Trân Vũ nắm tay lái, khẽ ngân nga một giai điệu, trông vẻ mặt rất thoải mái.
Nhưng ngược lại thì Lâm Diệu Âm lại thấp thỏm lo âu.
Trần Vũ thấy vậy, tự tin cười nói: "Chị dâu, cô đừng lo, lão đại của tôi rất đỉnh, tên bụi đời kia không làm gì được lão đại của tôi đâu.”
Nghe anh ta gọi mình là "chị dâu", khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Diệu Âm đỏ bừng lên, tâm trạng cũng không còn căng thẳng nữa.
"Tôi có thể hỏi cậu một số chuyện được không?"
"Chị dâu, chị cứ nói đi." Trần Vũ cười nói.
Lâm Diệu Âm gật đầu nói: "Cậu có thể nói cho tôi biết trước kia anh ấy đã trải qua những chuyện gì không?"
"Cô nói lão đại của tôi sao?"
Trần Vũ ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh ấy chưa từng kể với cô hay sao?"
Lâm Diệu Âm lắc đầu.
"Vậy thì tôi cũng không thể lắm miệng được rồi." Trần Vũ nhìn như vô tâm vô phế nhưng lại thật sự rất thông minh.
Nếu Lý Phù Sinh chưa nói thì chắc là anh không muốn để Lâm Diệu Âm biết nhiều.
Vậy thì anh ta cũng không tiện nói ra.
Lâm Diệu Âm hơi thất vọng, lại nói: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, hai người quen biết nhau như thế nào không?"
"Chúng tôi quen biết nhau khi ở nước ngoài." Trần Vũ không giấu giếm gì về việc này.
Dừng lại một chút, anh ta lại bổ sung: "Chị dâu, cô không cần hỏi nhiều về những chuyện trước kia của lão đại tôi đâu, những ngày về sau sống thật tốt là được."
"Tôi, tôi và anh ấy…"
Lâm Diệu Âm muốn nói lại thôi.
Suy nghĩ một lát, cô cắn răng nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi với anh ấy không có gì cả, chỉ là… quan hệ cấp trên cấp dưới?"
"Cái gì!"
Trần Vũ sửng sốt: “Quan hệ cấp trên cấp dưới sao? Chẳng lẽ cô là thư ký của lão đại tôi sao?"
"Không phải, anh ấy là ông chủ… của tôi!" Lâm Diệu Âm bất đắc dĩ thở dài.
Ngay sau đó cô giải thích về mối quan hệ của mình với Lý Phù Sinh.
"Cô là vị hôn thê của lão đại tôi? Tại sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới?" Trần Vũ dường như đã phát hiện ra một thế giới mới.
Lâm Diệu Âm mím môi, tức giận nói: "Hôn ước đã hủy bỏ, hơn nữa anh ấy tự mình hủy bỏ hôn ước”
Nếu như người bình thường dám nói như vậy với anh ta,