Truyện Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên : chương 18: khuyên nhủ

Trang chủ
Xuyên Không
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Chương 18: Khuyên nhủ
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn nhỏ nói chuyện không cần giữ ý giữ tứ, Thu Vũ và Minh Lan là oan gia trời sinh, chưa nói hai câu đã gây gổ, mỗi người ngồi một góc. Minh Lan kéo Minh Thụy và Giang Du về phe mình, Thu Vũ kéo Tề Tĩnh Vũ và Xuân Vũ, thư phòng xuất hiện hai nhóm người với ranh giới rõ ràng, trong khi Minh Cẩm và Lục Trạm đứng ở vị trí trung gian.

Lục Trạm tựa hồ chẳng hứng thú nói chuyện với đám con nít, lười biếng dựa nghiêng một bên, mặt mày không biểu cảm như đang suy nghĩ gì đó, tay mân mê dao rọc giấy của cha Phó ngắm nghía.

Thu Vũ và Minh Lan là kẻ thù truyền kiếp, Minh Cẩm chẳng muốn khuyên nhưng sợ lát nữa cha Phó hoặc Tề thị thấy tình trạng này sẽ cằn nhằn, vì thế nàng kêu Giang Du và Tề Tĩnh Vũ ngồi lại gần trò chuyện, mặc kệ đám con gái còn đang giận lẫy không chịu đến đây.

“Hay để tôi đi khuyên nhủ?” Giang Du nhìn Minh Lan tức giận rưng rưng nước mắt, không đành lòng đề nghị.

“Ngươi khuyên thế nào?” Minh Cẩm hỏi lại. Hắn cứ làm như Minh Lan là lão bà của hắn, còn nói ra loại lời này.

“Dỗ con bé chứ sao.” Giang Du cười nhẹ nhàng, “Cùng lắm chỉ là con nít giận dỗi, dỗ một chút là tốt thôi.”

“Vậy ngươi đi đi.” Minh Cẩm gật đầu, cố gắng nhịn cười.

Nếu hắn tự động xin ra trận, đừng nên trách nàng không nhắc nhở -- Minh Lan mà lên cơn thì mãnh liệt dị thường, ngay cả Tề thị cũng đau đầu, nàng không cảm thấy Giang Du có thể may mắn thoát khỏi.

“Minh Cẩm,” Tề Tĩnh Vũ thấy Giang Du rời chỗ, bỗng nhiên mở miệng, “Ta...”



“Biểu ca có chuyện gì sao?” Minh Cẩm quay sang hỏi.

Nàng sớm nhìn ra cõi lòng Tề Tĩnh Vũ tràn đầy tâm sự, chỉ là trước nay suy nghĩ của nàng là "nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện", làm bộ không thấy mà thôi.

“Ta muốn xin học với cô trượng.” Tề Tĩnh Vũ rốt cuộc lấy hết can đảm, gương mặt trắng nõn thẹn đến mức đỏ bừng.

Minh Cẩm sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu mới hỏi, “Là ý của cữu cữu?”

Nhà họ Tề là thương gia chân chính, Tề Tư Vinh luôn muốn bồi dưỡng Tề Tĩnh Vũ thành người nối nghiệp, chẳng lẽ đột nhiên đổi ý?

“Là ý của ta.” Một khi đã mở miệng thì bước tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Tề Tĩnh Vũ hít sâu một hơi, nói với Minh Cẩm: "Ta muốn học hành cầu công danh, không muốn làm thương nhân.”

“Cữu cữu biết không?” Minh Cẩm nhẹ giọng hỏi.

“Ta muốn cầu cô trượng đáp ứng trước, sau đó mới nói với cha.” Tề Tĩnh Vũ cố gắng trấn định, trong khi tay lại siết chặt đến mức suýt bóp nát chén trà.

[Chuyện này không liên quan đến mình,] trong lòng Minh Cẩm mặc niệm, đang muốn mở miệng thì khóe mắt nhìn thấy Minh Lan và Giang Du đang thì thầm với nhau, không biết Giang Du nói gì mà Minh Lan đang cáu kỉnh lại cong khóe môi, có vẻ không còn giận nữa. Nàng quay lại nhìn nhìn Tề Tĩnh Vũ nhút nhát, thành thật, thiện lương ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên có so đo.

