hạ đánh đâu thắng đó, người mà Mạc Cố ngưỡng mộ từ nhỏ, hóa ra... lại chính là cha nàng?

Biết được chân tướng, thay vì vui vẻ tự hào thì Mạc Cố lúc này càng thêm đau khổ, a cha, a nương của nàng đều chết rồi, chết ngay trước mặt nàng. Nghĩ đến đây, nỗi hận trong lòng lại trỗi dậy như ngọn lửa bùng lên.

"Ta chắc chắn sẽ giết sạch bọn chúng!! Hơn hai trăm mạng người Mạc gia, ta nhất định!! Bắt chúng trả đủ!!!"

Mạc Cố ghì từng chữ, nói xong, đôi mắt đỏ au nhìn xuống cái bàn nhỏ bên cạnh. Nhìn chăm chăm một đĩa bánh, trà cùng một vài hộp gỗ nhỏ.

Mạc Cố bỗng chốc hơi khựng lại. Đáy lòng trở nên dịu lại.

Khóe mắt cay cay, nàng đưa tay xuống cầm lấy một chiếc bánh mứt lê, Mạc Cố biết, là a nương nàng làm riêng cho mình.

Mạc Cố đưa miếng bánh lên miệng cắn một cái, nhai nhai rồi nuốt xuống, khóe miệng vừa cười mắt lại vừa muốn khóc. Liên tục ăn lấy ăn để.

Cả ba người còn lại nhìn cảnh này không khỏi đau lòng.

Đáng lẽ ra đây là tiệc chào đón sinh thần 14 tuổi của Mạc Cố... cuối cùng đổi lại tan nhà nát cửa.

Mạc Cố nuốt mấy miếng bánh xuống cổ họng khô khốc, đột nhiên khựng lại, khoé mắt bắt đầu đỏ lên dữ dội, nước mắt không kìm được hận ý chảy ra, sau đó là tiếng ho sặc sụa. Nàng bóp nát cái bánh trên tay mình rồi chạy ra cửa, móc họng nôn hết ra ngoài.

Sắc mặt Mạc Cố trắng bệch, tay nắm chặt đến độ phát run, kẽ mắt sắt nhọn tràn ra sát ý mãnh liệt.

"Khụ khụ...Sao bọn chúng dám!"

Mạc Vân Hà chạy ra đỡ Mạc Cố, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Văn Triết cũng cùng một dạng ngỡ ngàng.

Mạc Phong liếc mắt nhìn xuống đĩa bánh ở bên cạnh, nhanh chóng cầm một cái lên ngửi, như để xác nhận lại nghi hoặc liền cắn thử một miếng, sau đó liền đen mặt phun ra ngay lập tức.

"Có độc!"

Mạc Phong chạy lại bưng ấm trà lên hít một hơi ngửi ngửi, mắt chùn xuống, giọng cũng trở nên lạnh tanh nghiến răng.

"Trong trà cũng có!"

Văn Triết chẳng biết làm gì ngoài đập bàn la hét, đem nộ khí trong người phun hết ra.

"Đúng là bọn súc sinh vô sỉ, đại ca năm xưa trúng độc võ công suy giảm, nay lại bị chúng hạ độc giết dễ dàng như vậy. Thật đáng hận!!"

"Hắc Thủy Cát...Hắc Thủy Cát!!! Ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!!!"

Mạc Cố đã vào lại bên trong vừa nói vừa tức giận hất đổ hết đồ trên bàn.

Tiếng "choang choang" của đĩa sứ ấm chén đổ xuống, "lạch cạnh" mấy cái hộp gỗ cũng đồng chung cảnh ngộ. Ánh mắt của Văn Triết rơi xuống một thứ dưới nền nhà, chạy lại nhặt thứ trắng trắng trong đống lộn xộn lên. Nhìn miếng ngọc bội trắng buốt khắc những đường vân kì lạ.

"A! Đây là quà sinh thần cha tặng cho muội, mấy hôm trước có nói ở chỗ mẹ. Còn có của mọi người."

Vân Hà cũng ngồi xuống nhặt từng cái hộp gỗ lên. Một dây cột tóc màu đỏ sẫm, a nương nàng thích nhất, một dây chuyền cẩm thạch hình giọt nước ánh lên màu xanh lam của Mạc Phong, túi gấm màu vàng của Vân Hà đích thân thêu cho nàng cùng lọ thuốc trị thương màu xanh ngọc bích của An Hạ, còn có vài thứ khác chắc là do người trong phủ để lại....

Đây đều là mọi người chuẩn bị, tiếc là vẫn chưa kịp tận tay tặng cho Mạc Cố, cùng tề tựu nói với nàng một câu: "A Cố, sinh thần vui vẻ."

Đem những món đồ cất hết vào người, Mạc Cố tay cầm miếng ngọc trắng, mắt bỗng sáng lên như nhớ ra gì đó.

"Muội biết tiểu An ở đâu rồi!"

Nói xong nàng chạy thẳng ra tiểu viện phía sau, ba người không hiểu gì nhưng vẫn chạy theo sau.