“Tại sao biểu ca bỗng có ý nghĩ này?” Minh Cẩm nhỏ giọng hỏi, “Lần trước chẳng phải còn chạy một chuyến phía nam với cữu cữu?”

Nàng không nhắc tới còn đỡ, lời vừa nói ra đã khiến trong mắt Tề Tĩnh Vũ toát ra ánh lửa, xụ mặt nói, “Những đồng tiền hiểm độc đó, ta không muốn chạm vào một xu.”

Minh Cẩm giật mình, từ trước đến nay Tề gia luôn kinh doanh đàng hoàng, chưa từng nghe nói có kiểu kiếm tiền hiểm độc?! Nàng không khỏi liếc về phía Lục Trạm ngồi bên cạnh, thấy anh ta thức thời quay đầu đi quan sát mấy người ngồi phía xa, tựa hồ không chú ý tới động tĩnh bên này, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Lời này biểu ca không thể nói bậy,” Minh Cẩm nhấn giọng, mang theo một tia trịnh trọng, “Tề gia tuy kinh doanh vải dệt nhưng trước nay đều trạch tâm nhân hậu, càng không mua bán mập mờ, hay là biểu ca hiểu lầm gì đó?”

“Trước đây chẳng phải ta cũng cho là vậy? Từ nhỏ đến lớn, ta luôn cho rằng Tề gia kiếm tiền bằng lương tâm, mặc dù mở cửa hàng buôn bán nhưng còn hơn xa mấy tên tham quan ô lại, nhưng chuyến đi lần này là ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.” Tề Tĩnh Vũ nói một cách kích động, hốc mắt bắt đầu phiếm đỏ, gương mặt trắng nõn cũng ửng hồng, “Còn có thể hiểu lầm thế nào?”



“Biểu ca đừng kích động.” Minh Cẩm thấy bộ dáng Tề Tĩnh Vũ giống "tiêm máu gà", có chút đau đầu, phỏng chừng cậu nhóc này ở nhà uất nghẹn lâu rồi, rốt cuộc có cơ hội phát tiết. Trách không được lần trước ở Tề gia thấy hắn có vẻ không đúng, hóa ra trong lòng đang ôm quả bom định giờ.

“Ta không kích động.” Tề Tĩnh Vũ hít sâu một hơi, lạnh mặt phản bác.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Minh Cẩm nhíu mày, nàng không phải chuyên gia phụ đạo tâm lý, càng không có nghĩa vụ phải nghe hắn càm ràm mấy chuyện vô nghĩa, chỉ là sợ hắn nổi điên gây thêm phiền toái trong nhà, lại cảm thấy hắn không xấu muốn giữ lại cho Minh Lan, bằng không đã sớm ném hắn cho Tề thị trừng trị.

Minh Cẩm nhướng đôi mày liễu, giọng điệu trầm xuống, hiển nhiên khiến Tề Tĩnh Vũ đang xù lông ngoan ngoãn lại. Hắn vốn là bé ngoan, thấy Minh Cẩm rõ ràng không kiên nhẫn, đành cúi đầu thấp giọng trần tình: “Những thước vải dệt kia... muội không biết giá cả ban đầu thấp đến cỡ nào đâu! Ta nhìn những lao công nuôi tằm sống rất gian khổ, phụ nữ dệt vải cơm không đủ no...”

“Người toàn thân mặc hoa lụa không biết giá trị của người nuôi tằm dệt vải.” Minh Cẩm cười, “Ý của biểu ca là vậy?”

Nếu như thế này, chỉ có thể nói Tề gia giáo dục hắn thành kẻ quá đơn thuần vô tri, Minh Cẩm âm thầm thở dài, lại cảm thấy người thành thật như vậy quá hiếm thấy, nhất thời không biết phải làm sao? Rốt cuộc có nên giúp cữu cữu đẩy một phen, làm cậu nhóc này thuận lợi lên thuyền tặc, chèo thuyền cầm lái bắt đầu cuộc sống của một thương nhân chân chính, hay để mặc hắn tiếp tục làm một thiếu niên đơn thuần xuẩn ngốc yêu thầm Minh Lan cũng không dám nói?