"Lúc trước cha có nói đến khi muội đủ mười bốn tuổi cha sẽ đưa muội vào mật thất học kiếm pháp gia truyền của Mạc gia, mọi người mau chia ra tìm đi, muội chỉ biết nó ở tiểu viện, chỗ cụ thể thì không rõ."

Nói xong cả bốn người chia ra tìm, khoảng một tuần trà cuối cùng cũng tìm ra. Phía sau bức tranh lớn trong phòng có một ô nhỏ hình vuông, mở ra bên trong trống rỗng chỉ có một ô nhỏ lõm vào trong vẽ những đường ngoằn nghèo.

Văn Triết nhanh miệng hô lên: "Là miếng ngọc bội kia."

Mạc Cố gật đầu rồi áp miếng ngọc vào. Lúc này giữa bức tường bên cạnh cũng đã quay thành một góc vuông với hai bên tường. Cả bốn người liền chạy vào bên trong.

"Lý thẩm? Sao người lại ở đây"

Vân Hà vừa vào liền thấy bóng người chạy ra, Lý thẩm là một thị nữ hầu cận của mẹ nàng nhiều năm nay. Từ lúc họ sinh ra đều được chính tay bà ẵm bồng chăm sóc.

Mạc Cố lên tiếng hỏi: "Lý thẩm, tiểu An đâu?"

Lý thẩm kia trải qua một trận kinh hoảng, cuối cùng như vớ được cộng rơm cứu mạng khóc lóc nói:

"Đây...huhuhu...tiểu thư, các người cuối cùng cũng về rồi, hôm qua trong phủ loạn hết lên...lão gia đưa ta cùng tiểu công tử vào đây lánh nạn..."

Sau đó giật mình một cái, Lý thẩm kéo tay áo Vân Hà gấp gáp lôi vào trong, vừa đi vừa nói.

"Đúng rồi...mau... mau cứu tiểu công tử... y bị trúng độc rồi...còn sốt nữa!"

Bên trong có một chiếc giường nhỏ, Mạc An Hạ đang nằm trên đó, môi nhỏ khô khốc, tráng cũng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.

[Dược quán, một ngày sau]

Mạc Phong đứng bên cạnh giường bệnh, hỏi thay Vân Hà cùng Mạc Cố đang loay hoay lo lắng cho Mạc An Hạ.

"Dược lão, tiểu An sao rồi."

"Độc đã được ép ra hết rồi, cũng may tiểu tử này tự châm cứu phong bế kinh mạch không để độc chạy vào lục phủ ngũ tạng nếu không thì nguy to!"

Dược lão vừa nói vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây là tiểu đồ đệ ông yêu quý nhất.

Mạc Cố quay lại hỏi xác định rõ một vài chuyện.

"Lão nói người trong phủ đều bị trúng độc?"

"Chỉ là một số thôi, số còn lại bị chém chết, đâm chết. Độc kia là độc thanh trụy, ta xem qua rồi. Độc này mùi vị vô cùng nhẹ lại thanh mát như nước suối, chỉ có người luyện võ khứu giác mạnh mẽ hơn người thường may ra mới phát hiện được. Sau khi trúng độc hai canh giờ mới phát tác."

"À còn nữa, cha ngươi không có bị trúng độc, mẫu thân ngươi mới bị độc chết. Ông ấy bị nội thương sẵn, với lại... chắc là bị đám người kia uy hiếp..."

Dược lão khẽ lắc đầu, nhìn mấy đứa trẻ mà ngũ vị tạp trần. Rõ ràng đang yên đang lành...

Chuyện thế sự đúng là không lường trước được.

....

Văn Triết đang định chạy đến Mạc phủ lại gặp Mạc Cố đang tiến vào.

"Tiểu Cố? Sao ngươi lại đến đây"

Mạc Cố nhanh chóng chào hỏi rồi nhỏ giọng nhờ vả.

"Thành chủ, tang sự của Mạc gia phiền ngài rồi."

"Ta và đại ca thân thiết với nhau, đó cũng là việc ta nên làm, phải rồi, chuyện các ngươi sao rồi? Hay là dọn sang đây..."

"Không được! Phiền ngài trên bia mộ khắc thêm tên của bốn người, Mạc Vân Hà, Mạc Phong, Mạc An Hạ, còn có Lý thẩm"

"..."

"Để che giấu tai mắt người khác! Bọn chúng không thể diệt cỏ tận gốc, ta sợ..."

"Ta biết. Vậy còn ngươi?"

Dừng một chút, Mạc Cố vẫn là thẳng thẳng trả lời.

"Ta còn có việc phải làm!"

"..."

"Sau đó phiền ngài đích thân...một mình ngài thôi. Đưa bốn người họ về quê nhà của Lý thẩm an ổn mà sống."

"Vâng, ta biết hết rồi, các người không cần giấu ta nữa. Trong mật thất, cha có viết thư để lại cho ta."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Lai Như Phong Vũ - Sử Quân

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Sử Quân.
Bạn có thể đọc truyện Lai Như Phong Vũ - Sử Quân Chương 5: Hộ quốc đại tướng quân? được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Lai Như Phong Vũ - Sử Quân sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close