“Người sống trên đời thật sự phải có tấm lòng nhân từ mới không thẹn với trời đất.” Minh Cẩm trầm ngâm nói với Tề Tĩnh Vũ, “Biểu ca nghĩ vậy cũng không sai.”

“Đúng không?” Tề Tĩnh Vũ vội ghé sát vào. Dạo này hắn không thể ngủ yên, chỉ muốn lập tức rời khỏi Tề gia. Tề Tư Vinh luôn khen Minh Cẩm là đứa con thông tuệ nhất của Phó gia, lại có học, hiểu rõ lý lẽ, hiện giờ Tề Tĩnh Vũ càng hy vọng Minh Cẩm có thể hiểu được khổ tâm của hắn, giúp hắn nói tốt với ông Phó.

Ai ngờ Minh Cẩm chuyển chủ đề, “Nhưng người sống trên đời cũng không thể dựa vào tấm lòng nhân từ của người khác mà sống. Giá vải dệt do chính Tề gia định ra? Vải dệt của Tề gia có thể chiếm bao nhiêu phần ở kinh thành?”. ngôn tình hài

Nàng không có biện pháp thay đổi sự khinh thường đối với thương nhân trong thời đại này, chỉ đành phân tích từ phương hướng khác. Nếu Tề Tĩnh Vũ có thể hiểu được, ngoan ngoãn làm buôn bán, vậy coi như lương xứng với Phó gia là dòng dõi thư hương xuống dốc -- Thứ nhất Tề gia giàu có thì Minh Lan gả qua sẽ không chịu khổ, tính tình con bé tuy hiếu động nhưng bản chất lại thiện lương hồn nhiên; thứ hai dựa vào địa vị của Phó gia, Minh Lan có thể thẳng lưng mà sống ở Tề gia, không bị chà đạp.

Giang Du là người xuyên không, những quan điểm hiện đại trong tư tưởng của hắn sẽ mang đến không biết bao nhiêu phiền toái, mà gia tộc của hắn có thể bảo hộ hắn hay không còn chưa biết, càng đừng nói lại thêm một Minh Lan đi theo gây họa. Với tính tình ngây thơ hiếu động như thế mà đặt vào gia đình giàu có, thế nào Minh Lan cũng phải trầy da tróc thịt.

Minh Cẩm khó có thể tiếp thu Minh Lan biến thành đứa con dâu không chỉ nghe lời còn bị khinh bỉ. Nhưng nếu Minh Lan thật muốn đi theo Giang Du hào hùng mở một đường máu vạn trượng, Minh Cẩm tự nhận thần kinh không đủ mạnh mẽ để dõi theo. Chỉ đơn cử mấy ngày qua đã khiến nàng cảm thấy gân xanh nổi lên huyết áp tăng cao, hai đứa nó nếu lại lao ra cửa đi xông pha trong thiên hạ, phỏng chừng toàn gia đều bị cao huyết áp, thời đại này đứt mạch máu não không có bệnh viện nào để làm giải phẫu đâu.

“Vậy quan phủ cũng mặc kệ hay sao?” Tề Tĩnh Vũ nghiến răng.

“Biểu ca bình tĩnh ngẫm lại đi,” Minh Cẩm cười nói, “Nông hộ làm việc từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn là về nhà với gia đình, cữu cữu một năm có thể ở nhà bao nhiêu ngày? Con cái nhà nông thường quây quần xung quanh cha mẹ, biểu ca biểu tỷ một năm có thể sum họp với phụ thân mấy ngày? Mỗi khi Tề gia gặp rắc rối, đàn ông trong nhà lại bôn ba bên ngoài suốt năm, cữu mẫu và ngoại tổ hẳn nên hưởng phúc thế mà bắt buộc phải gánh vác mọi chuyện trong nhà. Đây chẳng phải là cái giá thật lớn mà cữu cữu đang trả hay sao?”



Môi Tề Tĩnh Vũ run run, ánh mắt cũng có vài phần ảm đạm.


Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Xuyên Không    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Bỉnh Chúc Du Tất Viên.
Bạn có thể đọc truyện Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên Chương 18: Khuyên nhủ được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH.com ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH.com để theo dõi nhửng bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH.com luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH.com, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH.com còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH.com của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close